Người 2D Ông Trùm Nuôi Ba Năm Chạy Rồi
Chương 112: Thỏ tai cụp đáng thương
Năm phút.
Những sự việc xảy ra trong một ngày vừa qua lóe lên trong tâm trí Tạ Kiều, cả ba vị khách mời đều nằm trong phạm vi nghi ngờ của cậu.
Người đầu tiên là Trần Nhược Sương, cô có tên trong danh sách, nhưng những gì cô thể hiện hôm nay lại không bất thường, nói đúng ra cô cảm thấy thích thú với thực vật trên núi Sương Mù nhiều hơn.
Người thứ hai là An Chi Nhược, cậu vốn không biết nhiều về An Chi Nhược, chỉ từng nghe Diệp Trần Tiêu kể rằng An Chi Nhược bỗng nhiên nổi tiếng gấp nhiều lần, hơn nữa An Chi Nhược vừa thản nhiên bắt chuyện với cậu trong khi hai người từng có mẫu thuẫn trước kia.
Nhưng chung quy vẫn có thể giải thích bằng việc giả vờ trước ống kính mà thôi.
Người cuối cùng là Diệp Trần Tiêu, Diệp Trần Tiêu tự rời đoàn nửa tiếng, nguồn gốc miếng ngọc trên cổ cũng rất khả nghi.
Ba người ai cũng có điểm nào đó để nghi ngờ, nhưng lại chẳng điểm nào đủ thuyết phục để đưa ra kết luận, nếu nhất thiết phải lựa lấy một người…
Tạ Kiều hít sâu, đến bên cạnh Diệp Trần Tiêu, tay nắm chặt đến trắng bệch những đốt ngón tay vô tình để lộ tâm trạng căng thẳng của cậu.
Không gian chật hẹp của nhà cây phóng đại bất cứ hành động của mọi người bên trong, Trần Nhược Sương đang nhắm mắt nghỉ ngơi chợt mở mắt nhìn về phía Tạ Kiều.
“Hôm nay cậu ra ngoài nửa tiếng.” Tạ Kiều không hỏi, mà là tường thuật.
Diệp Trần Tiêu chối với giọng điệu mất tự nhiên và ánh mắt lảng tránh: “Đâu.”
Bầu không khí trở nên yên tĩnh, chỉ còn tiếng rắc rắc của cành khô bị thiêu cháy.
“Cũng có thể tôi chỉ nhìn nhầm.” An Chi Nhược đứng dậy, chuyển sang vị trí xa Diệp Trần Tiêu nhất.
“Sao trông cậu cứ là lạ.” Diệp Trần Tiêu bất ngờ được hôm động não, “Này! Tạ Kiều đừng bảo là cậu nghi ngờ tôi đấy nhé?”
Tạ Kiều ngầm thừa nhận.
“Tôi chỉ ra ngoài để xem xem có thể xuống núi không thôi!” Diệp Trần Tiêu biện minh.
“Vậy sao vừa rồi cậu lại chối?” Tạ Kiều lại hỏi.
Trần Nhược Sương và An Chi Nhược đều quay ra nhìn Diệp Trần Tiêu.
“Không phải là tại sợ các cậu chê tôi nhát chết chắc.” Diệp Trần Tiêu vừa tức vừa ấm ức, “Chúng ta quen biết bao lâu rồi mà cậu còn nghi tôi, cậu thấy tôi đủ diễn xuất để giả vờ à?”
“Cái này thì không thật.”
“Không +1.”
“Không +2.”
Sau hồi im lặng, Tạ Kiều nói: “Sắp mười hai giờ rồi.”
Cậu đến gần Diệp Trần Tiêu hơn, đoạn cúi đầu mở ba lô, vẻ mặt tựa như vừa phải ra một quyết định khó khăn: “Nếu tôi phạm phải sai lầm, thì xin thứ lỗi.”
Trần Nhược Sương khẽ nhíu mày, An Chi Nhược lại hoàn toàn thả lỏng, thậm chí còn hững hờ ngồi bóc vỏ quýt.
Arcus trong ba lô hóa thành một con dao găm chuôi đỏ sẫm, lưỡi dao sắc lạnh, nằm yên tĩnh trên tay Tạ Kiều.
Tốc độ rút dao của Tạ Kiều quá nhanh, ánh lạnh của dao găm lóe lên trước mắt Diệp Trần Tiêu trước cả khi cậu ta kịp nhận ra.
“Cậu định làm gì!” Diệp Trần Tiêu cố áp sát người lên vách tường sau lưng nhưng đã không còn lối thoát, cậu ta chỉ có thể trơ mắt nhìn con dao đâm thẳng tới mình.
Trần Nhược Sương nhíu chặt đôi mày, An Chi Nhược vẫn nhàn nhã ăn quýt, không thèm liếc mắt lấy một lần.
“Thế này là sao?!”
“Mình có xem nhầm chương trình gì không?”
“Tạ Kiều đừng kích động, trước mắt bao người sao lại dám ra tay thế, có phải không đúng thời điểm lắm không.”
Sắc mặt Diệp Trần Tiêu đã tái mét, trán nhễ nhại mồ hôi, dao kề bên cổ làm cậu ta không dám nhúc nhích.
Lần đầu gặp tình huống bất ngờ như vậy, người quay phim chỉ biết đứng ngây ra.
Dao găm mỗi lúc một gần.
Diệp Trần Tiêu tuyệt vọng nhắm mắt, trước lúc ra đi cậu ta nghĩ mình không nên tới đây, không thể rời đi không rõ lí do, giờ còn phải chết oan nơi này.
Rắc—-
Cậu ta nghe thấy tiếng đá vỡ.
Cậu ta mở bừng hai mắt, miếng ngọc đeo trên cổ bị dao găm chém thành hai nửa, rơi xuống đất.
Từ vết vỡ chảy xuống chất lỏng đen, để lộ ra một con thi trành nhỏ.
Mình đã chung sống với thi trành suốt bấy lâu nay!
Diệp Trần Tiêu tức thì sợ ngất.
Tạ Kiều thoăn thoắt dùng dao ghim lên đầu con thi trành, nó giãy giụa mấy cái rồi bất động, phần xác dần hóa thành màn sương xám.
Tạ Kiều bình tĩnh thu dao.
“Thi trành!”
“Lần đầu thấy thi trành không bị làm mờ, lại còn thấy trên chương trình giải trí, đang buồn ngủ mà tỉnh má luôn.”
“Hóa ra Tạ Kiều A vậy luôn?! Tôi còn tưởng là bé yêu dịu dàng sống nội tâm cơ, giờ tâm trạng tôi khá là phức tạp.”
“Thì giờ sẽ là bé yêu gϊếŧ được thi trành nè ~”
“Ổng vẫn gan to xưa giờ mà, có hồi nào vào nhà ma như đi dạo ấy, nhưng không ngờ vẫn mạnh mẽ thế khi đối diện vơi thi trành, đành phải làm fan thôi.”
Cùng lúc ấy, sau thoáng chốc sửng sốt, An Chi Nhược run rẩy mở miệng: “Bảo sao tôi cứ cảm thấy miếng ngọc không ổn, thì ra có con thi trành ẩn nấp bên trong!”
“May có cậu phát hiện ra.” An Chi Nhược nhìn Tạ Kiều, thở dài nhẹ nhõm.
Sách sưu tầm đang lặng lẽ hấp thụ sương xám trong ba lô, khi đã gần hấp thụ xong xuôi—–
Tạ Kiều bỗng mở túi không gian Arcus tặng lần trước, tranh nốt phần sương xám còn dư.
“Đây là…” An Chi Nhược nhìn chiếc túi trong tay Tạ Kiều.
Bề ngoài của túi không gian chẳng khác nào một chiếc túi rút thông thường, Tạ Kiều cầm túi đến gần An Chi Nhược: “À, muốn hỏi cái này sao.”
An Chi Nhược lùi một bước.
Dường như không nhận ra sự kháng cự của đối phương, Tạ Kiều mở túi, sương xám chậm rãi lan ra.
Ngay sau đó—–
Thân thể An Chi Nhược đột nhiên biến đổi.
Nửa là hình người, nửa là thể mềm đen ngọ nguậy, trông như một con quái vật được tạo thành từ những mảng máu thịt khâu vá.
“Hai con thi trành??! Tôi hoảng không thở nổi!”
“Thế này là sao? Chương trình báo cảnh sáo chưa, sao vẫn còn phát sóng trực tiếp? Mặc kệ sự an toàn của khách mời à?”
“Tôi xem weibo thấy bảo cảnh sát đã tới, nhưng mà sương dày quá nên gặp khó khăn trong việc tìm người.”
Thấy con quái vật, người quay phim kinh hoàng ngã vật ra, dạ dày đảo lộn, nôn mửa đầy đất.
Buổi phát sóng trực tiếp bị ngắt tại đây.
“Sao mày biết là tao?” Giọng An Chi Nhược trở nên khàn như phát ra trực tiếp từ cổ họng.
Tạ Kiều nắm chặt con dao.
Ban đầu còn chưa hiểu rõ, cậu mới thử kề dao lên cổ Diệp Trần Tiêu, thế nhưng chỉ có Trần Nhược Sương nhíu mày trong khi An Chi Nhược lại thờ ơ mặc kệ.
Cậu bỗng hiểu.
Nếu Diệp Trần Tiêu là thi trành, thì việc cậu gϊếŧ Diệp Trần Tiêu trước mặt hơn mười triệu người xem sẽ không thành vấn đề, nhưng nếu không thì chuyện gì sẽ xảy ra?
Không phải nghi ngờ gì nữa, cậu sẽ trở thành tội phạm gϊếŧ người gây xôn xao dư luận.
Đây là mục đích của phát sóng trực tiếp.
An Chi Nhược dẫn dụ cậu đến với suy nghĩ Diệp Trần Tiêu chính là thi trành, lúc này cậu đã nắm chắc thi trành giấu mặt là ai, chẳng qua chính cậu cũng không ngờ lại thật sự tìm ra một con thi trành nhỏ khác trong miếng ngọc trên cổ Diệp Trần Tiêu.
“Tôi có một người bạn.” Tạ Kiều chậm rãi nói, “Cậu ấy đánh đổi mạng sống để báo với tôi một điều, chỉ tiếc không ai để bụng lời cậu ấy nói, vậy là cậu ấy cứ yên lặng chết đi.”
An Chi Nhược gằm ghè: “Mày muốn nói cái gì?”
“Chuyện hôm nay lại chứng minh cậu ấy đúng.” Tạ Kiều nghiêm túc nói, “Tôi rất vui vì điều ấy.”
“Muộn rồi, đồng hồ đã điểm mười hai giờ.” Thấy đã đạt được mục đích kéo dài thời gian, An Chi Nhược không đôi co nữa, “Tiếp theo, đến lượt tao.”
“Vậy ư?”
Tạ Kiều đã nắm chắc con dao.
An Chi Nhược giật mình, chậm chạp cúi đầu, gã phát hiện một sợi dây leo xanh sẫm đã đâm xuyên tim gã từ lúc nào không biết.
Lồng ngực gã ầm ầm vỡ vụn.
Ngay tại giây cuối cùng trước khi bước sang ngày.
An Chi Nhược đã chết.
Sách sưu tầm hấp thụ hết sương xám tản ra từ xác thi trành, đưa con số trên bìa lên một cảnh giới mới.
191 200/ 10 000.
Yêu quái cây cũng thu lại dây leo và trở về ngủ trong mũ Tạ Kiều.
Mà ngoài màn giăng sương mù dày đặc bên ngoài nhà cây cũng tiêu tan trong nháy mắt, đến khi bước ra ngoài Tạ Kiều mới nhận ra bọn cậu vẫn mãi luẩn quẩn dưới chân núi, cơ bản chưa tiến được bước nào.
Cảnh sát có mặt rất nhanh, theo đôi lời tiết lộ của cảnh sát thì các nhân viên trong đoàn làm phim đã bị thi trành khống chế ngay khi vừa đặt chân lên núi Sương Mù, Tạ Kiều nghĩ mà rợn cả sống lưng.
Sau khi lấy lời khai và rời cơ quan công an, Trần Nhược Sương gọi cậu từ đằng sau, đoạn hời hợt hỏi: “Người bạn cậu nói tên là gì?”
Tạ Kiều ngẩn ra, chốc lát mới từ tốn đáp: “Tiêu Tử Kỳ.”
“Nhớ rồi nha.”
Âm cuối hơi ngân và chất giọng như của một bé gái khiến Trần Nhược Sương bỗng chốc toát ra vẻ ngây thơ không tương xứng với vẻ bề ngoài.
Tạ Kiều hơi khựng lại, sau đó rời đi.
*
Xe Phương Hòa đỗ trước cổng cơ quan công an, Tạ Kiều vừa lên xe là cảm thấy cái mệt mỏi tích trữ đã lâu chợt ùa về lũ lượt, cậu nhắm mắt tựa vào ghế nghỉ ngơi.
Đèn trên nóc xe đang bật.
Đèn trút ánh sáng xuống khuôn mặt cậu, khiến Tạ Kiều bất giác nhíu mày trong giấc mộng.
Bé rắn giấy chui ra ngoài túi cậu, nó ngửa đầu nhìn đôi lông mày nhíu chặt của Tạ Kiều, rồi lại quay đầu nhìn ngọn đèn trên nóc ô tô.
Nó bay lên, dang rộng cơ thể nằm áp lên đèn, ngăn cản thứ ánh sáng làm Tạ Kiều chói mắt.
Sau một giờ ngủ say sưa Tạ Kiều dụi mắt tỉnh dậy, cậu toan hỏi Phương Hòa xem đã đến đâu rồi, thì bỗng liếc thấy bé rắn nhỏ dính chặt lên đèn xe đang bị gió lùa cho lảo đảo.
Thế nào mà lại chạy lên tận đèn rồi.
Cậu đưa tay đỡ bé rắn, để nó nằm trên tay mình, sau đó nhìn nó một hồi rồi hỏi: “Em có biết nói chuyện không?”
Bầu không khí khá là yên tĩnh.
Có vẻ là không.
“Vậy thì em biết ngoắc ngoắc cái đuôi không?” Tạ Kiều nhẹ nhàng chọc cái đuôi cong cong của bé rắn.
Bé rắn giấy quay phắt mặt đi, phớt lờ cậu.
“Gì mà trái tính giống Ngu tiên sinh vậy chứ.” Tạ Kiều cảm khái.
Ngu Hàn Sinh trước bàn làm việc thoáng dừng bàn tay lật sách, tận đến khi nghe Tạ Kiều nói: “Đáng yêu ghê.”
Ngu Hàn Sinh mới cúi đầu, ánh mắt ánh lên nụ cười khe khẽ mãi chẳng chịu tan đi.
Cùng lúc ấy, Tạ Kiều đã leo lên hot search weibo với tốc độ kinh hoàng, cư dân mạng ai nấy đều thảo luận về hành động của Tạ Kiều trong chương trình giải trí, số người theo dõi Tạ Kiều cũng theo đó đột phá mức hai mươi triệu.
[Thập tam hương] vào mà xem idol xuất sắc một mình đánh lại thi trành này.
[sò nướng tỏi] lần đầu thấy có người cầm mỗi con dao đã dám chém thi trành đấy, nghe bảo cũng đánh gục con xuất hiện lúc sau cơ.
[cupcake] đáng yêu, bơ vơ, nhưng biết đánh đấm!
Nhờ biểu hiện trong chương trình giải trí của Tạ Kiều mà doanh thu phòng vé bộ phim [Tận thế] vẫn giữ vững đà tăng cao, không đến mười ngày đã phá hai tỉ, chưa dỡ khỏi rạp đã được dự liệu sẽ nắm kỷ lục doanh thu phòng vé cao nhất năm nay.
Bình luận trên các trang đánh giá đều toàn lời có cánh.
[trứng luộc] thực ra ban đầu tôi thấy đoạn cuối phim hơi điêu cơ, ai mà dùng dao vẫn thắng được thi trành chứ, nhưng xem phát sóng trực tiếp xong tôi xin phép nín tại đây.
[sườn xào chua ngọt] hóa ra Tạ Kiều diễn chính mình luôn.
[cá pecca hấp] đánh đấm xịn nhất trong giới thần tượng trẻ.
Tuy nhiên vẫn có người chỉ trích.
[sữa chua yến mạch] diễn viên thì không nên tập trung quay phim đi à, chẳng quay được bao bộ phim, chưa nắm được giải thưởng nào, toàn đi quay show mà fan cứ khen một phép thế nhỉ, tôi chẳng biết nhận xét ra sao nữa, cái đức không theo kịp địa vị thì ắt sẽ gặp họa mà thôi. Fan khỏi vào bênh nhé.
Dù bài đăng này không chỉ mặt gọi tên, nhưng ai chẳng biết là đang móc mỉa ai cơ chứ.
[thịt luộc rưới tỏi] Tạ Kiều đóng phim có tâm mà, giờ bạn đếm xem còn được bao nhiêu đoàn làm phim hoạt động, muốn tập trung quay phim cũng phải nhận được phim đã chứ.
[tôm hùm đất ướp cay] không bênh, nhưng tôi đoán với tính nết của trưởng fanclub thì nick cậu tiêu tùng rồi.
[cá diếc hấp] ái chà, quả là không còn nữa.
[trà xanh sữa bốn mùa] không hổ là trưởng fanclub, haiz, sau khi thành fan Tạ Kiều, tôi cảm thấy buồn vì không có cơ hội đi bênh idol nữa.
*
Tạ Kiều về đến nhà lúc ba giờ sáng, cậu mở cửa, đèn phòng khách vẫn bật.
Ngu Hàn Sinh ngồi đọc sách trên ghế sofa.
Hạnh phúc biết bao khi có người chờ.
Cậu lại gần tựa đầu lên vai Ngu tiên sinh, thế rồi thiếp đi lúc nào không biết.
Trong cơn mơ màng, cậu cảm giác có người tắm rửa cho mình, nhiệt độ nước hơi cao một tí làm cậu quấn chặt lấy thân thể đối phương theo thói quen.
“Buông ra.”
Cậu nghe Ngu tiên sinh khàn giọng nói.
“Ứ.”
Rồi cậu càng ôm chặt hơn nữa.
Ngay sau đó cậu bị vớt ra khỏi làn nước ấm áp, cơ thể ướt nhẹp được cẩn thận lau khô bằng khăn tắm.
Nhưng chẳng được bao lâu khăn tắm đã bị thế chỗ bởi những chiếc hôn lạnh lẽo, còn cậu thì bị bế ngồi lên đùi Ngu tiên sinh.
Chả thích.
Cậu muốn né tránh mà không được, cứ bị ghim chắc vào lòng Ngu tiên sinh, dán sát lên cơ thể nóng dần của hắn.
Ngu tiên sinh vẫn dịu dàng hôn cậu, thứ âm thanh làm người bẽn lẽn không ngớt vang lên trong phòng tắm, Tạ Kiều nén không kêu, thay vào đó là hơi thở hổn hển đầy kiếm chế.
Bỗng, Ngu Hàn Sinh ôm bờ eo gầy gò của cậu, nhẹ nhàng hỏi: “Có mệt không?”
“Để làm gì cơ?”
Tạ Kiều cắn chặt môi dưới hòng giấu kỹ giọng nói run run của cậu.
Ngu Hàn Sinh cụp mắt, bình thản nói: “Cộm rồi.”
________
Tác giả có lời:
Anh rắn có lại đất diễn rồi!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!