Không ngờ lại có thể thấy hình của mình ở đây.
Hơn nữa bức ảnh này… Thạch Kha nheo mắt lại, cầm lấy khung ảnh: “Cuộc thi này không phải anh không tới sao?”
Đó là trận chung kết, chỉ có ban bọn họ cùng một ban khác tranh hạng nhất.
Cậu gọi Cao Huân đến, rồi gọi Tần Thâm.
Tần Thâm sắp thi môn Toán, thẳng thừng từ chối, Thạch Kha còn vì vậy mà giận dỗi rất lâu.
Cậu trong bức ảnh, là lúc chiến thắng, lúc hăng hái nhất.
Tấm ảnh này không biết là chụp lúc nào, ai chụp.
Hóa ra lúc đó Tần Thâm lại có mặt sao?
Cậu hỏi Tần Thâm, Tần Thâm không phủ nhận, hắn đúng là có đến trường nhưng lại ở trong phòng học ôn thi, ngoài cửa sổ từng trận từng trận tiếng reo hò, ồn ào đến mức hắn bực bội vì mất tập trung.
Cuối cùng cảm thấy ôn thi không nổi nữa, định đi, lúc cầm cặp rời đi, lại như có quỷ thần xui khiến mà đi tới sân bóng rổ.
Chờ lấy lại tinh thần, đã đứng đó một lúc lâu.
Bức ảnh đó hắn dùng điện thoại chụp, khi đó hắn còn chưa biết động tâm là gì.
Tấm hình này nằm trong điện thoại rất lâu, cuối cùng được in ra, lén lút giấu đi.
Là vì không muốn để Thạch Kha nhìn thấy, khi đó hắn còn không rõ lắm, hắn và Thạch Kha lúc đó rốt cuộc là gì của nhau, làm sao dám để lộ món đồ như vậy.
Thạch Kha hiện tại phát hiện bức ảnh, đầu tiên có chút thẹn thùng, sau đó liền cảm thấy buồn cười, xoay xoay tấm hình kia: “Chính chủ ở nhà chờ anh, anh lại ở đây nhìn bức ảnh mà hăng say.”
Tần Thâm nghe ra ý thô tục giấu trong lời cậu, cũng ngồi lên giường, sán đến gần Thạch Kha bức bách nói: “Bây giờ em đang ngồi trên giường của anh, anh cần gì phải nhìn đến ảnh nữa.”
Thạch Kha quả thực không đỡ nổi, cậu sao có thể chịu được dụ dỗ như vậy, chỉ có thể vội vàng đứng dậy, tìm qua loa vài cái cớ, lánh ra ngoài.
Tần Thâm đi theo sau cậu, trong lòng vẫn khó chịu như cũ, hắn vừa biết được Thạch Kha năm nào cũng đến dưới công ty ăn bánh sinh nhật, chỉ cần tưởng tượng đến hình ảnh đó đã đủ khiến lòng hắn đau, đau vô cùng.
Hắn luôn cho rằng mình đã thay cậu lựa chọn những điều tốt nhất, nhưng lại không thấy được những thứ cậu thực sự muốn.
Hắn nhìn Thạch Kha ngồi trên sô pha: “Sau này sẽ không như vậy nữa.”
Thạch Kha ngơ ngác giương mắt, còn chưa hiểu hắn đang nói cái gì.
Tần Thâm nghiêm túc nói: “Mỗi năm sinh nhật của em, anh đều sẽ đón cùng em.”
Mi mắt Thạch Kha chợt ửng đỏ, dường như từ khi chia tay, tâm trạng của cậu luôn dễ bị kích động.
Cậu hắng giọng một cái, dùng sức chớp mắt, nhớ tới còn có chuyện muốn nói.
Cậu nói cậu chưa từng thích Cao Huân, cũng không có nhiều người yêu cũ, cậu cùng Lâm Sâm càng không có nửa mao tiền quan hệ.
Ngày trước nói như vậy, đều là muốn chọc tức hắn, muốn xem phản ứng của hắn, xem hắn có ghen không, nào ngờ thoạt nhìn hắn chẳng có chút nào để ý, ngược lại chính cậu lại bực tức vô cùng.
Tần Thâm nghe thấy, hai mắt mở to, sau đó cau mày: “Đều là gạt anh?!”
Thạch Kha rụt cổ lại, cảm thấy giọng nói Tần Thâm có gì đó không ổn.
Nhưng có vẻ như không có thời điểm nào khác tốt hơn để thành thật khai báo, ngoại trừ hiện tại.
Ai bảo Tần Thâm hiện tại thích cậu, muốn theo đuổi cậu.
Theo đuổi một người, đương nhiên không thể giận người đó rồi.
Thạch Kha xác định Tần Thâm không thể nổi cáu với cậu, mới nói ra toàn bộ.
Kết quả sau khi Tần Thâm nghe xong, chẳng những không tức giận, lại từng bước một áp sát cậu.
Thạch Kha sợ hãi lùi về sau: “Tần Thâm! Anh bây giờ còn đang theo đuổi em! Anh còn nhớ không vậy?”
Tần Thâm nghiến răng cười lạnh: “Nhớ!” Hắn nắm lấy mắt cá chân Thạch Kha, kéo cậu về.
Bốp bốp bốp vài tiếng, Thạch Kha gào khóc, Tần Thâm lại dám đánh mông cậu!!!
Thật mất hết mặt mũi mà!!!
Đã nói sẽ theo đuổi cậu!! Còn muốn hợp lại hay không đây!!!