Người Ấy Không Yêu Tôi - Chương 15
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
120


Người Ấy Không Yêu Tôi


Chương 15


Tần Thâm không thích đám bạn kia của cậu, cậu biết.

Đám bạn kia của cậu thích chơi bời, bởi vì gia cảnh giống nhau mới tụ tập cùng nhau.

Tần Thâm làm bạn trai cậu, nhìn vào có chút không phù hợp, những điều này cậu đều biết.

Bạn cậu ghét Tần Thâm nghèo lại vờ thanh cao, còn không mạnh mẽ. Tần Thâm chê bạn bè cậu không nghề ngỗng đàng hoàng, chỉ biết chơi bời.

Hai bên gặp nhau được vài lần, sau đó Thạch Kha cảm thấy muốn cho hai bên hòa hợp quả thực là tự mình chuốc khổ. Vì lẽ đó cậu mới quyết định, so với đám bạn đó, cậu chọn Tần Thâm.

Kết quả là, người đàn ông này đưa cho cậu một cái thẻ ngân hàng, bảo cậu tiêu, đi chơi cùng bạn bè.

Thứ cậu muốn căn bản không phải những thứ này, cậu vì Tần Thâm buông bỏ những gì, Tần Thâm căn bản không biết. Hoặc là kỳ thực hắn biết, chỉ là không quan tâm.

Thạch Kha quăng thẻ ngân hàng xong, liền chạy ra khỏi nhà. Cậu và bạn bè hẹn ở quán bar, bạn thân từ nhỏ đến lớn – Lâm Sâm thay cậu bao hết cả quán, mời ban nhạc cậu thích đến hát mừng sinh nhật cậu.

Nhưng Thạch Kha vốn không có tâm trạng, cậu xốc lại tinh thần nhận một phần lại một phần quà, nghe hát mừng sinh nhật, ăn bánh kem xong là không ngừng uống rượu.

Cậu không dám để cho người khác phát hiện tâm trạng mình không tốt, chỉ có thể cố mạnh mẽ tươi cười, uống đến sắp ngất đi.

Người khác không phát hiện tâm trạng cậu không tốt, bạn thân cậu lại nhìn ra.

Lâm Sâm đặt mông ngồi xuống bên cạnh cậu, đặt tay lên vai cậu: “Sao vậy, ngày vui sao lại mua say?”

Thạch Kha miễn cưỡng liếc nhìn bạn thân mình, lắc đầu một cái. Lâm Sâm nhìn không nổi bộ dáng này của cậu, cau mày hỏi: “Đàn ông của mày đâu, hôm nay mà hắn lại đi đâu rồi?”

Thạch Kha vừa nghe thấy lời ấy, mí mắt liền đỏ, hai tay cậu cầm chặt chai rượu, môi run run, một câu cũng không nói ra được.

Sau đó Lâm Sâm cũng không nhắc chuyện này nữa, lôi Thạch Kha đi chơi, cố gắng khơi dậy hứng thú của Thạch Kha.

Hắn và Thạch Kha làm bạn nhiều năm như vậy, không ai hiểu rõ Thạch Kha hơn hắn.

Vì lẽ đó, hắn đặc biệt không vừa mắt Tần Thâm.

Tần Thâm thể loại này là cái thá gì, một thằng nghèo còn tỏ ra thanh cao còn không nói, lại còn dám chà đạp bạn tốt từ nhỏ đến lớn của hắn.

Huống chi gần đây hắn vừa nghe được một tin, lại không dám nói cho Thạch Kha biết, miễn cho cậu biết lại càng khó vượt qua. Không phải chỉ là một món đồ chơi thôi sao, Thạch Kha lại muốn thật lòng nuôi dưỡng, khiến cho hắn thật sự khó mà làm chuyện ác này.

Mắt thấy Thạch Kha say rồi, Lâm Sâm từ trong túi cậu lấy điện thoại di động ra, bấm số khẩn cấp.

Đúng như dự đoán, số khẩn cấp chính là số của Tần Thâm.

Hắn ác ý nói cho đối phương một cái địa chỉ giả, bảo người đến, lại nói địa chỉ khác.

Đùa đến mức Tần Thâm xoay như chong chóng, mất thời gian cả đêm, mới nói ra địa điểm thật.

Tiệc sinh nhật đã tan từ lâu, Thạch kha cả người đầy mùi rượu.

Lâm Sâm đem người đến khách sạn của mình, tắm rửa sạch sẽ, mặc áo tắm cho cậu rồi nhét cậu vào trong chăn.

Tần Thâm đến, đúng lúc Lâm Sâm cả người đầy mồ hôi, vừa tắm rửa xong.

Cửa vừa mở, Tần Thâm sững người.

Hắn không tin được mà nhìn Lâm Sâm, đôi mắt chầm chậm nheo lại, âm thanh từ khớp hàm cắn chặt dồn ép ra: “Thạch Kha đâu?”

– —–

Tui thích tình bạn của 2 đứa này ghê.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN