Người Chơi Nhập Vai - Chương 27: Trở lại huyết địa
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
130


Người Chơi Nhập Vai


Chương 27: Trở lại huyết địa


Rời khỏi tòa thị chính với chiếc thẻ chứng minh thân phận đã nhận được, Nguyễn Minh phát hiện bây giờ đã vào tầm giữa trưa rồi. Hôm nay thời tiết khá là dễ chịu, không khí mát mẻ, mặt trời đã bị những đám mây che khuất nên cũng chẳng còn tia nắng chói chang nào chiếu xuống mặt đất nữa, thời tiết này rất thích hợp để đi săn. Nguyễn Minh cũng không quên nhiệm vụ chính của mình đó là giết tiểu chúa quỷ Andariel rồi nhanh chóng trở về thế giới thực. Nhưng để làm được điều này đòi hỏi hắn phải có được thực lực mạnh hơn nhiều so với hiện tại, không thấy ư, đến cả lão pháp sư Bruce cấp ba hậu kỳ cùng nhóm của mình được mời về để thảo phạt Andariel. Mà còn chưa biết có thêm nhóm lính đánh thuê nào khác nữa không, từ những thông tin đó Nguyễn Minh có thể đánh giá đại khái thực lực của tên chúa quỷ này rơi vào khoảng cấp bốn hậu kỳ, thậm chí cao hơn. Đây là đối thủ mà với năng lực hiện giờ của hắn, nó chỉ hắt hơi một cái, cái cơ thể gầy yếu này của hắn sẽ chẳng còn mảnh vụn nào.

“Thôi! Không nghĩ xa xôi nữa, việc trước mắt cần làm là nhanh chóng đề thăng thực lực, ít nhất phải tới cấp hai hậu kỳ ta mới có đủ tự tin đi theo đội thảo phạt được, mà cách tăng thực lực nhanh nhất đó là thực chiến, dùng chiến nuôi chiến.”

Nghĩ vậy, Nguyễn Minh quyết định tiếp tục đi săn, dù đã giữa trưa rồi, nhưng có công mài sắt có ngày lên kim mà, săn bắt vài giờ vừa có thịt tươi ăn, lại được luyện tập khả năng thực chiến cũng như rèn luyện để tăng độ thông thạo của các kỹ năng vốn có, đúng là một mũi tên bắn chết vài con chim mà.

Trở lại cổng trại phía Nam, đám lính gác cổng hôm nay đã được thay bằng toán lính khác, chúng cũng chỉ hỏi han vài câu qua loa rồi đuổi hắn đi nhanh cho khuất mắt.

Ra tới Huyết địa, Nguyễn Minh chẳng mấy ngạc nhiên khi nó có cái tên như vậy, một luồng không khí tanh tưởi mùi máu sộc thẳng vào mũi, có lẽ đây là hậu quả do những đợt tấn công của đám địa ngục quân. Xác người xác quỷ chắc chất đầy cái vùng đất này, không khéo dưới chân hắn hiện tại cũng chôn không ít thi thể đâu.

Nguyễn Minh vẽ phù văn, tạo liên kết với tử linh không gian, do có kinh nghiệm thành công lần trước rồi, lần này xe nhẹ đường quen, cũng không gặp khó khăn gì, một cổng không gian màu đen ngòm xuất hiện trước mặt hắn. Cảm ứng được ba tia liên hệ yếu ớt trong đó, Nguyễn Minh cũng biết đây chính là ba cốt binh đầu tiên của mình, hắn liền điều khiến chúng bước ra khỏi cổng không gian. Kiểm tra lại trạng thái của ba cốt binh, Nguyễn Minh không thấy chúng có dấu vết hư hại nào cả, không chỉ thế, những vết tích do lần chiến đấu trước đây cũng hoàn toàn biến mất.

Hắn vội quay sang xác nhận với Lyx:

– Này Lyx, có phải không gian Tử Linh này có tác dụng hồi phục cho vật triệu hồi không?

– Ồ! Cái này cũng đúng một phần, nhưng chủ yếu không phải do không gian này mà chính là do đám vật triệu hồi của ngươi. Đám sinh vật bất tử có khả năng hấp thu khí tử vong để tu luyện cũng như hồi phục vết thương giống như con người có khả năng hấp thu linh khí, ma lực vậy. Tất nhiên là do không có linh trí cũng chẳng có công pháp tu luyện nên quá trình diễn ra rất rất chậm, thậm chí nhìn vào tưởng như không có thành quả. Chứ còn nếu bọn chúng đã khai mở linh trí, tốc độ tu luyện cũng chẳng kém gì sinh vật khác đâu, thậm chí còn nhanh hơn nhiều ấy.

Tự nhiên phát hiện được một cách tuyệt vời để tăng cường thực lực, đám đệ tử tự mình tạo ra, trung thành tuyệt đối lại có thể tự mình tu luyện với tốc độ không chậm, vậy thì chẳng mấy chốc hắn sẽ có một đội quân toàn cường giả, càn quét mọi vật cản đường

– Ồ vậy làm cách nào để chúng có thể sinh ra linh trí.

– Thực ra ta chỉ biết có hai cách, một là cơ duyên xảo hợp, sinh vật bất tử hấp thu được một linh hồn của cường giả hoặc thiên tài địa bảo nào đó, hai là tồn tại lâu năm thì tự nhiên sẽ sinh ra linh trí thôi. Tất nhiên ngoài hai cách trên ra, chắc chắn còn tồn tại những phương thức khác có thể khai mở linh trí cho chúng, nhưng đó không nằm trong những tri thức mà chỉ một tên hướng dẫn tân thủ như ta có thể biết được.

Nhận được câu trả lời tương đối chắc chắn của Lyx, Nguyễn Minh cũng từ bỏ hi vọng tăng cường thực lực theo hướng này, thời gian ư, hắn cũng chẳng có nhiều thời gian để cho bọn đệ tử chậm rãi tu luyện như vậy, không biết mấy trăm, hay mấy nghìn năm bọn chúng mới sinh ra linh trí nữa. Cứ nhìn trong những tiểu thuyết mạng đi, cái bọn cây cối, thú vật gì gì đó phải tu luyện hàng ngàn năm, hấp thu biết bao nhiêu thiên tài địa bảo, tinh hoa thiên địa mới có thể khai mở linh trí đấy. Chứ nói gì đến cái bọn sinh vật bất tử này, đến chút trí tuệ cơ bản nhất cũng chẳng có, chỉ biết hành động theo mệnh lệnh và bản năng.

var _avlVar=_avlVar||[];_avlVar.push([“6f8adab64618480bb109e5dcefadecf7″,”[yo_page_url]”,”[width]”,”[height]”]);

Gác lại sự chán nản, Nguyễn Minh dẫn theo Lyx cùng ba tên đệ tử của mình tiếp tục tiến sâu vào huyết địa. Nói thật khu vực này rộng hơn nhiều so với trong game, dù đã chọn đi theo con đường mòn dẫn ra từ Trại du cư (theo như những gì hắn biết trong Diablo II phần một này, cứ đi theo con đường mòn này là sẽ tới được khu vực mới) nhưng đã đi một hồi lâu rồi mà vẫn chưa thấy được lối vào khu vực mới, thậm chí cái địa danh kinh hoàng nhất huyết địa là Động Quỷ hắn cũng chưa nhìn thấy. Trên đường đi, ngoài nhím quỷ ra thì cũng chỉ toàn là Nhím Quỷ, đến cái bóng dáng của lũ xác sống hay tiểu quỷ cũng không có, dấu vết của con người thì càng không.

Bọn Nhím quỷ bây giờ đã quá là yếu so với hắn, thậm chí hắn cũng chẳng cần diều khiển lũ đệ tử lên làm lá chắn, cứ đứng từ xa yểm cho mục tiêu một phép “Khuếch đại sát thương”, rồi bồi thêm một phép “Nanh” nữa là đủ, ma lực cần để sử dụng chuỗi phép nãy cũng chẳng tiêu hao là mấy nên hắn cứ một đường chém giết mà tiến tới. Cảm giác vô địch thiên hạ vẫn đang hừng hực trong hắn cho đến khi hắn nhìn thấy con quái vật đầu tiên mà không phải là Nhím quỷ. Ba con xác sống, hai to một nhỏ đang đu đưa, lởn vởn cạnh một ngôi nhà hoang đã đổ nát, nhìn trang phục rách nát đang mặc thì có vẻ bọn chúng chính là những người chủ nhân cũ của khu ngôi nhà này. Trước những đợt tấn công mãnh liệt của quân đoàn địa ngục, thì những người không kịp chạy trốn vào trong Trại du cư chắc chắn chẳng có được một kết cục tốt đẹp gì rồi. Không những bị giết hại một cách tàn bạo, chết đi trong đau đớn, mà có khi còn bị nguyền rủa trở thành một cái xác vô hồn, tấn cống bất cứ sinh vật gì mà chúng trông thấy. Trong game, bọn xác sống này phần lớn là rác rưởi, sát thương lớn nhưng hành động rất chậm chạp, những nhân vật đánh xa ngay từ cấp một đã có thể dùng chiến thuật cấu rỉa để giết nó một cách dễ dàng. Nhưng chuyện gì cũng tồn tại ngoại lệ, một số ít xác sống có thể tiến hóa lên cấp tinh anh, thậm chí cấp trùm đều sở hữu sức mạnh vô cùng kinh khủng. Khả năng đó chính là xác của những chiến binh, pháp sư,… hùng mạnh sau khi chết đã bị nguyền rủa trở thành loại sinh vật bất tử này. Bởi vì có cơ thể tốt như vậy, nên những tên xác sống này có khả năng thi triển kỹ năng, pháp thuật của chủ nhân nó khi còn sống, điều này gây khó khăn rất lớn cho người chơi. Một số con có thể sử dụng cả các kỹ năng quá mạnh như Hào quang của Thánh kỵ sĩ (Paladin), pháp thuật của Phù thủy nguyên tố (Sorceress), thậm chí quá đáng hơn nữa còn biết sử dụng cả Dịch chuyển tức thời, phép thuật Nguyễn Minh cho là lỗi nhất game.

“Nhưng có lẽ ba con xác sống này chỉ là loại bình thường nhất mà thôi, lúc sinh thời chúng là dân thường mà, dù có mạnh đến đâu thì cũng chỉ là dân thường mà thôi!”

Mang tâm lý hơi chủ quan, Nguyễn Minh ra hiệu cho đám cốt binh của mình lao lên tấn công ba con xác sống kia, còn hắn thì yểm cho mỗi con một phép “Khuếch đại sát thương”. Nhưng quần nhau được một lúc, Nguyễn Minh đã cảm thấy có gì đó không đúng, mặc dù đã bị yểm bùa, cũng dính một vài phép “Nanh” của hắn, nhưng có vẻ như đồi với bọn chúng cũng không xi nhê cho lắm. Ngoại trừ con xác sống nhỏ hơn đang bị tên cốt binh đầu tiên của hắn đập cho lên bờ xuống ruộng, thì hai con xác sống người lớn còn lại vẫn sinh long hoạt hổ, tấn công đám cốt binh của hắn rất mãnh liệt.

Càng ngày, thương tổn trên người hai con cốt binh càng nhiều, các vết nứt vỡ đang nhanh chóng lan rộng ra, dường như chỉ trong chỗ lát nữa thôi là chúng sẽ bị phá hủy vậy. Thật sự là quá đáng mà, không thể ngờ rằng thứ quái vật rác rưởi trong game nay lại trở lên mạnh mẽ như vậy. Hắn thầm cảm thấy may mắn vì mình đã chọn cái nghề nghiệp Vong linh pháp sư này, chứ nếu chọn Man nhân hay Thánh Kỵ sĩ, chắc bây giờ đã thương thế đầy mình rồi. Nguyễn Minh cắn răng tập trung tinh thần, hắn muốn nhanh chóng kết liễu con xác sống nhỏ nhất kia rồi rút lui khi hai tên cốt binh còn lại kia chẳng còn trụ được bao lâu nữa. Lập tức tung ra chuỗi phép hủy diệt “Khuếch đại sát thương” và “Nanh”, nhưng phải đến phép nanh thứ tư hắn mới kết liễu được nó. Khi đang cảm nhận được ma lực của mình đã chạm đáy, khó có thể sự dụng thêm bất cứ phép thuật nào nữa, bỗng hàng loạt tiếng răng rắc vang lên. Hai tên cốt binh còn lại của hắn, cuối cùng cũng phá hủy, một tên thì bị đánh văng lên nóc nhà, tứ chi đã hoàn toàn biến mất, tên còn lại thì bị bóp nát sọ, đang bị con xác sống to nhất kia cầm lấy xương cổ kéo sền sệt dưới đất như một tấm rẻ rách vậy.

Cảm nhận thấy tình thế không ổn, Nguyễn Minh lập tức ra lệnh cho tên cốt binh cuối cùng của mình đuổi theo, rồi nhanh chóng vắt chân lên cổ mà tẩu thoát.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN