Trong đó có một bốp da, Diệp Tử Hàn mở nó ra, nụ cười trên môi liền cứng lại, sắc mặt trở nên khó coi.
Chiếc bốp da rơi xuống đất, cả người run rẫy, gương mặt trắng bệt. Sự cay đắng tột cùng kia dần dần truyền đến, trái tim như bị ai đó siết chặt, siết chặt đến anh không thể thở.
Lăng Thiếu Phong ngồi trong phòng làm việc gần nửa tiếng vẫn chưa thấy anh, nghi ngờ đi lên phòng ngủ.
” Cộc cộc. “
Không một ai trả lời, anh mở cửa đi vào đã thấy Diệp Tử Hàn ngồi trên giường, gương mặt tái méc, bất động ngồi đó.
Lăng Thiếu Phong chầm chậm đi tới, ánh mắt dừng ở bốp da rớt dưới đất. Khi nhìn thấy tấm ảnh của đôi tình nhân trẻ, vẻ mặt hoảng hốt, không biết làm sao ngõ lời.
” Diệp Tử Hàn, chú đừng suy nghĩ lum tum. “
Diệp Tử Hàn nhìn phản ứng của Lăng Thiếu Phong, người anh em của anh không phải la hét lên như thường ngày, không chửi rủa, không hỏi anh đã xảy ra chuyện gì, cũng không hỏi người trong ảnh là ai.
” Chuyện này, chú biết rồi? “
Đáp lại anh là sự im lặng, không khí trong phòng lặng xuống, trái tim anh chợt đau thắt lại.
” Về đi. ”
Diệp Tử Hàn như một người mất hồn ngồi yên trên giường, trên mặt không lộ ra cảm xúc gì nhưng, giọng nói run rẫy đã phản bội anh, ánh mắt bi thương ấy, đã phản bội anh.
Lăng Thiếu Phong nhìn anh không rời mắt, trái tim chợt đau.
Khi hoàng hôn buông xuống, Trương Tiểu Nặc đi bộ về nhà.
Không hiểu sao, cô lại muốn đi bộ trên con phố dài, nguyên nhân, cô không rõ.
Cô nhìn vào chiếc nhẫn trên tay, mỉm cười, anh ấy về nhà chưa nhỉ?
Cô men theo con phố nhỏ về nhà, không khí ở đây thật tốt, không ồn ào, gió thoang thoáng lùa qua mái tóc dài, khiến cô càng thêm tỉnh táo.
Con đường có xa cách mấy cũng sẽ về tới đích.
Trương Tiểu Nặc đi vào nhà, đôi chân nhỏ không khỏi mệt mỏi.
” Chị dâu. “
Lăng Thiếu Phong vừa thấy cô liền bật người ngồi dậy, vẻ mặt khó coi.
” Chú ấy… ” Nửa câu sau vừa muốn nói lại nuốt ngược vào trong, cũng không biết làm sao để nói.
Trương Tiểu Nặc nghi ngờ nhìn anh, thái độ thật kì hoặc.
” Sao thế?” Thấy anh ngập ngừng không nói, cô liếc nhìn lên phòng:” Ở đây chút nhé, tôi vào phòng thay quần áo. “
Cô xoay người đi lên cầu thang, cảm giác như có chuyện gì xảy ra. Khi bước chân ngày càng gần phòng ngủ, cánh cửa hé ra. Cô có thể nhìn thấy anh ngồi trên giường như một tượng hình, trái tim chợt đập mạnh trong vô thức.
Trương Tiểu Nặc mở cửa, từng bước đi vào đón nhận ánh mắt của anh. Cô không biết hình dung ra sao, thù hận? Tuyệt vọng? Một ánh mắt quen thuộc nhưng lại có phần xa lạ.
” Anh… có chuyện gì? “
Diệp Tử Hàn không lên tiếng.
Cô nhìn chiếc thùng nhỏ trên giường, bên cạnh là bốp da màu đen, gương mặt chợt trắng bệch.
” Người trong ảnh rất giống tôi.”
Anh ngẩn đâu nhìn cô, nhìn sâu vào đôi mắt phiếm hồng ấy.
Trương Tiểu Nặc mím chặt môi, lắc đầu liên tục phủ định.
” Không phải, không không như anh nghĩ. “
Giọng nói lạc hẳn đi, cô nắm chặt tay anh, dường như sợ hãi mất đi.
Diệp Tử Hàn đứng dậy, không lưu tình dứt tay ra, trong mắt hiện lên tin lạnh lùng.
” Vậy nó như thế nào? “
Sự trầm mặc của cô khiến trái tim anh rơi xuống 18 tầng địa ngục, nhếch miệng cười lạnh.
” Tình yêu của tôi lại trở thành một trò đùa như thế ư? “
Giọt lệ không báo trước liền tuôn trào, giọng nói giễu cợt ấy, bi thương ấy như một cây dao đâm thẳng vào tim cô, cũng đâm thẳng vào trái tim anh.
” Không phải… không phải thế, anh nghe em nói, nghe em nói. “
Trương Tiểu Nặc cầm lấy tay anh nhưng lại bị anh đẩy ra. Diệp Tử Hàn vô thức lùi về phía sau, trái tim, không ngừng đau.
” Một vật thay thế… Là một vật thay thế phải không? “
Nội tâm đầy đau đớn, Trương Tiểu Nặc tiến lên ôm chặt anh không buông:” Không phải vật thay thế, không phải! Em thật sự muốn ở bên cạnh anh, thật sự yêu anh. “
” Cút ra! “
Diệp Tử Hàn một tay đẩy ngã cô xuống đất, đôi mắt phiếm hồng:” Yêu sao? Yêu của cô thật hèn hạ, thật dơ bẩn! “
” Dơ bẩn ư? “
Lời nói của anh như một nhát dao đâm thẳng vào tim cô, nước mắt không ngừng rơi xuống gương mặt nhỏ.
Cổ chân dường như bị trật nhưng cô lại không có cảm giác, bởi vì, trái tim cô, cũng đang đau.
Nhìn giọt lệ đua nhau rơi ấy, trái tim như bị ai đó nhéo một cái thật mạnh. Diệp Tử Hàn siết chặt tay thành quyền, mỉm cười nhìn cô, cười đến khó coi.
” Chúng ta, kết thúc rồi! “
Kết thúc rồi…
Diệp Tử Hàn đi ngang qua người cô, một bàn tay nắm lấy tay anh, bước chân cũng dừng lại.
” Đừng như thế… xin anh… Em xin anh, không muốn kết thúc, em không muốn, không muốn… “
Trương Tiểu Nặc không dám đối diện, chỉ biết khóc lóc cầu xin.
Tại sao ư?
Trái tim cô một lần nữa lại rung động, rung động với người đàn ông này.
Nhưng… Diệp Tử Hàn dường như không nghe được, anh giật mạnh cánh tay, bước đi không ngoẳc mặt, dù phía sau có tiếng bước chân chạy theo, có tiếng khóc…
Lăng Thiếu Phong ngồi ở phòng khách, thấy anh đi ra sân vườn, chị dâu bước đi khó khăn chạy theo.
Diệp Tử Hàn trực tiếp đeo lên xe, phóng nhanh ra khỏi nhà. Hình bóng của cô gái khuất dần ở kính chiếu hậu…
Lăng Thiếu Phong đỡ Trương Tiểu Nặc đứng lên, cô gái trước mắt không ngừng rơi lệ, không ngừng gọi tên anh ấy.
Lăng Thiếu Phong cắn chặt răng, anh chạy về phía trước, leo lên xe phóng nhanh theo con đường Diệp Tử Hàn đã chạy.
Nhưng khi đi thẳng được một đoạn đường nhỏ, chiếc siêu xe của Diệp Tử Hàn ngừng ven đường, cửa kính xe hé mở ra.
Diệp Tử Hàn gục mặt xuống vô lăng, giọt lệ nam tử rơi xuống.
Tối hôm đó, cô khóc rồi.
Tối hôm đó, anh khóc rồi…