Người Bị Hại Luôn Tới Tìm Tôi - Chương 32
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
107


Người Bị Hại Luôn Tới Tìm Tôi


Chương 32


“Tài xế của ông ta còn biết nhiều chuyện hơn tôi.” Bà Chu im lặng một lúc, nhìn về phía Tần Phong: “Tôi chẳng có gì để nói cả.”

“Bà có biết xu hướng tình dục của chồng bà không?”

Bà ta giật mình, ánh mắt dần dần nặng nề: “Tôi không biết anh đang nói gì.”

Tần Phong đứng dậy: “Nếu có đầu mối gì xin hãy liên lạc với cảnh sát chúng tôi, cảm ơn bà đã phối hợp.”

Bà ta cũng đứng dậy, sắc mặt tiều tùy, môi giật giật nhưng cũng không nói gì hết.

Thân phận của Chu Mậu, hành động rất khó để không ai biết được, nhưng lại bị giết một tuần mới có người phát hiện ra, điều này rõ ràng không phù hợp lẽ thường. Tài xế của Chu Mậu cũng rất đáng nghi.

Tìm kiếm trong tòa nhà này, không có bất kỳ manh mối nào, ở đây không phải hiện trường vụ án. Ra khỏi biệt thự, Tần Phong lật xem tài liệu, nói: “Tài xế của Chu Mậu đâu rồi? Đã tìm được chưa?”

“Đi tìm ngay đây.”

Tài xế của Chu Mậu tên là Từ Nghị, ba mươi lăm tuổi, đi theo Chu Mậu mười năm, cũng coi là người thân tín của Chu Mậu. Tần Phong đi nhanh về phía bãi đỗ xe: “Bắt Từ Nghị.”

Căn cứ vào hệ thống giám sát, chiều ngày mùng bảy Chu Mậu đi về phía công viên Xuân Huy, không đi ra ngoài nữa. Tầm Phong lập tức dẫn người đi về phía khu nhà công viên Xuân Huy, công viên Xuân Huy ở khu đông, là khu dân cư cao cấp.

Căn nhà được đăng ký dưới tên Tô Trường Thanh, là người thành phố B. Tần Phong lấy súng ra, gõ cửa, bên trong không có ai trả lời. Anh ra hiệu những người còn lại bao vây lối ra, mạnh mẽ phá cửa xông vào, biệt thự hai tầng trống rỗng, trong không khí tràn ngập mùi máu tươi.

Có thể là hiện trường đầu tiên của vụ án, Tần Phong đi lên tầng.

“Không có ai!”

Người ở tầng một kêu lên, Tần Phong mở cửa phòng ngủ ra, hơi lạnh đập vào mặt. Không có ai, căn phòng hỗn loạn, két bảo hiểm bị xô đẩy ngổn ngang, có dấu vết thay đổi. Đi thêm phòng nữa, Tiểu Vương dưới tầng kêu lên: “Đội trưởng Tần, tầng một có phát hiện.”

Tần Phong cất súng đi xuống tầng, căn nhà này trống rỗng.

“Mẹ kiếp, chơi gớm thật.” Tiểu Vương kinh ngạc kêu lên.

Tần Phong vào cửa ngẩng đầu lên khựng lại, trong gian phòng trống này đặt dây thừng dây xích, tấm gương dựa vào bức tường hướng Bắc. Tần Phong nhíu mày, hơi buồn nôn. Mùi máu tươi trong phòng nồng đậm, còn có mùi thối trộn lẫn trong đó, đập vào mặt.

Anh nhận găng tay và bọc giày, trên dây thừng ở bên trong cùng có vết máu bắn tung tóe, trên sàn nhà cũng có vết máu loãng. Đã được dội nước, nhưng không được rửa sạch.

Trong góc còn có cưa điện, Tần Phong cầm lên nhìn thấy trong khe có vết máu. Dấu vết dọc theo mảnh nhỏ thi thể cho thấy là thứ như cưa gì đó, khớp với việc giết người chặt xác ở đây, sau đó vứt xác đi.

Trong tủ lạnh nhà bếp có vệt máu còn sót lại, sau khi kiểm tra ADN đã biết thuộc về người chết Chu Mậu. Điều tra hệ thống giám sát, hôm đó ngày 13, chiếc xe Benz màu đen của Chu Mậu lại quay về lấy đồ rời đi, người kia đội mũ và đeo khẩu trang, thân hình mờ ảo giống tài xế Từ Nghị. Mấy hệ thống giám sát ở gần điểm vứt xác cũng đều phát hiện chiếc xe này. Sau đó chiếc xe lái ra khỏi Giang Thành, chưa về.

……

Lâm Phạm nhìn hai con quỷ trước mặt, trên mặt đầy máu, gương mặt trắng như hòa cùng với ánh đèn. Cô nuốt mì xuống, uống ngụm nước, hai đôi mắt sáng quắc từ đối diện nhìn sang.

“Các ông nhìn tôi làm gì? Nếu không tôi mua nén hương đốt lên cho các ông ăn? Hay là ăn nến?”

Chú này chưa đi, lại có thêm chú khác đến.

Một trong hai chú nói: “Không ăn, tại sao chúng tôi không thể rời đi được?”

Lâm Phạm lắc đầu: “Tôi cũng không biết, có lẽ là vụ án còn chưa được phá.”

Bọn họ im lặng, Lâm Phạm nấu mì ăn xong, thu dọn bát đũa.

“Anh ta chết như thế nào?”

Không có câu trả lời, Lâm Phạm quay đầu phát hiện ra trong phòng trống rỗng, không có gì cả. Sờ trán, buông tay, xuất quỷ nhập thần. Rửa sạch bát đũa, bên ngoài có tiếng mở cửa vang lên, cô ló đầu nhìn ra từ phòng bếp. Tần Phong sải bước vào cửa, cởi áo khoác xuống ném ở trước cửa, đi vào phòng ngủ.

Âm thanh của Lâm Phạm kẹt lại trong miệng, anh đã vào phòng ngủ rồi, đóng cửa lại. Sau đó cũng chưa hề đi ra, Lâm Phạm không nhìn thấy hai con quỷ trung niên kia nữa, đành phải quay về phòng ngủ.

Ngày mai vẫn còn phải đi làm.

Ngày hôm sau khi Lâm Phạm rời giường, phòng của Tần Phong đã chẳng còn ai rồi, hẳn là anh đã đi làm.

Lâm Phạm ra khỏi cửa ngồi lên tàu điện ngầm, suy nghĩ một lát vẫn lấy điện thoại di động ra gọi cho Tần Phong, rất lâu sau Tần Phong mới nghe máy: “Có việc gì?”

“Lại có một linh hồn nữa xuất hiện.”

“Chúng tôi cũng phát hiện một thi thể.” Tần Phong nói: “Bị thiêu chết.”

Lâm Phạm suy nghĩ một lát: “Thảo nào có mùi khét.”

Tần Phong: “…”

“Điều tra được hung thủ chưa?”

“Đã xác định đối tượng, đang truy xét.”

“Vậy được rồi.”

“Tên quỷ nhỏ kia cũng không xuất hiện phải không?”

“Ừm.”

Anh im lặng một lát: “Chú ý an toàn.”

Sáng hôm nay vùng ngoại thành huyện Hưng phát hiện ra một chiếc xe hơi đã bị thiêu cháy, biển số xe là xe của Chu Mậu kia. Cảnh sát chạy đến kiểm tra thân xe phát hiện có người ở hàng ghế sau bị thiêu cháy. Thi thể bị thiêu cháy nặng nề, gần đó có chất dẫn cháy vật dẫn cháy, chắc hẳn là cố tình giết người.

Người chết là Tô Trường Thanh hay là Từ Nghị?

Trong căn nhà Tô Trường Thanh đang ở, căn cứ vào hệ thống giám sát của khu phố, sau khi Tô Trường Thanh đi vào thì không hề đi ra nữa. Cái chết của Chu Mậu rất rõ ràng, bị chơi đến chết. Tô Trường Thanh đâu? Rốt cuộc người chết có phải Tô Trường Thanh không? Từ Nghị đóng vai trò gì, dùng nhân vật gì trong cả câu chuyện này?

Tô Trường Thanh này khá bí ẩn, tài liệu có thể điều tra được có thể đếm trên đầu ngón tay, chỉ biết anh ta là người thành phố B. Làm người tình của Chu Mậu, rất ít khi lộ mặt, có lẽ là Chu Mậu nuôi anh ta. Hoàn cảnh gia đình trống rỗng, vô cùng sạch sẽ.

Điện thoại vang lên, Tần Phong nghe máy.

“Đội trưởng Tần, có phát hiện.”

Tần Phong cúp điện thoại đi thẳng đến phòng khám nghiệm.

“Đốt xác sau khi chết.” Pháp y Lưu dùng dao mổ vạch cuống phổi của người chết: “Sạch sẽ, không bị sặc bụi. Xương sọ có vết thương bị đánh, tổn thương ở đầu có thể là vết thương chết người.”

“Ở nhiệt độ cực nóng, xương sọ cũng sẽ vỡ ra.” Tần Phong đeo găng tay vào, pháp y Lưu nhường chỗ: “Không phải là vết thương do nhiệt độ cao, là tổn thương do bị tấn công nặng.”

Từ bên ngoài nhìn vào thi thể đã bị thiêu khô rồi, nhưng thân thể vẫn có chức năng tự bảo vệ, cho dù có chất dẫn cháy vật dẫn cháy cũng rất khó mà đốt sạch được. Xe hơi không có dấu vết nổ tung, chất dẫn cháy vật dẫn cháy bị đốt sạch sẽ dập tắt, bên trong bị cháy cũng không quá nghiêm trọng.”

“Căn cứ mức độ thối nát của nội tạng, thời gian chết được khoảng một tuần. Lại còn là một vụ án giết người, đây rốt cuộc là Tô Trường Thanh hay là Từ Nghị?” Pháp y Lưu tiếp tục mổ thi thể.

“Có kết quả kiểm tra ADN thì sẽ rõ ràng thôi.”

Quay về phòng làm việc của Tổ chuyên án, Tần Phong châm một điếu thuốc nhìn hai bức ảnh trong tay. Tô Trường Thanh gương mặt thanh tú, từng ra vào quán bar của gay. Nhưng mà không có bạn bè thân thiết, hộ khẩu ở thành phố B, trẻ mồ côi, không có người thân, lớn lên ở trại trẻ mồ côi. Sau khi đi theo Chu Mậu, lại càng trốn tránh nhiều hơn, rất ít khi liên hệ với bên ngoài, không có ghi chép về ADN.

Một người khác, Từ Nghị có một con trai, năm nay mười bốn tuổi. Nghề nghiệp của vợ là cô nuôi dạy trẻ, Tần Phong đang ở trong phòng thẩm vấn nhìn người phụ nữ này, khoảng ba mươi tuổi, nhìn qua cũng lịch sự nhã nhặn.

“Hôm đó ngày 8 tháng 6, cô có gặp chồng cô không?”

Cô ta gật đầu, sắc mặt trắng bệch: “Có phải chồng tôi bị hại rồi không?”

“Tạm thời còn chưa khẳng định.” Tần Phong nói: “Hôm đó cô và chồng mình nói chuyện gì?”

“Bảy giờ anh ấy ăn sáng xong, nhận được điện thoại phải đi đón ông chủ. Sau đó điện thoại của anh ấy bị tắt, tôi vẫn chưa liên lạc lại được.”

“Tại sao lại không báo cảnh sát?”

“Anh ấy thường xuyên đi công tác theo ông Chu, có khi đi nửa tháng.”

“Trước đây cũng không gọi điện thoại cho cô sao?”

Cô ta lắc đầu: “Trước đây gọi điện thoại, thỉnh thoảng cũng gọi điện thoại hỏi. Lúc đó tôi cũng khó hiểu, đi lâu như vậy, cũng không hề gọi điện thoại. Tôi đi tìm, cũng không biết phải tìm ai, ông Chu cũng không gặp được, không dám hỏi quá nhiều về chuyện của bọn họ.”

“Tại sao không dám hỏi?”

Cô ta im lặng, một lúc lâu sau mới mở miệng: “Chồng tôi nói không được hỏi đến hành trình của ông Chu, có thể sẽ ảnh hưởng đến tính mạng bản thân, khi nào anh ấy nên trở về thì sẽ trở về. Nghe nói, ông Chu thích cái kia.”

“Cái gì?”

“Tôi không dám nói lung tung, tôi chỉ muốn biết, người đàn ông của tôi ra sao? Anh ấy ở đâu?”

“Ông Chu thích đàn ông sao?”

Cô ta đột nhiên ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Tần Phong chằm chằm: “Anh…” sau đó không nói gì nữa, cũng không biết phải nói gì: “Tôi không biết, tôi chỉ nghe chồng tôi nói mấy câu. Đây cũng không phải do tôi nói ra, không quan hệ gì với tôi.”

“Chồng cô vẫn không hề liên lạc với cô sao? Sau khi ông Chu bị hại, hệ thống giám sát quay được anh ta ra vào nơi ở của ông Chu mấy lần. Anh ta có thể đã giết người, cô có biết không?”

“Không thể nào! Anh ấy không thể giết người được!” Người phụ nữ kích động: “Người đàn ông của tôi không giết người đâu.”

“Cô chắc chắn là sau ngày 8 tháng 6, hai người không tiếp tục liên lạc nữa chứ?”

Người phụ nữ liều mạng lắc đầu: “Không có, anh ấy không gọi điện thoại.”

“Được rồi, cảm ơn cô đã phối hợp.”

Tần Phong đứng dậy đi ra ngoài, dặn dò: “Thả người đi.”

Buổi tối có kết quả giám định ADN, người chết là Từ Nghị, chuyện này vượt ra ngoài dự đoán của mọi người.

Hung thủ kia chính là Tô Trường Thanh rồi, Tô Trường Thanh lỡ tay giết chết ông Chu, phân thây vứt xác. Từ Nghị đến tìm ông Chu, có lẽ đã phát hiện ra ông Chu bị giết, Tô Trường Thanh giết chết Từ Nghị ném vào trong xe. Anh ta và Từ Nghị vóc dáng tương tự nhau, ngụy trang thành dáng vẻ Từ Nghị mấy lần về biệt thự chở từng mảnh thi thể đã cắt ra, đi ra ngoài vứt xác.

“Sở dĩ không chia thân thể của Từ Nghị, là muốn đổ tội cho Từ Nghị, để cho người ta cho rằng người chết là Tô Trường Thanh.”

Tần Phong gõ đầu gối, vẫn thấy có lổ hổng, còn có vấn đề.

“Hung thủ có chút kiến thức đều biết ADN không thể làm giả được.”

“Cho nên anh ta thiêu cháy thi thể, không muốn cảnh sát điều tra ra ADN.”

Tần Phong không nói gì, cục trưởng ngồi nghe kết luận tổng kết: “Bắt Tô Trường Thanh, lập tức phát lệnh truy nã.”

Người của tổ chuyên án rời khỏi phòng làm việc, trời đã hoàn toàn tối đen, Tần Phong xem đồng hồ là chín giờ tối. Gần đây cũng hơi nhiều vụ án, vụ án của Tô Nhiễm vẫn chưa kết thúc, bên này lại có đến hai mạng người.

Hung thủ là Tô Trường Thanh, hợp tình hợp lý, chuyện gì cũng có thể thông suốt được.

Tần Phong ra khỏi đội cảnh sát hình sự đi về phía bãi đỗ xe, ngồi lên xe châm một điếu thuốc sắp xếp mạch suy nghĩ toàn bộ vụ án, hút hết một điếu thuốc. Đột nhiên anh đứng dậy dập tắt tàn thuốc, sải bước xuống xe đi nhanh về phía phòng vật chứng.

Lâm Phạm ngồi trên xe buýt, bên cạnh là hai quỷ tỏa ra khí lạnh. Bọn họ cũng không nói gì, cả hai đều im lặng. Trong xe không đông người, ngồi tản ra khắp nơi.

Lâm Phạm mở điện thoại di động ra lướt weibo, nhìn thấy công an Giang Thành thông báo phát lệnh truy nã, nhìn hai người trước mặt… À không, là hai quỷ.

“Không phải anh đã chết rồi sao? Tại sao lại biến thành hung thủ giết người rồi?”

Sắc mặt Tô Trường Thanh đột nhiên thay đổi, lập tức đến gần xem điện thoại di động của Lâm Phạm, định giật lấy, tay xuyên qua điện thoại di động của cô.

“Cảnh sát làm ăn kiểu gì vậy! Ông đã chết rồi còn giết người cái mẹ gì!”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN