Ngươi Có Tiền, Ta Có Đao - Chương 25: 25: Lời Mời Từ Anh Đẹp Trai Của Đại Lý Tự
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
47


Ngươi Có Tiền, Ta Có Đao


Chương 25: 25: Lời Mời Từ Anh Đẹp Trai Của Đại Lý Tự


NGƯƠI CÓ TIỀN, TA CÓ ĐAO
Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm
Dịch: Quá Khứ Chậm Rãi
*
Chương 25: Lời mời từ anh đẹp trai của Đại Lý Tự
“Cộp, cộp, cộp…”
  Tiếng bước chân đi từ xa đến gần, Lâm Tùy An nhíu mày, đang muốn đứng dậy thì lại bị Hoa Nhất Đường đè trở về, hắn chắp tay sau lưng đứng trước song sắt nhà lao, giọng điệu như cười như không: “Lăng Tư Trực, một đêm không gặp, phong thái hơn người nhỉ.”
  Lăng Chi Nhan ở ngoài phòng giam, mặt đối mặt với Hoa Nhất Đường, vẻ mặt trong ánh lửa nhìn có vẻ thâm sâu sắc bén, đáng tiếc lại bị lớp băng dính máu trên đầu phá hủy hết hình tượng chỉnh thể, nhìn nhìn có hơi chật vật.

Hắn ra hiệu cho ngục tốt phía sau: “Mở phòng giam, thả bọn họ ra.”
  ”Khoan!” Hoa Nhất Đường cực kỳ đề phòng: “Ngươi muốn làm gì? Chẳng lẽ lại muốn diễn lại trò cũ sao?”
  Lăng Chi Nhan: “Hiềm nghi giết người của hai vị đã bị loại trừ.”
  Lâm Tùy An hơi nhổm người ngồi dậy: Gì cơ?!”
  ”Ôi ôi ôi, ngươi nằm yên đi, đừng ngồi dậy lỡ lát nữa bộp cái ngất xỉu nữa giờ.” Hoa Nhất Đường vội vàng gào lên chạy tới, cầm chăn lên muốn đắp lên người Lâm Tùy An, Lâm Tùy An mặc kệ hắn vén chăn lên, lách mình đến đứng đối diện Lăng Chi Nhan: “Nói rõ ràng.”
  ”Giờ tí ba khắc đêm qua.” Giọng của Lăng Chi Nhan giống như như bị ánh sáng u ám thấm vào, trầm thấp nghẹn ngào: “Trong Thanh Ca phường phát hiện một cái đầu người, một canh giờ sau, ở Lăng Tam phường phát hiện thi thể, qua điều tra thì thời gian tử vong ước chừng là vào canh một.”
  Canh một đổi thành thời gian hiện đại là từ năm giờ chiều đến chín giờ tối, khoảng thời gian này cô và Hoa Nhất Đường đều ở đại lao phủ nha, thậm chí Mộc Hạ cũng đã bị nhốt, đúng là một chứng cứ ngoại phạm hoàn hảo.
  Hoa Nhất Đường: “Thân phận người chết là ai?”
  Lăng Chi Nhan: “Tưởng Hoằng Văn.”
  Hoa Nhất Đường hít một ngụm khí lạnh.
  Lâm Tùy An: “Ai thế?”
  ”Một trong những người nằm trong đám Phùng Du Nghĩa.” Hoa Nhất Đường híp mắt: “Hơi phiền toái, xem ra vụ án này là…”
  ”Là vụ án giết người liên hoàn.” Lăng Chi nhan nói.
  *
  Lâm Tùy An ngồi trong sảnh phụ của phủ nha, lòng thầm cảm thán thế sự vô thường.
  Người đàn ông đứng bên cạnh Lăng Chi Nhan, lông mày rậm mặt vuông, trên cổ có một vết máu, là do Lâm Tùy An dùng xích sắt siết chặt, chính là tên quan sai tên Minh Thứ kia, hắn đang trừng mắt nhìn Lâm Tùy An, biểu cảm rất là không thiện cảm, trên mặt giống như viết “Nếu không phải do cấp trên thì ông đây nhất định sẽ đánh với ngươi một trận.”
  Hoa Nhất Đường ngồi ở bên cạnh, nhướng nửa bên lông mày thoải mái uống trà, nhận được anh mắt muốn giết người của Minh Thứ, chẳng những không chịu tém tém lại mà còn tỏ ra đắc ý, thỉnh thoảng lại chép miệng hai cái, thành công chia sẻ hơn phân nửa sự tức giận của Minh Thứ với Lâm Tùy An.
  Lăng Chi Nhan đưa hai phần lời khai qua, hai phần chữ viết không giống nhau, một bản ghi chép là hồ sơ chi tiết của Lăng Chi Nhan trong phòng khách, từng câu từng chữ đều rõ ràng, nửa chữ không sai, bản ghi chép thứ hai lại là lời khai của Lâm Tùy An thừa nhận mình giết người giấu xác, Lâm Tùy An liếc mắt một cái, quả thực là sơ hở trăm phần trăm, rõ ràng là thả rắm, vả lại chữ viết nhìn rất quen mắt, rất giống với chữ viết trên công đường lần trước.
  Hoa Nhất Đường nói gần nói xa: “Ôi, Lăng Tư Trực cầm theo phần lời khai giả này, chẳng lẽ là định đóng khung treo lên xà nhà sao?”
  Minh Thứ tức giận đến mức cổ nổi gân xanh, Lăng Chi Nhan giơ tay lên, hắn chỉ có thể rũ mắt nghiêm trang đứng một bên.
  Mày Lăng Chi Nhan nhíu lại càng chặt, đứng dậy cung kính thi lễ nói: “Trước đó Lăng mỗ làm việc lỗ mãng, khiến cho hai vị phải chịu oan, xin được bồi tội!”
  Lâm Tùy An hơi kinh ngạc, cô không biết cứ Tư Tực của Đại Lý Tự cao bao nhiêu, nhưng nhìn thái độ của Chu thái thú thì hẳn là đại quan, thế nhưng thái độ nhận sai của hắn lại thành khẩn như thế, khiến cô chẳng hiểu ra làm sao.
  Hoa Nhất Đường vẫn không phục, hừ hừ nói: “Nói bằng miệng ai chẳng nói được?”
  ”Đợi vụ án này kết thúc, Lăng mỗ nhất định sẽ chuẩn bị hậu lễ đến cửa tạ lỗi.

Nhất là Lâm nương tử, muốn bồi thường bất cứ thứ gì đều có thể đề xuất.”
  Lâm Tùy An lấy lại tinh thần: “Bồi thường tiền sao?”
  Hoa Nhất Đường: “Này!”
  Lăng Chi Nhan: “Cũng được.”
  Lâm Tùy An dựng hai ngón tay lên: “Hai mươi tấm lụa.”
  Minh Thứ giận dữ: “Ngươi đục nước béo cò!”
  Lăng Chi Nhan: “Không được vô lễ.”
  Minh Thứ tức giận im lặng, Lăng Chi Nhan gật đầu: “Cũng được.”
  Lâm Tùy An vui vẻ: “Được rồi, vậy ta bỏ qua.”
  Hoa Nhất Đường xị mặt, hừ mũi một tiếng.
  Lâm Tùy An lười để ý tới hắn, Hoa gia vừa là sĩ tộc vừa là phú hào, đương nhiên không để vào mắt chút tiền bồi thường này, nhưng đối với cô mà nói thì nó lại ý nghĩa rất khác.

Một tấm lụa bằng nửa quán tiền, hai mươi tấm lụa chính là mười quán tiền, thuê một tiểu viện ở phường Trùng Yên một tháng năm trăm đồng, số tiền này đủ tiền thuê nhà hai mươi tháng của cô rồi, hơn nữa còn có sáu quán tiền mang theo từ huyện Nam Phố, phí sinh hoạt hai năm sau bớt được phần nào rồi.

Trong khoảng thời gian đó đi tìm một công việc kiếm tiền, cuộc sống cứ thế mà ổn thỏa vui vẻ.
  ”Nếu hai vị đã không trách lỗi, vậy Lăng mỗ có thể tiếp tục nói không?” Lăng Chi Nhan hỏi.
  Hoa Nhất Đường đang muốn từ chối thì Lâm Tùy An đã giành nói trước nói: “Mời Lăng Tư Trực nói.”
  ”Lúc Lăng mỗ đến phủ nha Dương Châu, Chu thái thú tuyên bố đã thẩm tra vụ án này rồi đưa cho ta phần khẩu cung này, ám chỉ rằng sau vụ án này của ta có liên quan mật thiết với thế lực thế gia ở Dương Đô.” Biểu cảm của Lăng Chi Nhan lúc nói câu này vô cùng khổ não, lại phối hợp với tạo hình băng bó đầu kia, quả thực khổ không nói lên lời.
  ”À.” Hoa Nhất Đường cười lạnh lẽo: “Chỉ thiếu việc dán cái danh diệu Hoa thị nhà ta lên mặt ngươi nữa thôi?”
  Lăng Chi Nhan: “Lúc Lăng mỗ ở Đông Đô, từng nghe đồn rằng Hoa thị rằng: “Viên ngọc sáng hơn ngời tất thảy, chim bay mỏi cánh vạn dặm không, một nét tú lệ giữa rừng hoa, một nhánh xuân giữa ngàn biển nước.”
(Mộ Phật đoạn này tui dịch bậy thiệt, ý ý như Hoa thị nó độc nhất vô nhị xong rồi hoa mỹ lên chút, vậy thôi)
  Hoa Nhất Đường: “Không cần mấy trò nịnh hót kia, từ nhỏ đến lớn ta đã nghe chán rồi.”
  ”Hoa Tứ Lang đã từng nghe đến một cách nói khác của câu trên chưa.”
  Hoa Nhất Đường bốp một tiếng xòe quạt ra, đắc ý nói: “Một tộc là quái thai, ai nấy đều kiêu ngạo, cả người đều là mùi tiền thối, nghèo đến nỗi chỉ còn lại tiền.”
(Em cũng muốn nghèo như anh)
  Lâm Tùy An: “…”
  Lăng Chi Nhan quả thật không ngờ Hoa Nhất Đường lại tùy tiện nói ra như vậy, nhất thời bị nghẹn đến không nói nên lời, Minh Thứ trừng mắt nhìn Hoa Nhất Đường, trên mặt viết bốn chữ to tướng: Danh bất hư truyền!
  ”Khụ, Lăng mỗ vốn vẫn còn nghi ngờ những gì Chu thái thú nói.” Lăng Chi nhan gian nan nói: “Cho đến khi nhìn thấy cái này.” Nói xong, hắn lại móc ra một xấp giấy trắng viết đầy chữ, thế mà lại là mấy tờ giấy viết câu “thơ” về Phùng thị mà Hoa Nhất Đường rải ở Lầu Phù Dung.
  Da mặt Hoa Nhất Đường hơi giật giật.
  Lâm Tùy An: “…”
  Hoa Nhất Đường đúng là tự lấy đá đập vào đầu mình!
  ”Dương Đô Hoa thị và Phùng thị không hợp nhau, người chết lại có quan hệ rất khắng khít với Phùng thị, hơn nữa hai vị lại trùng hợp xuất hiện ở chỗ giấu thi thể, cho nên hai vị quả thực là nghi phạm lớn nhất ở đây.” Lăng Chi Nhan thở dài: “Lăng mỗ lần này tới Dương Đô, mang theo mệnh lệnh đên, nhất định phải đánh nhanh thắng nhanh, nên mới dùng cách thăm dò Hoa gia Tứ Lang, xem ngươi có giống như trong lời đồn hay không…!khụ, chỉ là không ngờ…”
  Lăng Chi Nhan sờ sờ vết thương trên trán, ánh mắt nhìn Lâm Tùy An hơi u oán, sắc mặt Minh Thứ càng khó coi hơn.
  Lâm Tùy An: “…”

  Chuyện này không trách cô được nhé, tình hình lúc đó như thế, cho dù là ai thì cũng đều sẽ phản kháng thôi.
  Hoa Nhất Đường lạnh lẽo cười: “Nếu là ta nhớ không lầm thì thì Đại Lý Tự Khanh và Phùng thị là thông gia nhỉ.”
  Lăng Chi Nhan: “Lăng mỗ đến Dương Đô, quả thực là nhận mệnh của Đại Lý Tự Khanh Trần Công.”
  Hoa Nhất Đường: “Ngươi cũng thẳng thắn đó.”
  Lâm Tùy An lúc này mới nghe ra hiểu: Thì ra Lăng Chi Nhan vốn là Đại Lý Tự phái tới giúp Phùng thị, vậy vì sao bây giờ lại đưa những chứng cứ này ra? Ý của hắn, hình như là muốn gạt Phùng thị sang một bên để hợp tác với Hoa thị ư?
  ”Ngươi muốn hợp tác với Hoa thị ư?” Hoa Nhất Đường hỏi.
  Lâm Tùy An bất ngờ, bây giờ cô thực hoài nghi tên Hoa Nhất Đường này đã mua chuộc giun trọng bụng cô rồi.
  ”Ta muốn hợp tác với Hoa Nhất Đường ngài.” Lăng Chi Nhan nói: “Hoa gia Tứ Lang thông minh hơn người, lúc còn nhỏ từng giúp Bất Lương soái huyện Tân Đồng Mục Trung điều tra mấy vụ án, thực sự là kỳ tài phá án hiếm có.

Trong vụ án này, vài nạn nhân chết có trạng thái quái dị, thân phận đặc thù, quan hệ cá nhân phức tạp, tình tiết vụ án phức tạp, Lăng mỗ vừa mới đến còn lạ nước lạ cái, quả thực cần người tương trợ.”
  Hoa Nhất Đường: “Lăng gia Lục Lang mười bảy tuổi đã là đầu bảng khoa tiến sĩ, thư lang nhậm học, hai mươi tuổi vào Đại Lý Tự, chỉ hai năm đã thăng chức Tư Trực của Đại Lý Tự, chuyên phá những vụ án khó nhằn, là long phượng trong thế hệ đời này của Lăng thị, một người toàn thân chỉ bốc mùi tiền hôi thối ăn chơi trác táng như ta, chỉ sợ không giúp được ngươi rồi.”
  Lăng Chi Nhan thở dài: “Đã như vậy thì Lăng mỗ cũng không miễn cưỡng.” Nói xong, lại nhìn về phía Lâm Tùy An: “Lâm nương tử có bằng lòng giúp ta một tay không?”
  Hoa Nhất Đường ngồi lại thẳng tắp, Lâm Tùy An chỉ vào mũi mình: “Ta?”
  Lăng Chi Lăng nghiêm túc gật đầu: “Ta đã xem hồ sơ của huyện Nam Phố, rất khâm phục khả năng phá an của Lâm nương tử, cộng thêm đao pháp sắc bén của Lâm nương tử, nhất định rất có ích với vụ án này.”
  Lâm Tùy An gãi ót, chìm vào suy nghĩ.
  Cô đến thế giới này và nhận được hai ngón tay vàng, một là đao pháp tà môn có sẵn trên người, hai là có thể nhìn thấy chấp niệm hồi ức của tử thi, hơn nữa cô cứ liên tiếp gặp phải án mạng, giống như trong bóng tối có thứ gì đó đang ám chỉ rằng, phá án chính là số mệnh của cô ở thế giới này vậy…
  Cảm thấy hơi khó chịu rồi đó!
  Số mệnh này cũng chả may mắn gì cả.
  ”Ngươi không phải sẽ tin hắn chứ?” Hoa Nhất Đường bước lại gần thấp giọng nói: “Người nhà Lăng thị không phải đèn cạn dầu, nếu không thì sao có thể đứng ở ngũ tính thất tông mấy trăm năm không ngã, ngươi đừng nhìn hắn lông mày rậm mắt to trông giống người tốt, ta nói với ngươi, con người ấy à, bề ngoài càng đẹp thì trong bụng càng xấu xí.”
  Lâm Tùy An yên lặng nhìn ngũ quan đẹp đẽ của Hoa Nhất Đường, có hơi không nói nên lời.
  Anh có tư cách gì để nói với người khác hả?
  ”Lăng mỗ nguyện trả thêm hai mươi tấm lụa làm tiền đặt cọc.” Lăng Chi Nhan trả giá: “Dù có phá được án hay không thì Lâm nương tử đều không cần trả lại.

Đợi vụ án này điều tra ra thì sẽ hậu tạ thêm.”
  Lâm Tùy An: “Duyệt!”
  Chuyện đã đến nước này, trốn cũng tránh không thoát, nước đến đâu nhảy đến đó vậy.
  Lăng Chi Nhan thở phào nhẹ nhõm: “Mời Lâm nương tử đi đến liễm thi đường (nhà xác)…”
  Lời còn chưa dứt đã nghe ngoài cửa trở nên ồn ào, một quan sai mặt đồ đen thở hồng hộc chạy vào, người còn chưa đứng vững đã hét lớn: “Lăng công, thực sự khoa trương lắm luôn!”
  Lâm Tùy An nhìn tên vừa chạy vào, ai da, vị này cũng là người quen, một thuộc hạ khác của Lăng Chi Nhan, nửa khuôn mặt trái có vết máu to bằng hai ngón tay, cũng là do cô đánh.
  ”Minh Phong, nói bao nhiêu lần rồi, làm việc gì cũng đừng hấp tấp.” Vẻ mặt Lăng Chi Nhan hơi bất đắc dĩ: “Từ từ nói, đã xảy ra chuyện gì?”
  ”Tên Mộc Hạ của Hoa thị mà Chu thái thú bắt được kia, buổi sáng ta đã thả ra theo lệnh của ngài, thế mà chưa tới nửa canh giờ, hắn hắn hắn…” Minh Phong thở phào nhẹ nhõm: “Hắn thế mà lại dẫn hai đội người quay lại, một đội bao vây phủ nha, một đội người xông vào, cả một phủ nha lớn thế này lại chẳng có ai dám ngăn cản!”
  Ôi, ôi! Lâm Tùy An ăn dưa không ngại dưa lớn, vội nói: “Chuyện lớn thế này phải nhanh chóng bẩm báo Chu thái thú đi chứ!”

  Sắc mặt Lăng Chi Nhan không dễ nhìn lắm: “Hôm qua Chu thái thú kinh hãi quá độ, nằm liệt giường rồi.”
  Lâm Tùy An: “…”
  Không phải là bị cô dọa đó chứ?
  Hoa Nhất Đường cười cười đẩy cửa đi ra, ánh nắng ban mai màu vàng rọi lên y phục của hắn, giống như lá vàng tung bay tràn đầy hương vị phú quý.
  Mấy chục người ào ào xông vào sân, gã đàn ông tráng kiện bên ngoài mặc đồng phục của thương đội Mục thị, ở giữa đều là thị nữ hầu mang theo quần áo, bên phải một đội bưng chậu rửa mặt, khăn vải, nước sạch, chén súc miệng, dụng cụ làm sạch răng, gương đồng, xà phòng, lược, lá bưởi v.v…!Một đội ở giữa bưng các loại điểm tâm, trà nồi dùng lò sưởi ấm áp, bên trái một đội cầm hơn mười bộ quần áo, mười mấy đôi giày, thắt lưng hơn mười cái, còn có vô số trâm cài tóc, hơn mười loại túi thơm đủ loại, bạc, vàng, khảm ngọc, trân châu, ngà voi, hương thơm tỏa ngát xung quanh.
  Khoa trương nhất chính là, vài tên tôi tớ thế mà đã dựng xong một lều trại đơn giản trong sân, còn trải thảm Ba Tư, hiển nhiên là chuẩn bị phòng thay đồ tạm thời cho Hoa Nhất Đường.
  Mộc Hạ đi đầu sắc mặt áy náy: “Thời gian gấp gáp, chuẩn bị hơi đơn sơ, mong Tứ Lang chớ trách.

Mời Tứ Lang đơn giản rửa mặt thay quần áo trước, xe ngựa đã chuẩn bị xong, sau khi hồi phủ chúng ta sửa sang tỉ mỉ lại lần nữa.”
  Tuy rằng không phải lần đầu tiên thấy thế trận như vậy, nhưng Lâm Tùy An vẫn bị cách khoe giàu lố lăng này làm chấn động, Lăng Chi Nhan càng không thích ứng, mí mắt giật giật giống như bị con gì bay vào mắt vậy.
  Hoa Nhất Đường sải bước đi vào trong đám người, lúc bước vào trong lều trại, hắn liếc mắt nhìn Lăng Chi Nhan, mũi hừ một tiếng.
  *
  Hoa Nhất Đường không muốn giúp đỡ, Lâm Tùy An cũng không bất ngờ gì, nghe hắn và Lăng Chi Nhan đối thoại, có thể nhìn ra Hoa thị và Lăng thị không được hòa hợp lắm, nói không chừng còn có mối thù nhiều đời nhiều kiếp nữa.

Nếu nghi phạm không có thể lưc áp bức như vậy thì một phú hào sĩ tộc như hắn hoàn toàn không cần phải bước vào trong vũng nước đục này.
  Nhưng khi Hoa Nhất Đường thật sự không đi theo, không biết vì sao trong lòng cô lại cảm thấy hơi mất mát.
  Bọn họ chỉ mới quen biết vài ngày thôi, không hiểu vì sao cô lại có cảm giác kỳ lạ như vậy?
  Chẳng lẽ thật sự như Hoa Nhất Đường từng nói, bởi vì họ từng cùng nhau ăn cơm, cùng điều tra án, cùng ngồi tù, cùng đánh nhau, cho nên đã sinh ra một loại tình nghĩa cách mạng vào sinh ra tử ư?
  Lâm Tùy An nghĩ không ra, thế là dứt khoát không nghĩ nữa, kế hoạch duy nhất bây giờ vẫn là kiếm tiền quan trọng hơn.
  Liễm thi đường nằm ở phía tây bắc phủ nha, chỉ có một cửa ra vào, xung quanh là thảm thực vật cao lớn rậm rạp, ánh mặt trời khó có thể chiếu vào, trong phòng ánh sáng càng âm u hơn, chỉ có trên tường đông bắc có một hàng cửa sổ thoáng khí nhỏ hẹp, trong phòng có năm chiếc bàn đặt tử thi, ba bàn bên dưới chất đống băng, khí lạnh rợn người, trên bàn phủ vải trắng.

Trong không khí tỏa ra mùi hôi thối ẩm ướt dính dớp, Lâm Tùy An dùng tay áo che miệng mũi, đè nén cơn buồn nôn cuồn cuộn trong dạ dày.
  Lăng Chi mặt không đổi sắc, trực tiếp đi tới bàn bên trong cùng, mở tấm vải che lên, trên bàn chỉ có một cái đầu người.
  Cho dù đã làm công tác tư tưởng suốt dọc đường, nhưng, Lâm Tùy An vẫn sợ hãi giật mình, chân tóc dựng thẳng lên.
  Đó là một cái đầu cắt rất sạch sẽ, dựng ngay ngắn trên bàn, búi tóc hơi lộn xộn, nhưng chỉnh thể coi như cũng ngay ngắn, hai mắt, miệng răng nhắm chặt, có thể nhìn ra biểu cảm bình thản, thậm chí mí mắt Lâm Tùy An khẽ giật giật…!khóe miệng còn mang theo ý cười.
  Tuy rằng chỉ có duyên gặp mặt một lần, nhưng thi thể được bảo quản nguyên vẹn, Lâm Tùy An liếc mắt một cái đã lập tức nhận ra.

Đúng là Nghiêm Hạc.
  Lăng Chi Nhan đưa báo cáo khám nghiệm tử thi cho Lâm Tùy An xem: “Mời Lâm nương tử xem.”
  Quy cách của Báo cáo khám nghiệm tử thi của Dương Đô cũng giống như của huyện Nam Phố, chắc là quy cách thống nhất của triều đình, trên báo cáo nói người chết là Nghiêm Hạc, giới tính nam, tuổi hai mươi bốn, ngỗ tác khám nghiệm tử thi tên là Vương Châu, báo cáo khám nghiệm tử thi ngắn gọn súc tích, dù sao cũng chỉ có một cái đầu, thật sự không có gì để kiểm tra.

Lâm Tùy An chú ý tới một câu “Da thịt không cuộn lồi, sau khi hết mới chặt đầu”.
  ”Nạn nhân Nghiêm Hạc, sau khi chết bị chặt đầu, vứt xác dưới cầu Khai Minh Dương Đô, lúc phát hiện, đã ngâm đầu trong thời gian dài, rất khó để xác định thời gian tử vong cụ thể.” Lăng Chi Nhan nói: “Theo lời Lâm nương tử, thì đúng giờ dậu hắn xuất hiện ở Lưu Nguyệt lâu, như vậy thời gian tử vong là từ Dậu chính đến đầu giờ hợi.”
  ”Sau khi chết bị chặt đầu, hay nói cách khác là không biết nguyên nhân cái chết thực sự của hắn?” Lâm Tùy An hỏi.
  Lăng Chi Nhan gật đầu.
  Lâm Tùy An đi vòng quanh thi đài một vòng, nói với ngỗ tác: “Có thể để ta xem mắt của hắn không?”
  Ngỗ tác: “Thi thể đã được khám nghiệm xong, vì sao phải xem mắt nữa?”
  Lâm Tùy An: “…”
  Giải thích thế nào, cũng không thể nói rằng cô có ngón tay vàng chứ?

  Lăng Chi Nhan: “Để nàng xem.”
  Ngỗ tác tỏ ra khó chịu, nhưng vẫn mở mí mắt Nghiêm Hạc ra, Lâm Tùy An hít sâu một hơi, ánh mắt nhìn thẳng vào mắt thi thể.
  Một vệt sáng hiện lên, giống như có người dùng lưỡi đao bổ thế giới trước mắt ra, sương trắng nồng đậm xen lẫn tiếng thét chói tai và tiếng cười hỉ hả phả thẳng vào mặt, đủ thứ màu sắc lung tung lộn xộn như đụng vào đồng tử.
  Lâm Tùy An hít sâu một hơi, dưới chân lảo đảo, sau lưng đụng vào một người, người đó nhẹ nhàng ôm lấy thắt lưng cô, nhưng chỉ mới khẽ chạm vào đã lập tức buông tay.
  Tuy rằng chỉ trong nháy mắt, nhưng Lâm Tùy An vẫn ngửi được mùi hương quen thuộc.
  Thanh ngọt dịu dàng, giống như mùi trái cây phơi nắng.
  ”Kêu ngươi đến liễm thi đường mà không đeo bịt mặt, xem đi, bị thối đến chóng mặt rồi chứ gì.” Hoa Nhất Đường quăng tới một cái khăn che mặt, bản thân cũng lấy một cái lên bịt vào, chỉ để lộ ra một đôi tròng mắt không vui.

Hắn thay đổi một thân áo bào mới trắng như tuyết, trên mặt không biết bôi mỹ sắc thánh phẩm gì mà sáng ngời chói mắt.
  Lâm Tùy An kinh ngạc nhận lấy khăn mặt, tin tức tế bào não quá tải làm cô cảm thấy hơi choáng váng.
  Lăng Chi Nhan ngạc nhiên: “Ngươi…sao…”
  ”Kêu ta hỗ trợ cũng được.” Hoa Nhất Đường chậm rãi sửa sang lại tay áo: “Ta cũng muốn hai mươi tấm lụa.”
  Minh Thứ: “Cái gì?!”
  Lâm Tùy An: “…”
  Lăng Chi Nhan: “Chỉ cần…!Hai mươi tấm?”
  Hoa Nhất Đường nhướng mày: “Với gia sản nghèo nàn của Lăng gia các ngươi, nếu ta muốn hai trăm tấm lụa ngươi trả được chắc?!”
  Lăng Chi Nhan sờ sờ mũi: “Đồng ý.”
  16.7.2022
  (Ai rồi cũng không thoát phận thê nô)
  Tiểu kịch trường:
  Lúc này ở bên ngoài phủ nha.
  Mục Trung: “Ngươi nói Tứ Lang muốn ở lại phủ nha điều tra án?”
  Mộc Hạ: “Vâng.”
  ”Ha ha, ta biết ngay mà, Tứ Lang nhìn thấy có án mạng thì sẽ không chịu ngồi yên.”
  ”Vụ án là phụ, chủ yếu là vì Lâm nương tử.”
  ”Ha ha, Mộc Hạ ngươi trưởng thành không ít nha,! Cũng đúng, Tứ Lang đã mười sáu tuổi rồi, cũng nên mưu tính chung thân đại sự rồi.”
  ”Gia chủ, Nhị Nương, Tam Nương đều biết tin tức ở Dương Đô, đều đã lên đường trở về, Tứ Lang tất nhiên là phải chuẩn bị chu đáo.”
  ”Ý ngươi là gì?”
  ”Lần này Tứ Lang bị cuốn vào rắc rồi không hề nhỏ.”
  ”Cái đó…!Gia chủ cho dù có tức giận đến đâu, cũng sẽ không làm gì đệ đệ ruột…!Phải không?”
  ”Lâm nương tử tính tình sảng khoái, công phu giỏi, người cũng trượng nghĩa, Tứ Lang đi theo nàng, hẳn là sẽ không chịu khổ.”
  ”Lời này sao lại nghe không được tự nhiên thế?”
  ”Vẫn nên chuẩn bị sớm.”
  ”Chuẩn bị…!cái gì?”
  ”Ngươi cảm thấy, để Lâm nương tử mang theo Tứ Lang bỏ trốn thì sao?
  ”……”
  Đội trưởng lục đội thương đội Mục thị Mục Trung, lúc này sâu sắc ý thức được, hắn và người trẻ tuổi bây giờ có khoảng cách thế hệ cực kỳ lớn.
  (Bỏ bông vào ba lô, đưa bông ra khỏi Dương Đô…).

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN