Ngươi Có Tiền, Ta Có Đao - Chương 16: 16: Công Tử Ăn Chơi Đệ Nhất Dương Đô
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
55


Ngươi Có Tiền, Ta Có Đao


Chương 16: 16: Công Tử Ăn Chơi Đệ Nhất Dương Đô


NGƯƠI CÓ TIỀN, TA CÓ ĐAO
Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm
Dịch: Quá Khứ Chậm Rãi
*
Chương 16: Công tử ăn chơi đệ nhất Dương Đô
  Lầu Phù Dung là tửu lâu số một Dương Đô, đối với những vị khách có cấp bậc khác nhau sẽ có những phương thức chiêu đãi khác nhau.
  Đại sảnh một tầng, chủ yếu chiêu đãi dân chúng bình dân, đồ ăn chủ yếu đều là giá rẻ.

Tầng hai là nhã tọa, dành riêng cho khách hàng VIP, bất kể quốc tịch địa vực màu da đen trắng, chỉ cần chịu bỏ tiền ra thì nhất định sẽ có một chỗ ngồi.

Ba tầng phòng yêu cầu càng cao hơn, không chỉ muốn có tiền mà còn phải có địa vị có thân phận, nói cách khác, đến những nhân vật giàu mới nổi hay quý tộc nghèo cũng không tiếp đãi.
  Ngõa Tứ từ khi bước vào phòng bao đến giờ, miệng vẫn chưa từng khép lại, tiểu nhị trong lầu Phù Dung lại nhanh nhẹn như nước chảy đem vào hơn hai mươi đĩa điểm tâm với đủ màu sắc diễm lệ, trong suốt như những tác phẩm nghệ thuật, hương thơm ngọt ngào khiến Lâm Tùy An hoa cả mắt.

Có một thiếu niên mặt mày thanh tú đứng ở cửa phòng, nở nụ cười thương mại tiêu chuẩn nhìn bọn họ nói.
  ”Nhị vị, xin mời dùng.”
  Ngõa Tứ: “Lâm nương tử, người đã làm gì thế?”
  Lâm Tùy An: “Thuận tay cứu người thôi.”
  ”Ai?”
  ”Hình như tên là Hoa gia Tứ Lang.”
  Ngõa Tứ rớt cả cằm: “Không phải ngươi chọc gì hắn rồi đó chứ?”
  Lâm Tùy An: “Hắn là ai?”
  Biểu cảm của Ngõa Tứ có hơi lén lút: “Hoa gia là gia tộc khác biệt nhất trong ngũ họ thất tông, Tứ Lang lại là con người đặc biệt nhất của Hoa gia, mới mười sáu tuổi đã là công tử ăn chơi đệ nhất Dương Đô, về truyền thuyết của hắn thì quả thực một lời khó nói hết, vung tiền như rác vì hoa khôi, vung tiền như rác vì tri kỷ, vung tiền như rác vì hồng nhan, vung tiền như rác vì tuấn mã, vung tiền như rác vì bảo đao, vung tiền như rác…”
  ”Hiểu rồi.” Lâm Tùy An Tâm nghĩ, người này chỉ thiếu nước dán mấy chứ “rảnh rỗi nhiều tiền mau đến đây” lên trán nữa thôi.
  Cửa phòng bao mở ra, một Hoa Nhất Đường như mới bước vào, áo dài cổ tròn trắng như tuyết, thoạt nhìn thì cũng chẳng bắt mắt, thế nhưng nếu nhìn vào thân hình hắn khi di chuyển, lại phát hiện chất liệu quần áo trên người hắn rất kỳ lạ, theo góc độ ánh sáng chuyển hóa hiện ra những hoa văn hoàn toàn bất đồng, nhìn kỹ lại lần nữa thì bên ngoài lớp áo trắng còn phủ năm sáu tầng lụa mỏng như cánh dế, trên mỗi tầng lụa đều dùng tơ trắng thêu hoa văn khác nhau, tầng tầng lớp lớp rơi xuống, sao thành hiệu quả thần kỳ có thể biến áo theo ánh sáng.
  Nhưng cho dù là khoác bộ áo quần diêm dúa như vậy lên người, thế nhưng so với con người Hoa Nhất Đường thì vẫn tính quá ảm đạm thất sắc.

Hắn vẫn còn là một thiếu niên thế nhưng ngũ quan đã cực kỳ tuấn tú, ánh mặt trời chiếu xuống sống mũi, vành tai, cổ tay, ngón tay của hắn một vầng sáng mông lung, đôi đồng tử đen láy trong đáy mắt lớn hơn người thường một vòng, lúc chớp chớp nhìn lông mi dài thật dàu, Lâm Tùy An cảm thấy đau mắt quá.
  Người này giống như lúc nào cũng có ánh đèn sân khấu chiếu vào người, quá chói mắt cũng quá nhức mắt.
  Tròng mắt Ngõa Tứ hận không thể bay ra ngoài dán thẳng lên mặt Hoa Nhất Đường nữa thôi, nếu người bình thường khi bị nhìn chằm chằm như vậy, nhất định sẽ cảm thấy lúng túng xấu hổ, nhưng Hoa Nhất Đường rõ ràng không phải người bình thường, biểu cảm của hắn dường như còn vui vẻ tự đắc hơn, cười tủm tỉm nhìn qua, tay lắc quạt dừng lại.
  Vừa nãy hắn bị ngã đầu váng mắt hoa không nhìn rõ, chỉ nghe ra “ân nhân cứu mạng” mình là một tiểu nương tử, lúc này lại nhìn, vị ân nhân này ước chừng cũng xấp xỉ tuổi hắn, mày dài mắt phượng, dáng người anh vũ, thắt lưng đeo đoản đao, vừa nhìn đã biết là anh hùng khăn che mặt hành tẩu giang hồ, nhưng không biết vì sao trong ánh mắt nàng lại hiện ra một sự khinh thường khi nhìn hắn…

  Hoa Nhất Đường vội vàng kiểm tra dáng vẻ của mình, trên người là áo lụa mỏng nhẹ, chân đeo giày mai đạp nguyệt, đều là mới thay, còn xông cả khói thơm, quạt trên tay cũng là Xuân Phiến Diện được chế tạo tỉ mỉ của Nam Viện, tuyệt đối không có chỗ nào thất lễ.
  Hoa Nhất Đường yên tâm, nở nụ cười tươi rói mà vô số thiếu nữ Dương Đô hoa mắt thần mê: “Ân nhân vì sao không ăn, là thức ăn không hợp khẩu vị sao?”
  Câu này hỏi ra tình hình càng tệ hơn rồi, ân nhân nhíu chặt mày, còn dời ánh mắt di.
  Hoa Nhất Đường lắc quạt càng nhanh hơn, thị tùng hầu hạ bên cạnh Mộc Hạ chỉ trong phút chốc đã hiểu, lập tức sai người đem ba cái lò hun hương chuyển tới, hương thơm nồng nặc càng làm nổi bật khuôn mặt không thể bắt bẻ của Hoa Nhất Đường, giống hệt như thần tiên hiện thế.
  Quả nhiên có hiệu quả, ân nhân lại nhìn qua hắn rồi, hình như còn hơi cười lên một cái.
  Đáng tiếc hắn không nghe được tiếng lòng Lâm Tùy An lúc này, nếu không nhất định sẽ ói ra máu mất.
  Lâm Tùy An: Người này đang làm cái quái gì vậy? Ngươi định hun khói chính mình thành giăm bông Kim Hoa luôn sao?
  Hoa Nhất Đường: “Ân nhân đây xưng hô như thế nào ạ?”
  Lâm Tùy An: “Không cần thiết.”
  ”Ân nhân có phải người bản địa Dương Đô không?”
  ”Không phải.”
  ”Ân nhân lần này tới Dương Đô là có chuyện gì chăng?”
  ”Đi dạo.”
  ”Ân nhân đến Dương Đô từ khi nào?”
  ”Không quan trọng.”
  ”Ân nhân thích ăn món gì?”
  ”Gì cũng được.”
  ”……”
  Ngõa Tứ trợn mắt há hốc mồm nhìn Hoa Nhất Đường và Lâm Tùy An ngươi hỏi ta đáp, mắt thấy biểu cảm Lâm Tùy An càng ngày càng không kiên nhẫn, khuôn mặt tươi cười của Hoa Nhất Đường càng lúc càng trở nên cứng ngắc, hắn càng cảm thấy như đứng đống lửa như ngồi đống than.
  ”Hoa gia Tứ Lang.” Lâm Tùy An cuối cũng cũng chịu không nổi mà trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Nếu muốn cảm ơn ta thì không cần quanh co lòng vòng như thế.”
  ”Hả?”
  ”Vung tiền như rác là được.”
  Quạt của Hoa Nhất Đường không cầm vững rớt xuống mặt đất, gương mặt đang cười cũng xém rớt xuống.
  Ngõa Tứ: “Khụ khụ khụ khụ!”
  Lâm Tùy An chọn một khối điểm tâm màu hồng đào nhét vào miệng, vừa vào miệng lập tức tan ra, cô cực kỳ hài lòng: “Những thứ này có thể gói đem về không?”
  Hoa Nhất Đường: “…!Có thể.”
  Ngõa Tứ phụt một tiếng bật cười.
  ”Tứ Lang, chúng ta vớt người lên rồi đây!” Một đám thiếu gia mặt hoa da phấn xông vào, là mấy người bên cạnh Hoa Nhất Đường lúc nãy, Lâm Tùy An vốn còn thắc mắc những người này sao không thấy đâu, lúc này mới hiểu được thì ra là đi vớt người.
  Hai gã đàn ông một đen một trắng bị bọn họ đẩy vào, là hai người lúc trước đuổi đánh Hoa Nhất Đường, đều là quan quân yếu đuối, thân hình cũng gần giống nhau, tên áo đen ướt như chuột lột không ngừng run rẩy, hốc mắt tên áo trắng bị đánh bầm tím bầm xanh.
  Một công tử mày rậm mắt to chỉ vào tên áo trắng cười nói: “Bạch Thuận, ngươi tốt xấu gì cũng được coi là người đọc sách, sao lại dùng loại thủ đoạn hạ lưu này, không ngại mất mặt sao?”
  Bạch Thuận tướng mạo bình thường, nói chuyện hơi lắp bắp: “Ngươi, các ngươi nhiều người, ta đánh không lại, có gì kỳ lạ chứ?”

  Công tử mắt to lại nhìn về phía tên áo đen: “Nghiêm Hạc, lạnh không? Ngươi muốn ta đốt cho chậu than không?”
  Nghiêm Hạc nhổ một bãi nước bọt: “Hoa Nhất Đường, ngươi trốn được rằm cũng không trốn được mùng một đâu! Dương Đô sớm muộn gì cũng là thiên hạ của chúng ta!”
  Hoa Nhất Đường mỉm cười, chậm rãi lắc lắc chiếc quạt nói: “Mộc Hạ, đưa lang quân Bạch gia một chén trà uống cho thuận khí, lấy áo choàng của ta tới khoác lên cho Nghiêm Nhị Lang.”
  Mộc Hạ lập tức làm theo.
  Đám lâu la của Hoa Nhất Đường cũng không vui, ồn ào lên nói:
  ”Tứ Lang, chẳng lẽ ngươi cứ thế bỏ qua chuyện này à?”
  ”Lần này bọn họ ngang ngược quá rồi!”
  ”Chỉ là vài câu thơ thôi, thế mà lại động cả đao!”
  ”Nếu không phải Tứ Lang ngươi phản ứng nhanh, hậu quả thực không thể tưởng tượng nổi.”
  ”Không sao không sao.” Hoa Nhất Đường cười đến vô hại: “Oan gia nên gỡ không nên kết, dù sao đấu đá mãi như vậy cũng không hay, mời Bạch gia lang quân, Nghiêm Nhị Lang ở chỗ đây nghỉ chân, uống một ngụm trà rồi chúng ta cũng nhau trò chuyện.”
  Nghiêm Hạc hơi đắc ý ngồi xuống uống trà, ánh mắt Bạch Thuận có hơi né tránh, hẳn là bị đánh nên sợ rồi.
  Lâm Tùy An hóng hớt rất nhiệt tình, còn không quên vừa ăn vừa đóng gói điểm tâm: “Hai người này và Hoa Nhất Đường từng có thù oán gì sao?”
  Ngõa Tứ thở dài: “Dương đô là nơi giàu có nên sản sinh ra rất nhiều tên ăn chơi trác táng, bình thường không làm chính sự, thích nhất là lập bè kết phải gây chuyện, cơ bản chia làm hai phái, một phái do Hoa Nhất Đường làm thủ lĩnh, một phái là thiếu gia nhà Thương Gia làm thủ lĩnh.

Bạch Thuận và Nghiêm Hạc thuộc phái kia, đứng đầu tên là Phùng Du Nghĩa, tổ phụ từng làm quan lớn ở ngự sử đài, thúc phụ bây giờ là lễ bộ thượng thư, tùy tùng chủ yếu là con cháu sĩ tộc.”
  Lâm Tùy An hơi kinh ngạc: “Hoa gia không phải là một tộc trong ngũ tính thất tông sao?”
  Vì sao một sĩ tộc lại trở thành đại biểu của thương nhân?
  Ngõa Tứ hạ thấp tiếng: “Cho nên mới nói Hoa gia là thành phần đặc biệt có lối đi riêng trong ngũ tính thất tông, Hoa thị người nào người nấy đều là quái nhân, đều không theo lẽ thường mà ra bài.” Nói đến đây, Ngõa Tứ nhìn xung quanh: “Lâm nương tử, hai nhóm ăn chơi trác táng này đấu tranh nhiều năm, không biết phân biệt nặng nè, đều là những người khó chơi, chúng ta vẫn nên rút trước đi.”
  Lâm Tùy An nhai điểm tâm, hai mắt tỏa sáng: “Đã đến đây rồi thì lại xem chút đã.”
  Theo lời Ngõa Tứ nói, cô cảm thấy phần sau còn rất nhiều dưa để hóng hớt.
  Lại nhìn tên Hoa Nhất Đường kia bây giờ đang tán gẫu rất vui vẻ với Bạch Thuận, Nghiêm Hạc, nhìn như muốn dùng nụ cười để hóa giải thù oán vậy, thế nhưng đám công tử trác táng bên Hoa Nhất Đường lại rất là không vui, ngồi bên cạnh không ngừng sốt ruột.
  Lâm Tùy An để ý tên công tử mắt to vừa rồi đã biến mất.
  ”Người nọ tên là Bùi Thi Quân, Bùi gia Thất Lang, nhà quán rượu, quán trà làm ăn tốt nhất ở Dương Đô đại đa số đều là tài sản của Bùi thị, lầu Phù Dung này cũng nằm trong số đó.” Ngõa Tứ giải thích.
  Quả nhiên nơi này là địa bàn của Hoa Nhất Đường.

Lâm Tùy An tiếp tục an tâm xem náo nhiệt.
  Hai tuần trà trôi qua, Bạch Thuận đã thả lỏng không ít, quần áo trên người Nghiêm Hạc cũng đã khô, hai người thi lễ chuẩn bị cáo từ thì tên Hoa Nhất Đường nãy giờ vẫn nói chuyện trên trời đột nhiên nói một câu: “Mấy ngày nay Hoa mỗ ở trên phố nghe được hai câu thơ, cảm thấy rất có thú vị, không biết hai vị đã từng nghe đến chưa?”Hắn đứng lên, lắc lắc quạt bước đi: “Thư hương tàng thối sắc lệnh hôn, nhất khoang ô uế xuất văn môn.”(*)
(*)Thư hương tàng thối sắc lệnh hôn, nhất khoang ô uế xuất văn môn: Thư hương bốc mùi hôi thối mê hoặc lòng người, một đám văn môn lòng dơ bẩn.(anh ít có ác)
  Nghiêm Hạc và Bạch Thuận biến sắc.

  Hai mắt Hoa Nhất Đường cong cong: “Nhìn sắc mặt hai vị, chẳng lẽ là bởi vì hai câu thơ này mới đến chém ta sao?”
  Bạch Thuận: “Hoa, Hoa Nhất Đường, ngươi đừng giả, giả ngu, là, là ngươi làm phải không!”
  Nghiêm Hạc: “Tội danh vu khống Phùng thị ngươi gánh nổi không?”
  ”Ôi chu choa, ta đã nói bài thơ liên quan đến Phùng thị lúc nào đâu?” Hoa Nhất Đường gõ quạt bộp bộp, nghe rất có tiết tấu: “Ôi chu choa, các ngươi nói vậy là muốn nói bài thơ này đang nói về Phùng thị sao? Ôi chu choa, chẳng lẽ các ngươi biết Phùng thị cất giấu thứ gì đó dơ bẩn sao?”
  Bạch Thuận: “Ta, ta ta chưa từng nói như thế!”
  Nghiêm Hạc: “Ngươi đừng nói bậy!”
  Đám công tử trác táng bên phái Hoa Nhất Đường cũng bắt đầu ồn ào, bên kia nói “Cái gì mà môn đệ thư hương, toàn là đồ heo chó thôi.” bên này nói: “Hôm nay được mở mang kiến thức rồi, thế mà vẫn có người tự đứng ra nhận chửi cơ đấy”, còn có người tổng kết “Chẳng cần chút bạc lẻ nào đã không đánh tự khai” vân vân.
  Lâm Tùy An chọt chọt Ngõa Tứ: “Đây là bài thơ gì?”
  Ngõa Tứ: “Phùng thị là thế gia thư hương nổi danh nhất nước Đường, trường tư thục của Phùng thụ được ca ngợi là “văn môn” của nước Đường, có một câu tuyền tụng thế này, mười người đọc sách trong thiên hạ đều xuất thân từ “Văn môn”.

Nhưng bài thơ này ta chưa bao giờ nghe đến, có lẽ chỉ mới được phổ biến trong nửa tháng này.

Người làm thơ cũng lớn gan thật, chỉ thiếu việc chỉ thẳng vào mũi Phùng gia mắng nữa thôi.”
  Thú vị ghê, không biết nơi này có quy định chia sẻ qua năm trăm người thì tính là bịa đặt tin đồn hay không.

Lâm Tùy An Tâm nói.
  Nghiêm Hạc giậm chân rầm rầm: “Ăn nói hàm hồ, ngậm máu phun người, bài thơ này không phải nói Phùng thị!”
  Bạch Thuận: “Không, không không không không phải!”
  ”Ồ ~ tất cả mọi người nghe thấy chưa?” Hoa Nhất Đường nói: “Bọn họ nói bài thơ này không phải nói về Phùng thị.”
  Đám công tử trác táng: “Nghe…!rồi…!”
  Bùi Thi Quân bước từ trong phòng ra, phía sau hắn có vài thanh niên áo trắng đi theo, trong tay mỗi người đều cầm một xấp giấy, mặt trên viết đầy chữ, Hoa Nhất Đường tiện tay cầm lên một tờ đọc: “Hôm nay Bạch gia lang quân và Nghiêm gia nhị lang nói: bài thơ phổ biến gần đây trên phố “Thư hương tàng thối sắc lệnh hôn, nhất khoang ô uế xuất văn môn” không liên quan gì đến Dương Đô Phùng thị, đặc biệt thông báo cho dân chúng Dương Đô biết.” Đọc đến đây, đôi mày hắn khẽ nhíu: “Bùi Thất Lang, viết mấy trang rồi?”
  Bùi Thi Quân: “500 trang.”
  Bạch Thuận và Nghiêm Hạc mặt đều trắng bệch: “Hoa Nhất Đường, ngươi muốn làm gì?!”
  Hoa Nhất Đường thở dài: “Ta và Phùng huynh quen biết nhiều năm, đương nhiên không thể trơ mắt nhìn hắn bị người khác vu hãm, nhất định phải đòi lại thanh danh cho hắn, Bùi Thất Lang, phát mấy tờ này ra ngoài đi.”
  ”Hoa Nhất Đường!”
  ”Dừng, dừng tay!”
  Bạch Thuận và Nghiêm Hạc hét lên vọt tới, nhưng căn bản là không kịp, Bùi Thi Quân và đám công tử ăn chơi trác táng rải đám thông báo kia ra ngoài cửa sổ, như cánh hoa bay theo mặt trăng tản ra đầy trời, khiến cho người đi đường ồn ào đến nhặt xem, tiếng cười vang vọng khắp sông Cửu Sơ.
  ”Hoa Nhất Đường, ngươi khinh người quá đáng!” Một gã nam tử áo xanh đạp cửa bước vào, phía sau đi theo một đám thiếu gia trắng nõn khác, hiển nhiên chính là tên Phùng Tương Nghĩa trong truyền thuyết.
  Hoa Nhất Đường dựa vào cửa sổ, nở nụ cười tươi rói đến chói mắt: “Phùng huynh tới vừa đúng lúc, Hoa mỗ vừa mới thay huynh đòi lạnh thanh danh đấy.”
  Phùng Tuy Nghĩa tức đến đầu mày dựng thẳng: “Đánh cho ta…”
  Hoa Nhất Đường không cam lòng yếu thế, giơ quạt lên hô to: “Cùng lên nào…”
  Hai nhóm người phát ra tiếng gầm giận dữ kinh thiên động địa, xông vào nhau, kẻ tát miệng, người túm tóc, gạt chân, cắn lỗ tai, phun nước bọt, dùng đủ mọi thủ đoạn, chỉ trong thoáng chốc cả lầu ba ngôi tửu lâu đã gà bay chó sủa, chướng khí mù mịt.
  Ngõa Tứ nhìn mà nghẹn họng: “Lâm, Lâm nương tử, làm sao bây giờ?”
  Lâm Tùy An đóng gói xong món điểm tâm cuối cùng, xách Thiên Tịnh đứng lên.
  Tay trái Hoa Nhất Đường túm tóc Phùng Du Nghĩa, đầu gối phải thúc vào bụng Phùng Du Nghĩa, tay phải liều mạng dùng vẫy vẫy quạt gọi Lâm Tùy An: “Ân nhân, ân nhân! Giúp ta với!”

  Ngõa Tứ: “…!Ngươi không giúp sao?”
  Lâm Tùy An dứt khoát lách người đi ra ngoài.
  ”Này, ân nhân, cứu người, cứu người cứu đến cùng tiễn Phật tiễn đến tây…!tên chó Phùng Tương Nghĩa, ngươi dám cắn ta! Ta gặm chết ngươi! Ôi chao!”
  Tiếng kêu của Hoa Nhất Đường bị Lâm Tùy An ném ra sau lưng.
  Liên quan rắm gì đến cô, tuy rằng cô thích hóng hớt nhưng tuyệt đối không muốn bị cuốn vào mấy chuyện như vầy.
  *
  Một canh giờ sau, Mục Trung mới đủng đỉnh đến muộn.

Đại loạn tầng ba đã chấm dứt từ lâu, nói đến cũng lạ, đám công tử trác táng này làm náo loạn đến vậy thế nhưng khách ở tầng một tầng hai vẫn làm như không thấy, có lẽ thấy lâu cung quen rồi nên ăn thì cứ ăn, nên uống thì cứ uống, đợi bọn họ đánh xong thì dìu nhau phun nước bọt rời đi, còn ghé sát đầu bình luận với nhau.
  ”Đoán xem hôm nay bên nào thắng?”
  ”Ta đoán là Hoa gia Tứ Lang, ngươi nhìn hắn cười vui vẻ biết bao.”
  ”Phùng gia nhị lang mặt đen như đáy nồi ấy, khẳng định là thua rồi.”
  ”Ngươi nói đám nhị thế tổ này thật sự là ăn no rửng mở, ba ngày làm loạn một trận nhỏ, năm ngày đánh một trận lớn, bọn họ không mệt chứ ta ngó thôi cũng thấy mệt rồi.”
  ”Hoa gia Tứ Lang cũng thật qua đáng, rảnh rỗi làm cái bài thơ kia làm gì, đánh thẳng vào mặt mũi Phùng thị, người ta không liều mạng với hắn mới lạ đó.”
  ”Bài thơ kia thật sự là Hoa gia Tứ Lang viết sao?”
  ”Đầu tiên không biết có phải hắn viết hay không, thế nhưng hôm nay ầm ĩ thế này, Phùng thị chắc chắn không để yên đâu.”
  Đám phú nhị đại này quả nhiên là đám ăn no rững mở, Lâm Tùy An nghĩ.
  ”Lâm nương tử, ngươi thật sự đã gặp Hoa gia Tứ Lang sao?” Mục Trung hỏi.
  Lâm Tùy An khó hiểu nhìn Mục Trung, hắn đã hỏi câu này ba lần rồi.
  ”Mục công rốt cuộc muốn nói cái gì?”
  Mục Trung lắc đầu cười nói: “Chỉ là cảm thấy duyên phận của người và người có hơi thần kỳ.”
  Lâm Tùy An: “Hả?”
  Mục Trung không nói tiếp nữa mà mỉm cười đầy thâm ý khiến Lâm Tùy An nổi hết da gà.
  Sau bữa tối, căn cứ theo đề cử của Mục Trung, Lâm Tùy An đến ở phường Sơ Tinh phía đông thành, chọn một khách trạm tên là Vân Lai dừng chân, vốn định nghỉ ngơi một lát, đợi tối đến sẽ đi chợ đêm Dương Đô nổi tiếng dạo chơi, ai ngờ vừa nhắm mắt đã ngủ thiếp đi.

Lúc tỉnh lại, mơ hồ nghe được tiếng đập cửa rầm rầm, mí mắt Lâm Tùy An nặng nề, cố gắng vài lần cũng không mở ra được.
  Tiếng đập cửa càng lúc càng lớn, càng ngày càng vang.
  ”Người bên trong mở cửa ra! Mở cửa mở cửa mở cửa! Mở cửa ra! Mở cửa ra!”
  ”Nếu không mở cửa chúng ta sẽ tháo cửa đó!”
  Lâm Tùy An đột nhiên thấy hoảng hốt, cảm giác bây giờ giống như cô vẫn còn nằm trong phòng La Thạch Xuyên, trong phòng tràn ngập mùi máu tươi nhức mũi, quay đầu lại sẽ nhìn thấy thi thể La Thạch Xuyên vậy.
  Lâm Tùy An giật mình mở mắt ra, gần như đồng thời cửa phòng bị đập vỡ, bảy tám gã Bất Lương mặc áo đỏ xông vào như ong vỡ tổ, Lâm Tùy An thậm chí còn chưa kịp đứng dậy đã bị lưỡi đao kề vào cổ.
  ”Đã bắt được nghi phạm giết người, lập tức đưa vào đại lao!”
  Lâm Tùy An: Ôi, lại nữa?!
  9.7.2022.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN