“Chủ nhiệm Thạch nghe ai nói vậy? Không có chuyện đó đâu, thi thể vẫn còn nằm yên ở trong tủ lạnh, sao lại xảy ra chuyện đó được?”
“Ồ? Có đúng như vậy không?”
Thạch Hoài Nhân nhìn về phía Trì Vũ Hiền: “Theo như lời cậu nói, là có người báo tin tức giả cho tôi sao?”
Trên mặt ông ta vẫn giữ nguyên nụ cười, trong giọng nói vẫn nghe ra giống như đang nói đùa.
Trì Vũ Hiền tiếp tục nói: “Chủ nhiệm Thạch vẫn thích nói đùa như thế….. Việc này giải thích có chút phức tạp, tóm lại thi thể người bị hại Cao Hội Thành vẫn còn ở đây.”
Chuyện thi thể bị trộm tối hôm qua nhất định sẽ tạo nên tác động tiêu cực, cũng may thi thể mất đi đã tìm thấy, đứng ở góc độ của chi đội, chắc chắn sẽ ém nhẹm chuyện này đi. Cho nên Trì Vũ Hiền thấy đã nói đến nước này, Thạch Hoài Nhân sẽ không cứ ngậm lấy không nhả, nếu lộ ra ông ta sẽ bị xem như là không chú ý đến tình hình chung.
Thạch Hoài Nhân không nói nữa, ánh mắt quay về trên người Tề Dực, mỉm cười nhìn anh.
Trì Vũ Hiền không ngừng ra hiệu cho Tề Dực, để anh xem nhẹ chuyện này mà bỏ qua đi, Thạch Hoài Nhân là cấp trên của anh, dù cho anh có năng lực đi nữa, đối nghịch với cấp trên thì cuộc sống sau này sẽ không được yên ổn.
Tề Dực thờ ơ, không quay đầu lại, mà nhìn chằm chằm vào màn hình camera lớn.
Cấp trên thì sao, tôn trọng lẫn nhau thì được, chứ anh không đời nào đi xu nịnh ông ta.
Hai người bọn họ đều không lên tiếng, Trì Vũ Hiền kẹt ở giữa cảm thấy rất khó xử:
“Chủ nhiệm Thạch, ông……”
“À đúng rồi.” Anh ta vừa mới mở miệng, đã bị Thạch Hoài Nhân ngắt lời: “Vừa nãy cậu nói giải thích chuyện này vô cùng phức tạp? Xem ra cậu biết rõ toàn bộ chuyện gì đã xảy ra. Không sao, tôi trước giờ không ngại mấy chuyện phức tạp, vừa vặn bây giờ cũng dư thời gian, cậu mau kể cho tôi nghe một chút đi.”
“A cái này……” Trì Vũ Hiền theo bản năng nhìn về phía Tề Dực.
Thạch Hoài Nhân đưa mắt nhìn bọn họ, nếp nhăn trên trán lộ ra: “Làm sao? Không tiện à?”
Trì Vũ Hiền sững sờ.
Cạch cạch!
Tề Dực giơ tay gõ mạnh bàn phím, tạm thời dừng việc xem video giám sát, ngẩng đầu nhìn thẳng vào Thạch Hoài Nhân:
“Không có gì đáng nói, có người cải trang thành tôi trộm thi thể đi, nửa đêm lén lút chạm đến trộm, bị mấy anh em ở dưới phát hiện, trả thi thể về.”
“Cải trang?” Thạch Hoài Nhân kiềm chế nụ cười châm biếm: “Câu nói này thật kì lạ, cải trang? Ha ha.”
Trì Vũ Hiền lập tức nói: “Thật sự là có người cải trang, lúc thi thể bị mất trộm, lúc đoạt lại thì lão Tề đều có chứng cứ không ở hiện trường, tôi có thể làm chứng.”
Thạch Hoài Nhân lại nhìn về phía Trì Vũ Hiền một lần nữa:
“Tiểu Trì à, đừng trách tôi không nhắc nhở cậu, đội trưởng Vương để cậu quản lý, cậu liền phải công tư phân minh, cậu không rõ ràng như thế, cấp trên làm sao mà yên tâm giao công việc cho cậu chứ?”
Trì Vũ Hiền ngơ ngẩn, lấy USB ra:
“Chỗ này của tôi có camera, có thể chứng minh được tối hôm qua Tề Dực không có ở chỗ xảy ra chuyện.”
Thạch Hoài Nhân hớp một ngụm trà đậm trong chén giữ ấm lớn:
“Trước khi vụ án được giải quyết xong thì không ai trong chúng ta có thể nói chắc được. Cậu nói, đúng không, Tiểu Trì?”
“Chủ nhiệm Thạch nói vậy là có ý gì?”
Có thể nhẫn nại nhưng không thể chịu nhục, Tề Dực nhịn không được nữa, từ sau khi cái tên này đi vào thì đã châm chọc nói móc, ngày thường nhằm vào anh thì thôi đi, nay đến cả Trì Vũ Hiền cũng không chịu buông tha.
Thạch Hoài Nhân ngồi thẳng lên:
“Mặc dù là có video giám sát, nhưng thi thể là bị cậu trộm đi, huống chi hai người các cậu chính là người đáng nghi nhất, là người tiếp nhận vụ án này, có liên quan như vậy, quá phù hợp còn gì.”
Thạch Hoài Nhân liếc sơ qua Tề Dực: “Huống chi biết rõ pháp luật mà vẫn phạm pháp là điều tối kỵ của chúng ta.”
Trì Vũ Hiền xấu hổ, lại có hơi tức giận, Thạch Hoài Nhân đúng là điên rồi, gặp người cắn người, đừng nói là Tề Dực muốn đánh ông ta, ngay cả anh ta bây giờ cũng muốn nện ông ta mấy cái cho bớt lời.
Tề Dực nắm chặt tay lại, khiến cho chén giấy đang cầm ở trên tay bị biến dạng.
“Chủ nhiệm Thạch nói nhiều như vậy, thì hiểu bao nhiêu toàn bộ chân tướng vụ án nhỉ? Ngay cả video giám sát ông cũng không thèm nhìn một cái, nghe mấy người cấp dưới của ông báo lại, đã vội kết luận tôi chính là người đáng nghi, thật xin lỗi, để ông thất vọng rồi, bây giờ tôi không phải là người đáng nghi.”
Thạch Hoài Nhân đang định mở miệng tiếp tục nói, nhưng Tề Dực lại không để ông ta có cơ hội nói.
“Đúng rồi, đợi lát nữa sẽ có cuộc họp, nghe nói lần này kiểm tra kỷ luật và thanh tra sẽ phái người xuống đây, ông là đại đội trưởng đội kỹ thuật, chủ nhiệm phòng pháp y, là người phụ trách chủ yếu của ngành này, tối hôm qua xảy ra chuyện lớn như vậy mà ông không đến, chẳng quan tâm đến vụ án, để cho cấp trên của đơn vị và đội trưởng Vương biết thì sợ là không tốt lắm.”
Thạch Hoài Nhân mở to hai mắt nhìn, ông ta hoàn toàn chưa nghĩ đến những chuyện này, bị Tề Dực nói một hồi làm rối loạn mạch suy nghĩ.
“Đợi lát nữa đội trưởng Vương chắc chắn sẽ hỏi ông đã tiến triển như thế nào rồi, nhìn cái dạng này của chủ nhiệm Thạch, đã chuẩn bị xong chưa?”
Thạch Hoài Nhân đã ngồi không yên, mặt chợt đỏ bừng, ông ta vặn người đứng lên.
“Người trẻ tuổi không nên nói nhiều như thế.”
Tề Dực không trả lời, Thạch Hoài Nhân quay sang liếc Trì Vũ Hiền một cái rồi xoay người rời đi. Đi tới cửa, ông ta bỗng nhiên dừng lại quay đầu nói:
“Đúng rồi, tôi nghe nói thi thể sau khi bị mất trộm lại bị thương trên người, người nhà mà biết chắc chắn sẽ không để yên, sẽ đến đây gây phiền toái, cậu nên chuẩn bị sẵn sàng đi.”
Nói xong không đợi Tề Dực phản ứng đã rời đi.
Trì Vũ Hiền bỗng chột dạ, người biết người chết bị cắt XX cũng chỉ có anh ta và Tề Dực, anh ta vội nói:
“Lão Tề cậu đừng hiểu lầm, tôi không có……”
“Ừm.” Tề Dực bình tĩnh nói: “Là tôi báo cáo cho đội trưởng Vương, có lẽ là đội trưởng Vương đã nói cho ông ta biết.”
“A cái này,” Trì Vũ Hiền cẩn thận nhìn xung quanh, tận tình khuyên: “Ông ta dù sao cũng là cấp trên của cậu, cậu đối nghịch với ông ta sẽ không có gì tốt, lão Tề à, cậu……”
Tề Dực nhìn chằm chằm vào màn hình giám sát, không quay đầu mà ngắt lời anh ta:
“Anh cũng nên đi chuẩn bị đi.”
“Được, cậu tự xử lý đi.” Trì Vũ Hiền biết Tề Dực là người ngoan cố, dù cho có nói thêm gì đi nữa cũng chỉ phí công: “Tôi đi, có cần gì thì gọi điện thoại cho tôi.”
“Ừm.”
Ba phút sau, có tiếng gõ cửa vang lên, Tề Dực quay đầu nhìn thì thấy một nữ cảnh sát cao gầy đứng ở đó. Cô ấy trang điểm nhẹ nhàng, cột tóc đuôi ngựa, mặc áo sơ mi, vạt áo bỏ vào trong bộ váy đồng phục cảnh sát, tư thế hiên ngang.
Nữ cảnh sát này tên là Khương Hiểu Du, cảnh sát kỹ thuật phòng thẩm định chứng cứ điện tử và là một trong năm hoa khôi cảnh sát của chi đội.
Trên dưới chi đội cũng chỉ có năm nữ cảnh sát……
“Anh Dực, em đến điều tra giám sát, sẵn tiện xem thử các văn kiện gốc trong mạng hệ thống nội bộ và bên trong ổ cứng, không phát hiện ra chỗ khác thường, video theo dõi hẳn cũng không xảy ra vấn đề gì chứ.”
Kết quả này Tề Dực đã đoán được, nhờ Khương Hiểu Du điều tra chỉ là để đề phòng mà thôi.
“Đã biết, cô vất vả rồi.”
Thấy cô còn có điều muốn nói lại thôi, Tề Dực tiếp tục hỏi:
“Còn có việc gì sao?”
Anh vừa mở miệng hỏi, Khương Hiểu Du giống như quẳng được cục nợ, ừ một tiếng nói:
“Em vừa mới phát hiện một chuyện, hơn một tháng trước bên tiểu khu Đồng đã xảy ra một vụ tự sát, người chết mặc đồ đỏ nhảy từ lầu hai mươi mốt xuống, anh cảm thấy hai vụ án này có liên quan đến nhau không?”
“Tự sát?” Tề Dực kinh ngạc: “Khu vực nhỏ đó xảy ra tự sát? Sao tôi không biết?”
“Lúc ấy anh đang đi công tác ở ngoài, chủ nhiệm Thạch tự mình kiểm tra thi thể.”
Khương Hiểu Du giải thích, giải thích xong còn có chút buồn bực: “Đã xảy ra lâu như vậy, ông ta còn chưa nói cho anh biết sao?