Kéo thi thể của người chết về phòng giải phẫu, chuyện đầu tiên chính là giải trừ túi đựng xác kiểm tra thi thể.
Rất nhanh Tề Dực đã phát hiện thi thể đã trở lại, nhưng không trở về hoàn toàn. Bộ phận sinh dục của người chết không cánh mà bay, tất cả đều bị cắt đi, không biết tung tích, đường cắt bị san bằng bóng loáng, đao pháp sạch sẽ lưu loát.
Nhìn di thể như vậy, nửa ngày trời Lão Trì vẫn không nói lên lời. Suy bụng ta ra bụng người, nếu anh ta là người nhà của người chết, biết thi thể ở cục cảnh sát bị người trộm mất còn cắt hết bộ phận sinh dục thì tuyệt đối sẽ không để yên.
Cho dù người chết là một tên chó chết.
Lão Trì nuốt một ngụm nước bọt, khàn giọng nói:
“Bây giờ phải làm sao đây? Di thể còn có thể cứu giúp được chút nào không?”
Tề Dục đang đeo bao tay chợt dừng lại:
“Chỉ cần có thể kịp thời tìm về bộ phận đó ghép lại, vấn đề sẽ không lớn.”
“Đúng đúng đúng.” Lão Trì như bắt được cọng rơm cứu mạng:
“Rốt cuộc người chết bị băm xác hơn bốn trăm mảnh, chỉ cần đến lúc đó chúng ta không nói……”
Tề Dực đánh gãy lời nói của anh ta: “Anh cảm thấy có khả năng không?”
Lão Trì nhỏ giọng nói: “Chắc có, chuyện này chỉ có hai người chúng ta biết, chỉ cần chúng ta không nói……”
Thấy trên vai Tề Dực treo mụn đen, sắc mặt Lão Trì thay đổi mấy lần:
“CMN, cậu mở máy ghi âm chấp pháp?”
Tề Dực không quan tâm đến anh ta, mang xong bao tay ngồi xổm thân mình xuống cúi đầu nhìn chằm chằm vết thương giữa hai đùi, lại giơ tay múa chân vài cái trên không, nhắm mắt hồi ức lại, đứng dậy nói:
“Miệng vết thương không có phản ứng sinh hoạt, hơn nữa nhìn qua tương đối mới, gần đó không có dấu vết khâu lại, có lẽ sẽ phải cắt ra, để tối hôm nay làm.”
Nói xong Tề Dực lại ngáp một cái, anh sắp dầu hết đèn tắt.
Lão Trì xum xoe: “Nếu không cậu ngủ trước một lúc, tôi không muốn nhìn đến tiêu đề của tin tức ngày mai là một pháp y chết đột ngột trong phòng giải phẫu lúc đêm khuya. Dù sao bây giờ thi thể cũng đã trở lại, cho dù không có bộ phận sinh dục, cũng sẽ không chạy đi đâu.”
Tề Dực không để ý đến anh ta, ánh mắt tuần tra đi tuần tra lại trên người của thi thể, mơ hồ cảm thấy có chỗ không quá thích hợp.
Anh dán bàn tay lên xác chết, tính toán kiểm tra lại một lượt. Ở trong phòng giải phẫu này bốn ngày, anh đã quá quen thuộc với thi thể này.
Thi thế vẫn chưa tan tuyết hoàn toàn, bên ngoài thân thể còn tản ra khí lạnh nhè nhẹ. Tề Dực dùng lòng bàn tay mơn trớn, da thịt lạnh lẽo sũng nước, rất dễ tăng lên tinh thần tỉnh não, cảm giác có tác dụng hơn cà phê.
Cuối cùng động tác của Tề Dực dừng lại, bàn tay dừng ở giữa ngực bụng của thi thể.
Anh nghiêng đầu suy nghĩ một lúc, hơi nhấc tay lên, đầu ngón tay chọc hai cái, lại vòng quanh thân một vòng, sau đó đầu ngón tay tiếp tục đi hướng về phía trước dọc theo xương ngực, xẹt qua đầu sợi rậm rạp, dừng lại ở hầu kết ba bốn giây, tiếp tục đi về phía trước, cuối cùng dừng ở cằm của người chết, nhẹ nhàng nhéo bẻ ra, mở miệng của người chết ra.
Lão Trì rón ra rón rén đi lên, nhỏ giọng hỏi: “Cậu phát hiện cái gì à?”
“Suỵt, yên lặng.”
Lão Trì nhanh chóng câm miệng. Chuyện nhà mình nhà mình hiểu, hiểu rõ chính mình là một người bình thường, không có năng lực phá án, ngày thường toàn dựa Tề Dực giúp đỡ mới có được thành tích ngày hôm nay, lúc này nào dám quấy rầy Tề Dực.
Lại qua vài giây, bỗng nhiên Tề Dực ghé mắt nhìn anh ta:
“Anh có thể đi ra ngoài hay không?”
Lão Trì:???
“Cậu muốn đi sâu giao lưu với anh ta một chút hả?”
Tề Dực nâng cằm lên, không tiếng động khẳng định. Lúc anh và thi thể đi sâu giao lưu, không thích người khác ở đây. Tình huống đi sâu giao lưu rất hiếm thấy, Lão Trì cũng không chạm qua vài lần.
“Cái này không tốt lắm?” Lão Trì khó xử nói: “Mặc dù trước kia không quá phù hợp quy củ, nhưng trong lòng mọi người hiểu rõ không nói ra cũng đã vượt qua, tình huống lần này đặc thù, thi thể mất được tìm lại……”
“Anh đi ra ngoài, lấy tôi ra kháng. Bao gồm chuyện bị cắt XX, tôi sẽ phụ trách.”
Lão Trì xấu hổ lên tiếng: “Cái này như thế nào không biết xấu hổ…… Cái kia, đúng rồi, cà phê, cà phê của cậu tôi vẫn chưa chuẩn bị xong, tôi đi pha cho cậu, chờ tôi một chút, tôi quay lại ngay lập tức.”
Tề Dực cũng không quay đầu lại, buông đầu ngón tay bẻ cằm của thi thể ra, đổi thành nhéo gò má của người chết, vặn đầu sang trái sang phải xoay mấy vòng.
Cửa điện tử mở ra lại đóng lại, Lão Trì rời khỏi phòng giải phẫu, bên trong chỉ còn lại một mình Tề Dực.
Anh buông tay ra, cầm giao giải phẫu đánh gãy đừng đầu sợi chỗ ngực bụng của di thể, lẩm bẩm:
“Chỗ giao nhau của ngực bụng có một khối phồng lên dị thường, tuyến đầu sợi dọc xương ngực không hề song song, hơi hỗn độn, da cằm và niêm mạc khoang miệng bị lột nghiêm trọng, khóe miệng bị xé rách rất nhỏ……
Rõ ràng có người mạnh mẽ nhét thứ gì đó vào trong miệng của anh ta, thọc thẳng một đường xuống bụng, nếu không đoán sai, là hắn? Loại người như anh đắc tội ai? Ngay cả đã chết cũng không được sống yên ổn.”
Tất nhiên thi thể không có khả năng trả lời Tề Dực, nhưng Tề Dực sẽ dùng biện pháp của chính mình để có được đáp án.
Rất nhanh, tuyến khâu lại chỗ ngực bụng bị đánh gãy, Tề Dực nâng chỉ nhẹ nhàng ép xuống phía dưới, thi thể hãm xuống như bị lõm, loạn thành một đống.
Tề Dực buông tay cắm vào giữa thi thể, khảy trái khảy phải, quả nhiên từ giữa lấy ra được một cây gậy có đính vòng.
Anh a một tiếng, để đồ vật kia sang một bên, nhìn chằm chằm thi thể nói: “Quả nhiên không sai, đồ vật ở bên trong bụng anh…… Rất tàn nhẫn, cắt bỏ XX nhét vào trong miệng anh bắt nuốt xuống, đây là loại tâm lý gì vậy?”
Sau đó anh di chuyển tay phải của mình, lật tất cả các miếng thịt ở ngực bụng lên, lật qua lật lại quan sát:
“Quả nhiên tổn thương rất nghiêm trọng, người gây án dùng mấy đồ vật như gậy gộc linh tinh, cứng rắn nhét XX vào tận khoang bụng.
Nói đi nói lại, người gây án ngụy trang thành tôi đi trộm thi thể, không lẽ cũng chỉ để cắt XX nhét vào trong bụng của anh? Mục đích đâu? Để hả giận? Nếu vì để hả giận, hắn đưa anh về làm gì?”
Vụ án ly kỳ này thật sự làm Tề Dực hồ đồ, động cơ của người gây án không rõ, không biết cách thức gây án, không có đầu mối, anh chưa từng chạm qua án tử như vậy.
“Đầu tiên vẫn nên thăm dò động cơ của hắn, không cần rất cụ thể, có thể xác định hắn nhằm vào ai là được.”
Tề Dực khó khăn lấy ra một suy nghĩ mạch lạc từ một cuộn chỉ rối: “Vì vậy, hắn nhằm vào tôi hay nhằm vào anh? Rất có thể có cả hai người, vậy nên điều tra chỗ trùng hợp trong vòng xã giao của hai ta.”
Ý nghĩ của anh dần rõ ràng, cuối cùng tinh thần căng chặt cả đêm cũng thả lỏng được một chút.
“Nếu vậy đây là thời điểm tốt để giao lưu.”
Anh đặt dao giải phẫu sang một bên, nhìn chằm chằm vào thi thể hoạt động ngón tay:
“Để tôi nhìn xem trong khoảng thời gian bị trộm anh đã gặp phải những gì.”
Mở to hai mắt đỏ bừng, trên người giống như bị đổ nước, hai tay bắt đầu khó có thể ức chế run rẩy. Nhưng khuôn mặt của Tề Dực đi vào trạng thái lại không thấy chút mệt mỏi nào, thậm chí khóe miệng hơi cong lên còn để lộ ra vài phần cuồng nhiệt.
Vì vậy nên lúc anh và thi thể giao lưu không thích có người ngoài ở đây, dễ dàng bị coi là biếи ŧɦái.
Cong eo, Tề Dực đào ra từng con mạt chược lớn nhỏ trong bụng thi thể ra ngoài. Đột nhiên anh sờ đến một thứ đồ cứng rắn, cầm lên trước mắt nhìn một cái, đồng tử mở rộng trong nháy mắt.
“CMN, đây là……”
Tề Dực run rẩy cầm một cái đầu quạ đen lớn hơn viên bi thủy tinh, phần thân rũ xuống đung đưa qua lại.