Người Ẩn Hình - Chương 13: Một Tiêu Nhạc khác
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
141


Người Ẩn Hình


Chương 13: Một Tiêu Nhạc khác


Beta: Chuột Túi

Đưa chị Trần đi, Diệp Ninh lái thẳng xe tới tiệm cà phê. So với trước đây, cửa tiệm đã vắng đi rất nhiều. Tiểu Nhược nhìn thấy Diệp Ninh tới, vội vàng hỏi: “Chị Ninh, không phải chúng ta nên cùng cạnh tranh với đối phương sao?”

Sách lược hạ giá hại người hại mình, hại cả hai bên. Có thể nhìn thấy rõ ràng, vì muốn đẩy mình vào đường cùng, đối phương đã tận hết sức lực.

Diệp Ninh nhìn Tiểu Nhược, kéo tay cô bé tới một góc: “Tiểu Nhược, chị vẫn nhớ, trình độ học vấn của em rất khá, lại đang làm cho một công ty lớn, hai năm nay em ở đây giúp chị kinh doanh một tiệm cà phê nhỏ như thế này thì thật sự oan ức cho em.”

Tiểu Nhược hơi giật mình, vội vàng lắc đầu: “Em thích nơi này mà chị Ninh. Em không thấy oan uổng chút nào.”

Diệp Ninh cười nhẹ: “Nhưng chị cảm thấy thật uổng  phí cho em.”

Tiểu Nhược cảm giác ra được điều gì, quan sát vẻ mặt của Diệp Ninh. Lúc này cô mới phát hiện, Diệp Ninh của ngày hôm nay không giống như mọi ngày.

Diệp  Ninh nói tiếp: “Hiện giờ tiệm cà phê đối diện cạnh tranh dữ quá, trong đầu chị lại có quá nhiều chuyện, nên không muốn tiếp tục làm nữa. Hiện tại chị không còn sức lực để quản lý, dự định sẽ bán lại cửa tiệm này.”

Tiểu Nhược kinh ngạc: “Được được…”

Diệp Ninh mỉm cười, nhìn đôi mắt Tiểu Nhược đã hiểu rõ: “Tiểu Nhược, giữ lại em hai năm chị cũng rất băn khoăn. Trình độ học vấn của em tốt như vậy, ra ngoài tha hồ tìm công việc, so với chỗ này của chị thật tốt hơn nhiều. Về sau giữ liên lạc thường xuyên.”

Thật ra trong lòng cô rất cảm kích hai người, cho dù có lẽ người đàn ông kia trả lương hai người không ít. Thế nhưng mấy năm nay, đối với mình, hai người các cô đã bỏ ra rất nhiều tâm huyết, giống như bạn bè chung sống với nhau.

Vốn là Tiểu Nhược còn muốn nói gì nữa, nhưng nhìn thấy vẻ mặt kiên định của Diệp Ninh thì cô chợt ý thức ra được điều gì, bàn tay đang cầm viết lập tức siết chặt.

Diệp Ninh rất thành thục, trước tiên sa thải chị Trần và Tiểu Nhược, sau đó bán lại cửa tiệm với giá thấp. Cô cũng muốn bán luôn căn hộ cô đang ở, nhưng tạm thời chưa tìm được nơi vừa ý, cho nên chỉ có thể kiếm từ từ.

Về phần Nam Nam, cứ bốn giờ chiều là cậu bé tan học ở nhà trẻ. Sau khi tan học, cô không còn thời gian tới đón cậu bé sớm nữa, cho nên cô cho cậu bé vào lớp huấn luyện. Đến 6 giờ thì cô mới lái xe tới đón con.

Về phần cô, cô đã gửi đi lý lịch sơ lược tìm việc làm.

Cô có trình độ học vấn tốt, đã từng đảm đương hạng mục quan trọng cho cơ quan tài chính có tầm cỡ. Bất quá bởi vì một chút rắc rối mà về sau hạng mục này đưa tới án kiện đáng kinh ngạc trong giới tài chính. Rất nhiều đồng nghiệp của cô bị dính líu vào vụ kiện này, thậm chí có người bị phán hình.

Còn cô thật may mắn, là người vừa mới làm xong hạng mục liền xuất ngoại đi du lịch, thoát được sự nghi ngờ. Một điều khác nữa là vị luật sự lúc đó rất có năng lực, mới có thể bảo vệ được cô.

Chỉ là hiển nhiên, công việc của cô sẽ bị ảnh hưởng. Lúc viết lý lịch sơ lược nhất định phải viết về kinh nghiệm làm việc và những hạng mục đã làm qua. Nếu không viết người ta cũng sẽ hỏi, sau khi hỏi xong thì ai cũng khiếp sợ, nói rằng chúng tôi sẽ suy nghĩ lại, sau đó cũng không nghe báo kết quả.

Sau vài ngày bận rộn, rốt cuộc cũng có người bạn cũ gọi điện thoại tới. Trước kia, người bạn này cũng là người trong nghề, tương đối thành thục, hiện tại đang mở một công ty đầu tư, vẫn còn rất nhỏ, muốn mời cô sang làm. Cô suy nghĩ một chút, đây cũng là cơ hội tốt, hai bên đều quen biết nhau, cho nên cô đáp ứng liền.

Công việc đã quyết định, chế độ đối đãi cũng không tệ, ít ra có thể nuôi sống gia đình, vay mượn cũng không thành vấn đề.

Chuyện kế tiếp chính là cô bé đồng hương kia đã tới, cô cũng ra tay chiếu cố, cũng như gấp gáp ghi danh trại hè nhà trẻ. Về phần trường cấp I, Diệp Ninh có chút do dự. Cô vẫn đang tìm nhà mới, khu vực tốt nhất phải có một trường cấp I không tệ.

Hiện tại mỗi ngày cô đều thức dậy lúc 6 giờ sáng, làm đồ ăn sáng cho con, đưa con đi nhà trẻ, sau đó đi làm. Sau khi tan việc, cô đi đón con, sau đó mới ra ngoài tìm phòng ốc. Cả buổi tối đi theo người đại lý xem nhà khắp nơi.

Cho tới bây giờ cô mới hiểu được, kinh nghiệm mua nhà lần trước của mình là may mắn cỡ nào. Cũng là cô ngu, không biết quá trình xem nhà vô cùng khó khăn, nhìn từng cái một, không có cái nào thích hợp, cái này không được, cái kia không thích. Trước kia có lẽ thích hợp cho cô, nhưng bây giờ cô đã có con, không thể để cho con chịu uất ức. Trước kia nó ở trong khu cư xá hạng sang rộng rãi thoáng mát, tầm nhìn bao la, được trùng tu bảo vệ môi trường, cho nên bây giờ không thể khiến cho cậu bé có cảm giác quá chênh lệch. Trong phạm vi năng lực, cô vẫn muốn cố gắng hết sức cưng chiều con trai.

Đêm khuya yên tĩnh, cô mệt mỏi nằm trên giường, sau khi buông thả suy nghĩ trong đầu mình, cô lại nhớ tới cặp mắt kia.

Suốt mười mấy năm qua, cặp mắt kia khiến cô không còn chỗ để trốn chạy, dường như lúc nào cũng đuổi theo mình.

Mấy ngày nay, cô bé đồng hương vừa tới đây, đã cẩn thận dò la tin tức. Năm đó, chuyện của mẹ cô ầm ĩ khắp nơi, mọi người đều biết. Mặc dù lúc đó cô bé này chỉ là một đứa bé, nhưng về sau Tiêu Nhạc phát đạt thành danh, người của thành phố Thanh Nam đều biết đến, cho nên cũng đã bàn tán về chuyện xưa của anh. Mà trên internet, có nhiều năm anh lần lượt tiếp nhận các loại phỏng vấn và tuyên truyền giảng giải, còn tham gia cả tiết mục video TV. Đương nhiên, những bài báo cáo và phỏng vấn của anh còn nhiều hơn thế nữa.

Vì vậy, cô biết rất rõ về Tiêu Nhạc, chính người con trai lúc đó của bác Tiêu.

Sau khi sự kiện kia xảy ra, trong lòng bác Tiêu áy náy, không thể làm gì khác hơn là ly hôn. Sau khi ly hôn, cha mẹ của Tiêu Nhạc lại lần lượt kết hôn với người khác, anh coi như là một đứa bé không ai chăm sóc.

Nhắc tới chuyện này, Tiêu Nhạc đã từng nói: “Trước kia mỗi ngày tôi đều muốn chơi game, Street Fighter, Contra, The King of Fighters. Nhưng về sau, tôi không còn chơi game nữa. Khi đó trường trung học tốt nhất của thành phố Thanh Nam chúng ta chính là trường trung học Tung Sơn, tôi chỉ muốn học hành thật giỏi, tôi muốn thi vào trung học Tung Sơn.

Ba năm trung học, xem ra anh học hành rất cực khổ, không giống như Diệp Ninh đã từng cho rằng anh cà lơ phất phơ. Mà kết quả Diệp Ninh tra ra được quả thật không ngờ, lúc thi tốt nghiệp trung học, anh chỉ thiếu một điểm thôi là có thể vào được đại học T. Anh là người quật cường, căn bản sẽ không tiếp nhận sự dàn xếp nào, vác hành lý, một thân một mình đi vào trường học loại thường hạng hai.

Mười mấy năm trước, thành tích tốt nghiệp trung học chưa được lưu hành công bố trên internet, chỉ là Diệp Ninh tính toán, thiếu một điểm thi không vào đại học T, như vậy thì anh nhất định vào trung học Tung Sơn hạng hai rồi.

Cô chợt nhớ ra, mình đã từng xem qua bảng danh dự gì đó, hình như tên Tiêu Nhạc xếp hạng ngay dưới tên Diệp Ninh thì phải?

Lúc anh tham gia tiết mục của người nào đó, có người đã hỏi, thành tích trung học của anh xuất sắc như vậy, có phải có người yêu sớm lắm, phải không?

Tiêu Nhạc liếc nhìn người chủ trì, trả lời: Không có.

Người chủ trì cười giỡn: Yêu thầm cũng không có? Thanh thiếu niên nào lại không tơ tưởng yêu đương, không lẽ anh cảm thấy trong lớp không có bạn nữ nào khiến cho anh yêu thích?

Tiêu Nhạc trả lời: Không có.

Câu trả lời của anh như đinh đóng cột, vẻ mặt rất nghiêm túc.

Mỗi lần anh tham gia tiết mục nào cũng đều trưng ra bộ mặt lạnh lùng cứng rắn như vậy, nói ngắn gọn sung tích, mang theo tác phong chân thật rất đáng tin. Giống như cho dù ở bất cứ trường hợp nào, anh cũng có thể bình thản khống chế tình cảnh và đề tài. Tất cả bầu không khí ở hiện trường cũng chỉ nghe theo lệnh của anh.

Diệp Ninh ôm đầu nhìn Tiêu Nhạc trong tiết mục đó, lại nhớ tới người đã từng đi xem mắt với mình trước đó, lời nói tiết kiệm tới mức vụng về luống cuống khiến cô gần như coi thường, không lẽ hai người này là một sao?

Sau khi xem xong đoạn video, cô tiếp tục xem tài liệu của anh. Có người viết một bài báo cáo rất tuyệt vời về anh.

Lúc học ở trường trung học hạng hai, anh học hành rất cực khổ. Vì phải kiếm tiền, anh thức đêm mấy tháng viết chương trình. Anh là một người có thiên phú, lúc học đại học, đã từng kiếm được ba chục ngàn tiền thiết kế kho số liệu cho công ty người ta. Lúc ấy tiền phòng ở thành phố B không hơn 5000 một tháng.

Nhưng mà xưa nay anh là người biết tiết kiệm, không ai biết được anh dùng tiền vào chuyện gì.

Còn nữa, từ trung học hạng hai, anh thi đậu trở thành sinh viên nghiên cứu đại học T. Dĩ nhiên, người bình thường không thể tưởng tượng được những khó khăn mà anh đã phải trải qua. Đại học T là mơ ước của không biết bao nhiêu học sinh Trung Quốc. Phần lớn danh sách sinh viên là loại học sinh được đề cử từ những trường nổi tiếng. Những học sinh không phải từ trường nổi tiếng mà có thể vào được thì hiếm có vô cùng.

Diệp Ninh xem kỹ bài phỏng vấn về Tiêu Nhạc, phát hiện trong một lần phỏng vấn, anh có nhắc tới thời kỳ học đại học.

Người chủ trì nhắc tới trò chơi trong thời kỳ học đại học, anh nói: Tôi cũng có chơi. Thời kỳ học trung học ra ngoài chơi game, đến khi vào đại học thì cũng có chơi, nhưng khi đó những trò chơi này lại không giống như lúc học trung học. Tôi mua rất nhiều CD trò chơi, mỗi ngày chìm đắm trong games, nào là Tiên Kiếm Kỳ Hiệp Truyện, nào là Cô Đảo Kinh Hồn, nào là Counter-Strike, Hiên Viên Kiếm, Doom, tôi hoàn thành từng cái một.

Nhưng lời này khiến mọi người giật mình, nhao nhao hỏi tới, nhưng anh chỉ cười cười, không nói tiếp nữa.

Lúc anh cười, trong mắt lại không có tia vui vẻ gì, khiến người nhìn càng thêm khó hiểu.

Rồi có người hỏi tiếp : Có người nói rằng lúc đó anh trúng tuyển đại học T, tại sao anh lại không đi?

Tiêu Nhạc trả lời: Khi đó đại học T không còn sức hấp dẫn đối với tôi nữa.

Những lời này khiến mọi người chú ý, họ ngửi ra được mùi vị bát quái, hỏi tới dồn dập.

Tiêu Nhạc bật cười, cười rất bất đắc dĩ, còn mang theo ý tứ đùa giỡn: Vốn là tôi nghĩ hoa nở dưới lầu ký túc xá đại học T là hoa Nghênh Xuân, ai ngờ chỉ là Liên Kiều, nhất thời cảm thấy không làm sinh viên nghiên cứu trường này cũng không sao.

Mọi người cười ha hả, nhao nhao cảm thấy Tiêu Nhạc chính là Tiêu Nhạc, quyết định đời người lớn như vậy mà chỉ xem như một trò đùa.

Diệp Ninh im lặng nhìn câu trả lời này của Tiêu Nhạc, lại nhớ tới một năm, hoa Liên Kiều nở rộ, cô nhìn thấy thùng rác bên cạnh có tờ thông báo trúng tuyển đã bị xé nát.

Ánh mắt của Tiêu Nhạc khi đó lạnh lùng mà tràn đầy ý hận.

Sau khi Tiêu Nhạc tốt nghiệp đại học, anh không làm sinh viên nghiên cứu ở đại học T, mà ở lại thôn Trung Quan, thành phố B, mở một công ty buôn bán điện tử, bắt đầu con đường gây dựng sự nghiệp khó khăn của mình.

Tiêu Nhạc nói: Thôn Trung Quan cách đại học T rất gần, tôi thuê một căn ký túc xá, từ trong cửa sổ có thể nhìn thấy lầu ký túc xá đại học T.

Có người nói: Là lầu ký túc xá nữ.

Tiêu Nhạc ung dung thong thả nói: Lầu ký túc xá nữ thì sao, cũng không nhìn thấy mỹ nữ mà.

Mọi người đều cười.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN