Ngũ quan Tần Thâm dưới ánh mặt trời trông mềm mại hơn rất nhiều, mày rậm mi rậm, khiến người muốn hôn.
Thạch Kha yên lặng nhìn Tần Thâm hồi lâu mới chống giường ngồi dậy. Cậu không hỏi Tần Thâm làm sao tìm được cậu, mấy năm nay, Tần Thâm luôn tìm được cậu.
Cũng bởi vì lần nào cũng tìm được, dù cho Tần Thâm nhiều lần tổn thương cậu như thế, cậu cũng cảm thấy tình cảm giữa hai người thật sự sâu đậm, không dễ dàng cắt đứt.
Tần Thâm ngủ không ngon giấc, dưới mắt hơi thâm lại. Hắn thức dậy trên ghế, ánh mặt trời từ trên người dời đi, ngũ quan liền khôi phục vẻ cứng rắn lạnh lùng, ánh mắt cũng hờ hững.
Thạch Kha trầm mặc giơ hai tay về phía Tần Thâm, nhỏ giọng: “Em chỉ muốn anh cùng em, anh hiểu không?”
Tần Thâm lại đứng yên đó, hơi hơi kháng cự mà nhìn cậu.
Thạch Kha cảm nhận được rõ ràng thái độ xa cách tỏa ra từ Tần Thâm là nhằm vào cậu.
Cậu không hiểu vì sao lại như vậy, trong lòng thậm chí hơi sợ hãi, chẳng lẽ tối hôm qua cậu nói gì đó quá mức hay làm chuyện gì ngu ngốc sao?
Tần Thâm chỉ lấy một túi giấy đặt nhè nhẹ lên bàn khách sạn, lời ít ý nhiều: “Quà tặng.”
Thạch Kha không thèm nhìn món quà này một chút nào: “Em muốn anh ôm em.”
Tần Thâm gần như lạnh lùng nhìn cậu, sau đó từng bước đi tới, lúc cậu sắp chạm được hắn thì đột nhiên ngừng lại.
Tần Thâm hỏi: “Sau đó thì sao?”
Thạch Kha ngây người: “Cái gì mà sau đó?”
Tần Thâm thấp giọng nở nụ cười: “Em còn muốn tôi và em làm gì nữa?”
Thạch Kha chậm rãi hạ tay xuống, thẳng lưng ngồi dậy, ánh mắt cũng lạnh đi.
Cậu liếc nhìn đồng hồ: “Đến giờ anh đi làm chứ gì, cũng khó trách, bận bịu đến mức cả sinh nhật tôi cũng không cách nào đón cùng tôi, bây giờ làm sao rảnh để ôm tôi.”
Tần Thâm nhìn chằm chằm cậu, đột nhiên cúi người ôm lấy cậu, mạnh mẽ, cực kỳ ra sức, giống như muốn bóp nát cậu, dường như vừa yêu vừa hận.
Tần Thâm thô bạo lột áo tắm của cậu ra, tay xoa nắn đùi cậu.
Thạch Kha cả người đều khó chịu, xoa nắn thực sự giống như sỉ nhục.
Cậu ra sức giãy dụa, nước mắt không kìm được mà rơi xuống.
Cậu không hiểu rốt cuộc mình đã làm sai điều gì, Tần Thâm vì cái gì mà lại đối xử với cậu như vậy.
Thạch Kha khóc thút thít, cậu cảm nhận được Tần Thâm dừng lại, tay vuốt ve mặt cậu.
Thạch Kha tránh ra, cậu lôi áo tắm che kín mình lại, co rút trên giường: “Cút đi… Tôi không muốn gặp lại anh.”
Tần Thâm trầm mặc đứng trước giường thật lâu: “Em không muốn cái này sao?”
Thạch Kha vuốt mặt, “Anh cút đi…”
Tần Thâm thở dài, dường như hơi hối hận, ngồi xuống bên giường. Môi hắn mấp máy, đột nhiên bật ra một câu: “Em có thích tôi không, Thạch Kha?”
Thạch Kha ném một cái gối ra ngoài, căm giận nói: “Tôi buồn nôn anh, cút.”
Dứt lời, cậu căn bản không cần cũng chẳng muốn nhìn vẻ mặt Tần Thâm, nhào tới lấy điện thoại di động của mình, bấm số điện thoại Lâm Sâm.
Ai cũng được, chỉ cần hiện tại có người bên cạnh cậu. Chỉ cần không phải Tần Thâm.