Người Chơi Mời Vào Chỗ - Chương 62: Cô nhi oán (22): Giây phút đoạt mệnh
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
115


Người Chơi Mời Vào Chỗ


Chương 62: Cô nhi oán (22): Giây phút đoạt mệnh


“Được rồi, từng người vào vị trí của mình đi.” Tiểu Ngũ cười khanh khách, biểu thị trò chơi lập tức bắt đầu.

Tám con búp bê nhanh chóng tạo thành một vòng tròn, bầu không khí tại hiện trường nhất thời làm người hít thở không thông, Hầu Lượng càng không ngừng nuốt nước miếng, tay chân đều phát run. Hắn tự cường an ủi chính mình, hiện tại không chỉ có hắn, tất cả mọi người biết đứa trẻ đối ứng với mình, vậy không nhất định sẽ khai đao từ hắn.

Ngay khi một đám người tim đập đến mức tận cùng, Tiểu Lục đứng ra chỉ ngón tay về phía Tiêu Mộ Vũ đang vẻ mặt bình tĩnh.

“Lần này chính là ngươi.” Nói xong nó hướng Tiêu Mộ Vũ cười một cái.

Khi nó chỉ tay, những người khác biểu tình đủ các sắc màu, kinh ngạc, sợ hãi, cuối cùng chỉ còn lại may mắn, may mắn là Tiêu Mộ Vũ.

Trong lòng bọn họ, búp bê đối ứng với Tiêu Mộ Vũ đã rõ ràng, và nàng là người duy nhất không cần phải lo lắng khi tham gia trò chơi này.

Chỉ có Thẩm Thanh Thu mày đẹp nhăn lại, con ngươi màu xám không hề chớp mắt nhìn Tiêu Mộ Vũ, trong mắt lo lắng khó có thể che giấu.

Tiêu Mộ Vũ nhìn thoáng qua Thẩm Thanh Thu, nàng khẽ nheo mắt lộ ra chút trấn an. Thẩm Thanh Thu hiểu ý nàng, nhưng vẫn nhịn không được khẩn trương.

“Kagome, kagome……” Bài đồng dao giống như ma chú lại lần nữa vang lên. Tiêu Mộ Vũ nghe tiếng ca, trước mắt đột nhiên một mảnh đen nhánh.

Hắc ám sẽ làm người mất đi cảm giác an toàn một cách khó kiểm soát, điểm này Tiêu Mộ Vũ lại như thế nào bình tĩnh cũng vô pháp ngoại lệ, nhưng đầu óc nàng vẫn bắt lấy một tia thanh tỉnh.

Tiếng hát linh hoạt kỳ ảo mờ mịt vờn quanh nàng, Tiêu Mộ Vũ có thể cảm nhận được rõ ràng những con búp bê đang xoay tròn theo tiết tấu đồng dao, chúng nó cười, thét chói tai tựa như một đám hài tử ác liệt, không có thiên chân chỉ có hơi thở tử vong.

Chúng nó cứng đờ giống như rối gỗ, lúc di chuyển theo tiếng ca, chúng giống như những con búp bê đang treo lơ lửng giữa không trung. Cơ hồ đều là hai chân treo không xoay quanh, chỉ có Tiểu Tam là chạm chân xuống đất.

Câu hát cuối cùng chấm dứt, hết thảy đều an tĩnh, Tiêu Mộ Vũ tim đập cũng theo tiếng ca chậm rãi bình phục, nàng kỳ thật đã có đáp án. Trong tay nàng đang giữ sợi tóc lấy được từ ô cửa, cũng chính là tóc của con búp bê đứng sau lưng nàng.

“Mau đoán! Mau đoán!” Câu hát cuối cùng chính là ‘Ai ở sau lưng ngươi’, cho nên tiếng ca vừa dứt, âm thanh từ bốn phương tám hướng điên cuồng vọt tới, một tiếng so một tiếng dồn dập, thúc giục Tiêu Mộ Vũ.

Khi năm người còn lại nhìn đến búp bê sau lưng Tiêu Mộ Vũ, tất cả đều bị sốc. Chương Dương Phong đầy mặt kinh ngạc, mấy người Hầu Lượng sắc mặt đều thay đổi, Dương Nhụy càng mở to hai mắt, như thế nào sẽ…… Thế nhưng, thế nhưng sai rồi! Búp bê đối ứng Tiêu Mộ Vũ, không phải Tiểu Ngũ!

Lần này trái tim mọi người đều vọt tới cổ họng, nín thở nhìn chằm chằm Tiêu Mộ Vũ cùng con búp bê nhất phái ngây thơ hồn nhiên phía sau nàng.

Bọn họ sốt sắng như thế nào đi chăng nữa cũng không thể lộ ra mảy may, chỉ có thể ở trong lòng yên lặng ai thán, lại thập phần cẩn thận mà nhìn Thẩm Thanh Thu, trong mắt tràn đầy thương hại.

Đặc biệt là Thẩm Thanh Thu, cho dù vừa rồi Tiêu Mộ Vũ đã trấn an nàng, cho dù nàng biết Tiêu Mộ Vũ thông tuệ hơn người, nhưng tại thời khắc mấu chốt này, nàng vẫn khó có thể ngăn chặn lo lắng, đôi tay không tự giác nắm chặt y phục của mình.

Tiêu Mộ Vũ nghe xung quanh một tiếng lại một tiếng thúc giục, đôi mắt bị bắt nhắm lại, nàng nhẹ nhàng xoay người đối mặt con búp bê sau lưng mình. Nàng nâng tay lên mở ra, lòng bàn tay hướng lên trên, để lộ một sợi tóc ngắn nhưng thẳng đang an tĩnh nằm ở đó.

“Búp bê sau lưng tôi, chính là Tiểu Thất!” Dứt khoát lưu loát trả lời, khiến cho mấy người Dương Nhụy hoàn toàn sửng sốt, sau đó chính là không thể tưởng tượng cùng kinh hỉ.

“Đoán đúng rồi!” Hoàng Tuấn Phong khó nén vui sướng dẫn đầu mở miệng, Thẩm Thanh Thu cũng thở hắt ra, trên mặt lộ ra một tia vui mừng.

Tám búp bê đều thực trầm mặc, đặc biệt là Tiểu Thất, con búp bê nguyên bản có vẻ đơn thuần đáng yêu giờ phút này biểu tình phá lệ tối tăm, đôi mắt oán độc nhìn chằm chằm Tiêu Mộ Vũ, biểu tình kia như phủ bóng ma lên niềm vui của mọi người, trong lúc nhất thời cũng không ai dám lên tiếng nữa.

Vòng thứ nhất trò chơi kết thúc, sau khi nói ra đáp án Tiêu Mộ Vũ liền có thể mở to mắt, vì thế nàng vừa lúc cùng Tiểu Thất đối diện, cũng rõ ràng bắt giữ đến đứa bé này không thích hợp.

“Có vấn đề gì sao?” Tiêu Mộ Vũ mở miệng nói.

Bảy con búp bê khác không mở miệng, Tiểu Thất lại phá lệ điên cuồng nói: “Ngươi như thế nào đoán được, rõ ràng đoán là Tiểu Ngũ mới đúng, ngươi gian lận đúng hay không? Là ai lộ tin tức cho ngươi?”

Nó thanh âm mất khống chế mà bén nhọn, phảng phất xuất li phẫn nộ, từng tiếng chất vấn Tiêu Mộ Vũ, càng dựa càng gần!

Ngay khi Tiểu Thất chỉ còn cách Tiêu Mộ Vũ một cánh tay, nó một phen vươn tay muốn túm chặt Tiêu Mộ Vũ. Nhưng Tiêu Mộ Vũ không ngốc, nàng sớm đã có phòng bị, ngay khi nó hành động nàng liền triệt thoái phía sau né tránh, đồng thời một chân đạp đi qua.

Tiểu Thất nắm hụt vào không khí, nhưng rốt cuộc nó không phải người, phản ứng đặc biệt mau, cho nên đã cấp tốc né được một cước của Tiêu Mộ Vũ.

Nó đang muốn quay lại trào phúng nàng, một đạo bóng dáng liền vụt tới, tung cái tát trời giáng vào mặt nó. Lần này nó hoàn toàn không kịp phòng ngừa, Thẩm Thanh Thu lực đạo rất nặng, trực tiếp đánh văng nó ra ngoài, đầu nện xuống đất.

Dương Nhụy lập tức bưng kín miệng mình, thiếu chút nữa kêu ra tới, quá mạnh mẽ!

Thẩm Thanh Thu tay phải vẫn rũ tại bên người, biểu tình thập phần lãnh ngạnh, cặp con ngươi màu xám giống như dao nhỏ xẻo lên người Tiểu Thất, sau đó chậm rãi nhìn quét qua bảy con búp bê, lạnh lùng nói: “Có bản lĩnh lôi kéo chúng ta chơi trò chơi, liền phải có bản lĩnh thua. Ta không quản các ngươi là oán linh hay là quỷ bám vào người, thua liền thành thật lăn trở về cho ta, ai dám giở trò, trừ phi giết được ta, bằng không ta sẽ vặn rớt đầu các ngươi, ta một bàn tay cũng có thể.”

Nàng vừa nói xong, đám búp bê đều sợ tới giật lùi về sau một chút, chỉ có một con búp bê vẫn trợn to mắt nhìn chằm chằm nàng. Tiêu Mộ Vũ thấy được rõ ràng, lập tức kéo tay Thẩm Thanh Thu, viết gì đó lên lòng bàn tay nàng.

Thẩm Thanh Thu bất động thanh sắc mà liếc nhìn đám búp bê, đứa bé Tiểu Nhị kia thật là kiềm chế không được. Lại nhìn nhìn đầu tóc tinh xảo của nó, thực hiển nhiên là được người khéo tay trang điểm qua, Thẩm Thanh Thu trong lòng có so đo.

Tiêu Mộ Vũ hít vào một hơi, nhìn cánh tay mình, dấu vết màu đen đã biến mất. Ngay lần đầu gặp Tiểu Kiều, nàng đã bị con bé in dấu tay, nhưng dấu vết chỉ nằm ở trên quần áo nàng mặc ngày hôm đó, hiện tại nàng đã thay đồ, nó lại xuất hiện ở trên cánh tay nàng.

Liên tưởng đến dấu tay trên người Giả Văn Long, dấu hiệu này tuyệt đối không tốt, cho nên khi Thẩm Thanh Thu phát hiện dấu tay trên người nàng, sợ nàng sẽ bị chọn trúng, mới vội vàng tránh ở phía sau đối chiếu hai sợi tóc bắt được, tuy màu tóc giống nhau nhưng phẩm chất bất đồng, quả thực ngày đó rình coi các nàng không phải Tiểu Ngũ.

Đây là manh mối thập phần quan trọng, bằng không dựa theo suy đoán lúc đầu của Tiêu Mộ Vũ, nàng có khả năng cho rằng sau lưng chính là Tiểu Ngũ.

Tiêu Mộ Vũ có thể đoán ra Tiểu Thất, nguyên nhân là vì sợi tóc này thực thẳng. Có tổng cộng ba con búp bê tóc nâu, trừ Tiểu Ngũ, dư lại chỉ có Tiểu Thất cùng Tiểu Nhị.

Tiểu Nhị một đầu bím tóc tinh xảo, nếu bị chặt đứt không thể nào thẳng như vậy, lại nhìn dáng vẻ Tiểu Thất vừa vô hại lại thập phần linh động, càng phù hợp Tiểu Kiều, điều này làm cho Tiêu Mộ Vũ kiên định suy đoán, nó mới là búp bê của Tiểu Kiều.

“Khanh khách, trò chơi thua, chúng ta một lần nữa tới!” Tiểu Thất xoay cái đầu ngược chiều kim đồng hồ lại đây, tuy bị tát vẹo nhưng vẫn còn nằm trên cổ, nhìn các nàng không âm không dương nói chuyện, non nớt đồng âm không hề đáng yêu mà chỉ khiến người sởn tóc gáy.

Tiêu Mộ Vũ cảm thấy có điểm không ổn, nếu trò chơi tiếp tục, đối người chơi tiếp theo ý nghĩa không lớn. Bởi vì trải qua từng vòng trò chơi, búp bê đối ứng ngày càng giảm, như vậy nguyên bản bảy tuyển một, tiếp theo sẽ là sáu tuyển một, thẳng đến tất cả mọi người đều biết, đây không phù hợp tính công bằng của trò chơi.

Quả nhiên ngay sau đó tám búp bê há to miệng, bỗng nhiên hút khí, tức khắc đèn trong phòng tư tư rung động, một chút một chút lập loè. Bảy người thấy thế không hẹn mà cùng lui về phía sau lẫn nhau tới gần, dưới chân đều nặng trịch.

Trong sự dị biến này, đám búp bê nguyên bản chỉ cao 40 cm bỗng nhiên sung khí phình to, vượt qua đầu của nhóm người, đến cuối cùng biến thành những cái bóng lớn.

Phòng tắm vốn rộng rãi lập tức chen chúc lên, tám búp bê giống như tám tòa tháp sắt đem bảy người vây ở giữa. Tiểu Thất nhìn chằm chằm Tiêu Mộ Vũ, duỗi tay thô bạo bắt lấy cánh tay nàng, ném nàng vào trong góc, Thẩm Thanh Thu muốn ngăn cản lại ngạnh sinh sinh bị giam tại chỗ vô pháp nhúc nhích.

Thẩm Thanh Thu biểu tình có chút vặn vẹo, tức giận khó nén, nhưng mắt thấy Tiểu Thất chỉ đem Tiêu Mộ Vũ xách đi ra ngoài không có thương tổn nàng ấy, tạm thời nhẫn nại.

Cùng lúc đó hệ thống nhắc nhở: “Trò chơi cá chậu chim lồng sắp tiến hành vòng thứ ba, vì bảo đảm tính công bằng , hệ thống mở ra tân tái chế! Dư lại sáu người chơi đồng thời tiến hành trò chơi, thỉnh lựa chọn búp bê đối ứng của từng người. Vì công bằng khởi kiến, hệ thống cố ý phóng đại tất cả mục tiêu, các bạn có mười lăm giây nhìn và lựa chọn. Thời gian đáp đề: khi đồng dao kết thúc.”

Sáu người động tác nhất trí ngẩng đầu nhìn đám búp bê bị phóng đại như lợn thịt được vỗ béo, sắc mặt xanh mét.

“Mọi người nhớ kỹ ước mơ của từng đứa trẻ……, ngô…” Tiêu Mộ Vũ nhìn vài người dáng vẻ kinh hoảng thất thố, nhịn không được nhắc một câu, chỉ là còn chưa nói xong lại bị Tiểu Thất chụp một chưởng, quăng ngã thật mạnh ở góc tường.

Uy lực của đòn đánh này không hề nhẹ, Tiêu Mộ Vũ cảm thấy chính mình ngũ tạng lục phủ đều bị dập nát, kêu lên một tiếng cuộn tròn nhẫn nại kịch liệt đau ý.

Thẩm Thanh Thu nhìn thoáng qua Tiêu Mộ Vũ, nàng không lên tiếng, thậm chí động tác dư thừa đều không có, cả người phảng phất biến thành tảng băng. Tảng băng này quanh thân áp khí thấp đến đáng sợ, mặc cho ai đều biết nàng thập phần tức giận.

Trong mười lăm giây, Thẩm Thanh Thu chỉ là nhìn Tiêu Mộ Vũ.

Kỳ thật Thẩm Thanh Thu phần lớn thời điểm đều có chút lười nhác, nhưng khi đối mặt Tiêu Mộ Vũ là quyến rũ, còn đối mặt những người khác là cao lãnh. Thế cho nên trừ phi nàng phát huy ra sát khí giết thần giết quỷ, người xung quanh đều cảm thấy nàng như một bình hoa xinh đẹp lạnh lẽo, chỉ có thể đứng nhìn từ xa chứ không thể khinh nhờn.

Rất ít người có thể chân chính nhìn thấy một mặt lãnh khốc của nàng, nhưng hiện tại bọn họ cho dù đao treo trên cổ, ngay cả Chương Dương Phong đang sốt sắng tìm kiếm manh mối, cũng khó có thể xem nhẹ lạnh lẽo cùng sát khí trên người nàng, không phải quỷ thần nhưng lại hơn hẳn quỷ thần.

Mười lăm giây nhanh chóng lướt qua, bài đồng dao lệnh người chán ghét đúng hẹn tới, thời gian quan sát kết thúc, trước mắt mọi người trừ bỏ đề bài cũng không còn thứ gì khác.

“Xin trả lời, búp bê sau lưng ngươi là ai.”

Nhìn đề trước mắt, lại nghe khúc đồng dao khủng bố kia, Thẩm Thanh Thu cảm thấy đời này mình đều không muốn nghe hát nữa.

Thẩm Thanh Thu hoàn toàn không muốn lãng phí thời gian, nàng hiện tại một bụng hỏa khí, phá lệ nhanh chóng mà điền vào một cái tên.

Trong nháy mắt nàng điền xong, thời gian trả lời ngừng ngay lập tức, một vòng tròn màu xanh lục xuất hiện xung quanh cái tên kia, nhắc nhở việc đáp đề đã xong, ngay sau đó một dấu tích lớn màu đỏ xuất hiện, suýt chút nữa sáng mù đôi mắt Thẩm Thanh Thu.

Tiêu Mộ Vũ đứng trong góc vẫn luôn chịu đựng đau đớn nhìn chằm chằm giữa sân, giờ phút này nàng phảng phất đang xem một hồi đấu online trên máy tính, khi câu hát thứ hai cất lên, nàng nhìn thấy một vòng tròn xanh lục từ đỉnh đầu Thẩm Thanh Thu toát ra tới, theo sát chính là Dương Nhụy. Lần lượt một đám màu xanh lục bốc lên từ đỉnh đầu những người còn lại, Tiêu Mộ Vũ không rõ nguyên do, chỉ thấy một dấu tích lớn màu đỏ xuất hiện phía trên Thẩm Thanh Thu, lúc tiếng ca đình chỉ, trên đầu mỗi người đều có dấu hiệu.

Sáu người, bốn dấu tích màu đỏ, hai dấu X đỏ sậm.

Tiêu Mộ Vũ lập tức hiểu được, có hai người đoán sai rồi, nàng nhìn bọn họ, Hầu Lượng cùng Lưu Phái!

Tích, tích!

Tám búp bê động tác nhất trí nhìn về phía Hầu Lượng cùng Lưu Phái, con ngươi sáng rỡ kỳ dị, phảng phất thấy được món đồ chơi tuyệt diệu.

——————————–

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN