Người 2D Ông Trùm Nuôi Ba Năm Chạy Rồi - Chương 11
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
96


Người 2D Ông Trùm Nuôi Ba Năm Chạy Rồi


Chương 11


Tạ Kiều cong cong mắt: “Vậy thì may quá.”

[Thiện cảm của bạn đời bạn đối với bạn đã tăng]

[Cậu ấy dụi mắt một cái, có vẻ là cậu ấy buồn ngủ rồi]

[Bạn có muốn nói ngủ ngon với cậu ấy không nào?]

Ngu Hàn Sinh tựa vào chân cầu lạnh lẽo, ánh trăng soi xuống kéo bóng lưng hắn thành một vệt dài, hắn chậm rãi gửi thêm một tin nhắn.

—- ngủ ngon.

Tạ Kiều trong điện thoại trở về giường, đắp chăn bông ấm áp, nói một câu líu ríu: “Ngủ ngon.”

Tạ Kiều mơ một giấc, cậu mơ thấy mình ra khỏi nhà rồi, nét mặt cậu tràn trề vui sướng, rồi bỗng, một con cự xà hung mãnh xuất hiện trước mắt cậu, cậu sợ hãi biến thành một con thỏ tai cụp, run lẩy bẩy trốn tít góc phòng.

Con cự xà cách cậu gần hơn, gần hơn nữa…

Cậu hoảng sợ đến độ trào nước mắt.

Nhưng con cự xà tới cạnh cậu rồi, lại chỉ nhẹ nhàng—-

Liếm sạch nước mắt cho cậu.

*

Sáng hôm sau Tạ Kiều vẫn ngồi ngơ ngẩn trên giường, cậu không biết sao mình lại mơ giấc mơ quái lạ đến thế.

Mà thực ra đầu óc cậu cũng toàn mấy thứ kỳ ba, nên cậu không nghĩ thêm nhiều, quyết định dậy làm bữa sáng.

Mở cửa tủ lạnh, y như rằng lại có thêm nhiều thật là nhiều đồ ăn mới.

Đặc biệt là cà rốt.

Tâm trạng Tạ Kiều có phần phức tạp.

Nhưng dựa theo nguyên tắc cắn người miệng mềm bắt người tay ngắn, cậu muốn nấu cho Ngu tiên sinh một bữa cơm.

Cậu kiểm tra nguyên liệu trong tủ lạnh, nhắn cho Ngu tiên sinh một tin.

—- Ngu tiên sinh, ngài thích thịt bò chế biến kiểu nào vậy ạ?

Mỗi người đều có một khẩu vị khác nhau, Ni Ni thích ăn thịt bò xào, ác ma thích ăn bít tết nướng than.

Một lát sau, cậu nhận được câu trả lời vô cùng ngắn gọn từ phía Ngu tiên sinh.

—- nuốt sống.

Tay cầm điện thoại của Tạ Kiều run một cái, sao cậu lại quên mất, Ngu tiên sinh là một con rắn chứ.

Cậu mở miệng trong căng thẳng: “Lông tôi vừa nhiều vừa dày, nuốt sống ăn tệ lắm.”

Cố hết sức để không khiến mình có vẻ rất ngon.

Ai ngờ Ngu tiên sinh lại nhắn.

—- chưa ăn thử.

Thế là, thỏ tai cụp bé nhỏ càng thêm căng thẳng, vừa nấu cơm vừa nơm nớp sợ run.

Sau khi làm cho Ngu tiên sinh một phần bít tết chín ba phần, cậu lại mang hai đĩa sandwich đến trại chăn nuôi.

Tinh linh và ác ma trông hơi uể oải, vành mắt đen xì, nhưng vẫn dán mắt vào màn hình ti vi.

Nhìn tiến độ phim, chắc hẳn hai đứa nó đã xem [sau khi tôi được công chúa ma giới cầu hôn] suốt cả một đêm.

Tạ Kiều bắt đầu tính đến việc cắt điện sau mười hai giờ đêm mỗi ngày.

Cậu vừa nghĩ vừa đưa sandwich cho ác ma: “Ta có thể biết tên mi là gì không?”

Ác nhận phần sandwich thịt bò, mỉm cười nói: “Không được á.”

Tạ Kiều hiểu chuyện đáp: “Được rồi.”

Cậu đưa phần sandwich khác cho Ni Ni: “Ni Ni, em biết tên cậu ấy là gì không?”

Tinh linh xanh bé nhỏ gặm sandwich một miếng, gật đầu: “Cậu ta là Arcus.”

Ni Ni còn bổ sung: “Tính tình tệ lắm.”

Ác ma giận đến bật cười, ném một ngọn lửa Vực Sâu về phía tinh linh.

Vài cọng tóc mới mọc lên của tinh linh, giờ lại biến mất.

Ni Ni chỉ tay vào màn hình ti vi, đôi mắt xanh rưng rưng nước.

Tạ Kiều nhìn theo hướng nó chỉ, màn hình phản chiếu một nhóc tinh linh tai nhọn trọc đầu.

Cậu do dự hỏi: “… Em buồn vì mình xấu quá sao?”

Bị người chăn nuôi mình thích nói mình xấu xí.

Ni Ni vẫn luôn xụ mặt không khóc, rốt cuộc không kiềm được khóc òa, âm thanh cực lớn.

Tạ Kiều phải bưng một bát nước gừng thoa lên đầu cho nó, an ủi rằng nó không xấu tí nào, nó mới chịu nguôi.

Arcus phe phẩy cặp cánh đen, tiếp tục xem hoạt hình.

Cũng chỉ là cái tên, hắn chẳng quan tâm lắm.

Kỳ trăng máu lần sau, hắn sẽ ăn sạch cả da lẫn xương của tên trọc da xanh và người chăn nuôi mới này.

Nhưng rồi ác ma lại lắc đầu.

Không được không được, thỏ nhiều lông lắm.

Phải bỏ da.

Ác ma chép miệng nghĩ.

*

Ngoài điện thoại, Ngu Hàn Sinh lẳng lặng nhìn đám mèo con trước mắt.

Đám mèo bẩn thỉu cong lưng, bày tư thế tấn công.

Lý Trạch vừa tỉnh ngủ, gạt giấy bìa cứng ngắc đang đắp trên người, nhìn đám mèo nhỏ nói: “Có phải chúng ta chiếm địa bàn của bọn nó rồi không?”

Gầm cầu họ qua đêm rất hẻo lánh, khả năng cao là lãnh địa của mèo hoang.

Đám mèo nhỏ nghe vậy lập tức meo một tiếng, như muốn tán đồng.

Toàn là mèo con nhơ nhỡ, nhìn bộ lông xơ xác và những vết sẹo chi chít trên mặt là biết bọn chúng sinh hoạt không tốt.

Địa bàn còn bị họ chiếm suốt một đêm.

Lý Trạch ngại ngùng đứng dậy.

Nhưng Ngu Hàn Sinh lại không buồn nhúc nhích, không hề có ý nhượng bộ.

Xem ra còn định chiếm luôn chỗ này.

Cự xà phóng chút uy, đám mèo con tức thì run rẩy, đưa mắt nhìn nhau, rồi vội vã bỏ đi.

Lý Trạch: … Tôi cảm giác mình chính là vai phản diện.

Nhưng chẳng ngờ, một lúc lâu sau, đám mèo con lại trở về, có đứa ngậm tiền, có đứa ngậm đồ ăn bẩn thỉu, còn có đứa ngậm sách vở rách rưới…

Bọn chúng dè dặt đặt đồ vật xuống trước mặt Ngu Hàn Sinh.

Thì ra là muốn bái làm đại ca.

Nhưng Lý Trạch cảm thấy ấy mà, bọn nhóc gom được đống đồ này cũng không dễ dàng gì, giúp được chút nào hay chút ấy, thu đồ thì thôi không cần.

Nhìn đôi mắt long lanh ngập nước của đám mèo con, có người nào lại không biết xấu hổ mà nhận đồ cơ chứ?

Nhưng Ngu Hàn Sinh không phải người.

Hắn không lấy thức ăn, nhưng khoắng sạch tiền.

Tổng cộng ba mươi tám tệ lẻ tám xu, cự xà nhận từng tờ một đem nhét vào túi.

Lý Trạch: …

Trong khi đó, ngoài cửa khẩu Biên thành xuất hiện mấy nghìn người mặc đồng phục.

“Để thoát khỏi xiềng xích chắc chắn con rắn kia đã bị thương rất nặng, Lý Trạch thì đứt một tay, bọn chúng chưa đi xa được, bây giờ chính là thời cơ thích hợp để bắt con rắn đó.”

Người dẫn đầu phân phó: “Bệnh viện, khách sạn đều là mục tiêu lục soát chính.”

“Rõ thưa sếp.”

Những người còn lại đồng thanh đáp.

Nhưng rất kỳ lạ, bọn họ lục tung toàn bộ bệnh viện và khách sạn khắp Biên thành, thậm chí tìm cả nhà dân bỏ hoang, mà cũng không thấy tung tích đám Lý Trạch đâu.

Như một giọt nước bốc hơi tại Biên thành.

“Điểm đến tiếp theo.”

Người dẫn đầu nghiêm mặt nói.

“Thưa sếp, tôi muốn ở lại nơi này.”

Một người đàn ông để tóc Man Bun bước ra: “Tôi có trực giác, con rắn kia ở ngay tại Biên thành, tay nó dính máu đồng đội ta, tôi đánh hơi ra được.”

“Vậy cũng tốt.” Người dẫn đội vỗ vai gã, “Cậu ở lại đây tiếp tục tìm kiếm, chúng tôi tiến về phía nam, có gì bất thường lập tức xin tiếp viện.”

Tên tóc Man Bun đứng nghiêm: “Rõ thưa sếp!”

Hạ Giản ngồi ăn dưa hấu trong cửa hàng, nhìn người của Hội nghiên cứu đến nhanh rồi đi nhanh.

Hội nghiên cứu là một tổ chức có tính chất quốc tế mới ra đời mấy năm gần đây, coi bảo vệ nhân loại là mục tiêu hàng đầu.

Thật ra không ai ưa bọn chúng.

Ít nhất ở nước Hoa là như vậy, mọi người đều nói lấy đâu ra quái vật, Hội nghiên cứu là do bên Tây lập nên, kiếm thông tin tình báo hòng xâm nhập vào sâu trong nội bộ nhà nước, chủ nghĩa đế quốc chết lòng ta không chết.

Hạ Giản sinh tại Biên thành xa xôi không biết những chuyện này, cậu ta chỉ biết một điều, nếu không có Hội nghiên cứu, bố mẹ cậu ta đã không chết.

Cậu ta cúi đầu che giấu ánh nhìn châm chọc của mình.

*

Dưới gầm cầm, đám mèo thành tinh vừa đi ra ngoài.

Hưởng ké mùi của cự xà, bọn chúng bạo gan hơn hẳn.

Trước kia chúng chỉ dám hoạt động trong một góc phía bắc thành phố, giờ chúng đã dám hất cằm, thoải mái giễu hành tại quảng trường trung tâm, mèo của vùng này đều không dám cắn chúng.

Đám mèo con ngồi bên quảng trường, vì trông nhỏ nhắn lanh lợi, mà người ta thường cho chúng đồ ăn hoặc tiền lẻ.

Một buổi chiều chúng có thể kiếm được hơn ba tệ nữa kìa.

Đám mèo con bán mình rất hăng say.

Dưới gầm cầu, Ngu Hàn Sinh nhìn số sách vở đám mèo con cống nạp.

Đa phần đều là sách tranh mang màu sắc tươi sáng, thi thoảng cũng gặp sách tri thức bán vỉa hè, ví dụ như [Giúp bạn đọc hiểu kinh tế chính trị trong một phút], [Những chuyện mà sách sử sẽ không kể bạn nghe], thậm chí còn có những tác phẩm nghiêm túc hơn như [kinh tế học phương Tây] và [Bàn về tư bản]…

Lần đầu cự xà được đọc sách.

Hắn chưa phân biệt được sách hay sách dở, chỉ đọc hết quyển này đến quyển khác, tiếp thu kiến thức xã hội loài người.

Lý Trạch ngạc nhiên với tốc độ đọc sách của Ngu Hàn Sinh, gần như chỉ giở lướt.

Khi cậu ta thấy cự xà cầm quyển [cô vợ bốc lửa của tổng tài bá đạo], rốt cuộc không nhịn được đề xuất: “Đại ca không cần đọc loại sách này đâu.”

Ngu Hàn Sinh híp mắt, đổi sang cuốn khác.

Trong điện thoại, Tạ Kiều cũng đang đọc truyện tranh trong phòng đọc sách, cậu vốn định điền báo cáo chăn nuôi, nhưng sau khi tiện tay cầm cuốn [chồng cũ thế thân của tổng tài], thì lại bất giác đọc nghiền, quên cả viết báo cáo.

Nhưng bỗng, truyện trong tay cậu không cánh mà bay.

Tạ Kiều ngẩng đầu, trơ mắt nhìn quyển truyện mới đọc một nửa bay vào thùng rác.

Lúc cậu định đi nhặt về, điện thoại bỗng rung.

Ngu tiên sinh gửi một tin nhắn.

—- Không cần đọc loại sách này

Bị Ngu tiên sinh bắt quả tang mình đọc truyện tranh đam mỹ, cặp tai xù của Tạ Kiều thoắt cái đỏ hồng.

Cậu nhìn thùng rác mà trái tim rỉ máu, nhưng vẫn điềm đạm trả lời.

—- tôi cũng đang định ném đi đó

Ngoài màn hình.

[Bạn đời của bạn đọc sách rất hăng say, bấm để xem tên]

[Bạn đã thành công ném [chồng trước thế thân của tổng tài] vào thùng rác]

[Thiện cảm của bạn đời bạn đối với bạn hơi giảm một chút]

*

Tạ Kiều ló đầu khỏi phòng đọc sách.

Đi tới phòng khách, cậu không khỏi dụi dụi mắt.

Một chiếc cầu trượt nhỏ bỗng xuất hiện tự bao giờ!

Cậu lặng lẽ hóa nguyên hình, tung tăng trèo lên nơi cao nhất.

Bé thỏ tai cụp ú nu muốn trượt xuống, nhưng mà trượt sao cũng không xuống được.

Đúng lúc cậu lo lắng đến độ toát mồ hôi, điện thoại dưới cầu trượt chợt rung.

Là tin nhắn Ngu tiên sinh gửi tới.

Có phải là tới giúp cậu không?

Thỏ tai cụp trông ngóng mở điện thoại, nhưng thấy dòng tin nhắn lại lập tức cứng đờ.

—- cậu quá nặng

Cậu nặng chỗ nào??

Cậu chỉ… chỉ là nhiều lông thôi.

Bé thỏ tai cụp tức giận, lần đầu tiên không trả lời Ngu tiên sinh.

Cậu lại vất vả trèo lên, thử rê mông, nhưng chẳng có ích gì.

Đôi tai thỏ nhụt chí rủ hai bên đầu, nhưng ngay sau đó—-

Một bàn tay lạnh băng phủ lên, đẩy cậu trượt xuống cầu trượt.

Thỏ tai cụp bông xù tuột cái vèo.

Thật là kích thích!

Cậu rất thích trượt cầu trượt, trượt xuống dưới cùng xong, cậu lại hớn hở chạy lên, xấu hổ hỏi: “Ngu tiên sinh, có thể đẩy tôi một lần nữa được không?”

Ngu Hàn Sinh đang đọc [Bàn về tư bản] ngừng tay hồi lâu, cuối cùng vẫn đẩy xuống.

—- giống như rất là bất đắc dĩ với người bạn đời nũng nịu của mình.

Vì thế, dưới gầm cầu hoang phế.

Cự xà vừa đọc sách, vừa đẩy cầu trượt cho bạn đời của hắn.

Ánh mặt trời tản chiếu khắp nơi.

______

Tác giả có lời: Có sao nói vậy thui, trượt cầu trượt mà cũng không xuống được

Là nặng thật đấy

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN