Người 2D Ông Trùm Nuôi Ba Năm Chạy Rồi
Chương 117: Thỏ tai cụp rụt rè
“Ngay phía trước.”
Vương Lệ chỉ chiếc xe chở hàng xanh da trời đỗ cuối đường và nhẹ nhàng dụ dỗ: “Chỗ đấy cô có nhiều cá khô lắm.”
Thấy cô bé ngoan ngoãn đi theo mình, mụ càng bước đến chỗ xe hàng nhanh hơn.
Sau khi dẫn cô bé lên khoang hàng hóa, mụ toan đóng cửa khoang thì lại nghe cô bé hỏi: “Cá khô đâu?”
Lúc này Vương Lệ mới lộ nguyên hình mà đáp trả với giọng mất kiên nhẫn: “Không có.” Hoàn toàn không giống vẻ mặt đon đả mới vừa rồi.
Đối với mụ thì cô bé đã là cá trên thớt, tuy nhiên đóng cửa khoang xong mụ vẫn khóa thêm một lớp vì lí do an toàn.
Đoạn mụ mở cửa xe ngồi lên phần ghế lái.
Xe khởi hành trên con đường khúc khuỷu, không biết có phải ảo giác không mà mụ còn nghe được tiếng gì rắc rắc, cảm tưởng như tiếng thú dữ nhai xương.
Chắc chắn là nghe lộn.
Mụ phẩy phẩy đầu, tiếp tục lái xe vào núi.
Nhưng tiếng động kia lại mỗi lúc một gần. Bất thình lình, xuyên qua kính chiếu hậu, mụ nhìn thấy một cảnh tượng kinh hoàng: vách ngăn giữa khoang hàng và buồng lái đã bị cắn thủng!
Đứa bé bò ra từ khoang sau, vẫn vừa nhìn mụ chằm chằm vừa cất tiếng hỏi: “Cá khô đâu?”
Vương Lệ sợ đến ngạt nổi, mụ vội vàng phanh gấp và run rẩy bấm số: “Alo, tôi muốn báo cảnh sát…”
*
Sau khi nhận được điện thoại của cảnh sát Đồng Tây, Tạ Kiều vội vàng chạy tới hiện trường, vừa lúc bắt gặp Linlin ngoác mồm chuẩn bị đớp tay người đàn bà phía trước.
Cậu lập tức hô to: “Linlin phải làm bé ngoan.”
Cảnh sát bên cạnh vốn còn sợ người nhà không khống chế được cảm xúc, nay thấy bộ dạng bình tĩnh của Tạ Kiều thì anh ta cũng thở phào.
Ai ngờ cậu thanh niên lại ôn hòa nói: “Đừng cắn, bẩn.”
Cảnh sát: …
Anh ta quay sang nhìn cô bé trắng ngần.
Cô bé rất nghe lời anh trai mà buông tay như ngại bẩn, ai ngờ buông tay mạnh kiểu gì mà lại khiến mụ đàn bà bay thẳng ra ngoài cửa sổ.
“Ngoan lắm.”
Cửa xe khá cao, Tạ Kiều bèn lại gần định bế Linlin xuống.
Mà Linlin cũng ngoan ngoãn trèo ra cửa ôm cổ cậu.
Nhưng lúc Linlin ôm cổ cậu rồi cậu lại thấy sai sai. Có thể là vì trẻ sinh ra trong biển nặng hơn trẻ bình thường.
Nên cậu hoàn toàn, không, bế, nổi.
Chẳng qua người xung quanh nhiều quá, không bế nổi vẫn phải cố mà liều, thế là Tạ Kiều thử nhấc thêm một lần, rồi vẫn là tịt ngóm.
Đúng lúc này Ngu Hàn Sinh đến gần xách cổ áo đưa Linlin xuống.
Tạ Kiều triệt để ý thức được sự chênh lệch giống loài.
Đợi mụ đàn bà vào bệnh viện băng bó xong xuôi là đoàn người cùng đến đồn cảnh sát.
Vừa vào đồn cảnh sát Vương Lệ đã bắt đầu ăn vạ: “Thưa anh cảnh sát, tôi thật sự không cố tình, sau khi nhận ra mình đón sai người là tôi báo cảnh sát ngay, vậy mà con bé này lại không chỉ cắn hỏng xe mà còn định cắn cả tôi nữa.”
“Các anh nhìn đi, nhìn thử xem.” Vương Lệ vạch cổ chân bị ngã đỏ, “Tôi xây xát đầy mình thế này, bảo tôi là buôn người hợp lý chỗ nào!”
Cảnh sát nghe đau cả đầu, vội khuyên mụ ta ngồi xuống.
Tạ Kiều hỏi Linlin: “Bà ta nói thật không?”
Linlin rõ ràng đang mất tập trung, nhưng nghe vậy đột nhiên nhớ ra điều gì, cô bé liền tố cáo: “Bà ta chưa cho em cá khô.”
Tạ Kiều an ủi: “Lát mua cho em một xe, thoải mái ăn cả tuần luôn.”
Người cá ôm bát cười cong mắt.
Nhận thấy ánh nhìn kinh hãi của mọi người dồn dập tràn tới, Tạ Kiều cảm giác như mình vừa bất giác để lộ điều gì, bèn giải thích thay Linlin: “Trẻ con tuổi này là tuổi ăn tuổi lớn ấy mà, ăn nhiều chút cũng dễ hiểu.”
Lý Trạch: … Nhưng đây có phải chút đâu.
Cuối cùng chuyện này không giải quyết được gì thêm do thiếu chứng cứ và do chính nghi can là người gọi cảnh sát.
Thế nhưng mụ đàn bà vẫn nằng nặc đòi bồi thường: “Tôi vào viện tốn mất hơn nghìn, bằng mấy chuyến xe hàng của tôi rồi, không được đi!”
Tạ Kiều nhíu mày: “Chị không cố tình dẫn em gái tôi đi, em gái tôi cũng không cố tình ném chị, con bé chỉ đơn giản là thả tay ra thôi còn gì.”
“Em gái tôi mới mười một tuổi.” Tạ Kiều xoa đầu Linlin, ung dung nói, “Chị nên xem lại xem mình có yếu ớt quá không mới đúng.”
Vương Lệ tức nghẹn họng, mụ chưa thấy kẻ nào làm đảo lộn trắng đen như vậy, rõ ràng con bé này không phải người bình thường.
Mụ muốn cãi lộn thêm nhưng lại đột nhiên bị người đàn ông bên cạnh cậu thanh niên kia liếc nhìn, khoảnh khắc ấy mụ cảm giác như bị loài rắn nhằm vào, khiến mụ không khỏi rùng mình sợ hãi.
Mụ không nói gì mà chỉ rời đồn cảnh sát.
Lý Trạch cảm thông nhìn theo bóng lưng mụ, mụ sẽ hiểu được chuyện có thể giải quyết bằng pháp luật là chuyện đơn giản nhất ngay thôi.
Lúc này Tạ Kiều sang cửa hàng bên cạnh mua cá khô cho Linlin.
Còn Ngu Hàn Sinh thì dừng bước, xà ảnh màu đen lặng lẽ xuất hiện trên mặt đất.
Sau khi rời khỏi đồn cảnh sát Vương Lệ thấy mình nhễ nhại mồ hôi, may là không có chứng cứ nên cảnh sát chẳng thể làm gì mụ cả.
Nhưng chẳng đi được bao lâu mụ đã kinh hoàng phát hiện có bóng của một con rắn khổng lồ màu đen xuất hiện trên mặt đất, rồi chậm rãi trườn lên chân mụ.
Mụ kêu gào thảm thiết, song những người xung quanh lại đi lướt qua mụ tựa như không hề nhìn thấy.
Mụ chỉ có thể trơ mắt nhìn con rắn đen cắn nuốt chính mình.
Mặt mụ đã tái nhợt hệt người chết, mụ đau đến ngất đi.
Arcus nhìn mụ đàn bà ngã vật ra đất, lông mày nhướng lên đầy kinh ngạc, bởi chính hắn ta còn chưa kịp ra tay.
Lúc đi qua Ngu Hàn Sinh, Arcus nói: “Ta còn tưởng ngươi không thích xen vào chuyện người khác.”
Ngu Hàn Sinh vẫn nhìn về phía Tạ Kiều, bình tĩnh đáp: “Của Tạ Kiều nuôi.”
Thế nên phải xen vào.
Lý Trạch vỗ vai Arcus, chó FA phải có cái tự giác của một chó FA, câu trả lời dễ đoán kiểu này thì đừng có hỏi nhiều, xin hãy từ chối mọi loại thức ăn cho chó.
Rồi cậu ta lại chợt nghĩ, nói là Tạ Kiều nuôi cứ như thể nói chó nói mèo, nghe vào không hay lắm, đặc biệt là với một cô bé đang tuổi lớn.
Chẳng ngờ cô bé người cá nghe vậy còn kiêu ngạo hất hàm, trông rất chi là vinh hạnh.
Lý Trạch: … Xin lỗi tôi lại nghĩ nhiều rồi.
Cùng lúc đó, viên cảnh sát quèn Ngô Nhạc mặc thường phục ngồi trong quán chè cạnh đồn cảnh sát đang vừa giả vờ đọc báo, vừa lén lút quan sát nhóm Tạ Kiều.
Cậu ta đã ghi chép lại bán kính gây án của thi trành và phát hiện ra rằng, Tạ Kiều có mặt trong bán kính này tại hầu hết các án gây ra bởi thi trành.
Thế nên Ngô Nhạc hoàn toàn tin rằng Tạ Kiều chính là một tay thi trành không thể nào rõ ràng hơn được nữa. Cậu ta lặn lội bám theo tới đây, chính là để nắm được chứng cứ thiết thực nhằm quy án cho Tạ Kiều.
Ai ngờ một con thi trành còn có thể để lạc mất trẻ con nhà mình, Ngô Nhạc cảm thấy bọn thi trành làm ăn thật cẩu thả.
Có người nhìn về phía cậu ta, cậu ta vội vàng nâng báo che mặt, vừa khéo bị một dòng tin trên báo gây chú ý.
—— số trẻ em mất tính ở thành phố tôi đã lên đến ba trăm năm mươi chín người.
Ngô Nhạc cau mày vẻ nghiêm túc.
*
Chụp xong quảng cáo Tạ Kiều trở lại Biên thành.
Không giống với ảnh được chụp trong studio, ê-kíp chụp ảnh lần này chọn quay cảnh thực, họ đưa những dãy núi hùng vĩ của Đồng Tây vào quảng cáo của họ giúp bức ảnh rộng rãi và khoáng đạt hơn.
Video quảng cáo này đạt mức ba triệu lượt xem không bao lâu sau khi được nhãn hàng đăng lên weibo.
[yakult trộn đào] a a a a Kiều Kiều cởi đồ thành bé thỏ mặc đồ thành bạn trai, muốn xuyên thành sếp Ngu quá!
[cá pecca hấp] muốn với! Ơ nhưng mà tổng giám đốc Ngu đi họp cũng dẫn bé con theo mà sao không để bé con làm người đại diện cho Họ Ngu luôn nhỉ?
[bé thỏ tai cụp đi với chị đi] ê cái này tôi phát biểu được này, vừa làm case study xong. Ngày trước vòng quay tiền của Họ Ngu cao- không có tiền mặt mời người đại diện, còn bây giờ gì họ cần gì người đại diện nữa? Giờ nhà ai lại không có người máy của khoa học kỹ thuật Họ Ngu đâu.
[trà yuja mật ong] logo Họ Ngu không phải là dấu chân thỏ hả? Tôi cứ cảm giác chính là dấu chân bé Kiều luôn ấy!
Bình luận trên được đẩy lên hot search, có người hâm mộ dùng công cụ chuyên nghiệp nhằm so sánh hình dạng và kích cỡ chân thỏ và đưa ra kết luận, logo Họ Ngu chính là dấu chân của Tạ Kiều.
Weibo lại được một phen sôi sục.
#Dấu chân thỏ của Kiều Kiều#
#truyện tổng tài bá đạo thành hiện thực#
#Ngu Tạ is real!#
…
Hot search về dấu chân thỏ chiếm chừng bảy mục liền.
Dưới phần bình luận toàn tiếng thét chói tai của fan cp.
[Tart trứng quả bơ] a a a a! Cắn đường ngập họng, em cũng muốn có tình yêu tổng tài bá đạo.
[dưa hấu ba tệ] hôm nay thời sự đưa tin số lượng lớn robot quân sự Họ Ngu được đưa ra phòng tuyến diệt thi trành, tôi nhìn dấu chân thỏ trên robot màu đen mà tôi nở nụ cười từ mẫu, mẹ tôi còn tưởng tôi điên.
[đầu thỏ ướp cay tê] thôi xong, tôi đã nhìn trưởng fanclub bằng con mắt nhìn tổng tài bá đạo, hôm nay bị cấm tài khoản suy nghĩ bật ra trong đầu tôi lại là: mình có tài đức gì mà lại được đích thân tổng tài cấm nick.
[bán buôn dúi] … Ê lầu trên, cô đổi tên đi rồi nói chuyện, tôi sợ cô dọa sợ bé Kiều, bé Kiều cưng một cục vậy mà cô nỡ.
[Tạ Kiều Ngu Hàn Sinh doi tại chỗ] oke, đã sửa.
(*do là làm, i là ái, doi là làm tình ấy)
Buổi tối Tạ Kiều có hoạt động phát sóng trực tiếp để quảng bá sản phẩm, nhưng vì dấu chân thỏ đang quá nổi tiếng nên dưới bình luận các fan đều nhao nhao lăn lộn đòi cậu cậu hiện nguyên hình.
Tạ Kiều về nhà đọc bình luận, chần chừ hồi lâu, cậu rụt rè đăng weibo hỏi:
[Tạ Kiều] mọi người, không sợ mình ư?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!