Người Anh Nhìn Là Em - Quyển 1 - Chương 18: Ánh sao thưa thớt (canh hai)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
141


Người Anh Nhìn Là Em


Quyển 1 - Chương 18: Ánh sao thưa thớt (canh hai)


Ánh trăng mờ nhạt, sao thưa thớt, mọi người bên trong vẫn còn tiếp tục tìm kiếm nhưng bọn họ cũng không có tìm được bóng dáng của Khương Trân đâu, bây giờ cũng không thấy bóng dáng của Thẩm Ương đâu, Nghiêm Lộc đã sớm luống cuống khi không tìm thấy Thẩm Ương, nếu như bây giờ anh ấy cũng xảy ra chuyện này thì làm sao bây giờ?

“Nghiêm Lộc, cậu đừng có gấp, Thẩm Ương thông mình như vậy, cậu ấy nhất định sẽ không xảy ra việc gì đâu.” Tống Đàm vỗ nhẹ bả vai Nghiêm Lộc, Thẩm Ương luôn luôn là người trầm ổn nhất, dù là vào thời khắc nguy hiểm nhất thì cậu ta vẫn có thể duy trì đầu óc thanh tỉnh, cho nên đối với cậu ta không hiểu sao ông lại sự tim tưởng không thể nào giải thích được.

Nghiêm Lộc gật nhẹ đầu, bây giờ cậu cũng chỉ có thể nghĩ theo chiều hướng như vậy thôi.

Khương Trân loáng thoáng nghe được có người đang gọi tên bọn hộ, một tiếng tiếp một tiếng, cái này cũng không phải là ảo giác, cô rướn thẳng người lên, nhéo nhéo vai Thẩm Ương.

“Thẩm lão sư, anh có nghe không? Có người đang kêu chúng ta!”

Thẩm Ương dừng chân lại, cẩn thận nghe, đúng vậy, thanh âm là bị gió thổi đến, trên thực tế còn cách hai người bọn họ một đoạn, “Ừ, nghe được, bây giờ có ánh trăng em không cần chiếu đường cho anh nữa, em giơ tay lên trời vẫy vẫy đi, vẫy theo hướng đông nam ấy.”

Thì ra là ngay phía trước bọn họ, Thẩm Ương đoán quả nhiên không sai.

“Thẫm lão sư, anh thật lợi hại.” Khương Trân nghe lời vẫy vẫy điện thoại, trong giọng nói mang theo mấy phần sùng bái và khâm phục.

Thẩm Ương khóe miệng mang theo mỉm cười, “Đây không tính là gì.”

Nói xong anh nhấc cô lên một chút, Khương Trân hỏi anh, “Thẩm lão sư, có phải em nặng lắm hay không, thật ra chân của em cũng không có đau lắm đâu, nếu không anh để em xuống để em tự đi đi.”

“Thân thể nhỏ bé này của em thì có thể nặng bao nhiêu chứ, em ngoan ngoãn nằm sấp trên lưng anh là được rồi.”

Thẩm Ương nói là sự thật, Khương Trân quả thực là không có nặng gì, người cao 1m60, mà cõng trên lưng cũng chỉ hơn 45kg, nhẹ đến mức chỉ cần một cơn gió cũng có thể bị thổi bay, “Em quá gầy, thường ngày nên ăn nhiều cơm một chút.”

Khương Trân mím môi, gật nhẹ đầu, “Vâng.”

Một chữ nghe theo này của cô như một hòn đá “bang” một tiếng ném vào mặt hồ yên tĩnh, tràn lên vô số gợn sóng, bước chân của Thẩm Ương dừng lại trong chớp mắt, nhưng cũng chỉ trong chớp mắt, ngay cả thời gian để người trên lưng phản ứng cũng không có.

Nơi phát ra âm thanh cách hai người bọn họ ngày càng gần, phía xa có ánh sáng xuyên qua từng tầng lá xuyên đến.

“Thẩm lão sư, là đèn của bọn họ sao?”

“Có lẽ vậy.”

Mà lúc Khương Trân nhìn thấy đèn của họ thì mấy người bên kia cũng chú ý đến hai người bọn họ.

“Đạo diễn, bên có ánh sáng!”

“Có ánh sáng đang nhấp nháy!”

“Nhanh, mau đi về phía phát ra ánh sáng.”

“…”

Mọi người chạy về phía bọn họ, Tống Đàm từ xa liền nhìn thấy bóng dáng mơ hồ của hai người, nhưng mà ông lại không dám nhận, cho đến khi thật sự xem rõ khuôn mặt của hai người, người đang đi đến là Thẩm Ương không sai, mà trên lưng anh đang cõng chính là Khương Trân, lúc này nhìn hai người bọn họ an toàn đứng trước mặt mình, Tống Đàm kích động kém chút nữa là rơi nước mắt.

“Thẩm Ương! Khương Trân!”

“Thẩm lão sư!”

“Thẩm ca!”

Mọi người đi vòng vòng trên núi hơi nửa tiếng đồng hồ, trong lòng vừa sợ hãi vừa lo lắng, hiện tại thấy hai người bọn họ bình an vô sự, tự nhiên là cao hứng đến hỏng rồi, giống như là tảng đá trước ngực vừa được người khác dời đi vậy.

“Đây là làm sao vậy? Có phải là nơi nào bị thương rồi hay không?” Tống Đàm hỏi.

“Trong núi ngã một cái, nên chân bị trẹo rồi ạ.” Thẩm Ương trả lời thay Khương Trân.

“Không sao chứ? Có đau hay không?” Tống Đàm là thật sự đau lòng cho Khương Trân, dù sao cũng là một cô gái nhỏ, đồng thời con bé bị như vậy cũng là do sơ sẩy của ông mà ra.

Khương Trân lắc đầu với ông, “Không sao đâu ạ, đạo diễn, không đau ạ.”

Tống Đàm thấy cô còn an ủi lại chính mình, không khỏi áy náy thêm, “An toàn là tốt rồi, đi thôi, chúng ta về trường quay trước, chỗ chú có thuốc, nếu còn đau thì chúng ta liền lập tức đi bệnh viện.”

“Vâng.”

“Cậu cõng thời gian dài như vậy hẳn là mệt rồi, để chú cõng tiếp cho.” Ông lại nói với Thẩm Ương.

Thẩm Ương nghiêng đầu nhìn thoáng qua Thẩm Ương trên lưng, nói với Tống Đàm: “Không sao đâu ạ, cháu không mệt, chúng ta đi thôi, người bên ngoài chắc là đợi đến cuống rồi.”

Tống Đàm thấy thế, không khỏi cảm thán, quả nhiên tuổi trẻ là tốt, cũng như năm đó ông ở độ tuổi như vậy, cũng có sức lực không dùng hết như vậy.

Lúc mọi người nối đuôi nhau đi ra thì từ chỗ xa truyền đến vài tiếng chó sủa, trong rừng sâu núi thẩm này, hơn nữa vẫn là nửa đêm, thì từ đâu ra chó chứ? Lúc mọi người còn chưa hiểu rõ, từ xa đột nhiên có vô số ánh sáng xuyên thấu truyền đến, thì lúc này bọn họ mới hiểu được. Bây giờ cách thời bọn họ tiếng vào núi đã hơn nửa tiếng rồi, đoán chừng là người bên ngoài đã báo cảnh sát, như vậy đoàn người đi vào núi hẳn là đội tìm kiếm cứu nạn.

Quả thực là như thế, là đội tìm kiếm cứu nạn và người dân trong trấn.

**

Tống Đàm liên tục cảm ơn các đội viên trong đội tìm kiếm cứu nạn, lại đi cục cảnh sát làm bản ghi chép rồi mới trở về, sau khi trở về lại cảm ơn trưởng trấn và mọi người dân trong trấn, sau khi kết thúc, Tống Đàm để mọi người dọn dẹp rồi trở về chỗ ở, bởi vì giày vò hơn nửa đêm, mặc kệ là người đi vào núi hay người ở ngoài đều mệt mỏi về cả tinh thần lẫn thể xác.

Lúc này Trương Tịnh Tịnh cẩn thận từng li từng tí xức thuốc cho cô, “Còn đau hay không?”

Khương Trân thấy đôi mắt đỏ hoe của chị nói không cảm động là giả, cô lắc đầu với chị, “Không đau ạ.”

Lúc vừa ngã thì đúng là đau đớn đến tận tâm, nhưng mà bây giờ đã không đau như vậy nữa, miễn cưỡng cũng có thể đi đường được, chỉ là đi khập khiễng mà thôi.

“Em nói một cô gái như em, ở trong núi sâu tối đen như vậy thì có bao nhiêu sợ hãi chứ.” Nghĩ đến đây, tim của Trương Tịnh Tịnh như bị ai bóp chặt vậy.

“Không phải em đã an toàn ra ngoài rồi sao? Không có sao ạ.”

Trương Tịnh Tịnh xoa thuốc trên mắc cá chân xong rồi lại nắm chặt tay cô, trên mu bàn tay trắng noãn của cô có thật nhiều vết thương nhỏ, là bị dây leo cứa cho bị thương, cũng may là mặc trang phục phim cổ trang, đều là tay dài cũng váy dài, trừ mặt và bàn tay ra thì những chỗ khác đều được che kín mít, cũng may là cô chỉ bị cứa ở mu bàn tay chứ không vị cứa ở mặt.

Chị nhẹ nhàng bôi cao dược lên mu bàn tay cô, “Cũng may là không sâu, đều là bị thương ngoài da mà thôi, sẽ không lưu lại sẹo, qua một đoạn thời gian là tốt rồi.”

“Cốc, cốc.” Bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa, hai người đồng thời nhìn về phía cửa.

“Em ngồi yên đó đừng nhúc nhích, để chị đi mở cửa.”

“Dạ.”

Trương Tịnh Tịnh vừa mở cửa liền nhìn thấy Nghiêm Lộc đứng bên ngoài, “Sao anh lại đến đây thế?”

Nghiêm Lộc đưa lọ thuốc Tam thất trong tay cho Trương Tịnh Tịnh, “Thẩm ca để tôi đem cái này cho cô, nó có tác dụng lưu thông tan máu bầm.”

Trương Tịnh Tịnh nhận lọ thuốc Tam thất trong tay Nghiêm Lộc, “Vậy tôi mặt A Trân nhà tôi cảm ơn Thẩm lão sư.”

“Không cần khách sáo.”

Trương Tịnh Tịnh đóng cửa quay trở lại, Khương Trân hỏi: “Là Nghiêm tiên sinh ạ? Em nghe giọng giống của anh ấy?”

“Đúng vậy.” Trương Tịnh Tịnh lắc lắc lọ thuốc Tam thất trong tay, “Thẩm lão sư cho này, để lưu thông tan máu bầm, em ngồi chờ một chút, chị đi rót cho em ly nước ấm, em uống thuốc xong nghỉ ngơi sớm một chút, đã muộn lắm rồi.”

“Vâng ạ.”

Sau khi uống thuốc xong Khương Trân nằm trên giường nhưng lại không buồn ngủ chút nào, cô cầm điện thoại lên xem ghi chú trên đó, cô đột nhiên rất muốn nghe giọng của bà, muốn đem những chuyện xảy ra hôm nay nói với bà, nhưng hiện tại cũng hơn hai giờ sáng rồi, đoán chừng bà cũng đã sớm đi ngủ. Huống hồ, cho dù bà không ngủ thì cô cũng không thể nào nghe được giọng bà, có lẽ là đã quen rồi, cho nên cô cũng không không hy vọng xa với là có thể nghe được tiếng bà trả lời cô, bà chỉ cần có thể lẳng lặng nghe cô nói là được rồi, toàn bộ chỉ cần mình một mình cô nói là được.

Trương Tịnh Tịnh ngủ ở giường bên cạnh phát hiện cô xoay người, không khỏi hỏi: “Sao vậy? Em không ngủ được sao?”

Khương Trân tắt điện thoại đi động để sang bên cạnh, “Không có gì, giờ ngủ đây ạ.”

“Vậy em ngủ sớm đi, đúng rồi, ngày mai em không cần đến trường quay đâu.”

“Sao vậy ạ?”

“Đạo diễn nói em nghỉ ngơi cho tốt, những cảnh quay của em sẽ đẩy về phía sau.”

Khương Trân kéo chăn, nhắm mắt lại, “Vâng ạ, chị Tịnh Tịnh em ngủ đây.”

“Ừ.”

**

Sáng sớm hôm sau, Khương Trân bị Trương Tịnh Tịnh đánh thức.

“A Trân, mau dậy đi.”

Hai mắt Khương Trân lim dim, “Sao vậy ạ, chị Tịnh Tịnh?” Đêm qua không phải chị ấy nói hôm nay cô không cần đi trường quay hay sao?

“Chị vừa nghe nói tối hôm qua Thẩm lão sư phải vào viện.”

Khương Trân đang lim dim nghe vậy lập tức mở to hai mắt, lập tức từ trên giường ngồi dậy, “Chị nói gì ạ?”

“Thẩm lão sư tối hôm qua vào viện, là nửa đêm đột nhiên phát sốt cao.” Nghĩ đến tối hôm qua, chị không có quên, tối hôm qua lúc Thẩm Ương cõng Khương Trân trở về, áo khoác của anh ấy để cho Khương Trân mặc, trong đêm hôm qua trời lạnh đến mức người có mặc áo khoác còn không chịu nổi, huống chi là anh ấy nhường áo khoác của mình cho Khương Trân mặc.

Trương Tịnh Tịnh có thể hiểu rõ chuyện này thì Khương Trân cũng có thể nghĩ đến, Thẩm lão sư vào viện khẳng định là vì cô, nghĩ đến đây cô lập tức vén chăn lên định đứng dậy, chân trần vừa chuẩn bị đặt xuống đất thì Trương Tịnh Tịnh thấy thế vội vàng la cô: “Đi giày, đi giày.”

Khương Trân mang dép, động tác bất tiện đi đến phòng vệ sịnh, Trương Tịnh Tịnh nhíu mày, “Em định làm gì?”

“Em muốn đi thăm anh ấy.”

“Chân em còn què đấy.”

“Không sao ạ, em có thể đi được.” Đêm qua sau khi thoa thuốc ngoài da và uống thuốc, hiện tại đã tốt hơn nhiều rồi, mặc dù đi đường vẫn có chút mất tự nhiên, nhưng cũng không đến nỗi không đi được.

Trương Tịnh Tịnh cũng không ngăn cản cô, nghĩ đến cũng đúng, người ta vì mình mà nhập viện, mình không biết thì coi như xong, còn nếu như biết rồi mà không đi thăm thì không thể nào nói nổi, “Thẩm lão sư ở bệnh viện ở trấn trên, để chị lái xe đưa em đi.”

“Dạ.”

Trương Tịnh Tịnh đưa Khương Trân đến cổng bệnh viện, lúc chị vừa dừng xe Khương Trân đã khập khễnh đi vào trong bệnh viện, trước khi đến bệnh viện cô đã gọi điện thoại cho Nghiêm Lộc rồi, cho nên cô vừa đi đến liền nhìn thấy Nghiêm Lộc đứng ngoài cửa phòng bệnh.

Nghiêm Lộc nhìn dáng đi khập khễnh của cô nói: “Thật ra em không cần đến, chân em còn chưa có khỏi.”

“Không sao ạ, Thẩm lão sư đâu ạ? Không sao chứ?”

“Đang truyền dịch, nhưng còn chưa có tỉnh lại.”

“Em vào xem thử.”

“Được.”

Nghiêm Lộc đẩy cửa ra giúp cô, là một phòng bệnh vô cùng nhỏ, vừa vào cô liền nhìn thấy Thẩm Ương nằm trên giường bệnh, cô đi qua ngồi xuống ghế nhỏ trước giường bệnh, anh ngủ rất say, nhìn qua hơi tiều tụy, da anh vốn đã trắng nõn vì bị bệnh mà trở nên trắng bệch hơn nữa.

Ánh mắt của cô bỗng nhiên rơi trên mu bàn tay anh thả ngoài chăn, trên mu bàn tay trắng noãn ngoại trừ cắm kim truyền dịch ra thì còn có thật nhiều vết thương nhỏ, từng vết thương từng vết thương đều giống như những vết thương trên mu bàn tay cô, đều bị dây leo cứa cho bị thương.

Cô hơi nâng người nhìn mu bàn tay khác của anh, cũng giống như vậy, trên mu bàn tay trắng noãn bởi vì những vết thương, vết cắt này mà nhìn vô thật đáng sợ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN