Tần Thâm chắc là không muốn tiếp tục ầm ĩ, đành phải làm như không có gì xảy ra.
Thạch Kha ghét nhất là thái độ đó của hắn, nhưng chính cậu cũng là kẻ nhu nhược, sợ rằng không nể mặt hắn, mọi chuyện sẽ không cách nào cứu vãn nữa.
Tóm lại vẫn là sợ Tần Thâm chia tay cậu, cậu biết giữa bọn họ có rất nhiều vấn đề, quan hệ càng lúc càng mong manh.
Thạch Kha cũng rất khó chịu, tuy nói đau ngắn còn hơn đau dài, thế nhưng chuyện này thật sự tạo thành tổn thương trong lòng cậu, bản năng con người là tìm lợi tránh hại, cậu không đủ dũng khí để đối mặt.
Vì vậy những năm sau đó, sinh nhật Tần Thâm, bọn họ cùng nhau đón, sinh nhật cậu, cậu đều ra ngoài tìm bạn bè.
Hôm sau trở về, quà của Tần Thâm đều đặt tại tủ đầu giường cậu.
Năm nào cũng vậy, đều tặng cậu thứ cậu đang cần.
Quà như thế không thể nói không bỏ công sức, thế nhưng đó lại chẳng phải thứ Thạch Kha muốn. Những món đồ này cậu đều có thể tự mình mua được, cậu chỉ muốn Tần Thâm ở bên cạnh cậu mà thôi.
Thạch Kha chưa từng nghĩ tới, có một ngày cậu lại quên sinh nhật Tần Thâm.
Vô số lần cãi cọ cuối cùng cũng làm hao mòn dần nhẫn nại của nhau.
Thạch Kha vịn cửa tủ lạnh, nhìn bánh kem bên trong, cậu bắt đầu nghĩ, phải chăng cậu không yêu Tần Thâm đến thế.
Nếu như yêu một người, liệu có giống như cậu hiện tại?
Đã không còn muốn tìm hiểu đối phương rốt cục có yêu mình không, không muốn nghĩ đến nguyên nhân người ấy vẫn ở bên cạnh mình, không hề oán giận lòng người ấy dường như đã có người khác.
Chỉ cảm thấy mệt mỏi, nhưng lại không có cách nào rời đi.
Cứ mài mòn như vậy, mãi đến lúc không còn cách nào tiếp tục được nữa, mới thôi.
Những ý niệm này khắc ghi thật sâu vào lòng cậu, khiến cậu không cách nào tiếp tục không chú ý đến nó.
Yêu là gì, là nhiệt tình vô tận, là tôn sùng, là muốn độc chiếm?
Hay là thứ còn lại vỏn vẹn chỉ là thói quen?
Thói quen khiến cậu cho rằng, cậu vẫn còn yêu hắn.
Hoặc là, cậu đã không còn yêu hắn từ lâu.
Thạch Kha lấy bánh trong tủ lạnh ra, Tần Thâm hút thuốc xong đi vào phòng tắm, rửa mặt đánh răng, thay quần áo.
Tần Thâm chỉ những lúc không thể nhẫn nại nữa mới hút thuốc. Buồn cười chính là, chuyện hút thuốc là do Thạch Kha dạy hắn.
Sau khi Tần Thâm học được, Thạch Kha lại bởi vì người nhà có bệnh di truyền mà cai thuốc lá, cũng buộc Tần Thâm cai.
Tần Thâm không cai được, cậu nói sau này đừng hút trước mặt cậu, cậu ghét hôi.
Thạch Kha đặt bánh kem lên bàn. Tay cậu rất lạnh, hộp bánh kem mát mẻ nằm trong tay.
Cậu hít một hơi thật sâu, mở hộp ra, xếp bánh, rồi cắm nến lên.
Nước sôi, mì cũng đã chín.
Tần Thâm từ trong phòng đi ra, khe khẽ kéo ghế, lẳng lặng ngồi ở chỗ đối diện trên bàn ăn.
Thạch Kha đưa tô mì, tắt đèn, đốt nến.
Dưới ánh nến chập chờn, trong làn hơi mờ ảo của bát mì, Thạch Kha nhẹ nhàng nói: “Sinh nhật vui vẻ.”
Tần Thâm thấp giọng nói cảm ơn, nhắm mắt cầu nguyện rồi thổi tắt nến.
Bốn phía chìm vào tối tăm, Thạch Kha ngồi trong bóng tối, cậu phát hiện cậu đột nhiên không nhớ nổi dáng dấp Tần Thâm lúc ban đầu.
Dáng dấp cậu yêu.
Từ lâu đã hoàn toàn mờ nhạt.
Trong ký ức chỉ nhớ rõ đó là một ngày mùa hạ, trong sân trường, đồng phục học sinh trắng tinh, cùng với nhiệt độ của lòng bàn tay.
Thứ hao mòn không chỉ là tình cảm, mà còn có rất nhiều hồi ức đẹp đẽ.
Cậu không nhớ được.