Người Cá - Chương 13: Người cha mới xuất hiện
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
147


Người Cá


Chương 13: Người cha mới xuất hiện


Sau chuyến đi thất bại trên chiếc tàu ngầm, Bantasas u sầu ủ rũ. Không những không tìm thấy Ichtyan, mà Juritas thì cũng biến mất cùng Guttieres.

– Bọn da trắng khốn kiếp! – Hắn ngồi ở cửa hàng lẩm bẩm một mình. – Chúng đuổi mình ra khỏi đất nước của mình biến tất cả thành nô lệ của chúng. Chúng làm con cái mình thành tàn tật, cướp con cái mình. Chúng muốn tiêu diệt dân tộc mình.

– Chào chú! – Có tiếng Christo. – Có tin mới rất hay! Đã tìm thấy Ichtyan rồi!

– Sao hả? – Bantasas bật dậy. – Nó đang ở đâu? Ở chỗ Sanvator à?

– Đúng vậy! Nó đang ở chỗ Sanvator.

– Tôi sẽ đến đòi lão trả lại con trai cho tôi.

– Lão sẽ không trả đâu! – Christo nói.

– Lão phải trả! Nếu không tôi sẽ giết lão ngay bây giờ.

Christo hoảng sợ xua tay:

– Chú hãy ráng chờ đến mai. Tôi xin mãi Sanvator mới cho tôi về. Lão ta ngày càng trở nên đa nghi.

– Thôi được. Mai tôi sẽ đến gặp Sanvator. Bây giờ tôi ra vịnh. Có thể là tôi sẽ nhìn thấy con trai tôi, dù từ xa.

Bantasas ngồi trên bờ vịnh suốt đêm để nhìn mặt biển.

Trời sắp sáng rõ mà Bantasas vẫn còn ngồi im trên mỏm đá. Từ màu đen thẫm, biển đã chuyển thành màu xám nhưng vẫn hoang vu vắng lặng.

Bỗng Bantasas giật mình. Cặp mắt tinh nhanh của lão vừa thoáng thấy một vật gì chập chờn trên sóng. Đúng là người rồi! Người đó đang nằm ngửa, hai tay chắp sau gáy. Nó đấy chăng?

Bantasas không lầm. Đó chính là Ichtyan. Hắn vội đứng dậy, hai tay ôm ngực kêu lên:

– Ichtyan con ơi! – Rồi nhảy xuống biển.

Vì khoảng cách từ mỏm đá tới mặt nước quá lớn, nên khi lão ngoi được lên mặt biển chẳng có ai nữa. Một ngọn sóng lớn đã ập đến, lật ngửa người lão và hất lão lên bờ. Bantasas ướt sũng. Hắn nhìn mặt biển mà thở dài:

– Chẳng lẽ mình nằm mơ?

Khi nắng và gió đã sấy khô quần áo, Bantasas đến gõ cổng nhà Sanvator.

– Ai đấy? – một người da đen ngó qua cánh cửa nhỏ và hỏi.

– Tôi đến gặp bác sĩ có việc cần.

– Bác sĩ không tiếp ai cả. – Người da đen đóng sập cửa lại.

Bantasas đập cửa nhưng chẳng có ai mở.

– Mày hãy chờ đấy, thằng khốn nạn kia! – Bantasas đe doạ rồi quay về thành phố.

Gần toà án có một quán ăn tên là “Palm tree”. Đó là một ngôi nhà xưa, thấp lè tè, tường bằng đá trắng dày. Trước lối ra vào là một hàng hiên nhỏ che bằng vải bạt, dưới có một số bàn và chậu tráng men xanh rồng xương rồng. Hàng hiên này chỉ nhộn nhịp về chiều tối. Ban ngày thì khách hàng thích ngồi trong những căn phòng thấp mát mẻ hơn.

Quán rượu này dường như là một bộ phận của toà án. Trong thời gian toà làm việc, có đủ loại người lui tới đây. Họ uống bia để giết thời gian trong lúc chờ đến phiên mình vào hầu toà. Một chú bé lanh lẹ chạy đi chạy lại giữa toà án và quán “Palm tree”, thông báo cho họ tình hình ở toà. Bọn cò mồi và làm chứng giả cũng tụ tập làm ăn công khai ở đây.

Bantasas đã đến quán “Palm tree” này nhiều lần nên biết rằng ở đây có thể tìm được người viết đơn kiện. Do vậy, ngày hôm nay lão mới có mặt ở đây.

– Lara đã đến chưa?

– Ngài Flores de Lara đã đến. Ngài đang ở trong kia. – Chú bé nhanh nhẩu trả lời.

Ngài Flores de Lara trước kia là một viên chức nhỏ ở toà án đã bị sa thải về tội hối lộ. Bây giờ thì ai có điều gì ám muội đều tìm đến hắn. Bantasas cũng đã từng nhờ đến hắn.

Lara ngồi sau một cái bàn nhỏ gần cửa sổ. Trên bàn có một ly bia và một cái cặp dày cộm. Một cây bút máy luôn sẵn sàng làm việc được cài trên túi áo của một bộ quần áo đã sờn.

Thấy Bantasas, hắn gật đầu và chỉ một cái ghế mây trước mặt:

– Mời ông ngồi. Oâng định kiện về việc gì? Oâng dùng chút rượu nhé?

Thường là lão gọi rượu, nhưng khách phải trả tiền. Bantasas giả tảng làm như không nghe thấy.

– Tôi có một việc lớn, một việc rất quan trọng, ngài Lara ạ.

– Ngài Flores de Lara chứ! – Tên cò luật pháp vừa uống rượu vừa chỉnh lại.

Nhưng Bantasas phớt lờ.

– Đầu đuôi câu chuyện thế nào?

– Ngài có biết Con quỷ biển không?

– Tôi không quen biết, nhưng đã được nghe rất nhiều chuyện về nó. – Theo thói quen, Lara lại trả lời một cách trịnh trọng.

– Thế này nhé! Người mà ta thường gọi là Quỷ biển đó chính là co trai tôi.

– Sao lại như vậy được? Oâng lại say quá rồi, Bantasas ạ.

Bantasas đấm tay xuống bàn:

– Từ hôm qua tới giờ tôi chưa ăn một miếng gì vào bụng ngoài mấy ngụm nước biển.

– Thế thì còn tệ hơn…

– Ngài định nói tôi điên đấy à? Không, tôi rất sáng suốt. Hãy nghe đây.

Rồi Bantasas thuật lại cho Lara nghe đầu đuôi câu chuyện. Lão nghe không sót một lời. Cặp lông mày bạc trắng ngày càng rướn mãi lên. Cuối cùng, lão không chịu nổi nữa, và quên hết mọi vẻ đường bệ của mình, lão đập bàn tay béo múp xuống bàn.

– Thật là quỷ quái!

Chú bé hầu bàn chạy tới:

– Ngài gọi gì ạ?

– Hai chai bia có đá. – Rồi Lara quay lại nói với Bantasas. – Thú vị lắm! Việc này rất thú vị! Ông không bịa đấy chứ? Thú thật, chỗ yếu nhất của câu chuyện này là quan hệ cha con của ông.

– Ngài còn nghi ngờ nữa sao? – Bantasas giận đỏ mặt lên.

– Thôi ông bạn già, giận dữ làm gì? Tôi nói như vậy là lấy tư cách mộ luật gia mà xét trọng luợng của những chứng cớ, bằng chứng của chúng ta hơi yếu, ông ạ. Nhưng vẫn có thể xoay chuyển được tình hình. Và kiếm được một số tiền kha khá,

– Tôi cần con chứù không cần tiền! – Bantasas phản đối.

– Ai chẳng cần tiền, nhất là nhà lại có thêm một miệng ăn. – Lara thuyết lý. Lão nheo mắt một cách ranh mãnh rồi nói tiếp. – Điều quý nhất và chắc ăn nhất trong vụ Sanvator này là chúng ta đã điều tra được về công việc nghiên cứu, thí nghiệm của ông ta. Chúng tacó thể đặt mìn vào đấy để cho tiền bạc trong cái kho vàng Sanvator phải đổ ra như nước mới thôi.

Bantasas nâng cốc rượu Lara rót lên miệng. Hắn nói:

– Tôi muốn đòi con tôi về. Ngài viết giúp dùm tôi tờ đơn gửi lên toà án.

– Không, không! Sao lại làm như vậy? – Lara vội gạt đi. – Nếu bắt đầu như vậy thì hỏng hết mọi việc. Phát đơn kiện chỉ là giai đoạn kết thúc. Vậy ngài khuyên tôi nên làm thế nào?

– Trước hết, – Lara gập ngón tay cái lại, – chúng ta sẽ gửi cho Sanvator một lá thư lời lẽ thật lịch sự, báo cho ông ta rõ là chúng ta đã biết hết việc thí nghiệm và nghiên cứu bất hợp pháp của ông ta. Nếu Sanvator không muốn chúng ta phanh phui ra thì ông ta phải đưa cho chúng ta một trăm ngàn đôla. Đúng ít nhất là một trăm ngàn đôla. – Lara nhìn Bantasas có ý dò hỏi.

Bantasas cau mày im lặng.

– Hai là, khi chúng ta nhận được số tiền đó, và chắc chắn sẽ nhận được. Chúng ta sẽ gửi cho giáo sư Sanvator bức thư thứ hai, lời lẽ lịch sự hơn, báo cho lão biết rằng chúng ta đã tìm thấy cha ruột của Ichtyan, và muốn đòi con về, có thể đưa việc này ra toà. Nếu vậy, chuyện Sanvator làm hại Ichtyan sẽ bị bại lộ. Nếu Sanvator muốn tránh chuyện kiện cáo lôi thôi và muốn giữ Ichtyan lại thì phải nộp một triệu đôla do người của ta cử đến ở địa điểm và thời gian cũng do ta quyết định.

Nhưng Bantasas không chịu. Lão với chai rượu và định đập vào đâu tên cò luật pháp này. Lara chưa bao giờ thấy Bantasas nổi điên lên như vậy.

– Ông đừng nóng. Tôi nói chơi thôi. Hãy bỏ cái chai xuống! – Lara vừa nói vừa lấy tay che cái đầu hói nhẵn bóng.

– Mày!… Mày!… – Bantasas điên lên. – Mày xui tao bán con, bỏ con. Mày không có lương tâm? Hay mày không phải là người, mà là bò cạp, là rắn độc? Mày chẳng biết thế nào là tình cha con cả.

– Năm đứa! Năm đứa! – Đến lượt Lara nổi khùng quát lại. – Năm cái tình cha con! Tao có năm thằng con trai, năm thằng quỷ sứ đủ các cỡ! Năm cái miệng ăn bám! Tao biết hết! Con mày sẽ không đi đâu mất mà sợ. Chỉ cần mày kiên nhẫn một chút và nghe tao nói cho hết.

Bantasas dịu đi. Hắn đặt chai xuống bàn rồi nhình Lara:

– Nào, nói đi!

– Phải như vậy chứ! Sanvator sẽ nộp cho chúng ta một triệu đôla. Đó sẽ là của hồi môn cho Ichtyan của ông. Tất nhiên tôi cũng được chút đỉnh. Độ một trăm ngàn về công viết mọi giấy tờ và bản quyền tác giả của kế hoạch này. Tôi nói với bác là sẽ thương lượng với nhau sau. Sanvator sẽ nộp cho chúng ta một triệu. Và khi lão ta nộp xong tiền…

– Thì ta sẽ phát đơn kiện.

– Không, cần phải kiên nhẫn một chút. Chúng ta sẽ gạ mấy nhà xuất bản và chủ mấy tập đoàn báo chí lớn nhất trả ta độ vài mươi ngàn đôla gì đó, và sẽ cho họ chi tiết về vụ án giật gân này… Có thể chúng ta còn xoay được cả tiền trong quỹ đen của bọn mật thám nữa. Vì chúng có thể nhờ chuyện này mà thăng quan tiến chức. Khi đã khai thác hết mọi khía cạnh của vụ Sanvator, ông cứ việc đưa ra toà, xin toà xem xét đến tình trạng cha con của ông.

Lara nốc một hơi cạn ly, rồi đặt mạnh xuống bàn, lão nhìn Bantasas một cách tự đắc:

– Ông thấy thế nào?

– Tôi đang mất ăn mất ngủ, mà ngài lại xúi tôi kéo dài chuyện này ra…

– Nhưng phải hiểu vì sao cần kéo dài mới được chứ!… – Lara nóng nảy ngắt lời – Vì sao? Vì một triệu đôla. Một triệu đôla. Oâng lú lẫn rồi sao? Oâng đã từng sống hai mươi năm không có Ichtyan.

– Đúng vậy. Nhưng bây giờ… tóm lại ngài cứ giúp tôi viết một lá đơn gửi lên toà án.

– Ông lẩm cẩm thật rồi. Tỉnh lại đi, ông Bantasas ơi! Oâng phải hiểu thế nào là một triệu đôla! Với số tiền ấy ông có thể mua mọi thứ trên đời.

– Nếu ngài không giúp, tôi sẽ nhờ người khác. – Bantasas tuyên bố dứt khoát.

Lara biết là phản đối bây giờ là vô ích. Lão lắc đầu thở dài, rút tờ giấy trong cặp ra rồi lấy bút viết.

Mấy phút sau, đơn kiện Sanvator về tội chiếm đoạt bất hợp pháp và làm hỏng thân thể con trai của Bantasas đã thảo xong.

– Tôi nói với ông lần cuối cùng, ông nên nghĩ lại đi. – Lara nói.

– Đưa đây! – Bantasas đưa tay ra lấy đơn

– Nộp cho ông chưởng lý, ông rõ chứ? – Lara tiễn Bantasas đi và lẩm bẩm trong miệng: “Nếu mày ngã cầu thang và què chân, tao cũng không thương!”

Ở phòng chưởng lý ra, Bantasas chạm trán với Juritas ở cầu thang lớn

– Mày đến đây để làm gì? – Juritas nhìn Bantasas một cách ngờ vực. – Mày kiện tao à?

– Phải, kiện tất cả chúng mày, – Bantasas muốn nói bọn Tây Ban Nha, – nhưng tao chẳng biết nói với ai. Mày đang giấu con gái tao ở đâu hả?

– Sao dám gọi tao là mày? – Juritas nóng mặt. – Nếu mày không phải là cha vợ tao thì tao đã đánh mày mấy hèo rồi.

Juritas lấy tay gạt Bantasas rồi trèo lên lầu. Hắn khuất sau một cánh cửa bằng gỗ sồi.

Viên chưởng lý thành phố Buenos Aieres hôm nay phải tiếp một vị khách rất đặc biệt. Đó là giám mục Huan de Gassilasso ở nhà thờ lớn đến.

Viên chưởng lý đang ngồi trong chiếc ghế bành vội đứng chào giám mục. Oâng ta cung kính mời vị khách quý ngồi xuống chiếc ghế bành lớn bọc da kê gần bàn làm việc.

Đức giám mục và viên chưởng lý và hai mẫu người đối chọi nhau. Viên chưởng lý có bộ mặt phì nộn và đỏ gay, miệng rộng môi dày, mũi lân. Ngón tay ông ta giống những trái chuối tiêu, còn mấy chiếc khuy cài trên cái bụng tròn căng chỉ rình đứt tung ra vì không đủ sức chống lại được lớp mỡ núng nính.

Khuôn mặt của đức giám mục thì lại gầy guộc và tái mét. Mũi gồ, cằm nhọn hoắt, cặp môi mỏng và thâm làm cho ông ta có cái dáng của một thầy tu chính cống. Đức giám mục không bao giờ nhìn thẳng vào mắt của người tiếp chuyện mình mình, tuy vẫn theo dõi người đó một cách rất tinh. Uy thế của đức giám mục rất lớn và ông ta sẵn sàng thoát ra khỏi những việc phần hồn để điều khiển những trò chính trị rắc rối ngoài đời. Sau khi chào hỏi chủ nhân, đức giám mục đi thẳng vào mục đích của việc mình đến. Ông khẽ hỏi:

– Tôi muốn biết vấn đề giáo sư Sanvator giải quyết tới đâu rồi?

– Thưa cha, cha mà cũng quan tâm đến vấn đề này sao? – Viên chưởng lý lễ phép thưa. – Đây là một vụ án đặc biệt! – Ông ta lấy một tập hồ sơ dày cộm để trên bàn, lật lật mấy trang rồi tiếp lời. – Theo báo cáo của Juritas, chúng tôi đã khám xét nhà giáo sư Sanvator. Juritas tố cáo Sanvator đã làm những phẫu thuật đặc biệt đối với súc vật. Những lời tố cáo đó đã được xác minh đầy đủ. Vườn của Sanvator quả là nhà máy chế tạo ra những quái thai. Thật là kỳ lạ! Sanvator đã…

– Về kết quả khám xét thì tôi đã biết qua báo chí. – Đức giám mục khẽ ngắt lời. – Nhưng các ông đã có những biện pháp gì đối với Sanvator? Hắn đã bị bắt chưa?

– Thưa cha, đã có. Ngoài ra chúng tôi còn mang về thành phố một thanh niên tên là Ichtyan để làm tang vật và nhân chứng, đó chính là Con quỷ biển đấy. Ai có thể ngờ rằng Con quỷ làm mọi người mất bao thời giờ lại là một quái vật trong sở thú của Sanvator? Hiện nay các chuyên gia và giáo sư đại học đang nghiên cứu những quái vật đó. Tất nhiên chúng tôi không thể chở về thành phố toàn bộ cái vườn thú ấy để làm tang vật sống được. Nhưng Ichtyan thì đã được đưa về và nhốt dưới hầm của toà án. Nó gây cho chúng tôi biết bao phiền toái. Cha nghĩ xem, chúng tôiphải làm cho nó một cái thùng lớn, vì thiếu nước nó không thể sống được. Sức khoẻ của nó đã giảm nhiều. Chắc Sanvator đã tạo một sự thay đổi đặc biệt gì đó trong cơ thể của nó và biến nó thành người cá. Các nhà bác học của chúng ta đang tìm hiểu về vấn đề này.

– Tôi quan tâm đến số phận Sanvator hơn. – Đức giám mục khẽ nói. – Oâng ta phạm điều luật nào? Theo ý ông thì Sanvator có thể bị kết án không?

– Vụ án Sanvator là một vụ án hết sức rắc rối. Thú thật là tôi chưa quyết định được là sẽ xử Sanvator theo điều luật nào. Đơn giản nhất là kết tội ông ta tiến hành giải phẫu bất hợp pháp và hỏng cơ thể của Ichtyan…

Đức giám mục bắt đầu cau mày:

– Ông cho rằng tất cả những việc làm đó của Sanvator không phải là phạm tội à?

– Nhưng phạm tội gì, thưa cha? Tôi còn nhận được đơn kiện của một thổ dân tên là Bantasas. Hắn quả quyết rằng Ichtyan chính là con trai của hắn. Tuy có hơi đuối lý nhưng chúng tôi sẽ có cách dùng hắn làm nhân chứng để buộc tội Sanvator nếu các chuyên viên xác định được Ichtyan đúng là con trai Bantasas.

– Như vậy có nghĩa là Sanvator nhiều lắm chỉ có thể bị kết tội là vi phạm các quy chế về y khoa và bị xét xử về tội giải phẫu đứa trẻ mà không được bố mẹ nó đồng ý chứ gì?

– Và có thể vì tội là đã làm hỏng cơ thể của nó. Tội này nặng hơn. Nhưng trong việc này còn có một vấn đề rắc rối. Các chuyên viên đều nghiêng về ý kiến cho rắng một người bình thường không thể nảy ra tư tưởng làm cho các động vật biến dạng đi và tiến hành những cuộc mổ xẻ quái lạ như vậy được. Họ kết luận Sanvator là người mất trí, một người mắc bệnh tâm thần.

Đức giám mục ngồi im lặng, cặp môi mỏng mím lại. Một lúc sau, ông ta khẽ nói:

– Tôi không thể nào ngờ được nghe ông nói điều đó.

– Thưa cha, sao ạ? – viên chưởng lý ngạc nhiên hỏi dồn.

– Ngay cả đến ông, là người nắm rõ pháp luật trong tay mà cũng muốn biện hộ cho những hành động của Sanvator và cho rằng công việc nghiên cứu của hắn không phải là vô ích.

– Nhưng việc đó có gì là xấu đâu ạ?

– Và ông lại thấy khó khăn trong việc định tội. Toà án của nhà thờ, toà án của Chúa phán xét những hành động của Sanvator một cách khác. Oâng cho phép tôi được giúp ông một vài ý kiến chứ, ông chưởng lý?

– Xin cha cứ dạy. – Viên chưởng lý lúng túng đáp.

Đức giám mục bắt đầu nói như một người giảng đạo, một người tố cáo:

– Ông cho rằng những việc làm của Sanvator không phải là vô ích sao? Oâng cho rằng những con vật và người mà hắn làm méo mó đi lại có cái ưu việt hơn trước sao? Như vậy là thế nào? Phải chăng thượng đế đã tạo ra con người một cách không hoàn chỉnh? Chẳng lẽ ta phải cần đến sự can thiệp của giáo sư Sanvator thì thân thể con người mới được hoàn chỉnh?

Viên chưởng lý gục đầu ngồi im lặng. Trước mặt nhà thờ, ông bị rơi vào địa vị của một người bị tố cáo. Ông ta đâu ngờ đến nông nổi ấy.

– Chẳng lẽ ông quên những lời nói trong kinh Thánh,“Đức Chúa trời dạy: Ta sẽ tạo ra con người theo ý ta”. Tiếp theo câu 27: “Và đức Chúa trời đã tạo ra con người theo ý Chúa”. Thế mà Sanvator dám cả gan làm sai lệch mẫu người của Chúa. Thậm chí cả ông nữa, ông cũng thấy đó là có lợi.

– Xin cha tha lỗi cho… – Viên chưởng lý chỉ lắp bắp được như vậy thôi.

– Ông có nhận thấy là con người được thượng đế tạo ra là toàn thiện toàn mỹ không? – Đức giám mục nói một cách hào hứng. – Ông thuộc làu những điều luật ngoài đời, mà quên mất luật của Chúa. Oâng hãy nhớ lại điều 31 cùng chương đó của quyển I: “Và Chúa Trời đã thấy tất cả những gì Người tạo ra là đẹp đẽ và vô cùng”. Thế mà giáo sư Sanvator của ông lại cho rằng phải sửa đổi, phải làm lại, rằng con người phải sống được cả trên cạn lẫn dưới nước, và ông cũng nghĩ làm vậy là thông minh, là hợp lý. Thật là một sự bất kính, một thái độ báng bổ. Hay là những luật lệ dân sự của chúng ta thôi không trừng trị những tội về tôn giáo nữa? Nếu như rồi đây mọi người sẽ hùa theo các ông mà cho rằng: “Đúng, con người do thượng đế tạo ra còn nhiều chỗ chưa hoàn hảo. Phải đưa cho bác sĩ Sanvator “làm lại”, thì sẽ ra sao? Đó chẳng phải là một sự phá hoại ghê gớm đối với tôn giáo thì là gì? Đức Chúa trời thấy tất cả những gì Người tạo ra đều tốt đẹp. Thế mà Sanvator lại tạo ra những quái vật gớm ghiếc như để nhạo báng Người. Và ông, ông lúng túng trong việc lên án những hành động đó của Sanvator.

Đức giám mục ngừng lại. Oâng ta hài lòng về ấn tượng do lời nói của mình đã gây ra cho viên chưởng lý. Một lát sau, ông ta nói tiếp, giọng to dần:

– Nếu tôi nói rằng tôi quan tâm đến số phận của Savator hơn, thì lẽ nào tôi dững dưng trước số phận của Ichtyan được? Anh này thậm chí không có cả tên thánh vì Ichtyan tiếng Hy Lạp chẳng có nghĩa gì khác ngoài nghĩa Người cá. Dù bản thân Ichtyan không có tội gì, dù anh ta chỉ là nạn nhân thôi thì anh ta vẫn là một vật chống lại Chúa, trái với ý Chúa. Sự tồn tại của Ichtyan có thể làm cho tư tưởng người ta hoang mang, đẩy người ta đến những ý nghĩ tội lỗi, cám dỗ người ta khiến cho những kẻ thiếu đức tin phải dao động. Ichtyan không thể tồn tại được! Tốt nhất là nếu thượng đế gọi Ichtyan về bên Người, nếu anh thanh niên bất hạnh đó chết vì do cơ thể bị tàn phế. – Đức giám mục đưa mắt nhìn viên chưởng lý một cách đầy ý nghĩa. – Dù thế nào, Ichtyan cũng phải được xét xử và giam giữ, vì ngoài ra nó còn phạm nhiều tội khác như ăn trộm cá của dân chài, cắt thủng lưới của người ta rồi lại làm cho người ta khiếp sợ đến nỗi không ai dám đánh cá nữa và dân thành phố bị thiếu cá ăn. Tên vô thần Sanvator và Ichtyan, đứa con đáng ghê tởm của hắn, là một lời thách thức láo xược đối với nhà thờ, đối với thượng đế! Nhà thờ sẽ không bao giờ hạ vũ khí trước khi chúng bị tiêu diệt.

Đức giám mục tiếp tục buộc tội. Viên chưởng lý ngồi trước mặt ông ta và không dám cắt ngang những lời ghê gớm ấy.

Cuối cùng, khi đức giám mục nói xong, viên chưởng lý mới đứng dậy tiến về phía cha và cất giọng khàn khàn:

– Là một con chiên, con sẽ đến xưng tội ở nhà thờ của Chúa. Là một nhà chức trách, con xin cảm ơn cha đã giúp đỡ. Bây giờ con đã thấy rõ tội trạng của Sanvator. Hắn sẽ bị trừng trị. Ichtyan chũng không thoát được lưỡi gươm của pháp lý.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN