Người 2D Ông Trùm Nuôi Ba Năm Chạy Rồi - Chương 110: Thỏ tai cụp lạc đường
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
14


Người 2D Ông Trùm Nuôi Ba Năm Chạy Rồi


Chương 110: Thỏ tai cụp lạc đường


Mảng da trắng nõn hửng lên từ tai tới cổ, Tạ Kiều vội vã sửa lời: “Tính ra thì em làm anh không hợp lắm á.”

Nhưng Ngu Hàn Sinh vẫn ôm cậu, giữa hai người chỉ cách có vải vóc mỏng tang, cậu nghe hắn nói: “Giờ mới biết ư?”

Tạ Kiều hơi ngẩn người vì Ngu tiên sinh để bụng quá, cậu ríu rít thương lượng: “Coi như vừa rồi em chưa nói gì nhé?”

“Muộn rồi.”

Nói đoạn Ngu Hàn Sinh cắn miếng hững hờ lên cổ người yêu.

“Em còn phải nghiên cứu tài liệu nữa.” Tạ Kiều cảm giác phần da bị cắn bắt đầu phát run.

Mà giọng cậu cũng run run theo nữa, không biết Ngu tiên sinh có nghe rõ lời cậu nói không, nhưng chẳng mấy chốc cậu đã có đáp án rồi.

Bởi vì cậu bị đè xuống giường, bị ép phải vừa chịu đựng, vừa xem [ghi chép về thực vật ngoài hoang dã].

Ai mà xem được cơ chứ.

Đầu óc cậu hoàn toàn trắng xóa, nằm trên gối mà người cứ bị đẩy chếch lên đằng trước, mà cứ lặp đi lặp lại cho đến khi trán cậu bị ma sát đỏ lên rồi chẳng hơi đâu mà nghĩ nhiều thêm nữa.

Trong khi Ngu Hàn Sinh lại rảnh đến mức cứ chốc chốc lại hỏi một câu kiểm tra khả năng tiếp thu bài của cậu: “Đấy là gì?”

“Gốc sậy.”

Cảm giác nóng hổi róc rách chảy trong cơ thể Tạ Kiều, cậu gần như gom chút ý chí cuối cùng mới trả lời được hắn, chẳng qua giọng vẫn run, nghe vào như khóc.

Cậu nghĩ, cậu sẽ chẳng muốn nhìn gốc sậy thêm một lần nào nữa.

*

[thách thức hoang dã] sẽ quay vào thứ sáu.

Lúc ra sân bay với Phương Hòa, Ngu tiên sinh cũng đi theo tiễn cậu, trên đường Phương Hòa xem bản hướng dẫn của chương trình, nói: “Chương trình này phải vận động nhiều phết đấy, em oke đấy chứ Kiều Kiều?”

“Không sao ạ.” Tạ Kiều xoa bóp cái eo còn đau nhức, thốt ra chưa kịp suy nghĩ: “Vẫn nhẹ nhàng hơn ở nhà.

Ngu Hàn Sinh quay đầu nhìn cậu, ánh mắt tìm tòi và quan tâm.

Tạ Kiều vội chữa cháy: “Tại vì vận động nhiều chỉ là vấn đề phụ thôi, quan trọng là không có Ngu tiên sinh theo cùng, giá mà có Ngu tiên sinh đi cùng thì tốt biết mấy.”

Lúc này Ngu Hàn Sinh mới buông lỏng ấn đường nhíu lại.

Tạ Kiều chỉ nói đại như thế để dỗ Ngu tiên sinh, chứ cũng không để bụng nhiều lắm.

Không ngờ lúc chuẩn bị xuống xe—-

Ngu Hàn Sinh lại níu áo ngoài của cậu, đặt một thứ gì đó nhè nhẹ vào trong túi cậu, rồi chăm chú nhìn cậu như không có gì xảy ra: “Nhớ về nhà sớm.”

Tạ Kiều gật đầu trong tâm trạng tò mò.

Lúc cậu và Phương Hòa xuống xe, Phương Hòa có hỏi: “Có phải bình thường sếp Ngu rất hời hợt với em không?”

Nghe đến đây Tạ Kiều bỗng lại thấy đau hông, Ngu tiên sinh trên giường và Ngu tiên sinh dưới giường cứ như kiểu hai người khác hẳn vậy.

Bất giác cậu đút tay vào túi, sờ thấy một thứ gì có chất liệu như giấy, liền cẩn thận rút ra, ban đầu còn tưởng là bao kẹo gì đó.

—– không ngờ là một con rắn bằng giấy nhỏ.

Ngu tiên sinh để bé rắn giấy bên cạnh cậu vì bản thân anh ấy không thể đi cùng được ư?

Tạ Kiều ngẩn ngơ, bé rắn trông đáng yêu đến tan chảy cõi lòng, nhìn sao cũng ưng cái bụng.

Hồi lâu, cậu mới trả lời Phương Hòa: “Ngu tiên sinh không chỉ hững hờ mà còn siêu đáng yêu nữa.”

Phương Hòa nghe được vế đầu liền gật đầu một cái, ai ngờ nghe nốt vế sau chỉ biết giật mi.

Người ta đứng trước mặt tổng giám đốc Ngu thì run như cầy sấy, chỉ dám đi nhẹ nói khẽ cười duyên, chẳng ai dám đặt tổng giám đốc Ngu bên cạnh từ đáng yêu cả.

Lăng kính tình yêu quả là đáng sợ.

Phương Hòa thầm nghĩ bụng.

Đến trường quay, nhận được khoản tiền trong hợp đồng rồi Tạ Kiều lại thấy giật mình lần nữa trước mức cát-xê khủng của chương trình, dù cho cậu đến đây chủ yếu vì Trần Nhược Sương đi chăng nữa.

Mười hai tập tổng cộng tám triệu tệ, cậu rốt cuộc cũng hiểu vì sao mà ai cũng thích quay chương trình giải trí, bởi kiếm tiền nhanh hơn quay chụp một bộ phim dài tập rất nhiều.

Cậu đến sớm nhất nên tranh thủ qua ngân hàng rút tiền đưa yêu quái cây ra ngoài.

Yêu quái cây mới tỉnh lại trong sách sưu tầm, toàn cây uể oải ngồi trong mũ Tạ Kiều, thi thoảng lại thò lá ra thăm thú.

Tạ Kiều trở lại phim trường, thợ trang điểm chỉnh trang cho cậu xong cũng là lúc các khách mời có mặt.

Cậu chỉ biết có Trần Nhược Sương tham gia, mà không nghĩ có cả Diệp Trần Tiêu và An Chi Nhược.

Diệp Trần Tiêu thì cậu biết, còn An Chi Nhược thì cậu phải động não hồi lâu mới nhớ ra đây là người có mâu thuẫn với cậu hồi ở đoàn làm phim ngày trước.

“Cậu biết anh ta hả?” Diệp Trần Tiêu đến cạnh cậu nhướng mày hỏi.

“Cũng gần như thế.”

Tạ Kiều đáp.

“Dạo này cậu ta lên đời phết weibo cũng hơn mười triệu người theo dõi, hình như có thay da đổi thịt đấy.” Diệp Trần Tiêu thề thề thốt thốt, “Cậu ta chắc chắn có chỉnh sửa, chắc chắn.”

Tạ Kiều: …

Sau đó cậu và Diệp Trần Tiêu trò chuyện với nhau nhát gừng cho đến khi Trần Nhược Sương xuất hiện.

Trần Nhược Sương mặc đồ thể thao mùa hè, chẳng qua vẻ mặt lạnh lùng của cô lại đem đến cảm giác không ăn nhập với bộ đồ cô mặc.

Một giờ chiều, chương trình bắt đầu phát sóng trực tiếp.

Người xem nhao nhao ùa tới.

“Ầu tổ chương trình nhanh chân thế, có cả Tạ Kiều lẫn Diệp Trần Tiêu luôn.”

“Doanh thu phòng vé top 10 cơ mà, có hy vọng bốn tỉ đấy.”

“Tôi đoán giờ nhiều chương trình giải trí muốn mời Tạ Kiều đấy, mà chương trình nhỏ có khi chẳng dám mời đâu, vì nhìn chung diễn viên trọng tiếng tăm lắm.”

Tạ Kiều mà biết người xem đang bàn luận điều gì trên đạn mạc thì nhất định cậu sẽ nói, ồ không, mình là người đơn giản, có tiền ắt có mặt mình.

Mỗi tội chẳng được mấy người mời, buồn ơi là sầu.

Cậu trèo lên xe của tổ chương trình, cố tình ngồi cạnh Trần Nhược Sương, xe chạy suốt bốn tiếng đồng hồ mới tới nơi.

Xuống xe cậu đi cuối đoàn, tranh thủ hỏi về phía ba lô: “Chị ấy là thi trành à?”

“Tạm thời không rõ.” Arcus trong ba lô khẽ trả lời.

Tạ Kiều thoáng nhìn Trần Nhược Sương chốc lát rồi nhanh chóng theo đoàn.

Đạo diễn tuyên bố thử thách hôm nay: “Trước mặt mọi người chính là núi Sương Mù, hàng năm chỉ có hai tháng không bị sương mù dày đặc bao phủ, thử thách hôm nay của các bạn là sinh hoạt 24 tiếng trên ngọn núi này dưới điều kiện tổ chương trình không cung cấp bất cứ nguyên vật liệu nào.”

“Không được cầm theo điện thoại.”

“Cũng không được mang thức ăn.”

“Trên núi chẳng có nổi thực vật, cũng không có dụng cụ săn bắn động vật, phải ở đấy 24 giờ thật à.”

“Hay đấy.”

“Trần Nhược Sương cuối cùng cũng xuất hiện, tôi tưởng cô ấy rời giới rồi ấy chứ.”

Đám Tạ Kiều không có kinh nghiệm sinh tồn ngoài thiên nhiên hoang dã, chỉ biết tiến về phía đỉnh núi thư thả như dạo chơi, lúc đi qua con sông Tạ Kiều không khỏi nhìn về phía lau sậy dọc bờ sông.

“Lau sậy có vấn đề gì à?” Diệp Trần Tiêu hoang mang hỏi.

Ký ức tối qua ùa về làm Tạ Kiều đỏ mặt, cậu lí nhí: “Lau sậy ăn được đấy.”

“Kiều Kiều đỏ mặt gì dợ!”

“Tôi không biết sao Tạ Kiều đỏ mặt, nhưng tôi biết lầu trên sắp mất tài khoản.”

“Tôi cứ tưởng định nói gì căng thẳng lắm cơ, hóa ra vậy thôi hở??”

“Hu hu hu Tạ Kiều đỏ mặt cưng xỉu.”

Hội Tạ Kiều tiếp tục tiến lên.

Đi được ba tiếng, Tạ Kiều bắt đầu thấy mùi sai trái, bèn dừng bước hỏi: “Đạo diễn đâu nhỉ?”

Người quay phim ngoái đầu xem: “Lạc à?”

Người quay phim bấm số đạo diễn nhưng liên tục bị báo bận.

Núi Sương Mù không lớn lắm, về lý thuyết trèo ba tiếng là phải đến nơi rồi, ấy thế nhưng ngẩng đầu nhìn lên đỉnh núi lại cảm giác khoảng cách không hề bị thu hẹp, cứ như không bao giờ chạm đích.

Mọi người trong đoàn cũng dừng chân theo cậu.

“Đừng bảo chưa gì mình đã gặp… quỷ dựng tường nhé?” Diệp Trần Tiêu run giọng hỏi.

“Đang là ban ngày.” Trần Nhược Sương phản đối.

Cô bình thản ngồi xổm quan sát thực vật, hoàn toàn ngược lại với Diệp Trần Tiêu.

Nhưng các khách mời không biết, dưới chân núi Sương Mù đang lặng lẽ tràn ra từng mảng sương dày đặc, người lọt vào trong hoàn toàn không thấy bất kỳ thứ gì, chúng chặn kín đường xuống núi duy nhất, trong khi đây không phải mùa sương.

Chỉ khi nhìn từ không trung mới có thể thấy sương mù đang leo lên nhanh chóng.

“Tôi cứ tưởng quỷ dựng tường thật.”

“Thực ra thì mấy sao ngày nay thể chất yếu lắm, tôi đi hai giờ là đến.”

“Công nhận.”

Thấy Trần Nhược Sương ngồi xuống, Tạ Kiều lại gần ôn hòa hỏi: “Chị xem gì vậy ạ?”

“Tôi đang đánh dấu.”

Trời nhá nhem kéo theo những làn gió se lạnh, Trần Nhược Sương ôm lấy cánh tay.

Tạ Kiều cởϊ áσ khoác như một chuyện nên làm.

“Tạ Kiều dịu dàng quá.”

“Rất ga-lăng, chính thức chuyển từ người qua đường thành fan.”

“Ê mà trông hai người đẹp đôi phết.”

Trong phòng họp, Ngu Hàn Sinh liếc điện thoại, khẽ nhíu mày.

Mọi người xung quanh không khỏi nhìn nhau đầy bối rối, không biết chuyện gì đã khiến sếp tổng không hài lòng, mà nhân viên vừa báo cáo là người toát nhiều mồ hôi nhất, đến độ ướt cả tảng áo sau lưng.

Ngu Hàn Sinh nhìn chằm chằm cậu thanh niên trên màn hình, thế rồi mẩu giấy nhỏ lập tức chui ra từ túi áo cậu theo lời hắn gọi.

Tạ Kiều vẫn chưa phát hiện ra, cậu toan đưa áo khoác cho Trần Nhược Sương thì bỗng cảm thấy có thứ gì kéo ngược áo cậu lại.

Làm cậu không đưa nổi.

Cậu cúi đầu—–

Một con rắn nhỏ bằng giấy đang trầy trật kéo áo cậu trở về.

________

Tác giả có lời:

Rắn giấy√

Mùi ghen tuông tràn qua cả màn hình.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN