Người Bị Hại Luôn Tới Tìm Tôi - Chương 59
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
74


Người Bị Hại Luôn Tới Tìm Tôi


Chương 59


Phó Lý quay đầu chạy thẳng lên lầu, Lâm Phạm chạy nhanh theo, hai người một trước một sau đã đến tầng cao nhất. Lâm Phạm mở cửa lầu chót, trước mặt là một cây dao bổ tới, Lâm Phạm đưa tay ra ngăn cản. Trong nháy mắt cánh tay run lên, khí lạnh bức mặt, Lâm Phạm nghiêng đầu, lưỡi đao sượt qua mặt của cô. Một lực lớn nắm chặt cổ áo của cô, Lâm Phạm suýt chút nữa ngã trên mặt đất, quay đầu nhìn lại, Tần Phong ném cô ra sau lưng, cầm gậy cảnh sát đập tới người đàn ông đã rơi dao xuống đất. Gã ta còn không có hoàn hồn thì nắm đấm Tần Phong đã đập tới.

Tốc độ rất nhanh, ra tay mạnh mẽ ác liệt, Phó Lý bị đập xuống mũi, lảo đảo lui về phía sau hai bước, quay đầu chạy như điên qua hướng khác. Tần Phong rút súng: “Đứng lại!”

Phó Lý không có ngừng, thẳng đến rìa, Tần Phong nổ súng bắn vào đùi của gã ta. Phó Lý dừng một chút, cái chân cà nhắc giẫm xuống mép mái nhà nhảy xuống. Nhà dân san sát nhau, giữa lầu này và lầu kia gần như không có khe hở, một tòa nhà khác có bốn tầng, gã ta nhảy tới mái nhà tòa nhà đó. Dừng lại chốc lát ngắn ngủi, kéo cái chân máu đứng lên bỏ chạy.

Tần Phong ném gậy cảnh sát cho Lâm Phạm rồi đuổi theo, rống với cô một tiếng: “Xuống lầu.”

Nhảy tới một mái nhà ở đối diện, đuổi theo.

Lâm Phạm đứng ở mái nhà quát lên với Tiểu Vương: “Anh Vương, gã ta ở đối diện!”

Cô đứng trên cao, nhìn thấy phương hướng người đàn ông kia chạy, gã ta vừa chạy đến lầu một, Tần Phong đã bổ nhào qua ấn gã ta trở lại, gọn gàng, linh hoạt lấy ra còng tay còng vào tay của Phó Lý. Anh ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Phạm, vẫy tay ý bảo cô xuống dưới.

Rất nhanh, những cảnh sát còn lại cũng đã đến, bọn họ kéo Phó Lý lên xe, Tần Phong lui lại phía sau nửa bước chờ Lâm Phạm qua. Xách cô qua nhìn kỹ một lần, đầu ngón tay thô ráp quét qua mặt Lâm Phạm, rất nhanh đã thu tay: “Bị thương rồi hả?”

Lâm Phạm lắc đầu: “Không có gì, anh đi làm việc đi.”

“Gọi xe về, chú ý an toàn.”

“Vâng.”

Tần Phong đứng thẳng che miệng ho khan, nhìn Lâm Phạm sau một lúc lâu mới nói tiếp: “Em không thi trường cảnh sát có lẽ sẽ rất tốt.”

Lâm Phạm há to miệng, muốn hỏi vì sao, lời còn chưa ra khỏi miệng thì anh đã quay người đi nhanh rời đi. Xe lái đi, Lâm Phạm cuộn chặt tay. Độ nóng trên mặt tựa hồ vẫn còn, khiến cho trong lòng cô khó chịu như bị mèo cào, Lâm Phạm cắn hết da khô trên môi.

Gió có chút lớn, có lẽ sắp mưa.

Cô không gọi xe, mà là ngồi xe buýt về nhà, quả nhiên là trời đã đổ mưa. Lâm Phạm ngồi ở hàng cuối cùng, giọt mưa nghiêng nghiêng đánh vào thủy tinh của xe, giọt mưa chảy dài, giống như nước mắt.

Bên cạnh mình có một người đi tới, ngồi xuống, khí lạnh ập vào mặt. Lâm Phạm quay đầu lại, Lâm Trạch nằm ở hàng ghế phía trước, ánh mắt tròn xoe nhìn phía trước. Trong xe chỉ vài người lẻ tẻ, ca khúc con đường tồi tệ đang vang lên, tiết tấu nhẹ nhàng, khoan khoái.

“Chị ơi.”

Lâm Phạm cong khóe miệng, muốn cười, nhưng cái mũi có chút chua. Cô vươn tay xoa đầu Lâm Trạch, nhìn cậu: “Tại sao em còn chưa đi?”

“Em không biết.”

“Mẹ em đâu?”

“Em không tìm thấy bà ấy.” Trong ánh mắt Lâm Trạch hiện lên vẻ khao khát, cậu bĩu môi: “Em rất sợ hãi, Em không thích một người mình nán lại ở thế giới này.”

Nắm tay Lâm Phạm đặt trên đầu của cậu, có lẽ như vậy cậu sẽ chẳng phải khổ sở. Khi Lâm Trạch còn sống, cảm xúc bọn họ không nhiều, cũng không có chút tình cảm chị em nào.

“Không có bạn, không có người giúp em.”

“Chị sẽ đốt ô tô nhỏ và máy chơi game cho em nhé.”

Lâm Trạch chôn mặt trong cánh tay béo rồi bĩu môi, giọng nói cậu thấp xuống: “Em không muốn chết, Em sợ lắm…em muốn sống.”

Không biết có phải là bởi vì nguyên nhân mình và cậu tiếp xúc hay không, thân thể của cậu đã rất nhạt, có vẻ như sẽ lập tức biến mất. Lâm Phạm thở dài, xoa tóc của cậu: “Sẽ có đồng bạn ở bên cạnh em.”

“Không có, chỉ có một mình em thôi.” Cậu khóc nức nở.

Lâm Phạm cũng không biết nên nói cái gì.

“Chị, sao em phải chết? Em làm gì sai à? Hay em chuyển nghề nhỉ?”

Lâm Phạm nhìn đôi mắt đỏ bừng của cậu, quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, mưa tích ta tí tách rơi mãi không dừng:”Kiếp sau, đầu thai vào gia đình vui vẻ, không có vàng tiền phân tranh, không có âm mưu làm phức tạp. Em khỏe mạnh lớn lên, trở thành một người chính trực.”

Lâm Trạch kinh ngạc nhìn cô, cậu còn quá nhỏ, thật sự là quá nhỏ.

Xe buýt vừa đứng ở trạm dừng, có người xuống có người lên. Khi mưa ngoài cửa sổ không ngừng, âm thanh bên cạnh rất nhẹ: “Chị, em phải đi.”

Lâm Phạm quay đầu lại, ngón cái lướt qua nước mắt dưới mắtcậu: “Đi thôi, kiếp sau đầu thai vào nhà người tốt.”

Lâm Trạch đột nhiên quay người bổ nhào vào trong lòng Lâm Phạm, dán vào lỗ tai của cô: “Chị, anh ta rất đáng sợ, chị cách anh ta một chút.”

Lâm Phạm sững lại: “Tần Phong ư?”

“Dạ.” Lâm Trạch lướt qua Lâm Phạm bả vai nhìn về phía người ngoài cửa sổ, cậu không đi không được rồi, cậu không đi sẽ tan thành mây khói: “Em rất vui vì được biết chị, em không nên bắt nạt chị.”

Nếu có kiếp sau, chị có muốn làm chị của em không?

“Cậu nên đi rồi.”

Cậu nghe được một tiếng nói uy nghiêm không cho phép từ chối, cậu buông Lâm Phạm: “Còn sống, thật sự rất tốt. Hung khí ở trong hồ ngay cửa nhà của nhà em, em giải thoát rồi…”

Trong tay Lâm Phạm không còn, cô chợt bừng tỉnh. Trong xe vẫn đang âm nhạc, mặt Lâm Phạm đụng vào chỗ dựa, cô dụi dụi mắt. Vừa mới thấy chính là mơ sao? Cô đã gặp được Lâm Trạch trong mơ ư?

“Hiện trường phát hiện vết máu của người thứ ba thuộc về Phó Lý.”

Tần Phong nhìn người trước mặt: “Ông còn có cái gì có thể nói?”

Phó Lý không cách nào chống chế, lúc này vừa mở miệng là đã: “Cái con đàn bà ti tiện kia lừa tôi, qua cầu rút ván còn muốn cùng tình nhân nhỏ mang theo tất cả tiền chạy ra nước ngoài. Con mẹ nó, lão tử chém chết cô ta đã là nhẹ nhàng cho cô ta rồi đấy.”

“Anh đang ở lầu một chém chết Liễu Phiêu Phiêu thì nghe được lầu hai có tiếng nên lên lầu chém chết đứa nhỏ?”

“Đúng.” Phó Lý ngửa người ra sau dựa vào lưng tựa: “Đứa trẻ đó thật non yếu, một dao chém qua liền đứt gãy. Máu phun ra, tràn ra rất xa, thật là hùng tráng. Nếu như Liễu Phiêu Phiêu có thể đã thấy con trai của cô ta bị giết thì tốt rồi, đáng tiếc, tôi giết cô ta trước.”

Tần Phong cuộn chặt tay rồi lại buông ra: “Hung khí ở đâu?”

“Tự mấy anh tìm đi.”

Tần Phong từ phòng thẩm vấn đi ra ngoài, điện thoại vang lên, anh thấy là Lâm Phạm bèn bắt máy: “Lâm Phạm.”

“Em biết hung khí ở đâu”

Hung khí được tìm thấy vào lúc mười giờ tối, vớt lên từ hồ nhân tạo. Dao không có chui, nên khi chém người Phó Lý mới làm đứt tay mình, để lại chứng cứ.

Trời vừa rạng sáng, Lâm Phạm mệt mỏi không chịu được, ôm hộp mì tôm ăn như hổ đói. Tần Phong xé mở gói thịt viên đưa cho Lâm Phạm, trước mặt anh cũng là mì tôm.

Lâm Phạm ăn mì xong, đã rất mệt rồi: “Lâm Trạch đi rồi, em  không nhìn thấy Liễu Phiêu Phiêu, chắc có lẽ cũng đã rời đi.”

“Ừ.”

Liễu Phiêu Phiêu không có nói thật với Lâm Phạm, cô vẫn luôn thích người tên là Thẩm Đồng, nhưng Thẩm Đồng không có tiền. Cô gả cho ba Lâm Phạm là vì tiền, lấy tiền để cho Thẩm Đồng tiếp tục đi học, lúc ấy nhà Thẩm Đồng xảy ra biến cố. Về sau lợi dụng Phó Lý lừa gạt lấy đi tiền của Lâm Thành Vĩ, bức tử Lâm Thành Vĩ, tất cả mọi thứ của Lâm Thành Vĩ  đều thành của Liễu Phiêu Phiêu đấy. Bởi vì lừa gạt tiền chính là cái công ty có quan hệ với Phó Lý, sau lưng Liễu Phiêu Phiêu có một luật sư án kinh tế Thẩm Đồng, hai người hợp lại cùng tính toán. Tố cáo Phó Lý, tiền trong tay Phó Lý còn chưa cầm ấm thì đã về trong tay Liễu Phiêu Phiêu lần nữa. Lâm Thành Vĩ  chết rồi, Liễu Phiêu Phiêu là người đầu tiên thuận lý thừa hưởng.

Những số tiền kia lại quay lại trong tay Liễu Phiêu Phiêu, Phó Lý cho người khác làm một bàn đồ ăn không công, ngay cả mùi vị còn chưa hít được. Còn bởi vậy mà chọc tới quan tòa, Liễu Phiêu Phiêu không chỉ đòi tiền, còn muốn mạng.

Người nào cũng không phải là đèn đã cạn dầu.

Lâm Phạm buông dĩa, nhìn xem Tần Phong ở đối diện: “Em đi ngủ đây.”

Tần Phong cũng buông dĩa, đóng hộp: “Đi ngủ sớm chút đi.”

Ánh mắt Lâm Phạm xoay chuyển, mím môi, Tần Phong thấy cô không nhúc nhích, nghi hoặc nhướng mày: “Sao nào?”

Ngọn đèn mờ nhạt chiếu xuống, chiếu vào đỉnh đầu Tần Phong, ngũ quan trầm tĩnh anh tuấn của anh phản quang dưới ánh đèn. Lâm Phạm suy nghĩ một chút, mở miệng: “Em không tốt sao?”

Tần Phong bị hỏi nhưng chẳng hiểu gì, chẳng qua nhìn vào cặp mắt sáng ngời của cô, tim cũng mềm nhũn. Lau tay sạch sẽ, đi tới chạm vào gương mặt của cô, tay đặt trên bàn cơm, cúi người quan sát cô, sau nửa ngày mới trầm giọng nói: “Tốt.”

Giọng nói nói ra chữ “tốt” này thật sự là sâu xa.

Tim Lâm Phạm đập rộn lên, nắm thật chặt chỗ tựa lưng của cái ghế, khẽ nhếch miệng: “Hả?”

Ánh mắt của anh đen kịt, sâu tựa như biển.

“Hả?”

Âm thanh trầm lắng, anh như một ngọn núi nhỏ chặn mảng lớn ánh sáng của cô.

Lâm Phạm nói không ra lời, Tần Phong cúi đầu, môi anh rơi xuống môi cô, tay Lâm Phạm mềm nhũn suýt chút nữa té xuống. Tần Phong nắm eo của cô, tay kia giơ cái cằm Lâm Phạm lên, kéo dài nụ hôn này…

Thời điểm Tần Phong cạy mở môi của cô, Lâm Phạm liền choáng váng, cô không biết hôn môi còn có thể như vậy. Cả người đều bối rối, mãi đến khi Tần Phong tách ra, miệng Lâm Phạm còn hơi mở rộng, môi đỏ tươi được nước làm trơn bóng. Tần Phong xoa xoa khóe miệng của cô, tay đỡ ghế dựa vào.

Nhìn chăm chú vào cô, Lâm Phạm đã thành tượng gỗ, sau nửa ngày mới phát ra tiếng: “Anh… Anh vươn đầu lưỡi… Cái này không đúng đâu… “

Tần Phong sửng sốt, mày rậm lập tức giơ lên, gần như muốn bay ra ngoài.

Một khi cười đến nhướng mày thì không thể ức chế, anh cười to xoa nhẹ tóc Lâm Phạm: “Cô bé, ngủ đi thôi.”

Mặt Lâm Phạm đỏ bừng, chỉ ngây ngốc nhìn anh trở về phòng, lau môi. Chân mềm tới mức đứng không nổi, thời gian thật dài, cô chôn mặt ở chỗ tựa lưng trên cái ghế. Ngón tay run rẩy, Lâm Phạm mím chặt môi, sao Tần Phong lại không vệ sinh như vậy chứ….

Cô tắm rửa xong nằm dài trên giường mới nhớ tới vấn đề của mình còn chưa hỏi được, cô muốn hỏi mình có điểm nào không tốt? Vì sao không cho cô thi vào trường cảnh sát. Tần Phong nói “rất tốt” là cái gì? Sau đó hôn, có phải anh hiểu sai ý rồi không?

Lâm Phạm mở mắt ra trong đêm, che ngực, rốt cuộc Tần Phong đang suy nghĩ gì đấy?

Ngày hôm sau Lâm Phạm bị tiếng đập cửa của Tần Phong đánh thức, cô mơ màng lên tiếng, sờ đến điện thoại đầu giường, kéo xuống trước mắt mình nhìn thời gian, vừa nhìn đã giật mình.

Sao chưa gì đã 9:30 rồi chứ? Ngủ giỏi ghê.

Rửa mặt, thay quần áo đi ra ngoài, Tần Phong đã thay xong quần áo, anh mặc áo thun màu đen, quần jean màu lam. Không có râu cằm, khuôn mặt rất anh tuấn nhìn có cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái.

Lâm Phạm đánh răng rửa mặt đi ra, ánh mắt không ngừng ngắm nhìn Tần Phong.

“Đẹp hả?” Tần Phong từ phòng bếp đi ra, bưng hai cái bát: “Uống sữa đậu nành.”

“Ở đâu ra đấy?”

“Trên trời rơi xuống.” Tần Phong buông bát, lại đi lấy bữa sáng còn lại.

Lâm Phạm ngửi thấy mùi thơm, kéo cái ghế ra ngồi xuống, Tần Phong đã bước ra, buông bánh bao: “Em muốn thêm kẹo không?”

Lâm Phạm lắc đầu: “Không muốn.”

Tần Phong nói, “Hôm nay có rảnh, xin phép nghỉ một ngày dẫn em đi gặp người kia. Lời Âu Dương Ngọc không thể tin, vô luận kết quả như thế nào, hai mắt thì luôn sống dễ chịu hơn có một màu đen.”

Tay Lâm Phạm cầm bánh bao sững lại, nhanh chóng ngẩng đầu nhìn Tần Phong.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN