Diệp Tử Hàn không nhìn lấy anh một lần:” Tôi trả lại chú ba cô mới của công ty. “
” Được! “
Hai người lái xe chạy tới quán coffee, nhưng đã đóng cửa. Lăng Thiếu Phong dẫn Diệp Tử Hàn tới tòa nhà Đường Noãn sinh sống.
Tòa lầu này không có thang máy, chỉ có bốn tầng lầu thô sơ. Nhưng… cô ta sống ở lầu mấy nhỉ?
” Làm sao đây? “
Diệp Tử Hàn nhìn đồng hồ, mới chín giờ hơn:” Lên tìm từng nhà. “
Lăng Thiếu Phong đi theo anh lên tầng một, một tầng có hai căn hộ phân theo A, B.
Diệp Tử Hàn nhấn chuông hộ A, người mở cửa là một người phụ nữ trung niên, cô ta bất ngờ nhìn anh, có phần e dè.
” Xin hỏi cô biết Đường Noãn ở căn hộ nào không?”
” Không, không biết. “
Diệp Tử Hàn gật đầu cảm ơn, đi qua bấm chuông 1B. Nhưng bấm mãi không ai ra mở cửa, chị khi nãy mỉm cười nhìn anh:” Nhà này đi công tác chưa có về. “
” Cảm ơn chị. “
Lăng Thiếu Phong cuối đầu cảm ơn, kéo anh lên tiếp tầng hai. Anh bấm chuông căn hộ 2B, cũng giống khi nãy không một ai mở cửa mở cửa. Nhấn mãi nhấn mãi nhưng người mở là căn hộ bên cạnh.
” Hai anh tìm ai?”
” Đường Noãn. “
Lăng Thiếu Phong đi tới phía trước cô gái trẻ có phần lưu manh, không kiêng nể nhìn chầm chầm vào bộ ngực sữa của cô ta.
” Đường Noãn bà chủ quán coffee? Lầu 3B. “
Lăng Thiếu Phong chưa kịp cảm ơn, tán dốc liền bị Diệp Tử Hàn kéo đi. Trong lòng chửi thầm ngàn lần, một đêm lỡ mất hai cô nàng, hừ!
” Trương Tiểu Nặc, Trương Tiểu Nặc! “
Bùng bùng bùng.
Diệp Tử Hàn không ngừng đập cửa, chiếc cửa nhè nhẹ mở ra, Đường Noãn ngã vào lòng anh, đột nhiên kích động ôm chặt anh.
” Anh về rồi, về rồi?!”
Cả người mùi rượu, Đường Noãn ôm chặt Diệp Tử Hàn nhưng anh nhanh chóng né tránh, đẩy cô cho Lăng Thiếu Phong.
Đi được vài bước Đường Noãn nổi cơn điên chạy tới ôm chặt Diệp Tử Hàn, không ngừng lẩm nhẩm.
Lăng Thiếu Phong nhìn bàn tay đang nắm chặt thành quyền của Diệp Tử Hàn, chạy tới ngăn cản ” Đường Noãn! Đứng im cho tôi. “
Cô cố gắng gạt bỏ bàn tay của Lăng Thiếu Phong nhưng phút chốc bị anh vác lên lưng, mạnh bạo ném cô lên giường. Lăng Thiếu Phong nhanh tay đóng cửa, chạy ra phòng khách.
” Trương Tiểu Nặc, tỉnh tỉnh?”
Diệp Tử Hàn vỗ lên má hồng hồng ấy nhưng Trương Tiểu Nặc vẫn nằm yên không nhúc nhích.
” Chú coi chừng Đường Noãn cho tôi, đừng để cô ta làm loạn. “
” Được rồi. “
Lăng Thiếu Phong đi ra mở cửa cho Diệp Tử Hàn, đi tới dọn dẹp những lon bia dưới đất.
Vào phòng ngủ nhìn cô gái đang ngủ say sưa, vô thức mỉm cười. Lăng Thiếu Phong ngồi bên cạnh giường lau mặt cho Đường Noãn, không kiềm được hôn xuống đôi môi nhỏ ấy.
Bàn tay dịu dàng xoa lên mái tóc dài, lúc ngủ y như một con mèo nhỏ, dịu dàng, ngoan hiền.
Lăng Thiếu Phong để chiếc khăn lên bàn, vô tình nhìn thấy tấm ảnh chụp, bất giác nheo nheo đôi mắt.
Trong tấm ảnh có Trương Tiểu Nặc, Đường Noãn, nhưng, sao lại có Diệp Tử Hàn nhỉ? Trương Tiểu Nặc cười ngọt ngào nắm lấy tay Diệp Tử Hàn, còn Đường Noãn khoác lấy vai Trương Tiểu Nặc.
Lăng Thiếu Phong nhìn cô gái đang mơ màng chìm vào giấc ngủ, nhớ lại khi nãy Đường Noãn ôm chặt Diệp Tử Hàn, kì lạ a!
Không lẽ nào…?
Diệp Tử Hàn ôm Trương Tiểu Nặc vào phòng, dịu dàng để cô nằm lên giường. Anh đi vào nhà tắm hứng một thùng nước nhỏ ra lau mình, thay quần áo cho cô.
Đột nhiên một bàn tay nắm lấy tay anh, Trương Tiểu Nặc mơ mơ màng màng tỉnh dậy, nhìn anh không chớp mắt.
Từ nghi ngờ, hốt hoảng đến vui mừng, kích động nhưng rồi lại hụt hửng.
Những biểu hiện trên gương mặt cô anh đều bắt gặp được. Trương Tiểu Nặc mỉm cười nhìn anh, một nụ cười xa lạ, khách sáo. Cô gượng người ngồi dậy, cố chịu đựng sự mệt mỏi trong cơ thể.
” Tôi muốn vào phòng tắm thay đồ, cảm ơn anh. “
Diệp Tử Hàn né người để cô đi, trong lòng nảy sinh cảm giác đau đớn.
Tôi đã đi về phía em chín mươi chín bước, nhưng cớ sao chỉ một bước đơn giản, em cũng không chịu đi về phía tôi…
Trương Tiểu Nặc ngâm mình trong bồn tắm, giọt nước mắt tích tách rơi vào chiếc nhẫn đang đeo trên tay.
Lúc này cô cảm thấy bản thân thật ích kỷ, chính vì sự ngu ngốc của cô đã khiến cho hai người còn lại đau khổ, đúng, chính là cô.
Trương Tiểu Nặc cắn chặt môi dưới kiềm nén tiếng khóc nức nở, xin lỗi, xin lỗi…
Chiếc cửa phòng tắm mở ra, Trương Tiểu Nặc mặc trên người bộ áo ngủ, đầu tóc rối bời. Trong phòng không một ai, cô lau đi giọt lệ trên khóe mi, đi ra ban công.
Diệp Tử Hàn dập tắt điếu thuốc trên tay, muốn giúp cô lau đi mái tóc ước nhưng cô lạnh lùng né tránh.
” Diệp Tử Hàn, tôi muốn ly hôn. “