Người Bị Hại Luôn Tới Tìm Tôi
Chương 47
Bầu trời tối sầm lại, sắp có một trận mưa lớn đổ xuống. Cảnh sát trong trấn tới trước, Tần Phong lấy giấy chứng nhận ra, hỏi: “Thi thể này từ bên trên rơi xuống, có thể điều tra rõ thân phận không?”
Cảnh sát đi tới xem qua thi thể một chút, lập tức che mũi nhảy qua một bên, cau mày: “Ai mà độc ác đến mức đem thi thể đặt ở đây vậy?”
“Một bé trai khoảng hơn mười tuổi, chắc là người ở xung quanh đây.”
“Vậy tôi sẽ đi hỏi thăm một chút, các anh ở lại đây hay chờ hay là đi lên trấn?”
Tần Phong ngẩng lên nhìn trời rồi đáp: “Đem thi thể về đồn trước đã, e là trời sắp mưa rồi.”
Hai người cảnh sát đưa mắt nhìn nhau, đều không muốn động vào thi thể đã thối rữa, khó xử đáp: “Nơi này cách thị trấn đến mấy dặm, sao mà mang qua đó được?”
“Để lên xe của tôi.”
Thời gian thi thể xuất hiện không bao lâu mà đã có ruồi bay qua bay lại.
Cảnh sát nhìn xe của Tần Phong rồi đáp: “Được rồi.”
Tần Phong lấy chăn ra bọc thi thể lại, nhờ một cảnh sát khác giúp khiêng thi thể lên xe. Sau khi lên xe thì đưa cho Lâm Phạm một tờ giấy: “Bịt mũi lại.”
Lâm Phạm mở cửa sổ ra hít không khí trong lành bên ngoài: “Anh nghi ngờ là mưu sát?”
Tần Phong gật đầu: “Nhân viên pháp y của công an huyện sắp đến rồi.”
Xe vừa chạy thì trời đổ mưa to. Từng hạt mưa to như hạt đậu tạt vào cửa kính tạo nên những âm thanh rất lớn. Hạt mưa dày đặc rơi xuống như trút, Lâm Phạm vội vàng đóng cửa sổ xe lại, con đường phía trước ngập trong làn mưa trắng xóa.
Lâm Phạm rụt cổ lại, Tần Phong nhìn cô một cái, hỏi: “Lạnh à?”
Lâm Phạm lập tức lắc đầu, cười đáp: “Nhìn mưa như vậy liền thấy lạnh.”
Tần Phong để xe chạy chậm lại, tắt điều hòa bên trong xe, bên trong chỉ còn lại mùi hôi của thi thể. Im lặng một lát, anh lại mở điều hòa lên, mùi thi thể thực sự quá khó ngửi, gần như khiến người ta ngộp chết.
“Có sợ không?”
Lâm Phạm nghĩ một chút rồi quay đầu nhìn anh cười: “Không có gì phải sợ cả.”
Nửa giờ sau, bọn họ mới đến thị trấn. Lúc này mưa đã tạnh. Tần Phong lái xe vào trong trụ sở của đồn cảnh sát. Hai người cảnh sát rụt tay lại, chạy đến nhìn Tần Phong hỏi: “Có cần giúp một tay không?”
“Tìm một chỗ đặt thi thể đi.”
Bọn họ nhìn xung quanh một chút, cuối cùng thống nhất chỉ về hướng một căn phòng: “Bên kia đi.”
Thi thể được khiêng qua. Tần Phong kiểm tra sơ bộ qua cái xác một chút rồi xác nhận là mình không nghĩ nhầm. Đứa bé này là bị siết chết. Chỉ là Tần Phong không nghĩ ra, chân của đứa bé tại sao lại bị bày ra tình trạng đó.
“Có thể tra ra nguồn gốc của thi thể không?”
“Hai người vào trong uống nước trước đã, tôi và lão Lục đi hỏi xem.”
Phòng trực không lớn lắm. Bên trong, Lâm Phạm và Tần Phong đang ngồi rửa tay. Lâm Phạm đang suy nghĩ đến chuyện của thi thể nên cũng không để ý rằng mình đang đứng rất gần với Tần Phong. Tần Phong ngẩng đầu lên nhìn Lâm Phạm đang ở gần trong gang tấc, cô gặp phải chuyện gì cũng không hề sợ hãi, tính cách này thật sự rất tốt.
“Đang nghĩ gì đó?” Giọng nói trầm thấp vang lên từ đỉnh đầu. Lâm Phạm ngẩng đầu lên, suýt chút nữa thì đụng phải cằm của Tần Phong. Cô lùi lại phía sau một chút. Tần Phong nắm lấy cánh tay cô, kéo cô về phía mình rồi lau tay cho cô, sau đó lại lau tay cho mình. Anh cởi chiếc áo khoác đầy mùi hôi thối của thi thể ra rồi đặt trên ghế. Bên ngoài lại bắt đầu đổ mưa, Tần Phong đứng ở dưới mái hiên nhìn về phía những dãy núi xa xa trùng điệp.
Lâm Phạm kéo ghế ra ngồi. Cô cầm điện thoại tra thông tin thời tiết. Mấy ngày nay ngày nào cũng có mưa, có khi nào không về được nhà nữa không?
Năm giờ chiều, người của cục công an đã đến, không điều tra ra được nguồn gốc của thi thể. Tần Phong đến gặp mặt bọn họ. Nhân viên pháp y kiểm tra thi thể, Tần Phong nói lại toàn bộ tình hình cho họ một lần nữa.
Thi thể để trong một tháng dưới thời tiết mùa hè nên đã thối rữa. Trước đây cái xác ở trong quan tài, bởi vậy không có ruồi nhặng đẻ trứng. Nhưng vừa mở thi thể ra thì ruồi đã đến bu kín. Điều kiện trên trấn không tốt, không có phòng điều hòa.
Tần Phong đứng bên cạnh đuổi ruồi, hỏi: “Thế nào rồi?”
“Nam, mười bốn đến mười sáu tuổi.” Nhân viên pháp y này trước đây từng hợp tác với Tần Phong, vụ án ở thôn nhà họ Vương lần trước anh ta cũng có mặt: “Căn cứ vào tình trạng thối rữa thì đã chết được khoảng một tháng. Vết thương trí mạng là vết siết cổ, chắc là một loại dây thừng.” Nhân viên pháp y cắt ra một miếng thịt trên cổ: “Xương cổ có bị gãy. Vết thương mới có lẽ là do từ bên trên rơi xuống mà thành, còn vết thương cũ có thể là do siết cổ tạo nên. Trong dạ dày trống rỗng, không có thức ăn.”
Lâm Phạm cũng qua đó xem giải phẫu, trong lòng thầm nghĩ làm pháp y đúng là không dễ dàng gì.
“Hai đốt xương sườn đã bị gãy đứt, là bị thương khi còn sống.”
Bên ngoài đột nhiên vang lên một tiếng mắng chửi đặc tiếng địa phương: “Tên đoạn tử tuyệt tôn nào mang con trai của ông đây đi vậy? Con của ông đây đang ở đó yên ổn….”
Tần Phong cởi găng tay ra, đi ra ngoài. Một người đàn ông gầy gò thấp bé xông thẳng đến: “Con trai tôi đâu? Anh là lãnh đạo hả? Ai đào con trai tôi lên vậy?”
Tần Phong ngoáy lỗ tai một cái, cãi nhau ồn ào quá!
“Quan tài trên đường quốc lộ là do ông đặt ở đó?”
“Con trai tôi chết rồi, không để ở đó thì để ở đâu?”
“Con trai ông chết như thế nào?” Tần Phong từ trên cao nhìn xuống ông ta: “Chết một cách bình thường sao?”
Người đàn ông cười khanh khách, hồi lâu sau mới đỏ mặt đáp: “Nó tự sát.”
“Tự sát mà cần phải trói tay lại à?” Tần Phong sải bước về một hướng khác: “Đem ông ta đến phòng thẩm vấn.”
“Các người làm gì vậy?”
“Bảo ông đi thì cứ đi đi!”
Phòng thẩm vấn của cục công an trong trấn này đúng là rất bẩn. Tần Phong vừa chạm vào bàn một cái, cả bàn tay đều bị dính bẩn đen ngòm. Một người cảnh sát vội vàng tìm giẻ lau lau sạch ghế ngồi, thấp giọng nói với Tần Phong: “Người này suốt dọc đường đều làm loạn, là người của thôn Thạch Lương. Nơi đó xa như vậy mà không hiểu sao ông ta vẫn biết con trai mình đã bị mang đi. Người này rất khả nghi, trông không giống người tốt.”
Tần Phong gật đầu. Chờ người đàn ông đó được đưa vào rồi mới ngồi xuống.
“Con trai ông tên gì? Chết như thế nào?”
“Anh quản được sao?”
“Vụ án hình sự thì tôi sẽ quản được.” Tần Phong gõ bàn một cái, nâng cao giọng: “Con trai ông không phải tự sát, là bị giết.”
Người đàn ông mấp máy môi: “Anh nói bậy.”
Tần Phong nhìn thẳng vào ông ta, cũng không nói thêm gì. Người cảnh sát bên cạnh nói: “Ông biết được những gì thì thành thật mà khai ra. Nếu không thì sẽ coi ông là hung thủ, mang ông đi bắn tử hình.”
Tần Phong quay đầu nhìn người cảnh sát một cái, anh ta đập tay xuống bàn: “Mau khai ra con trai ông chết như thế nào? Tại sao lại đặt ở trên đường quốc lộ?”
“Chưa thành niên thì không thể chôn. Tôi không đặt ở quốc lộ, nhà tôi là gần chỗ trên đó nhất, ở đó có một cái nhà hầm, tôi đặt ở trong nhà hầm đó.”
Tần Phong nhìn về phía người cảnh sát, cảnh sát gật đầu một cái: “Quả thực là có cách giải thích này, trẻ vị thành niên không thể chôn cất.”
“Con ông tên là gì? Bao nhiêu tuổi rồi? Tại sao lại chết?”
“Thôi Dương, mười lăm tuổi.” Người đàn ông nói: “Đứa trẻ này suy nghĩ nặng nề. Vì chuyện học hành nên tôi nói nó vài câu, nó liền nổi nóng với tôi. Mấy ngày đó vừa lúc tôi đang có việc phải đi sang thôn bên cạnh, mẹ nó đến bệnh viện huyện chăm sóc em thứ hai của tôi. Lúc tôi làm xong việc trở về thì nó đã treo cổ chết giữa nhà.” Ông ta ôm lấy mặt, hình như rất đau khổ.
“Treo cổ như thế nào?”
“Treo lên đó chứ còn thế nào nữa? Chui đầu vào lọng đó.”
“Trên tay có đồ gì không?”
Con ngươi của ông ta vòng vo di chuyển, sau đó liền lắc đầu: “Tôi không nhớ.”
“Dưới chân thì sao?”
“Tôi cũng không nhớ. Thi thể của con tôi khi nào thì có thể mang về?”
“Tôi đã nói rồi. Cậu ta bị giết chứ không phải tự sát. Vụ án hình sự không điều tra rõ ràng thì không thể mang thi thể về.”
Ông ta nghe vậy thì trợn to hai mắt: “Thi thể cũng thành đồ của nhà nước rồi hả? Tôi đã nói rồi, nó tự sát. Tại sao không để tôi mang nó về?”
Tần Phong hỏi: “Địa chỉ nhà ông ở đâu? Treo cổ ở chỗ nào? Tôi cần phải đến hiện trường xem xét.”
Dạng người như vậy không thể thương lượng, phải dùng thái độ cương quyết.
Trời đã tối đen. Tần Phong từ trong phòng thẩm vấn đi ra, bước thẳng về phía phòng để xác. Nhân viên pháp y đã kiểm tra xong, đưa báo cáo cho Tần Phong: “Cậu ta bị giết. Sau khi siết cổ thì mới treo lên, vậy nên mới có hai vết siết như vậy. Trên chân có dấu vết bị trói, chắc là có vật nặng đặt ở bên dưới trong thời gian dài nên mới tạo thành vết xanh đen hiện ra ở dưới chân.”
“Khi còn sống hay là đã chết?”
“Sau khi chết.”
Sắc trời đã sẩm tối, không có một chút ánh sáng nào. Nhà của người đàn ông ở thôn Thạch Lương, chỗ đó rất hẻo lánh, muốn đi đến phải mất hai tiếng đồng hồ. Vì vậy bọn họ ăn cơm ở trên thị trấn trước rồi mới lái xe đi.
Chín giờ tối thì mới đến thôn Thạch Lương. Nhà cửa trong thôn rất ít, ngay cả chó cũng không có. Lâm Phạm vừa xuống xe thì hai chân đã dính đầy bùn, cô thuận tay nắm lấy Tần Phong chà sát chân lên đất.
Tần Phong quay đầu nhìn Lâm Phạm, nắm lấy cánh tay cô.
“Tổng cộng có chín nhà.” Người cảnh sát trẻ tuổi nói tương đối nhiều: “Người trẻ tuổi bây giờ đều đã ra ngoài làm việc, chỉ còn lại khoảng bảy, tám người. Đều là những người già yếu bệnh tật ít khi ra ngoài nên ngủ khá là sớm.”
Người đàn ông đưa bọn họ đi theo sườn núi đi xuống. Tần Phong một tay nắm lấy tay Lâm Phạm, một tay quan sát địa thế xung quanh. Lâm Phạm nói nhỏ với anh: “Hình như em đã từng đến nơi này.”
Tần Phong ừ một tiếng.
Rất mau đã đến nhà của người đàn ông. Nhà ông ta không có cửa lớn, chỉ có hai tấm gỗ làm cửa. Đẩy cửa đi vào thì có một cái rường nhà nằm ngang, người đàn ông nói: “Chính là treo cổ ở chỗ này.”
Bố cục của căn nhà là nhà ba gian. Nhà giữa đặt một cái bàn thờ và lư hương. Bên cạnh lư hương có một quả cân, Tần Phong bước lên muốn chạm vào quả cân đó. Người đàn ông nhanh chóng nhào đến muốn bắt lấy Tần Phong, cảnh sát ở bên cạnh liền đè ông ta xuống. Ông ta ngước cổ lên, kêu khàn cả giọng: “Không được động. Anh không được động vào nó.”
Tần Phong cầm quả cân ước lượng sức nặng một chút, sắc mặt lạnh xuống, nhìn về phía ông ta: “Thi thể treo quả cân là có ý gì?”
Sắc mặt người đàn ông tái nhợt, Lâm Phạm ở phía sau lên tiếng: “Nghe nói có thể trấn hồn.” Cô bước lên quan sát tứ phía. Âm khí trong phòng rất nặng, cô nhìn hướng của bàn thờ, nói: “Cậu không đi được nên rất đau khổ đúng không?”
Con ngươi của người đàn ông bỗng nhiên co rút lại, nhìn chằm chằm vào Lâm Phạm.
Thực ra Lâm Phạm chẳng nhìn thấy gì cả, chỉ là cảm nhận được một nỗi buồn vô cùng mạnh mẽ. Cậu ấy rất đau đớn, rất khổ sở. Cậu ấy vĩnh viễn không thể chuyển kiếp mà bị nhốt ở đây.
Lâm Phạm quay đầu nhìn người đàn ông, cười hỏi: “Ông giết cậu ấy đúng không?”
Cô ngẩng đầu lên nhìn rường nhà, trên đó trống rỗng, không có gì cả. Trong phòng có mùi máu tanh nhưng rất nhạt. Đã hơn một tháng trôi qua, cậu ấy đã chết rất lâu rồi.
“Cậu ấy là con trai ông, sao ông lại giết con của mình?”
Lâm Phạm đi vào phòng bên cạnh. Tần Phong không đi vào theo, nhưng tầm mắt vẫn không rời khỏi người Lâm Phạm, chú ý tình huống của cô. Lâm Phạm bật một cái đèn phòng, nhìn qua một cái, rồi quay ra hỏi đèn của Tần Phong.
Tần Phong đưa một cây đèn pin cho cô.
Trong không khí có mùi mặn, mùi máu, còn có mùi hôi của thi thể bị thối rữa. Lâm Phạm bật đèn pin lên, kéo ra một cái hòm gỗ ở dưới giường, mở ra thì thấy một sợi dây trong đó.
“Hung khí là chắc là cái này.”
Người đàn ông liều mạng giãy dụa. Lâm Phạm kéo cái hòm ra ngoài, đây chính là chứng cứ. Cho dù ông ta có thừa nhận hay không thì vật chứng đã vô cùng xác thực, ông ta không thể chối cãi. Lúc ra cửa, Lâm Phạm chú ý đến một tấm bảng gỗ trên bàn, trông rất quen, trước đây cô đã từng gặp rồi. Cô cầm tấm bảng lên xem, Tần Phong ra ngoài không nhìn thấy Lâm Phạm liền quay trở lại. Lâm Phạm nhìn chăm chú tấm bảng gỗ dưới ánh đèn.
“Nhìn gì đó?”
Lâm Phạm bỏ tấm gỗ xuống: “Thứ này có tác dụng gì vậy? Bà nội em cũng có một cái.”
Tần Phong lấy điện thoại ra chụp ảnh rồi đem nó trả lại chỗ cũ: “Tôi tìm người hỏi xem là biết thôi.”
Trở lại thị trấn thì đã là mười một giờ đêm. Người đàn ông không chịu nói gì cả, bọn họ cũng lười phí công phí sức, chỉ muốn đi nghỉ ngơi. Trong trụ sở của đồn công an cũng có giường, nhưng lại tập trung hết ở một phòng. Tất cả người của đồn công an huyện vừa đủ chỗ trong căn phòng đó, cảnh sát Lâm Vũ đành mang bọn họ về nhà mình.
“Hai người là một cặp đúng không? Đến đây du lịch hả?”
Đường xá tối đen. Tần Phong sợ Lâm Phạm vấp ngã liền nắm lấy tay của cô.
Gương mặt của Lâm Phạm nóng lên. Vừa định lắc đầu thì Tần Phong đã ừ một tiếng. Lâm Phạm chỉ thấy trong đầu nổ tung lên. Ngày đó ở trên máy bay, anh nói sẽ chờ cô lớn lên, ngoài ra cũng không nói gì khác.
Sau đó bọn họ nói những gì Lâm Phạm đều không nghe rõ. Trong đầu cô bây giờ chỉ còn có câu nói: “Hai người là một đôi” kia.
“Hai người ở căn phòng này, bên ngoài có vòi nước, nhà vệ sinh ở bên đó, có chuyện gì thì cứ gọi tôi.”
“Làm phiền rồi.”
Lâm Vũ rời đi. Lâm Phạm thấy căn phòng không quá lớn này chỉ có một chiếc giường, trên mặt càng nóng hơn: “Em đi rửa mặt.”
Tần Phong cởi áo khoác xuống, mở giường đệm ra.
Lâm Phạm rửa tay xong thì quay lại, Tần Phong hỏi: “Muốn vào nhà tắm không?”
Lâm Phạm lắc đầu, nhìn qua chiếc chăn trên giường: “Em ngủ ở bên trong?”
“Ừ.” Tần Phong cũng không nhìn Lâm Phạm, nói xong thì đi ra ngoài: “Cô ngủ trước đi.”
Tần Phong ra ngoài có hơi lâu. Đến lúc Lâm Phạm sắp ngủ thì anh mới đi vào. Cô mở mắt ra, thấy anh leo lên giường rồi nằm xuống phía bên ngoài. Lâm Phạm nhắm mắt lại, Tần Phong tắt đèn, hỏi: “Không ngủ à?”
“Vâng.”
“Hôm nay nhìn thấy gì vậy?”
“Không nhìn thấy gì cả.” Lâm Phạm nhắm mắt lại, âm thanh rất nhỏ: “Chỉ là cảm thấy chỗ đó rất quen, nỗi buồn ở đó cũng rất quen thuộc, cậu ấy vẫn luôn đang ám chỉ cho em.”
“Ám chỉ cho cô cái gì?”
“Cha đánh cậu ấy, cha giết cậu ấy. Cha nhốt linh hồn cậu ấy ở đây, không chết không diệt.” Lâm Phạm dừng lại một chút, rồi lại nói: “Cậu ấy vẫn luôn không hiểu, cậu ấy không hề làm hại bất kỳ ai.”
“Cô cảm nhận được tâm tình của người bị hại ư?”
“Em không biết, nhưng những thông tin này rất rõ ràng.”
Tần Phong đưa tay đặt lên mặt Lâm Phạm: “Ngủ đi.”
Âm thanh của anh trầm thấp, bàn tay khô thoáng ấm áp. Lâm Phạm nói: “Em chắc chắn đã từng đến thôn Thạch Lương. Em muốn ngày mai đến đó một lần nữa. Nơi đó rất quen thuộc, nhưng em không nhớ là đã từng đến vào lúc nào.”
“Ngày mai tôi đưa cô đi.” Tần Phong thu tay về.
Ngày hôm sau, Lâm Phạm tỉnh lại trong tiếng nói chuyện bên ngoài. Cô mở mắt ra, mặt trời đã chiếu sáng chói mắt. Cô híp mắt lại, ngồi dậy đi ra ngoài thì thấy Tần Phong, anh đang ăn sáng.
Anh mặc một chiếc áo cộc tay màu đen, ngồi ở trên chiếc ghế nhỏ. Đôi chân dài to lớn không có đủ chỗ để đặt trông có chút vướng víu.
Lâm Phạm đi rửa mặt, Tần Phong liền thu hồi ánh mắt.
Chuông điện thoại vang lên, anh lấy ra nghe máy: “Tôi là Tần Phong.”
“Được, bây giờ tôi qua đó.”
Tần Phong cầm nửa chiếc bánh bao còn lại, vừa ăn vừa đi ra ngoài: “Gã đàn ông đó khai rồi, tôi đi xem một chút.”
Lâm Phạm vừa rửa mặt được một nửa, nghe vậy liền lau qua loa rồi đuổi theo: “Em đi với anh.”
Tần Phong bẻ chiếc bánh bao đang ăn dở cho Lâm Phạm: “Cô đi xem cái gì?”
“Em tò mò tại sao ông ta lại giết con trai ruột của mình.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!