Xem thời gian, cũng sắp đến giờ anh hai tan sở.
Anh hai tuy rằng làm ăn lớn, nhưng vô cùng quan tâm gia đình, chỉ cần tan sở sẽ về nhà, cũng không đem việc công ty về nhà làm.
Theo như anh hai nói, nếu anh phải mệt gần chết mới bảo vệ được gia nghiệp, vậy anh thuê nhiều người như vậy để làm gì?
Anh hai đúng giờ đúng địa điểm tan tầm trở về với vợ con, Thạch Kha nhắn tin đúng lúc anh đang từ thang máy đi ra, liếc mắt liền thấy được đứa em trai ngồi trong đại sảnh.
Ánh mắt anh hai cũng không dừng lại lâu, ngược lại Thạch Kha cười hì hì tiến tới gần, một tiếng anh hai tiếng anh, cực kì nịnh nọt.
Anh hai xuống tới bãi đậu xe, bị quấn lấy hết chịu nổi, lúc này mới dừng chân, liếc mắt nhìn Thạch Kha: “Mày tới làm gì?”
Thạch Kha chớp mắt oan ức: “Theo như anh nói, em tới thăm anh ruột của em một chút cũng không được sao?”
Anh hai hừ một tiếng, không nói thêm nữa.
Thạch Kha lâu không gặp chị dâu, chị dâu đang nấu súp trong bếp, Thạch Kha gặp cháu nhỏ xong, liền đi theo vào nhà bếp, viện cớ là giúp một tay, thực chất là ăn vụng.
Chị dâu rửa rau dưa, vô tình hỏi tới chuyện của cậu, hỏi cậu với bạn trai cậu thế nào rồi, có tốt hay không, gần đây công việc có cực khổ lắm không, trông cậu có gầy đi.
Thạch Kha lúc nghe chị dâu hỏi về bạn trai, nụ cười sắp không giữ được, chỉ có thể cười gượng trả lời qua loa.
Xem ra, người nhà của cậu đều ngầm thừa nhận Tần Thâm là bạn trai cậu. Vậy mà người trong cuộc là Tần Thâm lại có ý nghĩ khác.
Nếu như việc này để cha cậu biết được, đứa con trai nhỏ vì một thằng đàn ông sống chết come out, kết quả đối phương căn bản không xem trọng nó, chắc chắn sẽ tức chết.
Mà cậu cũng không dám để người nhà biết chuyện cậu liều lĩnh theo đuổi hắn, cũng như không dám để lộ vẻ chán chường. Cậu không chịu đựng nổi bất kỳ câu nào tỷ như đã sớm nói với em rồi, cũng như việc để lộ vết thương của mình ra trước mặt người thân cận nhất.
Cậu biết chỉ cần cậu nói xong, trong nhà sẽ không trách cứ cậu, sẽ để cậu trở lại, sẽ lại yêu thương cậu.
Đại khái là bởi vì lòng tự ái cao vô cùng, cậu cắn chặt răng, nửa câu oan ức cũng không dám nói, chỉ có thể mượn cơ hội đến uống một chén canh của chị dâu, liếc nhìn người thân một chút, tự chữa trị cho mình.
Chị dâu tán gẫu với cậu vài câu, thực sự không chịu được cậu ở bên cạnh quấy rầy, liền bảo cậu đi ra ngoài, thuận tiện thay chị xem anh hai cậu có phải là lại lén trốn đâu đó hút thuốc lá không.
Thạch Kha phụng mệnh đi tìm anh hai, nhà anh hai là biệt thự, cậu tìm khắp nơi một vòng, nhìn thấy anh hai tại vườn hoa nhỏ.
Anh hai quả nhiên đang hút thuốc lá, vẻ mặt không tốt lắm, đang nói chuyện điện thoại với người khác, dĩ nhiên câu chuyện đang nói cũng chẳng tốt đẹp gì.
Bởi vì Thạch Kha vừa bước qua, đã nghe được nửa câu nói sau của anh hai.
Anh hai vô cùng giận dữ nói với người bên kia: “Tôi có thể đầu tư cho cậu, cũng có thể rút lại, việc duy nhất bảo cậu làm chính là dỗ nó vui vẻ, có như vậy cậu cũng không làm nổi?”
Sau đó anh hai nhìn thấy cậu. Thạch Kha do dự đứng tại chỗ, không biết có nên bước qua đó hay không.
Anh hai mặt không biến sắc, quay đầu nói với người ở đầu bên kia, quăng một câu cứ như vậy, rồi cúp máy.
Anh hai đi tới chỗ Thạch Kha, vỗ vỗ vai cậu: “Đừng nói với chị dâu anh hút thuốc lá, cô ấy biết sẽ không vui đâu.”