Trong căn phòng tĩnh lặng, hai người lặng lẽ ôm lấy đối phương.
Trái tim nhỏ được đắp đầy, đắp đầy bởi cái ôm vô cùng đơn giản nhưng đó cũng đủ khiến cho họ cảm thấy mãn nguyện, vui vẻ.
°°°
Thượng Hải.
” Hứa Tĩnh – một nghệ sĩ từng nắm trên tay nhiều tài sản giờ đây sống trong một khu nghèo nàn của thành phố Thượng Hải? “
Một nhà báo chụp được khoảng khắc Hứa Tĩnh mặc trên người bộ đồ cũ đứng trong hẻm nhỏ, cả người ốm hẳn đi, xanh xao và tiều tụy.
Tin tức vừa đăng lên mạng liền cháy lớn, lọt vào top một trong mục tìm kiếm.
Giây phút trước là một cuộc sống giàu sang phú quý, phút sau lại là một cuộc sống với một bàn tay trắng.
Giây phút trước là những bộ mặt tươi cười nhưng khi gặp nạn, những bộ mặt ấy lại trở nên khinh bị và chán ghét bạn.
Chúng ta không thể biết trước ngày mai sẽ như sảy ra chuyện gì, cũng như không thể biết được bộ mặt thật của một người là như thế nào… Truyện chính ở [ trùmtru yện.n e t ]
Diệp Tử Hàn tắt đi màn hình điện thoại, ánh mắt chuyển dời hướng lên ti vi phòng khách.
” Ăn trái cây này. “
Lăng Thiếu Phong bưng hai dĩa trái cây đã được gọt sẵn để lên bàn, ngồi xuống bên cạnh Diệp Tử Hàn.
” Tiểu Nặc đâu rồi? “
Lăng Thiếu Phong ngó đầu nhìn ra sân vườn, khóe môi khẽ nhếch lên:” Chị dâu với Đường Noãn ngồi ghế đá bên ngoài. “
Tầm mắt dời xuống vòng dây tình nhân với chiếc nhẫn cưới của Diệp Tử Hàn. Vẻ mặt không khỏi trầm ngâm, không nhịn được lên tiếng:” Kết hôn rồi sẽ như thế nào nhỉ? “
Lần này tới Diệp Tử Hàn im lặng, khóe môi kéo lên một đường cong hoàn mỹ.
” Kết hôn, cuộc sống trở nên ý nghĩa hơn, trở nên vui vẻ, hạnh phúc. Đi làm, đi họp, thậm chí là bàn họp đồng, trái tim cũng vô thức nhớ về hình bóng của cô vợ ở nhà, chỉ muốn có thể trở về nhà sớm nhất có thể. “
Lăng Thiếu Phong nhìn vẻ mặt hạnh phúc của Diệp Tử Hàn, đột nhiên cũng muốn có một gia đình nhỏ.
” Sao hôm nay Lăng Thiếu Phong lại muốn đãi tiệc ở nhà nhỉ? ”
Đường Noãn xoay người nhìn hai người đàn ông đang trò chuyện trong nhà, không tự chủ mỉm cười:” Tớ không biết. “
Một đàn gió lướt qua làm những cành lá vàng nhạt rơi xuống mặt đất.
Trương Tiểu Nặc vô thức run người, sắc mặt cũng không tốt.
Thấy thế, Đường Noãn liền đỡ Trương Tiểu Nặc vào trong, hét to:” Diệp Tử Hàn, đã mười tám giờ hơn rồi đưa cậu ấy về nghỉ ngơi đi. “
Diệp Tử Hàn thấy cô có vẻ không ổn liền nhanh chân lái xe đưa cô về nhà.
Đường Noãn thì ở lại dọn bếp cho Lăng Thiếu Phong, lau sạch sẽ mọi góc cạnh mới mỉm cười thỏa mãn
Cô xoay người tháo tạp dề ra, đáp lại ánh mắt của người đàn ông đứng ngoài bếp.
” Xong hết rồi, em về trước nhé. ”
Vừa nói vừa đi ngang qua anh nhưng bàn tay lại bị nắm chặt.
” Ở lại đây đi.”
Đường Noãn mỉm cười ngại ngùng, không lên tiếng đồng nghĩa với việc khướt từ.
Lăng Thiếu Phong ôm lấy cô vào lòng, cằm cọ cọ vào vai cô, thủ thỉ:” Anh thiếu gối ôm, em thiếu người ôm, hay chúng ta về chung một nhà nhé. “
Trái tim Đường Noãn chợt rung lên, không nghe lời mà đập loạn xạ.
Chiếc xe màu đen chầm chậm chuyển động trên đường, Trương Tiểu Nặc bất chợt cảm thấy đau đầu, không thể thở nỗi.
” Dừng xe. “
Chiếc xe chuyển động chậm dần đậu ngay lề đường, Trương Tiểu Nặc không nói một lời mở cửa đi xuống xe, tham lam hít hửi không khí trong lành.
” Đi dạo công viên được không anh? “
Trương Tiểu Nặc chỉ vào một công viên nhỏ ngay ngã tư đường, nơi này cũng không gọi là một công viên lớn, chỉ là một khu vực nhỏ để cho người dân tản bộ.
Diệp Tử Hàn đi tới bên cạnh Trương Tiểu Nặc, cởi chiếc áo vest ngoài khoát lên người cô.
Hôm nay thời tiết mát mẻ, đàn gió khẽ lướt qua tạo cho người khác một trạng thái thoải mái, mát mẻ. Dưới ánh đèn vàng nhạt được trưng bày ở mỗi đoạn đường nhỏ là hai hình bóng nắm chặt tay nhau đi trên đường.
Trương Tiểu Nặc đi được một vòng đã bắt đầu mệt mỏi, cô ngồi xuống ghế dựa màu trắng trong công viên, tựa đầu vào vai anh.
” Sáng nay em đi bệnh viện, bác sĩ phát hiện một triệu chứng rất lạ.”
Diệp Tử Hàn khựng người lại, lo lắng xoay người qua ngồi đối diện với cô, giọng nói có phần gấp gáp:” Bác sĩ nói thế nào? Đi, đi bệnh viện kiểm tra lại. “
Diệp Tử Hàn khẩn trương kéo Trương Tiểu Nặc đứng dậy nhưng cô lại mỉm cười ngồi một chỗ, kéo anh ngồi xuống.
Trương Tiểu Nặc nắm chặt bàn tay anh đặt lên bụng nhỏ của mình.
” Trong đây… có một thiên thần nhỏ. “