Ngươi Có Tiền, Ta Có Đao - Chương 2: 2: Tuyệt Tình Đụng Phải Định Tình
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
59


Ngươi Có Tiền, Ta Có Đao


Chương 2: 2: Tuyệt Tình Đụng Phải Định Tình


NGƯƠI CÓ TIỀN, TA CÓ ĐAO
Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm
Dịch: Quá Khứ Chậm Rãi
Chương 2: Tuyệt tình đụng phải định tình
***
“Thiên Tịnh ở đâu?” Sát thủ gầm khẽ.
Thiên Tịnh?
Trong nhật ký đã từng nhắc tới, là tín vật định tình Lâm muội tử đưa cho Tô Thành Thiên, xem ra sát thủ này không phải do Tô Thành Tiên phái tới, nếu không thì đã biết Thiên Tịnh đã bị cho đi rồi.
Nhìn diễn biến của kịch bản này thì “Thiên Tịnh” tám phần cũng là đạo cụ quan trọng, nói không chừng là ngọc bội chìa khóa của kho báu gì đó cũng nên.
Đáng tiếc nhật ký của em gái Lâm hoàn toàn chỉ là dòng ý thức tình cảm, chỉ nhắc tới một lần đến thiên tịnh, tin tức Lâm Tùy An nắm giữ quá ít, vừa hay có thể lừa được gì đó từ lời của tên sát thủ này.
Lâm Tùy An đứng lên, phủi đất trên người: “Ngươi là người thứ ba.”
Sát thủ ngẩn ra: “Cái gì?”
“Ngươi là người thứ ba tới cướp thiên tịnh.” Lâm Tùy An chỉ ra ngoài cửa sổ: “Hai người phía trước đều chôn ở bên ngoài làm phân bón cho hoa rồi.”
“Không thể nào!” Sát thủ thốt lên, một giây sau lập tức phát giác mình lỡ lời, ánh mắt chợt lóe, tay cầm đao đấm trên mặt đất vọt tới, đao cắt chiếc chiếu cỏ vang lên một tiếng rẹt dài.
Mẹ ơi! Đến thật đó à!
Lâm Tùy An vội lui về phía sau, chỉ vài bước đã bị ép đến bên tường, mắt thấy ánh đao đã đến gần trước mắt, chỉ trong chớp mắt thân thể Lâm Tùy An giống như chạm vào công tắc kỳ dị gì đó, cô đạp vào vách tường phía sau một cái, cả người mượn lực bay lên không trung, thân thể co lại xoay người, lúc phục hồi tinh thần đã vững vàng dừng ở phía sau người sát thủ rồi.
Sát thủ kinh hãi, Lâm Tùy An cũng kinh hãi.
Cái gì vừa rồi? Ký ức cơ bắp sao?!
Chưa đợi Lâm Tùy An hoàn hồn thì tên sát thủ đã hét lớn một tiếng cầm đao chém tới, tốc độ ra đao hẳn là rất nhanh nhưng lọt vào mắt Lâm Tùy An lại rất chậm, cô thậm chí có thể phán đoán được hướng đi của đao, thân thể cô lại lần nữa tự mình cử động, đột nhiên gập eo xuống, hai cổ tay giao nhau thành hình chữ thập, vừa vặn chặn cổ tay cầm đao của tên sát thủ.
Lưỡi đao dựng thẳng trước mắt cô chưa đến hai mươi xen-ti-mét, Lâm Tùy An lại không hề hoảng hốt, cô có thể cảm giác được tay sát thủ kia đang điên cuồng ra sức, nhưng cánh tay và cổ tay của cô lại giống như chiếc kìm sắt không nhúc nhích.

Cơ thể này đang nói với cô rằng sức mạnh của tên sát thủ hoàn toàn không đáng nhắc đến.
Đột nhiên, cổ tay của tên sát thủ kêu rắc một tiếng, nghe giống như bị trật khớp rồi.
Mồ hôi sát thủ nhỏ giọt như hạt đậu, nửa khuôn mặt phía trên khăn che mặt vặn vẹo biến dạng, hai mắt trừng ra tơ máu: “Sao, làm sao có thể?! Chẳng, chẳng lẽ lời đồn chủ nhân của Thiên Tịnh có thể lấy một địch trăm là có thật sao?! “
Wow, cô còn có lời đồn trâu bò như thế sao?
“Đúng, là thật đó!” Lâm Tùy An nói.

Cho dù lời anh ta nói là thật hay giả thì cứ dọa anh ta sợ đã.
Đồng tử tên sát thủ kịch liệt co rút, cả người chạy lùi phía sau vài bước rồi nhảy ra khỏi cửa sổ chạy vào trong bóng đêm.
Lâm Tùy An thở ra một hơi, ôm ngực chậm rãi ngồi trên mặt đất, mấy động tác vừa rồi hình như lại đụng đến vết thương, thật nguy hiểm, may mà không hộc máu nếu không thì bại lộ rồi.
Sát thủ nói không thể nào có người khác đến cướp Thiên Tịnh, chứng tỏ bí mật của Thiên Tịnh có rất ít người biết đến, tin tức này không tệ, nghĩa là tạm thời cô coi như sẽ được an toàn, không nguy hiểm đến mức bị đập tập thể mất.
Vừa rồi cũng không có cảm giác sự tồn tại của khí dồn Đan Điền hay hai mạch Nhậm Đốc gì, em gái Lâm hẳn là không có nội công, sát thủ cũng chỉ dùng sức mạnh để liều mạng, có lẽ thế giới này căn bản không có thiết lập nội công, cũng có lẽ là còn chưa gặp được cao nhân biết nội công, cũng may sức mạnh và nhãn lực của thân thế này đều rất kinh người, tự bảo vệ mình hẳn là không có vấn đề gì.
Sắp xếp những thông tin có ích lại một một cách đơn giản, Lâm Tùy An thở phào nhẹ nhõm, nhìn căn phòng hỗn độn, xoa vai đứng dậy, nhét nhật lục ở dưới gối, thoải mái nằm vào chăn.
“Chuyện đã đến nước này thì cứ đi ngủ trước đã.”
 *
Một giấc ngủ vừa sâu vừa ngon, lúc mở mắt ra mặt trời đã lên cao, ánh mặt trời trong suốt chiếu lên chiếc chiếu cỏ rách nát nhìn có hơi tịch mịch.
Lâm Tùy An kinh ngạc nhìn ra ngoài cửa sổ, một con chim sẻ xẹt qua mái hiên, mang theo một cơn gió lạnh lẽo.
……!Cô thực sự đã xuyên không rồi sao.
Ngủ một giấc tinh thần tốt hơn nhiều, cơn đau ở ngực đã biến mất, Lâm Tùy An lấy một bộ đồ mới từ trong tay nải ra thay, quần áo đêm qua cô mặc toàn mồ hôi với máu, cũng không biết có thể giặt sạch hay không, quần áo của em gái Lâm rất đặc sắc, vải bông màu quạ, cổ tròn, tay áo bó, áo dài vừa qua bắp chân, quần rộng thùng thình, giống như quần thể thao thắt dây thời hiện đại, Lâm Tùy An học cách ăn mặc của nguyên chủ, buộc chặt ống quần, nhảy nhót tại chỗ, cảm giác cực kỳ ngầu lòi.
Càng vui mừng hơn là trong cuộn quần áo còn phát hiện một cái túi vải hoa, bên trong có hai xâu tiền, Lâm Tùy An đếm thứ, một xâu năm mươi đồng, tạo hình đồng tiền cổ điển hình, bên ngoài tròn bên trong vuông màu sắc hơi trắng, xung quanh lỗ tiền hình vuông có đúc bốn chữ: Huyền Nguyên Thông Bảo.
“Cộc cộc cộc” Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa: “Lâm nương tử đã tỉnh chưa? Gia chủ có lời mời.” Là giọng nói của Mạnh Mãn.
Tám phần là muốn tiếp tục cái kịch bản tình tay bốn của chiến trường Tu La hôm qua đây mà, Lâm Tùy An âm thầm thở dài, cất túi tiền đi, suy nghĩ gì đó lại huơ tay mang theo luôn cuốn nhật lục.
Ánh mặt trời bên ngoài sáng sủa, Mạnh Mãn trước mặt cô hai mắt đen như gấu trúc, thò đầu vào nhìn mớ hỗn độn trong phòng cô một cái, thần sắc khẽ động.
Lâm Tùy An có hơi xấu hổ: “Tối hôm qua…!có vài chuyện ngoài ý muốn…”
“Lát nữa ta bảo người hầu tới dọn dẹp.” Cũng không biết có phải là ảo giác của Lâm Tùy An hay không mà sắc mặt Mạnh Mãn hình như sáng lên một chút: “Xin đi theo ta.”
Dọc theo hành lang vòng qua hậu viện, xuyên qua một cánh cửa, trước tầm mắt hiện tiền viện rộng lớn, trong viện xây một ngôi đình cao hơn trượng, cột ngói, nền gạch, dưới mái hiên là chiếc rèm trúc dài, Mạnh Mãn dẫn Lâm Tùy An leo lên bậc thềm trước đình, phía ngôi đình phía bắc có ba tấm mành trúc, không có hoa văn gì, nhìn rất thanh lịch, ngồi trước bình phong…!À, không, quỳ trước bình phong là một người đàn ông trung niên khôi ngô, quần đen áo đen, tóc mai điểm trắng, biểu cảm nghiêm túc.
Lâm Tùy An nghĩ: Vị này hẳn là đương gia của nhà họ La, cũng là ân nhân cứu Lâm Tùy An: La Thạch Xuyên.
La Khấu ở bên trái La Thạch Xuyên, trong tay nắm chặt một tấm khăn lụa mỏng, đôi mắt vừa đỏ vừa sưng, thoạt nhìn giống như một chú thỏ con.

Mạnh Mãn ngồi một bên khác.
Phía đông tay có mấy người đang quỳ, trước mặt mỗi người đều bày một cái án nhỏ, trên án bày ấm trà chén trà, những người này có nam có nữ, độ tuổi từ hai mươi đến bốn mươi hơn, nam tử da dẻ thô ráp, hơi đen, nữ tử mặc váy lụa, đầu búi cao, tất cả đều đang nhìn Lâm Tùy An, hiển nhiên là người nhà họ La.
Tô Thành Tiên đã đến từ sớm, thắt lưng thẳng tắp quỳ gối ở giữa, trên gáy mồ hôi đổ ra như hột, bên cạnh đặt một cái ghế trống, chắc hẳn chính là vị trí của Lâm Tùy An.
Lâm Tùy An bước đến kéo chiếc án nhỏ cách Tô Thành hai mét, dưới ánh mắt ngạc nhiên của mọi người ngồi xuống…!À không, quỳ xuống rồi âm thầm kêu khổ.

Cứu mạng, cái tư thế quỷ này mỏi chân lắm luôn.
“Lâm nương tử, vết thương đã đỡ hơn chút nào chưa?” La Thạch Xuyên hỏi.
Lâm Tùy An: “Tốt hơn nhiều rồi, đa tạ la gia chủ quan tâm.”
La Thạch Xuyên: “Ngày hôm trước, chuyện La mỗ bàn với Lâm nương tử, Lâm nương tử đã có quyết định chưa?”
Lâm Tùy An: Chuyện gì cơ? Chuyện này không có trong nhật ký của em gái Lâm.
Phản ứng đầu tiên của cô là nhìn sang Mạnh Mãn, ai ngờ Mạnh Mãn lại rũ mắt xuống, ngay cả nhìn cũng không thèm liếc mắt nhìn cô một cái, ngược lại Tô Thành Tiên lại nhìn cô, hốc mắt ửng đỏ, biểu cảm bi thương.

Lâm Tùy An lúc này mới phát hiện người này đẹp mã phết, ngũ quan đoan chính cộng thêm làn da trắng, rất có khí chất thiếu niên, môi hắn khẽ động giống như đang nói…!
[An Nương…]
“An Nương” là lời yêu thương của Tô Thành nói với em gái Lâm.
Lâm Tùy An gần như muốn bật cười, anh ta bày ra biểu cảm và cách xưng hô này chẳng lẽ cho rằng nàng sẽ vô tư mà toại nguyện cho cái tên cặn bã như anh ta sao?
“Tô lang quân từng nói, chỉ là bởi vì phụ thân ngươi có ân với hắn, lúc lâm chung lại định ra hôn ước, thực ra hắn không có bất kỳ tình cảm nam nữ nào với ngươi.”
“Tô lang quân tài hoa hơn người, La gia nữ tài mạo song toàn, bọn họ mới là một cặp trời sinh, Lâm gia nương tử ngươi hà tất phải ngăn cản nhân duyên của người khác chứ?”
“Tô lang quân xuất thân từ gia tộc học sĩ lớn, nhưng Lâm nương tử ngươi thì sao?”
“Tiểu nương tử không hiểu thế sự, nhận thức còn nông cạn, ta khuyên ngươi một câu, con người quý ở chỗ tự hiểu rõ bản thân.”
“La gia sẽ không bạc đãi Lâm nương tử, nếu chịu hủy bỏ hôn ước thì La gia nguyện tặng sáu quan tiền lộ phí, cũng sẽ cho người đưa ngươi đến huyện Định An tìm họ hàng.”
“La gia ta có ấn cứu mạng với Lâm nương tử, vả lại chúng ta đã nhượng bộ mức này rồi, ngươi chớ nên vong ân phụ nghĩa.”
Chúng tộc nhân nhao nhao “khuyên” cô, người này nói một câu người kia tiếp một câu, rất có trật tự, giống như đã diễn tập rất nhiều lần rồi, xem ra trước kia đã không ít lần “khuyên” nguyên chủ.
Lâm Tùy An không nghe sót câu nào, gãi gãi đầu: “Hiện tại thịt lợn giá bao nhiêu một cân?”
Một câu không đầu không đuôi nói ra, cả phòng đều sửng sốt.
“Ta đổi cách nói khác.” Lâm Tùy An xoay hai bàn chân đã tê dại đổi thành khoanh chân ngồi: “Sau quan tiền có có thể mua bao nhiêu cân thịt lợn?”
Mọi người càng khiếp sợ, ánh mắt nhìn Lâm Tùy An giống như đang nhìn một con điên.
Chỉ có biểu cảm của La Thạch Xuyên không có chút thay đổi nào, bình tĩnh nhìn Lâm Tùy An một cái, nói: “Năm trăm tiền có thể mua một con heo, sáu quan tiền có thể mua mười hai con heo.

“Ô ô, không tồi, Tô Lang ngươi thế mà đáng giá mười hai con heo.” Lâm Tùy An cười nói.
“Lâm Tùy An ngươi chớ có khinh người quá đáng!” Tô Thành Tiên nổi giận đùng đùng, mọi người đập bàn đứng lên, mắt thấy sắp xông lên đánh tập thế Lâm Tùy An.
“Ta đồng ý giải trừ hôn ước.” Lâm Tùy An đột nhiên thu lại nụ cười: “Tô Thành Tiên, trả Thiên Tịnh lại cho ta.”
*
Ngoài dự liệu của Lâm Tùy An, Thiên Tịnh không phải ngọc bội mà là một thanh đao kỳ lạ.

Đã thế còn được hai tên hán tử vác lên.
Đao kia cực kỳ nặng, nhưng Lâm Tùy An nắm trong tay cảm giác lại rất vừa vặn, vỏ đao được đúc bằng huyền thiết, bề ngoài có màu đen hơi gồ ghề, không có bất kỳ hoa văn nào, chuôi đao khắc hai chữ “Thiên Tịnh”, rút đao ra khỏi vỏ, thân đao hẹp thẳng, rộng bằng ba ngón tay rộng, dài hai tấc, thân đao có những đốm màu xanh đậm, không biết là rỉ sét hay là mốc meo, khiến cho lưỡi đao càng thêm óng ánh.
Con dao này thoạt nhìn vừa nặng vừa không đáng giá, khó trách Tô Thành Tiên lại không chút do dự liền trả lại cho cô như thế.
“Có thể ký vào thư hủy hôn rồi chứ?” Tô Thành Tiên khó chịu nói.
Lâm Tùy An thu đao vào vỏ: “Được.”
Tô Thành Tiên và người nhà La thị rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, Mạnh Mãn bưng khay văn phòng tứ bảo đến trước mặt Tô Thành Tiên và Lâm Tùy An, Tô Thành Tiên vội ký tên đóng dấu, Lâm Tùy An cũng không nóng nảy, đầu tiên cẩn thận đọc thư từ hôn một lần, trên đó tên tuổi ngoại hình quê quán, địa điểm và ngày tháng đính hôn của Tô Thành Tiên và cô, kèm thêm con dấu quan mối, nguyên nhân từ hôn (hai bên đồng ý hủy hôn), địa điểm hủy hôn, ngày tháng, con dấu quan mối (tạm thời trống), thư từ hôn phải gửi đến nơi xuất xứ (huyện Tuyên Nguyên)…
Lâm Tùy An lúc này mới hiểu ra vì sao Tô Thành Tiên lại buộc cô giải trừ hôn ước, chế độ hôn nhân của thế giới này vô cùng rườm rà nghiêm khắc, đính hôn cần thỉnh quan mối viết thư đính hôn, và phải nộp bản sao đính hôn cho quan phủ nơi lưu trữ hộ tịch, lấy lời thề minh ước, nếu không có thư hủy hôn thì hôn ước này vẫn có hiệu lực.

Nếu một cuộc hôn nhân khác được xác định mà không có xác định hủy hôn thì nó sẽ được coi là một tội nghiêm trọng, không chỉ hôn ước không có hiệu lực mà e là phải chịu phạt.
Lâm Tùy An sau khi ký thư từ hôn, đầu tiên phải được quan mối giới địa phương xác nhận, sau đó đưa về nguyên quán.

Đợi quan phủ nguyên quán xác nhận không sai thì Tô Thành Tiên và La Khấu mới có thế bàn luận chuyện cưới gả.
Căn cứ vào thời gian trong nhật ký của nguyên chủ mà tính toàn thì từ chỗ này đến huyện Tuyên Nguyên ít nhất phải tốn một tháng thời gian, Lâm Tùy An rất hài lòng, điều này cho thấy cô còn có cả đống thời gian đến phá hôn sự giữa Tô Thành Tiên và La gia.
Ước chừng là thời gian Lâm Tùy An đọc hôn thư quá lâu, Tô Thành Tiên và người nhà họ La đều cực kỳ sốt ruột, Mạnh Mãn hạ giọng nói: “Ngươi còn nhớ rõ lời ta nói không?”
Lâm Tùy An ngẩng đầu, nhìn thấy ánh mắt sâu kín mà Mạnh Mãn nhìn nàng, không khỏi nhớ tới biểu cảm tối hôm qua của hắn, cũng là ánh mắt như vậy…!Hình dung như thế nào đây, có chút áp lực lại có chút hung dữ.
Lâm Tùy An mau chóng ký xong thư từ hôn rồi dùng ngón tay đóng dấu, đồng tử Mạnh Mãn kịch liệt co rút, bê thư từ hôn đưa cho La Thạch Xuyên xem.

La Thạch Xuyên xem xong thì gật đầu, bàn tay cầm khay gỗ của Mạnh Mãn nổi gân xanh.
Người nha La thị ai nấy đều vui mừng.
“Thật tốt quá, La thị ta thông gia với Tô thị, về sau chúng ta sẽ có huyết thống học sĩ quý tộc.

Đợi Tô công tử trúng khoa cử được làm quan thì tiền đồ La thị lại càng không thể đong đếm được.”
“Đúng vậy, không lâu nữa La thị chúng ta nhất định có thể trở thành Hoa thị ở Dương Đô thứ hai rồi!”
“La lão cẩn thận lời nói, lời này nếu như truyền ra ngoài thì rước họa vào thân đó.”

“Sợ hắn làm gì, Tô thị là gia tộc học sĩ truyền thừa trăm năm, chỉ là một Hoa thị kia chẳng đủ nhét kẽ răng đâu!”
“Khoa thi lần này Tô công tử ngươi có nắm chắc không? La gia ta cũng coi như có nhân mạch, nếu cần thì thì cứ mở lời.”
Lâm Tùy An hứng thú nhìn vẻ mặt từng người bọn họ, cô bưng chén trà lên uống một ngụm trà, đột nhiên vẻ mặt nhăn lại, nước trà vừa đắng vừa chát, quá khó uống, cô cố nén không nhổ ra, ngậm trong miệng định thừa dịp người ta không chú ý mới nhổ ra lại.
Tô Thành Tiên ngẩng cao đầu, nụ cười trong tiếng nịnh hót của hắn càng xán lạn, nhìn La Khấu nói: “Lần đầu gặp gỡ giữa gió xuân, trăng lạnh tương tư mi mắt nàng.”
Lâm Tùy An: Làm gì thế? Tại sao đột nhiên lại ngâm thơ? Tại sao bài thơ này nghe quen thế? Trong 300 bài thơ Đường sao?
Người nhà La thị hét lớn: “Một bài thơ định tình!”
“Thơ hay, ngôn từ đã dừng lại như ý vẫn chưa hết, dường như có vui sướng, lại có một chút sầu bi.”
“Âm vận đầy đủ, trong nhạt có đậm, hàm xúc không lộ liễu.”
“Lúc ẩn lúc hiện, khi hư khi thực, ý cảnh cao nhã, ý vị thâm sâu.”
“La nương tử, có đáp không?”
Lâm Tùy An ngạc nhiên: Đây là gì? Đọc hiểu thơ à?
Sắc mặt La Khấu ửng hồng, ánh mắt trong suốt, trong lòng ngập tràn Tô Lang của nàng, cao giọng đáp lời: “Hồng hoa có mùa lại không mùa, nước chảy như tình chàng vô hạn.”
Người La thị vỗ tay hét lớn: “Đáp rất tốt!”
“Phụt…” Lâm Tùy An phun ra một ngụm nước.
Trong phòng yên tĩnh, tất cả mọi người đều nhìn về phía Lâm Tùy An, vẻ mặt đầy khinh bỉ.
“Cô nương nông thôn này cũng mặt dày quá, thư từ hôn đều đã ký rồi còn ở lại đây làm gì?”
“Ngay cả thơ định tình cũng nghe không hiểu, quả nhiên là người thô bỉ.”
“Nghe vị hôn phu của mình làm thơ định tình với nữ tử khác, thật sự là tự rước nhục mà.”
Lâm Tùy An dùng tay áo lau miệng, dùng vẻ mặt không thể tin nhìn Tô Thành Tiên, Tô Thành Tiên khinh thường trừng mắt với Lâm Tùy An một cái, tiếp tục ngâm tụng với La Khấu: “Vạn dặm hồng trần xa xôi, không ai…!”
“Không ai hiểu được tình này!” Lâm Tùy An gần như đồng thanh Tô Thành Tiên nửa câu sau.
Lúc này, Tô Thành Tiên kinh hãi, người nhà La thị sửng sốt, Lâm Tùy An lại mỉm cười.
Hóa ra trong nhật ký nói “định tình” không phải là nghĩa đen mà cô hiểu, mà là thế giới này thực sự có quá trình “định tình”, căn cứ vào suy đoán của cô, tám phần là ngâm thơ định tình trước mặt mọi người và người mình yêu, giống như công khai thổ lộ ở thời hiện đại.
Bài thơ trong nhật ký không phải nguyên chủ vì muốn thể hiện tình cảm tự mình sáng tác, mà là Tô Thành đọc cho nguyên chủ trước.
“Lâm tỷ tỷ, sao tỷ biết…” Khuôn mặt nhỏ nhắn của La Khấu trắng bệch, khăn tay trong tay siết chặt.
Tô Thành Tiên ngạc nhiên nhìn Lâm Tùy An: “Lâm Tùy An lấy nhật lục ra lắc lư trước mặt mọi người, sắc mặt Tô Thành Tiên đại biến, lao đến muốn xông lên đoạt lấy: “Ngươi…”
“Ông nội người!” Lâm Tùy An tát một cái vào mặt hắn, Tô Thành Tiên bay ra ngoài nằm sấp trên mặt đất một lúc lâu cũng không đứng dậy được.
Lâm Tùy An dưới ánh mắt kinh hãi của mọi người đi tới trước người La Khấu, ngồi xổm xuống mở ra đoạn nguyên chủ ghi chép bài thơ định tình kia, La Khấu run rẩy ngón tay mở khăn tay ra, trên khăn tay thêu một bài thơ, là bài vừa rồi nàng và Tô Thành ngâm tụng, hơn nữa vừa vặn giống y hệt như trong nhật ký của nguyên chủ.
“Ngay cả bài thơ định tình cũng lười viết lại bài khác.” Lâm Tùy An nhẹ giọng nói: “Ngươi thật sự cảm thấy hắn ta có tình cảm với ngươi sao.”
5.5.2022.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN