Người Ẩn Hình - Chương 11: Ký ức chắp vá
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
149


Người Ẩn Hình


Chương 11: Ký ức chắp vá


Lúc Diệp Ninh vừa nghĩ tới đây, trên mặt cô không còn chút máu tươi nào, trắng bệch như tờ giấy.

Cô dõi mắt nhìn chằm chằm màn hình vi tính, trên màn hình là khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, ngũ quan sâu sắc, đang từ từ biến thành huyền ảo trước mặt cô, chia ra thành nhiều hình dạng. Những hình dạng này giống như đèn kéo quân chớp tắt soi rọi vô số hình ảnh trong quá khứ của cô, cuối cùng hợp lại thành người giống như trên màn ảnh máy vi tính.

Vô số ánh mắt, lạnh lùng mà khinh bỉ, đồng tình nhưng lại bất đắc dĩ, nóng bỏng mà ấm áp, âm u nhưng lại bi thương, khát khao nhiệt tình. Nhiều ánh mắt như vậy hội tụ cùng chung một chỗ, tạo thành một chùm ánh sáng, chiếu ngay khuôn mặt này, khiến cho gương mặt lâu nay luôn là bóng mờ ảo ảnh hiện ra rõ ràng trước mắt.

Vào giờ phút này, rốt cuộc cô cũng nhớ ra rồi.

Vào thời điểm cô trần trụi nửa người trên ngọa nguậy trên mặt đất giống như loài bò sát, có một cậu bé khoảng 13 tuổi đang đứng cứng ngắc cách đó không xa siết chặt nắm tay, trong ánh mắt lạnh lùng chứa đầy sự đấu tranh.

Lúc cô run lẩy bẩy trong chiếc áo khoác cũ rách xếp hàng chờ mua cơm trưa giữa trời đông gió rét, có một thiếu niên cao gầy xa lạ đang đứng bên cạnh nhìn mình, lặng lẽ mà yên tĩnh.

Lúc cô không chút biểu cảm đứng trước máy chụp hình thì người thiếu niên kia siết chắc áo khoác trong tay, ánh mắt ấm áp nhưng lại bi thương.

Về sau còn có lúc hoa Liên Kiều nở rộ dưới lầu ký túc xá cổ kính, rừng phong hừng hực khí thế bên bán cầu Tây xa xôi, người đàn ông luôn xuất hiện đúng lúc, dùng giọng nói ấm áp cô đơn an ủi mình, đều chính là anh.

Suýt chút nữa cô phải vào tù, luật sự hạng nhất thành phố B đã nói, bạn của cô nhờ người mời tôi đến biện hộ cho cô…

Cô mang thai chần chừ lưỡng lự, trung tâm dưỡng thai nước ngoài nói, ở đây chúng tôi cung cấp phục vụ toàn bộ…

Cô vì hộ khẩu của cục cưng mà phiền não, nhân viên cục dân chính nói, hộ khẩu này có thể giải quyết, lúc nào cũng có trường hợp đặc biệt…

Cô muốn mua một căn hộ ổn định cuộc sống cho cục cưng, người đại lý nói, chúng tôi cần bán gấp…

Cô muốn đầu tư vào một cửa hàng mặt tiền, trung tâm mua bán nói, mặt tiền cửa hàng này giảm giá…

Cô cần một người vú em, chị Trần nói, chị không muốn làm ở Nguyệt Tẩu nữa, muốn ở lại đây chăm sóc Nam Nam…

Cô cần một người quản lý cửa tiệm, Tiểu Nhược nói, em muốn kinh doanh một quán cà phê…

Cục cưng phải vào nhà trẻ, hiệu trưởng nhà trẻ nói, vừa đúng lúc danh sách của trường có thêm một chỗ trống…

Đầu Diệp Ninh nhức như búa bổ, cả người run rẩy. Cô đã từng vì say rượu mà trí nhớ mơ hồ, nhưng lúc này tất cả trở nên vô cùng rõ ràng.

Đây chính là bí mật mà cô đã cất giấu bao năm qua, không người nào biết tới.

Cô bỗng dưng bừng tỉnh, giống như vừa nhớ ra điều gì, nhất thời kêu lên một tiếng, vội vàng nhảy dựng lên, đẩy cửa chạy sang phòng Diệp Nam.

Phòng kế bên được trang trí vô cùng ấm áp, trên tường dùng nước sơn bảo vệ môi trường, vẽ đủ loại thỏ con, chó con mà em bé nào cũng thích, nhìn con nít rất dễ thương.

Năm đó Diệp Ninh mang thai ngoài ý muốn, sau khi trở về vội vã đi mua căn hộ. Vừa đúng lúc căn hộ này cần bán gấp, tất cả mọi mặt đều rất hài lòng, cho nên cô mua liền.

Lúc này đây, tiểu soái ca Nam Nam đang quỳ nằm trên sàn nhà trong phòng ngủ. Trên sàn nhà trải một tấm đệm giải trí, vẫn là tấm đệm mà cậu bé đã bò chơi từ nhỏ. Cô nhìn thấy bên cạnh cậu bé để một đống cài đặt Lego, còn cậu bé thì đang tập trung tinh thần hí hoáy.

Đa số thời gian cậu bé rất hiểu chuyện, làm một cậu bé vô cùng ngoan ngoãn, say mê làm một chuyện gì đó, giống như gắn xếp Lego, hơn nữa còn đắm chìm trong đó.

Hiện tại cậu bé đang ráp đặt nền móng của một căn lầu, loay hoay tìm cách làm sao để xây tiếp.

Diệp Ninh đè nén tâm tư đang nổi loạn, cố gắng dùng suy nghĩ bình tĩnh quan sát con trai của mình.

Con trai cô 6 tuổi, bộ dạng khá nhìn, trán cao, lông mày có nét, hai mắt trong suốt sáng ngời, là một cậu bé có loại phong cách ăn mặc thu hút không biết bao nhiêu sự hâm mộ của các bậc cha mẹ.

Lúc này đây, cặp mắt mặt mù mấy chục năm của Diệp Ninh bỗng dưng trở nên nhạy cảm quá mức.

Cô nhạy cảm bắt được không ít chi tiết trên người Diệp Nam mà càng nhìn càng hiểu rõ. Trên căn bản, Nam Nam chính là bản sao của Tiêu Nhạc!

Nam Nam là con trai của Tiêu Nhạc hay sao?

Dường như Diệp Ninh vừa cắn môi mình đến chảy máu.Cô ra sức siết chặt quả đấm, kiềm chế cơ thể mình không được run rẩy.

Cô cứ cho rằng tất cả đều là bí mật một mình cô biết được, cho rằng Nam Nam chính là sự tồn tại tốt đẹp nhất mà ông trời đã ban cho cô, là thiên sứ chỉ thuộc về cô mà thôi. Nhưng bây giờ thì sao, rốt cuộc từ trước tới giờ, sau lưng mình đều có cặp mắt nhìn thấy tất cả, giống như ánh mắt của Thượng Đế vậy, cúi nhìn nhất cử nhất động của mình!

Ngay cả sự tồn tại của Nam Nam cũng là cố ý an bài.

Rốt cuộc anh ta đã âm thầm quan sát mình bao nhiêu năm rồi mà có thể thao túng cuộc sống của mình như thế này.

Vừa lúc đó, Nam Nam ngẩng đầu lên, bối rối nhìn mẹ đang nhìn mình chằm chằm: “Mẹ, tại sao mẹ nhìn con như vậy?”

Diệp Ninh kiềm chế hai chân phát run của mình, thoáng cái đôi chân tê liệt, ngã xuống trên đệm, cô với tay cầm lấy tay con trai mình:

“Nam Nam, không có gì, chỉ là đột nhiên mẹ nhớ con thôi.”

Nam Nam càng thêm buồn bực, nghiêng đầu cưng nhắc: “Nhưng mà mẹ, sao tay của mẹ lại lạnh như vậy?”

Cậu bé nắm chặt tay của mẹ, nhẹ nhàng chà xat giúp cô sửu ấm: “Còn nữa, mới vừa rồi mẹ nhìn con kỳ lạ lắm có biết không, mẹ không nhận ra con à?”

Lỗ mũi Diệp Ninh cay cay, bất chợt muốn khóc, chỉ là đã lâu lắm rồi cô đã không khóc.

Cô lập tức ôm chặt con trai, ôm thật chặt: “Nam Nam, con là con trai của mẹ, phải không?”

Nam Nam bị mẹ ôm hơi đau, cậu bé càng thêm xác định hôm nay mẹ có gì đó không ổn, nhưng cậu bé cũng chỉ khéo léo gật đầu: “Dạ phải, Nam Nam là con trai cưng của mẹ, mẹ là mẹ cục cưng của Nam Nam!”

