Người Chết Gõ Cửa - Chương 14
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
48


Người Chết Gõ Cửa


Chương 14


Bên ngoài ban công giống như có bóng đen vừa lướt qua, tốc độ quá nhanh nên Tề Dực không nhìn thấy rõ, cũng không thể xác định được mình có bị ảo giác hay không.

Anh nhìn một hồi vẫn không thấy có động tĩnh gì, Tề Dực quay đầu, cầm lấy đũa, mặt không biểu cảm tiếp tục ăn cơm chiều.

Tốc độ ăn của anh không nhanh, lực chú ý đều dồn vào hai tai, nhưng ngoại trừ tiếng động do mình ăn cơm phát ra thì không còn nghe thấy gì ở bên ngoài.

Ăn đến khi no bụng, trời đã tối hoàn toàn, Tề Dực lau miệng chuẩn bị dọn dẹp bàn.

Lúc vừa đặt nắp tách trà xuống, tiếng gõ cửa sổ rất nhỏ lần nữa truyền vào trong lỗ tai anh, anh chắc chắn đây không phải là ảo giác, lập tức bật dậy khỏi ghế ăn, một phát chộp lấy con dao trên bàn thức ăn, đề phòng nhìn trái phải.

“Tôi bị người khác theo dõi!”

Tiếng gõ cửa sổ vang lên hai lần đều xen lẫn tạp âm giống như không muốn để cho anh nghe thấy!

Tề Dực lập tức chạy tới phòng vệ sinh, lúc nãy anh nghe rất cẩn thận, âm thanh này truyền ra từ phía phòng vệ sinh.

Đứng trước cửa nhà vệ sinh, Tề Dực nhìn thấy cửa sổ đang mở, cả người chợt lạnh toát, dao phay cầm tay phải đang run rẩy —— Anh nhớ rất rõ, lúc nãy cửa sổ nhà vệ sinh vẫn đang đóng chặt, chỉ là không chắc là có khóa ở phía trên hay không.

Không khóa thì không sao, còn nếu như đã khóa lại thì……

Tề Dực không dám nghĩ tiếp, anh nuốt nước bọt, trong lòng không ngừng tự động viên bản thân, giơ dao phay lên trước ngực, đi vào phòng vệ sinh.

Nhà vệ sinh không lớn, không có che chắn, cũng không có chỗ để cho người ẩn nấp, nhưng anh vẫn không dám chủ quan, di chuyển từng chút về phía trước, đi được mấy bước thì bỗng nhiên quay lại, tay trái kéo cửa phòng vệ sinh ra, tay phải đang cầm dao phay hung hăng chém xuống.

Anh không chém trúng thứ gì, khe hở ở giữa cửa và vách tường quá nhỏ, người không thể chui vào.

Anh lập tức quay người đối diện với cửa sổ, từ từ đi về phía trước, đồng thời nín thở, nghe thử xung quanh có động tĩnh gì hay không.

Cuối cùng đi đến bên cửa sổ, anh mới dừng lại, trong đầu vang lên một âm thanh.

Có khả năng đó hay không? Người đó có thể còn đang trốn ở bên ngoài, ngay bên trên tường ngoài cửa sổ.

Anh nhớ tới cách làm lúc nãy của Trì Vũ Hiền, lấy điện thoại di động ở trong túi ra, mở camera lên, chuyển sang chế độ quay video, nhấn nút chụp, đưa di động đưa ra bên ngoài, xoay cổ tay, xung quanh bốn phía đều chụp hai lần.

Phía dưới không có gì, bên trái mọi thứ cũng bình thường, bên phải cũng thế không có vật gì.

Phía trên! Trên tường giống như đang treo một bóng đen mơ hồ nhìn không rõ.

“ĐM, cái này là thứ gì đây?!” Trái tim Tề Dực đập bịch bịch, như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, cẩn thận nhìn video hai lần, ánh mắt anh càng mở càng lớn.

Đúng thật là có một bóng đen, to bằng nửa người, không rõ hình dạng, đường viền không rõ, không biết cuối cùng nó là thứ gì.

Anh thật sự bị thứ đồ vật kỳ quái theo dõi?

Lòng bàn tay Tề Dực tê rần.

Anh chuyển sang chế độ chụp ảnh, lần nữa giơ tay thẳng về phía bóng đen nhấn tạch tạch tạch chụp bảy, tám tấm ảnh, sau đó vội đóng cửa sổ vào khóa lại, sau đó vội vàng chạy đến cái mấy căn phòng khác, khóa hết tất cả cửa sổ và cửa ban công lại, tiện thể kéo cả màn cửa lại, mới trở lại bàn ăn lấy điện thoại di động ra xem ảnh vừa chụp.

Anh cũng không biết tại sao mình lại phải kéo màn cửa, có lẽ đó là một loại bản năng, giống như tâm tính của loài đà điểu.

So với video, độ sáng của ảnh chụp cao hơn rất nhiều. Mặc dù do tay run nên nhìn không rõ lắm, nhưng vẫn có thể phân biệt được, bên ngoài không có cái gì.

Mắt người thì có thể xuất hiện ảo giác, nhưng video sẽ không như thế, bên ngoài nhất định là có cái gì đó, chỉ là không biết đã chạy đi đâu mất rồi.

Tề Dực càng cảm thấy sợ hãi hơn.

Anh bị thứ gì đó theo dõi, nhưng anh lại không biết nó đang ở đâu, rốt cuộc nó là cái quái gì vậy.

Anh không rõ đã là lần thứ mấy mình ngẩng đầu liếc nhìn trong phòng, đến nỗi cái cổ hình như hơi đau.

Chẳng lẽ thật sự có thứ tên là quỷ đó?

Tề Dực suy nghĩ. Nhưng anh làm pháp y nhiều năm như vậy, sao lại chưa từng gặp bao giờ?

Nếu đúng là có quỷ…

Tay cầm dao của anh càng nắm chặt thêm, móng tay đâm thật sâu vào lòng bàn tay, cán dao cứng cấn vào đốt ngón tay khiến anh thấy đau.

Nhưng…

Ngoài sự sợ hãi, anh còn cảm thấy có chút hưng phấn.

Nếu có quỷ, thì sẽ bắt cái đồ chơi này về làm cái nghiên cứu triệt để, liệu công nghệ pháp y sẽ mở ra sự đổi mới, người chết có thể mở miệng nói chuyện?

Bỗng nhiên anh cảm thấy vừa kíƈɦ ŧɦíƈɦ vừa sợ hãi, biểu cảm cuồng nhiệt, trong mắt lộ ra tia biếи ŧɦái.

Khóe miệng nhếch lên, đầu lưỡi đỏ thắm liếm môi, Tề Dực đứng dậy.

Nghĩ cách dụ thứ đó xuất hiện…

Có lẽ vì xuất phát từ tâm lý bảo vệ mình, đề phòng bị dọa thành kẻ ngốc, Tề Dực ép bản thân rơi vào trạng thái làm việc, dần dần biếи ŧɦái.

Loại trạng thái này gọi là hiện tượng cuồng loạn.

Cầm theo dao phay, lại một lần nữa anh bắt đầu đi loanh quanh trong phòng, lục tung lần thứ tư, kiểm tra một lần toàn bộ căn nhà, nhưng vẫn không tìm ra cái gì. Sau cùng còn mỗi phòng ngủ, sau khi anh kiểm tra xong, ánh mắt liền chú ý đến trên giường, nghĩ thầm:

“Hiện tại mình đang bị theo dõi, hay là bây giờ mình lên giường nằm vật ra giả vờ ngủ, có thể dẫn dụ mục tiêu ra không?

Anh quả thật đã đánh mất phần lớn tư duy logic, nghĩ thế liền cảm thấy có đạo lý, cầm theo dao chui vào bên trong chăn, che đầu mình lại.

Để tiện cho hành động, ngay cả giày anh cũng không cởi, điện thoại cũng để ở trong túi, kéo khóa kéo lên, phòng ngừa nó bị rơi ra.

Thay vì bị một thứ gì đó kinh khủng tra tấn, không bằng cứ sợ hãi rồi trực diện liều chết đánh cược một lần với nó, nói không chừng còn có thêm thu hoạch.

Qua hai phút, anh lại nghĩ tới gì đó, mở chăn lên đi ra tắt hết đèn, tay trái nắm thẻ cảnh sát nằm trên bàn ăn trong lòng bàn tay —— Theo bản năng anh cho rằng, nếu như thật sự có quỷ, vật dụng của cảnh sát này cũng có thể trừ tà, vật này có lẽ sẽ có tác dụng.

Mò mẫm trở về ổ chăn, Tề Dực che đầu, toàn thân run lẩy bẩy, không biết là do khẩn trương hay là sợ hãi, hoặc là cả hai, và còn xen lẫn một chút hưng phấn.

Hỏng rồi, quên mở cửa sổ…

Nhưng mà nếu như là quỷ thật, thì đi xuyên tường xuyên cửa sổ thì dễ như trở bàn tay rồi?

Anh suy nghĩ miên man, lúc này trong đầu đang nghĩ nếu như gặp mấy thứ bẩn thỉu đó thì nên làm gì, trước tiên lấy thẻ cảnh sát chiếu vào mặt nó và hô lên, hay là cứ trực tiếp cho nó một dao phay là xong.

Nghĩ đi nghĩ lại, tiếng gõ cửa sổ lại vang lên lần nữa, bị chăn mền che lại, tiếng gõ nhẹ hơn rất nhiều, gần như bị tiếng thở của anh lấn át.

Cả cơ thể anh hoàn toàn căng thẳng, dù cho cuồng loạn thế nào, khi đối mặt trực diện với nỗi sợ không biết là gì, khó tránh khỏi có chút bỡ ngỡ hoảng sợ, trong lòng cũng muốn rút lui.

Rất nhanh sau đó, bên ngoài đã vang lên tiếng động khác, giống như có cái gì đó đang đi vào trong nhà.

Tề Dực hơi hối hận, muốn giở chăn lên chạy ra bật đèn, nhưng lại không dám, có thể nói hiện tại đã không có đường lui, hoặc là gϊếŧ chết đối phương, hoặc là bị đối phương gϊếŧ chết.

Anh nín thở, cẩn thận lắng nghe động tĩnh xung quanh. Tiếng động càng lúc càng gần, Tề Dực cũng càng khẩn trương theo, ga giường đều bị mồ hôi của anh làm ướt đẫm.

Bỗng nhiên, anh cảm giác chỗ nệm bên chân bị lõm xuống một chút.

Có cái gì đó đang trèo lên giường.

Cảm giác lõm xuống càng lúc càng gần, rất nhanh từ chân cho tới phần eo, cuối cùng Tề Dực không kìm được, bỗng nhiên vén chăn lên hướng về phía nệm cuối giường đá vào đối phương một cái, một tiếng rống kì quái vang lên, anh bật dậy từ trên giường, tay trái nắm lấy thẻ, tay phải cầm dao, bổ nhào về phía trước……

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN