Người Ẩn Hình - Chương 63
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
94


Người Ẩn Hình


Chương 63


Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Diệp Ninh nhìn bộ dạng không được tự nhiên của Tiêu Nhạc, lại cảm thấy buồn cười.

Vì vậy, cô liếc anh một cái: “Ăn nhiều một chút, không thôi lại bị cảm mạo.”

Ai ngờ đột nhiên Tiêu Nhạc lại thốt lên: “Sức khỏe anh thật kém như vậy à?”

Giọng điệu thật khó chịu.

Diệp Ninh đánh giá vẻ mặt của anh, thật khó coi.

“Anh bị thương lần này sức đề kháng sẽ yếu đi.” Cô dịu dàng khuyên nhủ một câu.

Tiêu Nhạc không nói nữa, cúi đầu ăn cơm.

Sau khi cơm nước xong, anh không đi nghỉ ngơi giống như bình thường, mà mở điện thoại di động ra, bấm bấm gì đó.

Diệp Ninh lại gần: “Anh đọc gì vậy?”

Giọng nói Tiêu Nhạc thật lãnh đạm: “Tùy tiện đọc một chút thôi.”

Diệp Ninh dịu dàng ôm cánh tay anh, khuyên nhủ: “Ngày mai chúng ta phải đi bệnh viện, chuẩn bị tháo tấm thép, đến lúc đó còn phải tịnh dưỡng hơn nửa tháng mới có thể lành hẳn.

Tiêu Nhạc nói nhát gừng: “Biết rồi.”

Diệp Ninh nghiêng đầu nhìn dáng vẻ tức giận của anh, nhớ tới anh vừa rồi phản kích lời nói của mình, ngẫm nghĩ người đàn ông này cũng có lúc cộc cằn nha, đoán chừng buồn bực vì sức khỏe của mình bị hoài nghi? Cô nhìn thấy mặt đen không được tự nhiên của anh, không hiểu tại sao lại cảm thấy thật đáng yêu, nhịn không được đưa tay ra nhéo nhéo gò má cứng ngắc của anh.

Dù sao mặt đàn ông không giống như phụ nữ, không mềm mại trơn bóng, ngược lại rất cứng rắn. Diệp bóp thử một cái, không nắm được da thịt, nhưng đã ghiền, vì vậy gia tăng sức lực, bóp mạnh hơn.

Mặt mày Tiêu Nhạc nhăn nhó, quay đầu lại: “Em làm gì vậy?”

Vẫn là dáng vẻ tức giận, nhưng nhìn sao cũng không thấy giận.

Diệp Ninh lập tức bật cười: “Ăn hiếp anh.”

Cơ thịt trên mặt Tiêu Nhạc không nhận thức liền co rút lại, anh nhìn chằm chằm Diệp Ninh: “Gặp phải chuyện tốt gì mà sao em vui thành như vậy!”

Nói xong, anh quay mặt sang chỗ khác.

Diệp Ninh hiểu được ý tứ vừa rồi trong lời nói của Tiêu Nhạc, lại càng vui vẻ hơn. Người này đã không hiểu mà còn đoán mò tới tận đâu rồi.

Tối hôm đó, Diệp Ninh ngủ chung với Tiêu Nhạc. Thật ra thì trong khoảng thời gian này cô vẫn ngủ như vậy, cùng giường. Chỉ là bởi vì Tiêu Nhạc bị thương, và Diệp Ninh đoán được Tiêu Nhạc có vấn đề trên phương diện kia, cho nên tới tận bây giờ, hai người vẫn chưa đi thêm được bước nào, nhiều nhất cũng chỉ ôm hôn mà thôi.

Diệp Ninh nằm ở trên giường, trong lòng nghĩ tới lời nói của Thẩm Tòng Thụy. Tự cô biết mình trong sạch, không làm ra chuyện như vậy. Nhưng nếu như bản thân chuyện này rất là cơ mật, vậy có thể là ai đây?

Diệp Ninh nghĩ tới nghĩ lui, lại nghĩ tới Tô Nhân, nhưng rồi cô lại cảm thấy không thể. Cô nàng này cũng nắm giữ cổ phiếu ở tập đoàn Nhạc Ninh, không đến nổi sẽ làm ra chuyện tổn hại đến lợi ích cá nhân chứ hả?

Hay có thể nói cô ta có ý đồ gì? Hãm hại mình?

Diệp Ninh suy nghĩ một hồi cũng cảm thấy không thể, điều này cũng quá điên khùng.

Cô suy nghĩ thật lâu, nghiêng người lại, nhìn thấy Tiêu Nhạc bên cạnh đang nhìn mình.

Trong bóng tối, cặp mắt anh trầm lặng, khiến người nhìn vào không hiểu, cứ im lặng nhìn mình như thế.

Cô sợ hết hồn: “Tại sao anh còn chưa ngủ?”

Tiêu Nhạc mím môi, trách cô: “Em lăn lộn mãi, anh ngủ không được.”

Diệp Ninh không trả lời, tiến lại gần, ôm eo Tiêu Nhạc: “Ngoan, em không trở mình nữa, anh ngủ đi.”

Nói xong, cô còn vỗ vỗ nhè nhẹ sau lưng anh.

Khóe miệng Tiêu Nhạc co quắp lại, không biết có phải là đang cười không nói nên lời hay không, vươn tay ra tìm được tay của cô, cầm lấy, sau đó nhắm hai mắt lại.

***********************

Ngày hôm sau, Diệp Ninh rời khỏi giường sớm hơn một chút, sau khi chuẩn bị đồ ăn sáng xong, cô lại bắt đầu chuẩn bị đầy đủ đồ dùng nhập viện, đồng thời gọi điện thoại, bảo tài xế tới đây, chuẩn bị tới bệnh viện. Cùng một lúc, cô gọi điện thoại cho bệnh viện xác nhận thời gian.

Đang bận rộn, đột nhiên Tiêu Nhạc nói một câu: “Hôm nay có chút việc, trước tiên không đi bệnh viện.”

“Hả?”

Câu nói của anh tới một cách bất ngờ không kịp phòng bị, Diệp Ninh có chút mờ mịt: “Hôm nay có hẹn giải phẫu, anh không đi?”

Chuyện lớn như vậy, có người nào như anh không? Còn hời hợt xổ một câu ‘có việc’!

Tiêu Nhạc giơ tay lên nhìn đồng hồ, bình tĩnh nói: “Cũng sắp tới giờ rồi, có lẽ bọn họ cũng sắp tới.”

Người nào tới?

Diệp Ninh phát hiện, mình theo không kịp nhịp điệu của anh, đây là gà và vịt nói chuyện.

Tiêu Nhạc nhíu mày, không lên tiếng.

Vừa lúc đó, chuông cửa bên ngoài vang lên.

Diệp Ninh nghi ngờ đi ra mở cửa, nhìn thấy người bên ngoài chính là: Thẩm Tòng Thụy, Lỗ Phi, Tô Nhân, một điều hành của tập đoàn Nhạc Ninh, hai điều hành của tập đoàn Nhạc Ninh… Còn có hai người giày Tây, bộ dáng rất chuyên nghiệp.

Tiêu Nhạc thản nhiên chỉ bảo: “Mời bọn họ vào đi.”

Diệp Ninh nhìn Thẩm Tòng Thụy. Cho dù cô có ngu đi nữa, cũng ý thức được Tiêu Nhạc nhất định đã biết rồi, cho nên anh muốn bàn chuyện với mọi người một chút. Nhưng không phải Thẩm Tòng Thụy đã nói sẽ không cho nói cho Tiêu Nhạc biết sao?

Nghĩ tới cuộc phẫu thuật hôm nay coi như bỏ lỡ, cô dùng ánh mắt khiển trách nhìn Thẩm Tòng Thụy.

Mặt Thẩm Tòng Thụy không thay đổi, nhìn cô một cái.

Thì ra anh ta cũng không biết là chuyện gì.

Mọi người nối đuôi nhau đi vào, sau đó Tiêu Nhạc mời tất cả ngồi xuống.

Lúc này, giày Tây bên cạnh tự giới thiệu mình trước, thì ra là luật sư sở sự vụ.

Diệp Ninh nghe được cái tên này mới chợt hiểu, cảm thấy quen tai, đây chính là người lúc trước đã đưa cho mình di chúc của Tiêu Nhạc mà phải không?

Luật sư lấy ra một phần văn kiện, đặt ở trên bàn.

Mọi người xem qua, tất cả đều kinh ngạc.

Đây là thư hiệp nghị chuyển nhượng cổ phần.

Sắc mặt Thẩm Tòng Thụy lập tức thay đổi, cầm lên đọc một lần. Sau khi đọc xong, anh ta khiếp sợ nhìn Tiêu Nhạc.

“Cậu điên rồi hả?”

Tô Nhân cũng nhìn thấy, cô ta không dám tin, nhìn chằm chằm Tiêu Nhạc, đôi môi run rẩy, nói: “Anh, anh đang làm cái gì vậy?”

Trong bản hiệp nghị này, Tiêu Nhạc chuyển nhượng toàn bộ cổ phần của anh ở tập đoàn Nhạc Ninh cho Diệp Ninh, không phải trả tiền.

Tất cả mọi người đều kinh hãi, bọn họ nhìn Tiêu Nhạc bằng cặp mắt nhìn người điên, không thể nào tin nổi!

Tiêu Nhạc rất bình tĩnh: “Có biết tại sao ban đầu tập đoàn Nhạc Ninh có tên này không?”

Tất cả người ở đây đều bắt đầu run run, mắt nhìn chằm chằm hai chữ Nhạc Ninh kia. Giờ phút này, họ đã ý thức được một chuyện.

Hai chữ Nhạc Ninh này là tên của Tiêu Nhạc và Diệp Ninh.

Tô Nhân cắn mạnh lên môi, trong cặp mắt đang híp lại ẩn giấu ánh lệ long lanh. Cô ta hơi ngẩng đầu lên: “Anh…”

Cô ta chỉ nói được một chữ, còn lại là nghẹn ngào.

Tiêu Nhạc vươn tay, cầm tay Diệp Ninh đang bị chấn động đến mức không biết phải mở lời như thế nào: “Ninh Ninh, anh không hề giỡn chơi. Anh đã nói từ sớm, tất cả của anh đều là của em. Nếu như hiện giờ bọn họ đang hoài nghi em, thậm chí chất vấn anh đã để cho em giúp anh xử lý những công việc có tính chất hợp pháp. Vậy thì chỉ cần bây giờ em ký xuống ở đây, tất cả cổ phần của anh cũng là của em, em trở thành cổ đông lớn nhất của tập đoàn Nhạc Ninh.”

Vừa dứt lời, ánh mắt của anh quét về phía đám người Thẩm Tòng Thụy: “Làm cổ đông lớn nhất của tập đoàn Nhạc Ninh, các người nghĩ rằng bởi vì lý do gì mà cô ấy phải làm ra loại chuyện trái ngược với lợi ích bản thân đây?”

Trong mắt Thẩm Tòng Thụy lóe lên một tia chật vật, anh ta mím môi, cau mày nhìn Tiêu Nhạc: “Cậu, cậu đúng là điên rồi.”

Tiêu Nhạc nghe vậy, bật cười, bàn tay bóp nhẹ mấy đầu ngón tay của Diệp Ninh: “Cho tới bây giờ mình vẫn không bình thường mà.”

Mọi người, bao gồm cả Diệp Ninh, đều cạn lời mà nhìn Tiêu Nhạc.

Giờ phút này, bọn họ mới phát giác ra được, từ mới vừa lúc bắt đầu, bọn họ đã biết Tiêu Nhạc kia chính là bộ dạng này.

Nếu như anh đã quyết định, thì nhất định sẽ đi làm.

Nếu như anh đã muốn kết hôn với Diệp Ninh, đừng nói là cô có gây ra bất lợi cho bản thân mình hay không, cứ cho là cô làm đi, vậy anh cũng sẽ mất đi nguyên tắc mà che chở cô đến cùng.

Đây mới chính là Tiêu Nhạc!

Tô Nhân đột nhiên bật khóc, che miệng khóc: “Ở trong lòng anh, mọi người, bao gồm mọi người chúng tôi, tất cả bạn bè của anh, cũng không có một người nào quan trọng bằng người phụ nữ này?”

Tiêu Nhạc nghe được câu này, ánh mắt từ từ rơi trên mặt Tô Nhân.

Lúc anh nhìn qua cô, ánh mắt dần dần trở nên sắc bén: “Cô nghĩ sao?”

Anh không trả lời, mà hỏi ngược lại

*************************

Lúc mọi người im lặng rời khỏi,  màn kịch náo động này mới xem như kết thúc.

Dĩ nhiên Diệp Ninh không ký tên, cô cầm lên, xé toan.

Tiêu Nhạc nhướn mày, cười cười không nói.

Diệp Ninh tiến tới, thấp giọng nói: “Anh biết từ bao giờ?”

Cô còn tưởng suy tư rối rắm của anh ngày hôm qua là vì Hoắc Thần, cuối cùng lại nhảy sang chuyện này, hơn nữa còn lấy phong cách mạnh mẽ vang dội như vậy trực tiếp nhổ cỏ tận góc luôn.

Tiêu Nhạc nhìn chăm chú đầu cô đang cúi thấp: “Tại sao không nói cho anh biết?”

Diệp Ninh nhún nhún vai: “Không phải chuyện lớn gì, nói ra cũng không có ý nghĩa. Hãy để bọn họ điều tra, như vậy nhất định sẽ tìm ra đầu mối. Em không làm chính là không làm.”

Tiêu Nhạc cúi người, hôn lên hàng lông mi khẽ run của cô: “Nhưng anh không thích người khác bắt nạt em, bất cứ là ai cũng không được.”

Hơi thở nóng rực của anh quanh quẩn xung quanh những vùng nhạy cảm gần mí mắt, điều này làm cho trong lòng Diệp Ninh nổi loạn.

Lúc này, giọng nói khàn khàn của anh vang lên bên tai: “Anh dốc sức những năm qua, không phải là để người khác cầm tập đoàn Nhạc Ninh ra mà bắt nạt em.”

Cùng lúc đó, anh cắn lên lỗ tai của cô, là loại êm ái nhẹ nhàng vân vê. Hàm răng trên dưới chậm rãi gặm nhắm. Mỗi động tác của anh dường như vân vê thần kinh của Diệp Ninh.

Diệp Ninh nhịn không được mà phát ra loại âm thanh trầm trầm giãy giụa, không tự chủ được run bắn lên.

Hai chân cô mềm nhũn ra, sau lưng ê ẩm không còn sức lực.

Mà Tiêu Nhạc vẫn tiếp tục động tác, hàm răng của anh chọn một mảnh trên lỗ tai nhỏ nhắn của cô khẽ cắn như cũ.

Diệp Ninh chịu không nổi, rõ ràng là anh đang trêu chọc mình, nhưng nghĩ đến sức khỏe của anh, cô kìm chế, đẩy anh ra một cách khó khăn: “Đừng___”

Ai ngờ sau khi anh bị đẩy ra như vậy, chẳng nhưng không rời ra được, ngược lại càng dùng sức, cánh tay kéo lại, thuận thế ôm trọn cô vào lòng.

Trong khoảng thời gian ngắn, trời đất quay cuồng, Diệp Ninh lại bị ôm ngang hông.

Cô theo bản năng nắm cánh tay của anh: “Buông em ra.”

“Không buông.”

Giọng nói của anh ồm ồm mà bá đạo.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN