Người Cầm Quyền - Chương 17: Ở lại chỗ này
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
158


Người Cầm Quyền


Chương 17: Ở lại chỗ này


– Có lẽ đây là một cơ hội tốt!Hàn Đông ngồi trong phòng làm việc, hắn nhìn báo, trong lòng bắt đầu suy tư.Hôm nay trang đầu của nhật báo Vinh Châu đưa lên một bài bình luận của nhật báo Trung Quốc về thế cục rung chuyển ở nước Nga ở phương bắc, đề xuất quốc gia nên lấy đó làm gương, không nên có tâm tư xao động liều lĩnh, cần phải tiến lên từng bước, bảo đảm tâm tư ổn định đại cục. Nhưng tiến độ cải cách dù có đi chậm lại, dù độ mạnh yếu giảm bớt cũng khong thể phạm vài chủ nghĩa sai lầm, nếu không sẽ có một gáo nước lã dội xuống đầu.Hàn Đông biết rõ nước Nga một thời gian sau sẽ tuyên bố giải thể, đến lúc đó trong nước sẽ bùng lên những cuộc biện luận cực kỳ lớn, tiêu điểm tranh luận chính là không cần phải mở rộng cải cách. Mãi đến tháng bảy sang năm có một ông lão cơ trí đăng lên bài phát biểu của mình, như vậy dư luận trong nước hoàn toàn thay đổi, cao tầng Trung Quốc quyết định quyết tâm đẩy mạnh cải cách.- Mình đã biết được phương hướng phát triển về sau, sao không coi đây là một cơ hội tốt để thay đổi hiện trạng?Trong đầu Hàn Đông chợt lóe lên vài biện pháp thay đổi vị trí của mình, trong lòng chợt bùng lên cảm giác kích động. Hắn lấy từ trong ngăn kéo ra một xấp giấy viết bản thảo, sau đó xách bút đặt xuống một tiêu đề “Cơ sở của cải cách, ổn định sự phát triển của xã hội, ổn định sư phát triển và hòa bình lâu dài của quốc gia”.Vì trong đầu có trí nhớ của kiếp trước, vì thế mà Hàn Đông hạ bút như thần, chưa đến một giờ mà đã lưu loát viết hơn hai ngàn chữ.- Ha ha, cảm giác rất tốt!Hàn Đông buông bút, hắn kiểm tra lại một lần từ đầu đến cuối, sửa chữa lại vài lượt, cảm thấy ý nghĩa biểu hiện rất rõ ràng.Hàn Đông gấp bản thảo lại thật kỹ rồi cất vào ngăn kéo, tuy đã viết xong nhưng hắn cảm thấy bây giờ vẫn chưa phải là thời cơ tốt nhất, hắn còn phải chờ một chút.- Cốc, cốc, cốc…Những tiếng gõ cửa vang lên.Hàn Đông ngẩng đầu, khi thấy Lưu Thúy Phân cầm phích nước nóng đứng ngoài cửa thì mỉm cười:- Mời vào.- Cục trưởng, tôi đưa nước nóng đến cho anh.Lưu Thúy Phân khẽ nói.Gương mặt Lưu Thúy Phân đỏ ửng, bím tóc đuôi ngựa đung đưa. Từ sau khi Hàn Đông đến công tác ở cục thống kê, nàng đều rất ân cần, mỗi ngày đều đưa nước nóng, mỗi lần nói chuyện với Hàn Đông thì nàng luôn đỏ mặt.Sau khi đổi bình nước, Lưu Thúy Phân lấy lại bình tĩnh nói:- Cục trưởng, có một việc tôi cần báo cáo với anh.- Cô có gì cứ nói.- Tôi có thể có được một chiếc chìa khóa phòng làm việc của anh như với phòng làm việc của chủ nhiệm Trâu được không? Như vậy tôi sẽ có thể sớm đến quét dọn phòng làm việc cho anh.Lưu Thúy Phân nhanh chóng nói xong, sau đó khẽ cúi đầu, trái tim đập lên thình thịch.Hàn Đông chợt mỉm cười, người phụ nữ này rất biết làm việc, có cơ hội sẽ đề bạt. Tuy Hoàng Tùng coi như đã xong nhưng Hàn Đông vẫn rất không hài lòng với vị chủ nhiệm văn phòng Triệu Nhân Thuận, tên kia vẫn còn theo sát Hoàng Tùng. Hàn Đông cố ý để cho Trâu Cương làm chủ nhiệm, như vậy sẽ thiếu một vị trí phó chủ nhiệm, như vậy nó sẽ là của Lưu Thúy Phân.Trâu Cương và Lưu Thúy Phân đều là những người đầu tiên dựa vào Hàn Đông, nếu Hàn Đông đề bạt bọn họ thì cũng không có ý dùng người không khách quan. Tất nhiên cái này cũng không phải là chuyện gì xấu, nếu không có chỗ tốt thi ai sẽ đâm đầu vào?Cũng vì vậy mà trên quan trường thì những trò đề bạt cán bộ thuộc đòng chính, thuộc vòng quan hệ của mình đã là chuyện quá quen mắt.Nhưng Hàn Đông dù có tâm tư đề bạt bọn họ, nhưng nếu là trong thời gian ngắn mà đề bạt thì thật sự là không tốt, dù sao thì hắn cũng đã thỏa hiệp với Hoàng Tùng, chỉ có thể khắc chế Triệu Nhân Thuận, cũng không có cớ để điều chỉnh, nếu không sẽ làm cho lòng người không phục. Thẩm Tòng Phi là lãnh đạo được phân công quản lý, sợ rằng hắn cũng sẽ không đồng ý. Dù cấp bậc hành chính của vị trí chủ nhiệm văn phòng cục thống kê là rất thấp, vấn đề đề bạt chủ yếu là do trong cục đề bạt, nhưng phải cần chữ ký xác nhận của lãnh đạo cục thống kê.”Huống hồ Thẩm Tòng Phi còn có chút bất mãn với mình!”Hàn Đông thầm cười khổ.Sau khi nắm giữ công tác ở cục thống kê, Hàn Đông thầm nghĩ muốn đến báo cáo công tác với Thẩm Tòng Phi, nhưng Trịnh Vĩnh Trung lại nói cho hắn biết, bay giờ Thẩm Tòng Phi rất bận rộn, không có thời gian gặp mặt. Hàn Đông hỏi ba lượt mà kết quả vẫn như vậy, điều này làm hắn cảm thấy rất khó hiểu, không biết đắc tội Thẩm Tòng Phi ở đâu.- Để xem cái đã.Hàn Đông suy nghĩ, sau đó nói với Lưu Thúy Phân:- Việc này cô cứ nói cho chủ nhiệm Trâu là được.- Vâng, cám ơn cục trưởng.Lưu Thúy Phân dùng giọng hoảng hốt nói:- Nếu không còn gì nữa thì tôi sẽ ra ngoài.- Ừ!Hàn Đông gật đầu, hắn cũng không hiểu Lưu Thúy Phân cảm ơn mình về điều gì, ngược lại chính hắn nên cảm cơn nàng mới đúng.Từ sau khi nắm quyền ở cục thống kê, các nhân viên công tác của cục thống kê thật sự khá tôn trọng Hàn Đông, không vì hắn trẻ tuổi mà khinh thường.Mà Hoàng Tùng bây giờ trên cơ bản là người cô đơn, mọi người thật sự chỉ đứng từ xa nhìn, thật sự cũng không ai dám bất kính với hắn, vì dù sao thì hắn cũng dựa vào một nhân vật có thực quyền.- Hừ, một ngày nào đó thì đám người này sẽ hối hận.Hoàng Tùng ngồi lầm bầm trong phòng làm việc, theo lời hắn thì đám người chỉ biết nghiêng theo chiều gió và nịnh bợ Hàn Đông vào lúc này thật sự quá đáng giận, trong lòng hắn cũng kìm nén cảm giác tức giận, chỉ là không tìm được chỗ phát tiết mà thôi.Hoàng Tùng ngồi không trong phòng đến trưa, hắn cảm thấy thật sự khó thể nào tiếp tục cuộc sống như vậy. Vì thế hắn lấy điện thoại, bấm một dãy số, đợi đến khi nối thông thì đứng lên dùng hai tay cầm ống nghe, khẽ cúi người, trên mặt là nụ cười thản nhiên.- Alo, ai vậy?Đầu dây bên kia truyền đến một âm thanh uy nghiêm.Hoàng Tùng cúi người cung kính, mặt mũi tràn đầy nụ cười:- Bí thư Vương, là tôi, Hoàng Tùng.- Tiểu Hoàng, có chuyện gì không?- Là thế này, bí thư Vương, anh bây giờ biết rất rõ công tác ở cục thống kê, Hàn Đông và Cát Văn Quốc liên kết chơi tôi, bây giờ tôi là người bị cho ra rìa, anh có thể giúp tôi di chuyển một chút được không?Đây là quyết định của Hoàng Tùng sau vài ngày suy nghĩ kỹ, hắn thật sự khó thể nào tiếp tục ở lại cục thống kê, vì cả ngày nhìn đám người kia đến báo cáo công tác với Hàn Đông, hắn cũng rất bực bội. Nhưng hắn cũng biết muốn lật ngược thế cờ cũng không dễ dàng, vì vậy mới muốn Vương Tiến Quý đổi đơn vị cho mình, coi như bắt đầu lại từ đầu.- Cậu muốn chuyển đi đâu?Vương Tiến Quý dùng giọng nhàn nhạt hỏi.Hoàng Tùng cười cười nói:- Anh cứ xem xét, tùy tiện tìm một đơn vị nào đó…- Hừ, cậu tưởng chính quyền huyện do tôi mở ra sao? Muốn sắp xếp cậu đi đâu cũng được à? Cậu cũng không thấy nhân sự huyện vừa điều chỉnh sao? Còn có thể cho cậu chuyển ổ được nữa chắc?Nụ cười trên mặt Hoàng Tùng chợt biến mất:- Bí thư Vương, tôi…- Được rồi.Vương Tiến Quý cắt đứt lời Hoàng Tùng:- Cậu cứ an tâm công tác ở cục thống kê, tôi còn bận nhiều việc, nếu không có gì quan trọng thì đừng điện thoại cho tôi.Vương Tiến Quý nói xong thì cúp điện thoại.- Hừ…Hoàng Tùng ném điện thoại xuống, trong mắt lóe lên cái nhìn âm hiểm.Một lát sau Hoàng Tùng thở dài một hơi, nhặt điện thoại lên, nghiến răng nghiến lợi nói:- Vậy được rồi, ông sẽ ở lại chỗ này.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN