Người Con Gái Đáng Thương! - Người Con Gái Đáng Thương! - Chương 01
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
156


Người Con Gái Đáng Thương!


Người Con Gái Đáng Thương! - Chương 01


Chiếc xe lăn bánh và rời khỏi sân bay. Trong xe, một cô gái với mái tóc nâu đen dài và suôn mượt được làm xoăn nhẹ ở đuôi tóc. Tay chống cằm, cô nhìn ra ngoài, đầu dựa vào cửa kính và cất tiếng nói.
– Tôi phải học ở đâu vậy?
– Thưa tiểu thư người sẽ học ở trường Black Moon (BM). Đó là ngôi trường danh giá nhất VN.
Trợ lí của cô gái nên tiếng. Cô trầm ngâm suy nghĩ rồi nên tiếng.
– Hình như tôi từng nghe cái tên đó ở đâu thì phải?
– Là trường do ông chủ là chủ tịch nên vì vậy nó cũng chính là trường thuộc quyền của tiểu thư.
– Cảm ơn.
Nụ cười thoáng hiện qua trên đôi môi đỏ tự nhiên của cô. Chiếc xe dừng ngay trong sân trường Black Moon. Mọi người dường như ko để ý vì đang mải ngắm giai đẹp. Người trợ lí nhanh chóng xuống xe và chạy về phía đối viện mở cửa cho cô gái. Cánh cửa mở ra, một cô gái bước xuống xe thì ngay lập tức chiếc ô đen được bật lên và che cho cô.
– Cái gì vậy?
– Da dáng công chúa sao?







Bọn con gái chê bai. Cô gái vẫn bước đi tự nhiên. Người trợ lí của cô cầm ô đi theo. Cô khác hẳn với bọn con gái khuôn mặt son phấn. Cô gái để khuôn mặt mộc vốn có của mình, mái tóc để xõa, cô mặc chiếc quần sót(đủ dài nhưng ko đến đầu gối) cạp cao màu đen cùng chiếc áo trắng cổ cao có ống tay phồng. Cô đeo balo đen, chân đi guốc cao 5 phân. Nhìn cô trông thật quyến dũ từ đầu đến cuối. Nhưng trong đám đông có một ánh mắt chẳng thèm bận tâm. Cô gái tiến đến phòng hiệu trưởng.
– Xin lỗi tiểu thư. Là do ko biết lên ko chuẩn bị trước cho cô.
– Ko sao.
Cô nở nụ cười hiền hậu làm ông hiệu trưởng chết mê mệt. Cô nhìn tờ lai lịch rồi đưa cho người trợ lí điền vào.
– Tôi sẽ học ở đâu?
– Học lớp 11A-1.
Vâng 11A-1 là một trong những lớp vip dành cho những người có IQ cao và có tiếng tăm lớn. Cô gái có vẻ hài lòng làm cho ông hiệu trưởng đang vã mồ hôi được thở phào nhẹ nhõm. Ông ta mạnh bạo.
– Vậy tiểu thư…
– Tôn Lữ NaUy.
Cô hiểu ý ông hiệu trưởng và trả lời ngay. Cô dùng đến cái tên này là để ko cho ai biết tên thật của mình. Rin-cô gái đứng dậy, ông hiệu trưởng đưa cô đến phòng học.
– TRẬT TỰ…..
Giọng bà cô nào đó rất đanh thép và khiến cho Rin muốn thủng màng nhĩ. Cô đứng trước cửa lớp mà thấy khó chịu vì nhiều thứ. Cánh cửa mở ra, Rin cùng ông Ht bước vào lớp trước sư ngạc nhiên của mọi người.
– Các trò…hôm nay lớp ta có một học viên mới. Các em hãy đối xử tốt với bạn.
Ông Ht mặt vênh lên trời. Rin nhìn họ, cô nên tiếng.
– Tôi là Tôn Lữ NaUy. Rất mong giúp đỡ.





Rin nở nụ cười, cô nhìn họ và nhận được sát khí từ 17 con người đang ngồi dưới lớp. Cô giáo nên tiếng.
– Em muốn ngồi chỗ nào?
– Vâng.
Rin cúi chào cô và đi xuống cuối lớp. Cô ngồi vào bàn cạnh cửa sổ, mọi người bàn tán.
– Chỗ đó là…..
Một học viên nên tiếng nhưng ko dám nói hết câu. Thầy hiệu trưởng đi mất, vừa lúc đó 3 người con trai bước vào lớp.
– Các em đến trễ.
– Chúng emcos vài việc bận thưa cô.
Một trong số đó cười hòa. Bỗng họ nhìn vào cái bàn vừa bị Rin cuỗng mất.
– Này cô kia.
Gin (Tiểu Phong) lên tiếng. Mọi người đều quay ra nhìn Rin nhưng cô đang nghe nhạc, mắt cứ dán vào một quyển truyện mà ko nghe thấy Gin gọi. Bỗng…
– Cô có nghe ko vậy?
Gin giật quyển truyện của Rin, cậu tức giận vì lần đầu tiên có đứa con gái dám lơ đẹp cậu. Rin lúc này mới ngước mặt nên nhìn Gin.
– Trả đây.
Cô trả lời lạnh gắt, mọi người giật thót tim khi Rin đáp lại Gin như vậy. Gin nổi giận.
– Cút ngay. Đây là chỗ của Ken.
– Trả lại đây.
Rin chẳng thèm để tâm đến câu nói của Gin, cô nhất quyết đòi quyển sách đó. Cô giật cuốn truyện đang nằm trên tay Gin và nói.
– Chủ nhân của chỗ này ko nên tiếng phàn nàn thì mong cậu đây hãy im lặng. Bây giờ đang trong giờ học và còn nữa…đừng có tự ý giật đồ của tôi như vậy.
Rin làm Gin tức điên nên. Cô ngồi xuống ghế, Ken(Kiệt) và Jum(Lôi Tử Âu) chẳng có phản ứng gì mà chỉ tìm chỗ ngồi vào. Suốt buổi học mà Gin cứ phóng lửa điện về phía Rin. Giờ ăn trưa, tại cantin.






Rin đi xuống phòng ăn, cô ngồi vào một góc, mọi người đều lánh xa vì sợ dính líu đến cô khi vừa nghe được tin động trời đất đó. Rin chẳng bận tâm, cô vẫn nghe nhạc, vừa lúc đó nhóm 3 người họ đi xuống cantin và Gin tiến đến cái bàn đó rồi giật cái tai nghe ra.
– Nói chuyện đàng hoàng đi.
– Bộ….Tôi và cậu còn gì để nói sao?
Rin trả lời một cách tỉnh bơ và giật lại cái tai nghe. Ken và Jum ngồi xuống rồi nhâm nhi tách cafe nóng và để mặc hai người này cãi nhau. Lúc này, đang nên đến đỉnh điểm thì “tách…” Có người chụp ảnh họ, cậu ta deo lên.
– Gin và cô gái này giống nhau chưa kìa.
Mọi người nghe thấy thì tò mò lắm và cũng xúm lại xem tấm ảnh. Gin tức giận nhưng vẫn làm cho bọn con gái chết mê mệt.
– Có gì mà xem chứ.
Cậu xua đuổi họ đi và quay ra.
– Có biết tôi là ai ko?
– Cậu ko biết mình là ai sao mà lại hỏi tôi?
Câu trả lời tỉnh bơ của Rin làm cho Gin tức giận, Jum thì bật cười. Mọi người trong cantin ddeuf cố để ko cười.
– Cô….cô….
– Tôi làm sao?
Rin đang làm cho Gin tức giận. Cậu cố hạ giọng và kiềm chế bản thân.
– Từ trước đến giờ tôi chẳng thèm so đo tính toán với con gái bao giờ nên…
– Ko cãi lại nên tìm cớ sao?
Rin vừa đọc truyện vừa nói. Lần này thì Gin ko nhịn được nữa. Cậu định đánh Rin nhưng bị bàn tay to khỏe của anh trợ lí túm lại.
– Làm ơn! Đừng có động tay động chân với tiểu thư.
– Tôi ko sao đâu.
Rin mỉm cười. Người trợ lí lúc này mới bỏ tay ra. Anh ta nhìn Rin:
– Nếu người cần……..
– Yên tâm đi tôi sẽ ko để ai động vào người tôi đâu. Tôi là tiểu thư của anh mà.
– Vậy thì tôi yên tâm rồi.
Rin tiễn anh trợ lí. Tại bàn ăn.
– Có gì đáng cười vậy Jum? – Gin tức giận.
– Lần đầu tiên có người ko bị cậu mê hoặc lại còn ngon lành đáp trả như chơi………Nhưng đúng là phải công nhận cô ta giống cậu thật.
– Giống sao? Con nhỏ đó…
Vừa lúc đó Rin quay lại. Cô ngồi vào chỗ của mình và tiếp tục đọc truyện.
– Này…
– Làm ơn im dùm cái coi.
Rin khó chịu vì Gin. Bỗng Gin túm tay cô, cậu lôi cô ra khỏi cantin và đến vườn cây sau trường.
– Rốt cuộc cô là ai?
Gin đang rất lo lắng. Cậu cố gặng hỏi:
– Tên cô là gì?
– Tôn…Lữ…NaUy.
– Ko phải.-Gin hét ầm lên, cậu hoảng hốt nhìn Rin.
– Ba cô là ông chùm t/g ngầm phải ko? Cô có một người anh trai?
– Sao lại biết…ba tôi là…ông chùm t/g…ngầm?
Rin chưa hết ngạc nhiên thì ngay lúc này, Gin ôm chặt lấy cô. Anh ôm cô mà cảm thấy hạnh phúc hơn bất kì bao giờ.
– Bỏ…bỏ ra đi.
Rin cố đẩy anh ra vì cô cảm thấy khó thở. Căn bản là cô ghét người ta chạm vào mình. Gin vui mừng.
– Là anh này. Lâm Tiểu Phong-anh sinh đôi của em. Chúng ta chưa từng gặp nhau trong 17 năm qua. Suốt từ lúc sinh ra.
– Buông ra….Tôi ko thở được.
Rin phát ra giọng nói yếu ớt. Lúc này Gin mới vội buông cô ra. Cậu đang vui đến phát khóc nhưng khuôn mặt vẫn vô cùng cute.
– Anh rất vui vì em đến VN. Từ khi sinh ra chúng ta bị chia cắt. Anh được gửi đến sống cùng Ken. Ba cậu ấy là bạn của ba nên..
– Xin lỗi nhưng tôi phải vào lớp.
Rin bỏ đi ngay. Suốt buổi học họ thấy lạ: Rin vẫn nghe nhạc và đọc chuyện. Gin thì khuôn mặt rạng rỡ, tươi cười nhìn Rin. “Reng…reng…reng…” – đây là tiếng chuông mà Gin mong chờ. Nhưng vừa có chuông thì anh đã ko thấy Rin đâu, cô biến mất nhanh chóng. Họ ra cổng thì thấy Rin đứng chờ ai đó.
– Em định đi đâu?
– Về nhà.
– Lên đi.
Gin nháy mắt làm mấy nhỏ hám giai gần đó chết mê mệt. Rin chẳng thèm quan tâm, cô nhìn chiếc đồng hồ bằng da đã cũ trên tay.
– Muộn 3 giây.
– Tôi xin lỗi.
Anh trợ lí ko giám lấy cớ vì biết Rin chẳng thèm nghe đâu. Rin là người theo chủ nghĩa Anime, đồng thời cô cực kì bận tâm về thời gian giống Lucy (T.T Chirikamo:sau này sẽ biết nv này). Dù muộn có vài tích tắc thì cũng đủ làm cô nhận ra (T.T Chirikamo: hehe mình nói quá tí xíu). Rin lên xe và về nhà. 2 chiếc oto Fererri đen đỏ đi theo. Họ dừng loại trước căn biệt thự đẹp theo kiểu cổ điển với vườn hoa đa sắc màu. Rin đi vào nhà.
– Ko có ai sao?
Gin thắc mắc. Rin ngồi cuống ghế Sofa thì anh quản lí thì thầm vào tai cô cái gì đó.
– Tôi biết rồi. Phiền anh mang tách cafe đá nên phòng tôi.
Rin mỉm cười rồi bật TV nên thì đập ngay vào mắt họ là hình ảnh chiếc ghế to.
– Papa…
Rin giật mình, cô đứng dậy và thay đổi thái độ. Gin nên tiếng.
– Sao papa cho Tiểu Anh về VN mà ko nói với con?
“- Tiểu Anh? Tiểu Anh là ai?”
Chiếc ghế quay ra, mọt giọng nói nghiêm nghị. Họ có thể cảm thấy sát khí mặc dù cách chau hẳn một đại dương bao la.
“- Từ nay ta ko muốn nghe cái tên “Tiểu Anh”. Gọi là Rin hay Tôn Lữ NaUy thì tùy.
– Vâng.
– Papa…về việc đó thì…..
Rin lưỡng lự. Giọng nói đó lại phát ra lạnh lùng.
“- Ở đó và hoàn thành nhiệm vụ của mình. Đừng có làm ta thất vọng nữa. Nếu còn thất bại ta sẽ chuyển con đến Nhật Bản.”
– Vâng.
Màn hình tắt đi. Rin đơ người ra, cô chẳng nói gì mà đi thẳng nên phòng. Vừa lúc đó anh quản lí đi xuống. Gin quay ra.
– 17 năm qua Tiểu Anh sống….à ko Rin sống như nào vậy?
– Nó là câu chuyện mà tôi nghĩ cậu sẽ ko muốn nghe.
Anh quản lí nhìn Gin, dường như hiểu ý, anh bắt đầu kể.
– 17 năm trước cậu và Rin được sinh ra nhưng bị chia cắt. Cậu đến VN còn tiểu thư ở Mĩ. Tiểu thư bị ông chủ bắt cầm súng, cầm kiếm….cầm mọi thứ để có thể chém giết. Nhiều lần tiểu thư xuýt chết vì những nhiệm vụ nguy hiểm.
– Rin giết người từ bao giờ? Và con bé khóc…?
Anh quản lí lòng lặng chĩu, anh trả lời mà thấy lòng mình đâu như cắt.
– 5 tuổi. suốt 17 năm qua tiểu thư chưa từng khóc trừ lúc ra đời. 

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN