– ——
Gần đây Cao Huân cảm thấy hai người anh em của mình rất kỳ quái, cụ thể thì không nói được, chỉ là có một loại cảm giác rất kỳ dị.
Tần Thâm là bạn tốt nhiều năm của hắn, sau đó hắn quen biết Thạch Kha, một người rất thú vị, dễ dàng lấy được thiện cảm của người khác, rồi trở thành bạn bè.
Cao Huân rất thích chơi cùng Thạch Kha, bởi vì ở cậu có rất nhiều thứ rất mới mẻ, kỳ tư diệu tưởng.
Thế nhưng Tần Thâm hình như không thích Thạch Kha lắm.
Có lần Cao Huân cùng Tần Thâm ăn cơm trưa, Cao Huân đột nhiên nhớ tới một chuyện vui liên quan tới Thạch Kha, tràn đầy phấn khởi mà kể đến nửa ngày.
Tần Thâm không đáp lời, Cao Huân cũng cảm thấy có chút lúng túng, sờ sờ mũi: “Cậu không thấy chơi cùng cậu ấy rất vui sao?”
Tần Thâm đặt đũa xuống, lấy giấy ăn lau miệng: “Không cảm thấy.”
Cao Huân: “Sao vậy, tôi lại thấy cậu ấy tốt vô cùng.”
Tần Thâm căn bản không để ý đến hắn, cũng không đáp lời.
Thật ra Cao Huân cũng băn khoăn một quãng thời gian, hắn cảm thấy bạn bè với nhau, để cân bằng các mối quan hệ thật sự rất khó.
Nếu như hai người này thật sự không hợp nhau, hắn bị kẹp ở giữa cũng rất khó chịu.
Hắn cảm giác được Thạch Kha rất để ý Tần Thâm, lúc nói chuyện luôn nhìn lén Tần Thâm, vô cùng để ý phản ứng của Tần Thâm.
Còn Tần Thâm, hắn quen biết tên này nhiều năm như vậy, rốt cuộc là ghét thật hay giả vờ ghét bỏ, hắn vẫn cảm nhận được.
Kỳ thực cũng không chỉ có Thạch Kha để ý phản ứng của Tần Thâm, có lần Thạch Kha thuận miệng nói câu sống như Tần Thâm thật sự quá vô vị, Tần Thâm tuy rằng tỏ ra không thèm quan tâm, trong lòng lại cực kỳ để ý.
Cao Huân còn phát hiện Tần Thâm chuyên môn đi sưu tầm đồ vật Thạch Kha thích, tỷ như ban nhạc rock Thạch Kha thích, bộ phim Thạch Kha muốn xem, game gần đây Thạch Kha hay chơi.
Nói đến game, trình của Thạch Kha và Tần Thâm phải nói là ăn ý.
Có lần bọn họ đánh với đội khác, phối hợp cực kỳ chặt chẽ, kết quả diệt sạch đội bên kia.
Chơi xong, hai người lại khôi phục tình trạng lúc trước, hơi một tí là cãi nhau rồi tức giận.
Tần Thâm ngược lại không thường cãi nhau với ai, nhưng chỉ cần một câu nói, có thể khiến Thạch Kha kích động giơ chân.
Hai người họ đấu võ mồm không phải đùa giỡn, là giận thật.
Người tức giận thường thường là Thạch Kha.
Hai người ầm ĩ rồi.
Hai người làm lành rồi.
Lúc hắn không biết, Thạch Kha đã được dỗ hết giận, hết giận rồi lại giận tiếp, lặp đi lặp lại.
Có lúc Cao Huân nhìn hai người anh em này của hắn, thực sự cảm thấy hai người này chơi cùng nhau thật chẳng dễ dàng gì, nhìn bên ngoài cứ như tình nhân, lúc đầu không ưa nhau, cãi nhau rồi làm lành, nhưng lại như hình với bóng.
Lúc Cao Huân kết giao với mối tình đầu, hắn cảm nhận được rõ ràng hai người anh em này đều bắt đầu xa cách hắn.
Cũng bởi hắn nếu muốn theo đuổi bạn gái, thời gian chơi cùng anh em chắc chắn không còn bao nhiêu.
Nhưng thứ làm cho hắn khổ sở nhất chính là, hai người kia chơi cùng nhau được rồi, lại không dắt theo hắn nữa.
Tỷ như lúc bạn gái hắn phải về quê, vất vả lắm mới trống được một khoảng thời gian, bèn gọi điện cho Tần Thâm.
Tần Thâm bên kia thở dốc, nói mình đang đánh bóng.
Hắn gọi điện cho Thạch Kha, Thạch Kha cũng thở hổn hển, bảo đang chơi bóng với Tần Thâm, còn bị đánh khóc.
Cậu nói Tần Thâm không nhường cậu, lần nào cũng đánh bóng vào người cậu, đau gần chết.
Cao Huân hưng phấn nói, hắn cũng muốn chơi bóng cùng bọn họ.
Kết quả Thạch Kha nói, bọn họ chơi tennis một chọi một, với lại đánh mệt rồi, chuẩn bị về nhà, lần sau đi.
Nói xong Thạch Kha như không chờ được nữa, cúp điện thoại.
Cao Huân trầm mặc cầm điện thoại, cảm thấy mình vô cùng cô độc.
Ôi, giữa bạn bè cùng bạn gái, thật sự rất khó lựa chọn.
Xem đi, hai người kia, cũng không còn chơi cùng hắn nữa.
– ——
Trong một nhóm bạn ba người, kiểu gì cũng sẽ có một người bị cho ra rìa. Thương Huân =))))))))))))))))))))))))