Diệp Ninh ôm con trai không buông. Đứa trẻ mới mấy tuổi đầu, cơ thể mềm mại, ôm vào lòng có loại cảm giác được cậu bé toàn tâm toàn ý ỷ lại. Cô yêu con mình, trên đời này có nhiều người như vậy, người cô yêu duy nhất chính là con trai.

“Nam Nam, vừa rồi mẹ đột nhiên mơ thấy một giấc mơ, mơ tới cảnh Nam Nam rời khỏi mẹ.”

Nam Nam nhướng nhướng mày, càng thêm hiếu kỳ nghĩ thầm, vừa rồi mẹ có ngủ à, tại sao có thể nằm mơ? Không ngủ cũng làm mộng được?

Nhưng cậu bé cảm giác tay của mẹ rất lạnh, nên không hỏi lại, mà là vòng tay ôm lấy cổ mẹ: “Mẹ, tại sao con lại rời xa mẹ? Mẹ là mẹ của con, nếu con rời xa mẹ sẽ không có mẹ bên cạnh nữa.”

Diệp Ninh cũng suy nghĩ giống vậy, bóp bóp lỗ mũi cay cay của mình, nhưng cô vẫn ôm con trong lòng. Cứ như vậy ngồi ôm cả buổi, cuối cùng cô cũng buông con ra.

Nhìn mấy cài đặt Lego trên mặt đất, cô hỏi con trai: “Trước kia Nam Nam nói muốn mua bộ Star Wars Millennium Falcon mà phải không?”

Nam Nam gật đầu lia lịa: “Đúng vậy đúng vậy a mẹ!”

Thật ra trong nhà có nhiều lắm, từ khi còn nhỏ đã sưu tầm hàng loạt, cho tới bây giờ những hạt nhỏ này đã chất đầy rương, cho nên lúc Nam Nam hỏi mua bộ Star Wars, Diệp Ninh đã không đáp ứng. Một bộ thôi mà đã hơn hai ngàn đồng, để trong nhà thì chiếm chỗ, dọn dẹp càng phiền toái. Nếu thật sự muốn chơi, ngoại trừ nhiều trung tâm giáo dục sớm và trung tâm giải trí ra, còn có rất nhiều chỗ để chơi, chỉ là chuyện xử lý mấy tấm thẻ thôi.

Thấy Diệp Ninh không lên tiếng, Nam Nam ngẩng đầu lên len lén quan sát mẹ, ánh mắt trong suốt giống như tên trộm. Cặp môi nhỏ nhắn xinh đẹp của cậu bé không nhịn được, cong lên mỉm cười, dè dặt dò xét mẹ: “Mẹ, mẹ muốn mua cho con hả?”

Giọng nói của cậu bé mềm mại khóe léo, làm nũng lấy tay ôm cổ Diệp Ninh.

Bộ dạng bé con như thế này, Diệp Ninh làm gì có thể cự tuyệt được, nhất thời gật đầu: “Được, tháng sau sinh nhật con, đó là quà sinh nhật của con nhé.”

Thiếu chút nữa Nam Nam nhảy dựng lên, dụi toán loạn vui vẻ như chằn tinh con trong lòng mẹ: “Mẹ thật tốt! Con yêu mẹ!”

Nói xong ‘chụt’ một cái, hung hăng hôn lên miệng Diệp Ninh.

****

Nói chuyện chơi với Nam Nam một hồi lâu, cô ôm con nằm xuống ngủ chung.

Kể từ khi Nam Nam được 4 tuổi, cậu bé đã tự ngủ một mình.

Hiện tại vất vả lắm mới có thể được mẹ thơm phứt ôm vào lòng, Nam Nam có chút hưng phấn, chôn đầu trong hõm vai của mẹ thì thầm nói chuyện một hồi lâu, cuối cùng mới vui vẻ thỏa mãn chìm vào giấc ngủ.

Diệp Ninh ngơ ngác nằm ở đó, nhìn lên trần nhà trong bóng tối, cố gắng nhớ lại tình hình đêm đó, một đêm cuồng loạn phóng túng, một người đàn ông khiến cô không dám nghĩ tới.

Cô cố gắng chắp vá mớ trí nhớ hỗn độn rách nát, hồi tưởng lại đêm hôm đó.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN