Người Anh Nhìn Là Em - Quyển 2 - Chương 32: Theo không kịp
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
110


Người Anh Nhìn Là Em


Quyển 2 - Chương 32: Theo không kịp


 Theo không kịp.

Thẩm Ương và Khương Trân đã thương lượng với nhau về vấn đề này rồi, ý của Khương Trân cũng giống như anh, cô không đồng ý công khai, lúc Thẩm Ương nhìn cô kiên quyết lắc đầu không đồng ý nói anh không có cảm giác gì là không có khả năng.

Khương Trân cảm giác được người bên kia điện thoại trầm mặc, nhỏ giọng hỏi: “Anh không vui sao?”

Giọng nói ôn nhu của Thẩm Ương truyền đến, “Không đâu.”

“Thẩm lão sư, có phải em ích kỷ lắm không?”

“Sao lại nói mình như vậy?”

“Nếu là người khác ở bên anh đều ước gì công khai cho cả thế giới biết, nhưng em lại hị vọng giấu đi, không có bất cứ ai biết mới tốt, không phải là em giả bộ hay gì, thật sự em rất sợ hãi.” Bởi vì chuyện lần trước đến giờ này vẫn còn rõ mồn một trước mắt cô, “Nói cho cùng cũng là vì em ích kỷ, em sợ bị người khác, cũng sợ bị người khác chỉ trích, cũng sợ chính mình không đủ ưu tú mà liên lụy đến anh.”

“Không nên nói như vậy, ở trong mắt anh thì em là người ưu tú nhất, tốt nhất, em rất ưu tú, chỉ là chưa đủ mạnh mà thôi, nhưng không sao, anh có thể đợi em, đợi em chuẩn bị mọi thứ thật tốt, chờ em dần dần mạnh lên.”

“Thẩm lão sư, anh hãy tin tưởng em, em nhất định sẽ cố gắng để mình mạnh lên, em nhất định sẽ trưởng thành để có thể cùng anh chống chọi với mọi mưa gió.”

Nghe Khương Trân nói như vậy, trong mắt Thẩm Ương toàn ôn nhu, thật ra nếu như có thể, cô cũng có thể không cần mạnh mẽ như vậy, bởi vì anh có thể che mưa chắn gió cho cô, nhưng anh biết rõ, cô gái của anh không phải là người tình nguyện ở phía sau anh, cô có ước mơ của mình, có mục tiêu của mình, cho dù con đường phía trước rất gian nan đi chăng nữa thì anh cũng sẽ đi cùng cô, bảo vệ cô.

“Được, tối nay anh sẽ về Tấn Thành.”

Sau khi hai người chính thức xác định mối quan thì Thẩm Ương lập tức phải chạy lịch trình, bởi vì thời gian quá gấp nên cũng không gặp mặt nhau mà trực tiếp đi luôn, làm hại Khương Trân còn tưởng rằng tối ngày hôm đó chỉ là mơ mà thôi, nếu không phải sau này Thẩm Ương gọi điện thoại cho cô thì có lẽ cô còn xoắn xuýt thật lâu đâu.

“Thật sao?”

“Thật, em có muốn gặp anh hay không?”

“Muốn ạ.”

“Vậy em đợi anh.”

“Sau khi anh về Tấn Thành liền đến gặp em sao?” Chờ anh về đến Tấn Thành thì đoán chừng đã rất muộn rồi, “Bằng không anh về nghỉ ngơi trước đi, ngay mai gặp cũng được ạ?”

Đầu bên kia ngừng một giây, sau đó cô nghe thấy anh nói, “Nhưng anh muốn gặp em trong hôm nay.”

Khương Trân nhịn xuống sự e lệ, “Vậy… vậy được ạ.”

Thẩm Ương cười cười, cho dù không thấy được bộ dáng lúc này của cô, nhưng chỉ tưởng tượng thì anh cũng có thể hình dùng ra được, “Ngoan, anh phải lên sân khấu, anh cúp máy đây.”

“Vâng ạ.”

**

Trương Tịnh Tịnh đúng là hỏa nhãn kim tinh, ngay lập tức đã nhận ra sự khác thường của Khương Trân, chị chú ý đến dạo này cô thường hay lơ đãng lộ ra vẻ mặt mà chỉ có người đang yêu đương mới có, chuyện này như một chuông cảnh báo trong lòng chị. Lập tức chị muốn tìm Khương Trân tìm hiểu tình hình, nhưng nhân viên công tá nói Khương tiểu thư ra ngoài nhận điện thoại, thuận tiện chỉ chị hướng mà Khương Trân đi, chị đi theo hướng dẫn ra đấy mặc dù không không nghe thấy con bé nói gì, nhưng bằng vào biểu cảm của cô, chị liền biết dự đoán của mình không có sai.

“A Trân.”

Khương Trân vừa cúp điện thoại còn chưa kịp thoát khỏi vui sướng vì chuẩn bị được gặp Thẩm Ương thì liền nghe được giọng của Trương Tịnh Tịnh, ngẩng đầu thì nhìn thấy chị ấy đứng cách cô không xa, đột nhiên lòng cô trầm xuống, lúc nãy cô nói chuyện với Thẩm Ương chị ấy đều đứng đấy nghe hết chứ?

Nhưng nghĩ nghĩ, khoảng cách xa như vậy, chị ấy hẳn là cũng không nghe rõ cô nói gì đâu nhỉ, vậy là cô hơi thả lỏng, trấn an chính mình đi về phía chị, “Chị Tịnh Tịnh, sao chị lại ở đây?”

“Chị đi ngang qua, em đang gọi điện thoại với ai vậy?”

Khương Trân nhạy cảm phát hiện được không thích hợp, cô hơi do dự, cô có nên nói thật với chị ấy hay không? Mà ngay lúc cô đang lưỡng lự nên nói với chị ấy như thế nào, liền nghe được Trương Tịnh Tịnh hỏi: “Em đang yêu đương, có phải hay không?”

Cô ngẩng đầu nhìn chị, “Chị Tịnh Tịnh?”

“Có phải hay không?”

“Phải ạ.”

Vẻ mặt căng thẳng của Trương Tịnh Tịnh sụp đổ trong chớp mắt, lúc ấy chị liền cảm thấy đâu đầu, chị biết Khương Trân gần ba năm, hiểu rất rõ tính cách của cô, trong trường đại học nhiều sinh viên nam đẹp trai soái ca như vậy đều không theo đuổi được cô, chị rất hiểu nha đầu này tính cách rất lạnh nhạt, cũng không giống một người nặng tình cảm, chí ít kà sau khi tiến vào giới giải trí sẽ không gây ra rắc rối gì ở phương diện tình cảm này, nhưng bây giờ sự nghiệp đều không có chính thức khởi bước thế mà con bé lại yêu đương ngay lúc này, điều này có thể không làm chị đau đầu hay sao?

“Em đi với chị.” Chị bước lên nắm lấy tay cô đi về phía trước.

“Chị Tịnh Tịnh.”

“Bây giờ em hãy im lặng đi.”

Trên đường đi đụng lại đụng phải Trần Bối Bối, Trần Bối Bối cảm thấy hai người khác thường, “Chị Tịnh Tịnh, các chị đây là?”

“Tiểu Trần, chị và chị Trân của em có chuyện quan trọng cần nói, em đứng trông cửa giúp chị, đừng để người khác nghe lén.”

Trương Tịnh Tịnh nói như vậy, Trần Bội Bội liền hiểu được tính nghiệm trọng của sự việc, cô lập tức gật đầu, “Em biết rồi ạ.”

Trương Tịnh Tịnh dẫn Khương Trân vào phòng nghỉ, xác định không có ai rồi mới nói: “A Trân ơi A Trân, em nói chị nên nói thế nào mới tốt đây, từ ngày đầu tiên bước vào giới giải trí này có phải là chị đã nhắc nhở qua em hay không, không được yêu đương không được yêu đương, em nói xem bây giờ em muốn xử lý thế nào đây?”

“Chúng em sẽ không công khai ạ.”

“Em nói không công khai thì không công khai sao? Lỡ như bị lộ thì sao?”

Trương Tịnh Tịnh không yên tâm nhất là Khương Trân, con bé bình thường đối với ai cũng không để tâm, nhưng chính bởi vì là cô đối với ai cũng không để tâm nên một khi đã để tâm đến ai rồi thì không thể nào ngăn cản được, đây là một chuyện mà chị lo lắng nhất.

“Chúng em sẽ cẩn thận.”

“Làm sao cẩn thận? Công việc em còn chưa có tốt liền yêu đương, là ai vậy?”

Khương Trân không nói gì.

“Đang hỏi em đâu, sẽ không phải là Bách An đấy chứ?”

The như chị biết, Bách An là bạn khác phái duy nhất của con bé, cho đến bây giờ chỉ có cậu ta là thân nhất với cô. Nếu như hai người ở bên nhau thì chuyện này cũng không phải là không được.

Khương Trân vội vàng lắc đầu, “Không phải đâu ạ.”

“Không phải? Vậy là ai? Chị ngược lại là muốn xem là ai mà có lá gan lớn như vậy, tâm tư đánh lên người của em?”

“Là Thẩm lão sư ạ.”

“Thẩm lão sư? Thầy nào? Dạy cái gì? Là ở trường đại học sao?” Trương Tịnh Tịnh chưa kịp phản ứng.

“Không phải ạ, người em nói chính là… Thẩm sư huynh ạ…”

Thẩm sư huynh? Sư huynh của Khương Trân? Họ Thẩm?

Trong đầu Trương Tịnh Tịnh xuất hiện một khuôn mặt, trong lòng chị chấn động, “Người em nói không phải là Thẩm Ương chứ?”

Khương Trân gật đầu: “… Vâng ạ.”

Trương Tịnh Tịnh chợt nhắm mắt lại, trong đầu chị bây giờ là một mớ hỗn lộn, quanh quanh co co, củ củ triền triền, là cho đầu chị càng đau, chị dùng sức thở ra, “Em không có đùa với chị chứ?”

“Không có.”

Trương Tịnh Tịnh như thế nào cũng không nghĩ đến người đấy là Thẩm Ương, Thẩm Ương là ai chứ?

Là một người nổi danh trong giới, danh tiếng tốt, nhân duyên tốt, là một người diễn xuất giỏi không nói đi, lại nói đến phương diện tình cảm luyến ái này, ra mắt nhiều năm như vậy, không nói đến là ở trong tối có hay không, chỉ nói đến việc công khai thừa nhận là hoàn toàn không có, không phải chị không đứng về phía nghệ sĩ nhà mình, mấu chốt là đối phương quá xuất sắc, sư xuất sắc kia thật sự là theo không kip, chị nơi nào có thể nghĩ một người xuất sắc như vậy lại nhìn trúng nghệ sĩ nhỏ nhà cô chứ.

Nhưng người xuất sắc như vậy, thật sự có thể giữ được sao?

Nếu như chia tay, người tổn thương đoán chừng sẽ là con bé đi, nghĩ đến đây Trương Tịnh Tịnh vừa là đau lòng vừa là khó chịu, “Em thật sự rất thích anh ta sao?”

“Thích ạ.”

“Thích đến mức không phải anh ta thì không thể sao?”

“Em chưa từng thích ai, nhưng nếu như nói như thế nào là thích, thì hẳn là bây giờ cảm giác của em đối với anh ấy là như vậy, không phải anh ấy thì không thể.”

Trương Tịnh Tịnh bị câu nói của cô làm cho ngây người, chị không nghĩ đến cô sẽ nói như vậy, tất cả mọi người đều nói, trong tình cảm ai là người nghiêm túc trước thì người đó thua, xem ra vị này nhà chị đã triệt để thua từ lúc bắt đầu rồi.

Nếu như là người khác mà nói thì có lẽ chị sẽ còn tiếp tục ngăn cản, nhưng đối phương là Thẩm Ương, tất cả các phương diện đều không thể chê, hơn nữa nếu như để con bé thích là người khác thì chị sẽ thiên về Thẩm Ương hơn, lại nói, chỉ dựa vào gương mặt kia của anh ta, thì gương mặt đấy là người trong mộng của hàng trăm triệu thiếu nữ nha!

Trương Tịnh Tịnh bắt đắc dĩ thở dài một hơi, bây giờ chị cũng chỉ có thể tự an ủi chính mình, “Được rồi, chị biết rồi, đã như vậy chị có thể ngăn cản em, nhưng phải đáp ứng chị ba điều kiện.”

“Chị nói đi ạ.”

“Thứ nhất yêu đương có thể nhưng không thể ảnh hưởng đến công việc, thứ hai không nên quá cao điệu, điệu thấp mà làm việc chắc chắn sẽ không có sai, thứ ba đã có thể ở bên nhau thì hãy ở bên nhau thật hạnh phúc, đừng để chính mình tiếc nuối, về sau.. coi như có chia tay thì cũng hãy chia tay trong vui vẻ, đừng để chính mình còn lưu luyến.”

Trương Tịnh Tịnh nói những lời này làm Khương Trân có cảm giác muốn khóc, thật ra có lúc cô cảm thấy mình rất may mắn, mặc dù cô đã mất đi rất nhiều, nhưng cô cũng có không ít, những cái kia đều lấp trống những thiếu thốn về tình thân của cô.

“Chị Tịnh Tịnh… cảm ơn chị.” Giọng Khương Trân có chút nghẹn ngào.

Trương Tịnh Tịnh nháy mắt, chị cảm thấy mình cũng quá cảm tính rồi, chị kém chút nữa cũng bị mình cảm động cho khóc rồi, “Được rồi được rồi, giữa hai chị em chúng ta thì còn cảm ơn gì nữa chứ, nếu như thật sự muốn cảm ơn chị, thì hãy làm việc cho tốt thì đó là lời cảm ơn tốt nhất với chị rồi!”

**

Ánh mắt của Trương Tịnh Tịnh quét qua quét lại trên người Thẩm Ương và Khương Trân, chị như thế nào cũng không nghĩ đến có một ngày nào đó mình sẽ ngồi ăn cơm chung với Thẩm Ương! Không phải là ăn cơm hộp ở đoàn phim, mà là riêng tư, riêng tư!

Chị vừa đưa Khương Trân về nhà chưa đến một tiếng thì lại nhận được điện thoại của con bé hẹn chị tối nay ăn cơm, chị ăn thì không mập nhưng con bé thì không giống vậy, thế là chị lập tức cự tuyệt, nhưng bởi vì một câu của Khương Trân, thế là chị vẫn đến nơi này.

“Thẩm lão sư muốn mời chị ăn cơm ạ.”

Cũng là bởi vì câu nói này!

“Trương tiểu thư, chuyện của tôi và Khương Trân cô đều biết rồi?”

Trương Tịnh Tịnh gật đầu, mới biết ngay mấy tiếng trước.

Thẩm Ương cười cười với chị, “Tôi nghe nói cô và Khương Trân đã quen biết nhau nhiều năm rồi, vẫn luôn chăm sóc cô ấy, cho nên tôi cảm thấy tôi nên trịnh trọng mời cô một bữa cơm, cũng muốn trịnh trọng biểu đạt ý tứ của tôi.”

“Là tôi thích cô ấy trước, cũng là tôi chủ động theo đuổi cô ấy, tôi chưa từng yêu đương bao giờ, cô ấy là người đầu tiên, tôi đối với cô ấy là nghiêm túc, hi vọng Trương tiểu thư có thể yên tâm mà giao cô ấy cho tôi.”

Não Trương Tịnh Tịnh lập tức chết máy, cô hiện tại hoàn toàn phản ứng không kịp, Thẩm Ương nói những lời này với chị hoàn toàn vượt khỏi phạm vi của một người đại diện, theo lý mà nói Thẩm Ương không cần nói những lời này với một người đại diện như chị.

“Thật ra… thật ra anh không cần phải nói như vậy.”

Thẩm Ương nhìn Khương Trân, lại nói tiếp với chị: “Khương Trân nói trong lòng của cô ấy, cô không phải là người đại diện mà là chị của cô ấy, nếu đã là chị thì đó chính là người thân.” Trương Tịnh Tịnh nhìn Khương Trân, đột nhiên cảm thấy mình bị con bé làm cho dễ dàng khóc rồi, ý tứ của Thẩm Ương chị hiểu rất rõ, anh ta căn bản không cần đối với chị đến như vậy, nhưng bởi vì Khương Trân nói chị như là chị của con bé, bởi vì anh ta nghiêm túc với Khương Trân cho nên anh ta cho chị sư tôn trọng và thể diện lớn nhất.

Cô cũng không phải là một người ưỡn ẹo, “Được rồi, nếu như A Trân đã coi tôi như chị của em ấy, vậy tôi cũng nên có thái độ của một người chị đúng hay không? Bởi vì lời này của anh, nên tôi có thể yên tâm mà giao em ấy vào tay anh, nhưng điều kiện tiên quyết là, tuyệt đối không được ăn hiếp con bé, nếu như để tôi biết được thì người làm chị này sẽ người thứ nhất không bỏ qua cho anh!”

Bởi vì một bữa cơm này, Trương Tịnh Tịnh triệt để thay đổi cái nhìn của mình từ trước đến giờ về Thẩm Ương, sự thấp thỏm lo lắng lúc ban đầu cũng bị quét sạch, chị vốn cho rằng Khương Trân là người thua từ lúc bắt đầu, nhưng đến tột cùng là ai thua từ lúc bắt đầu thì còn chưa nhất định đâu.

Nếu một người đàn ông thật sự nghiêm túc với cô gái của mình, thì đồng thời cũng sẽ học tôn trọng người quan trọng của cô gái.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN