Người Con Gái Mang Tên Tuyết - Chương 8: Mạnh Long hành động
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
231


Người Con Gái Mang Tên Tuyết


Chương 8: Mạnh Long hành động


Lâm Thư Tuyết cũng gật đầu chào lại, nhìn người đàn ông trước mắt, anh ta là con lai, cô nghĩ là vậy, vì mái tóc và đôi mắt trái ngược nhau của anh ta, còn có cái cảm giác mà anh ta mang lại cho người khác, có gì đó đậm chất phương Đông, mặc dù chưa nói chuyện, nhưng cô nghĩ là mình không nhìn lầm.

Người đàn ông nghe Lâm Thư Tuyết đáp lại mình, gương mặt thoáng rạng rỡ hẳn lên, mắt sáng ngời, nhìn anh ta thì đã biết anh ta đang rất vui, giọng nhẹ nhàng mềm mỏng lên tiếng, mang lại cho người ta cảm giác dịu dàng khi nói chuyện.

“Tôi là Mạnh Long, rất vui được làm quen”

Lúc nghe Mạnh Long giới thiệu tên, Lâm Thư Tuyết mới biết hóa ra đây là tổng giám đốc Mạnh Long trong lời đồn, là một trong ba người nguy hiểm nhất của công ty, nhưng chỉ khác một điều, con mắt của anh ta màu xanh chứ không phải màu đen, chắc họ nói lọt vào mắt đen của anh ta là có ý gì khác.

Mạnh Long sau bao ngày nhăm nhe con mồi, lần này, anh ta đã quyết định chính thức ra tay, Lâm Thư Tuyết bây giờ bắt đầu được nhiều người chú ý, chỉ sợ mai này sẽ có người ra tay trước anh ta.

Không thể phủ nhận, từ khi nhìn thấy Lâm Thư Tuyết ở nhà hàng Hạ Lâm, anh ta đã bị cuốn hút vào vẻ đẹp của cô, phải công nhận, Lâm Thư Tuyết là người con gái đẹp nhất mà anh ta đã từng gặp, nhất là mái tóc đen như mực và đôi mắt sáng đầy trí tuệ như theo anh ta mấy ngày nay.

Mạnh Long còn đang không biết sử dụng tuyệt chiêu gì đầu tiên, thì tiếng nói trầm thấp vang lên đằng sau cùng với tiếng gọi tên mình làm lời nói bị nhốt lại hết, trong lòng mắng thầm kẻ nào phá đám.

“Mạnh Long”

Mạnh Long quay người lại, nhìn thấy Hạ Lâm Phong đang tới gần, lúc này anh ta mới chợt nhớ ra, vừa nãy là anh ta nhìn thấy Lâm Thư Tuyết nên đã quên mất cuộc hẹn với Hạ Lâm Phong, nhưng sao Hạ Lâm Phong không gọi điện mà lại đến tận đây.

“Lâm Phong, thật xin lỗi, tớ quên mất”

Lâm Thư Tuyết thản nhiên chống lại ánh mắt của Hạ Lâm Phong, qua lời nói thì có vẻ như Hạ Lâm Phong và Mạnh Phong là bạn bè, khóe miệng khẽ cong, Lâm Thư Tuyết không nhìn Hạ Lâm Phong nữa mà quay sang Mạnh Long nói.

“Cảm ơn những bó hoa của Tổng giám đốc, nhưng tôi hy vọng anh không làm như vậy nữa”

Mạnh Long nghe Lâm Thư Tuyết nói, không để ý ông bạn lầm lì ra vẻ giận mình nãy giờ nữa, quay sang nhìn Lâm thư Tuyết, trong đầu đang hiện lên nhiều suy nghĩ, không biết Lâm Thư Tuyết là vì ngại hay là không thích nhận hoa của anh ta, con gái không phải luôn thích nhận hoa của người khác sao.

“Lâm tiểu thư không thích”

“Đúng vậy, tôi không thích nhận hoa, chỉ là không muốn làm tổng giám đốc mất mặt nên mới miễn cưỡng nhận lấy, nếu bây giờ gặp rồi thì tôi nói luôn”

Mạnh Long hoàn toàn không ngờ Lâm Thư Tuyết lại giám nói thẳng trước mặt mình như vậy, từ trước đến nay, chuyện này chưa bao giờ xảy ra với anh ta, miễn cưỡng nhận sao, là miễn cưỡng chứ không phải vui thích, lần đầu tiên anh ta nghe nói có người phải miễn cưỡng nhận hoa của anh ta.

Lâm Thư Tuyết lên tiếng trước mà không để Mạnh Long hỏi lại, hơi liếc Hạ Lâm Phong một cái, cô cười thầm trong lòng, sau đó mới nói tiếp, lời nói vừa phát ra, không khác gì là chỉ thẳng mặt ai đó.

“Tôi cũng không muốn vì nhận hoa mà làm trái quy định, một số người cũng không thích tôi nhận hoa lắm, nhưng dù gì cũng cảm ơn tổng giám đốc về những bó hoa, hai người ở lại nói chuyện, tôi đi trước”

Hạ Lâm Phong nhìn Lâm Thư Tuyết bước đi, từ nãy giờ chưa nói gì mà chỉ im lặng nhìn cô như cảnh cáo, khi Lâm Thư Tuyết từ chối Mạnh Phong, nhìn gương mặt ngỡ ngàng của Mạnh Long, Hạ Lâm Phong trong lòng hừ nhẹ.

Xem như cô ta biết điều, mấy ngày trước cứ tưởng cô ta vui vẻ, bây giờ lại nói miễn cưỡng nhận, còn giám ám chỉ đến anh ta, dù là hài lòng khi nhìn Lâm Thư Tuyêt từ chối thẳng thừng Mạnh Long, nhưng Lâm Thư Tuyết lại giám có ý kiến với quy định của mình, Lâm Thư Tuyết, cô chán sống rồi hả.

Mạnh Long ngơ ngẩn nhìn theo bóng Lâm Thư Tuyết, trong đầu một mảnh trống rỗng không biết suy nghĩ gì, chưa bắt đầu ra trận mà đã nhận thất bại thảm hại, đây lại là một chuyện trước nay chưa từng có, với kinh nghiệm tình trường của anh ta, lời nói của Lâm Thư Tuyết không khác nào là thẳng thừng từ chối anh ta.

Mạnh Long cùng Hạ Lâm Phong bước đi, trong đầu Mạnh Long vẫn đang suy nghĩ chuyện vừa rồi, Lâm Thư Tuyết không giống những người con gái anh ta đã từng gặp, cảm thấy không chắc chắn nắm giữ được cô, mơ hồ như lênh đênh trên biển cả, mang lại cảm giác gì đó khác lạ khó gọi tên, Lâm Thư Tuyết.

Mấy ngày sau, mặc dù không có bó hoa một trăm bông, nhưng trong công ty lại rộn lên những tin đồn khác nhau, mà nhân vật chính không ai khác, vẫn chính là Lâm Thư Tuyết, tiêu điểm cả gần tháng nay.

Tổng giám đốc Mạnh Long, sát thủ tình trường đã nhắm trúng Lâm Thư Tuyết, mấy ngày nay lại liên tục sử dụng những tuyệt chiêu tán tỉnh, độ đeo bám có thể so với keo dính hạng nhất cũng chịu thua, những hành động ấy nhanh chóng lan truyền khắp công ty.

Sáng sớm sẽ là ly cà phê nóng hổi, buổi trưa sẽ là cò kè đi theo để dùng bữa, sau đó còn có những lời mời liên tục được nghĩ ra, nhưng cũng đồng thờ không cái nào thành công cả, Tổng giám đốc Mạnh Long nhanh chóng trở thành cái đuôi loại một ở công ty, hình ảnh này đã làm một số người không vừa mắt chút nào cả, trong đó có Trương Diệp Lan xinh đẹp.

Tổng giám đốc Trương Diệp Lan ngồi trong phòng làm việc của mình, đôi mắt hiện lên những u buồn khó thấy, Trương Diệp Lan được bình chọn là người phụ nữ dịu dàng nhất công ty, nhưng bây giờ, nhìn gương mặt lặng im như giận dữ của cô, không thể tránh khỏi kinh ngạc.

Mà nguyên nhân chính của việc này lại không biết đang lông bông ở nơi nào, tin đồn về Mạnh Long có thể viết dài mấy trang giấy, từ trước đến nay, dù là Mạnh Long đào hoa nhưng cô biết anh ta chỉ là hứng thú nhất thời, nhưng lần này, cô cảm thấy không yên trong lòng, như là anh ta đã thích Lâm Thư Tuyết thật vậy.

Ở một nơi, trong một văn phòng cao cấp, cũng có một ngọn núi đang âm thầm chuyển động, thậm trí còn nguy hiểm và dễ bộc phát hơn lúc nào hết, khiến cho chính bản thân anh ta cũng muốn nổ tung lên.

Hạ Lâm Phong mặt đen nghịt ngồi trên bàn làm việc của mình, nhìn anh ta lúc này, cảm thấy cả người như một cục than đen sì nóng bỏng, suốt mấy ngày qua, anh ta cảm thấy trong lòng rất khó chịu, phải nói là cực kì khó chịu.

Hạ Lâm Phong không ngờ Mạnh Long không bỏ cuộc mà vẫn theo sát như vậy, hàng ngày nhìn anh ta lẽo đẽo bên người Lâm Thư Tuyết, bỏ qua những lời cảnh cáo của cô, tiếp tục vượt quá giới hạn cho phép, mà bản thân lại không thể nào làm gì khác, anh ta thật sự rất tức giận.

Lâm Thư Tuyết cũng đâu hơn gì Hạ Lâm Phong, thực chất là cô đã lạnh như tiền với Mạnh Long, thậm trí là còn nói thẳng cho anh ta biết, nào ngờ anh ta cứ dính sát mình không buông, Mạnh Long khiến cô cảm thấy tức giận vì đã bị xem thường.

Hai người ngồi trong phòng đều âm u giận dữ, không khí này sẽ tiếp tục tiếp diễn nếu không có tiếng gõ cửa ngoài kia đánh vang, Hạ Lâm Phong nghe tiếng gõ cửa, mặt sầm lại, nhìn thẳng Lâm Thư Tuyết, anh ta gằn từng tiếng một.

“Của cô đấy, mời vào đi”

“Đây là phòng làm việc của anh”

“Tôi cho phép cô đấy”

Lâm Thư Tuyết nghe Hạ Lâm Phong nói vậy cũng không thèm để ý, cũng không có bước ra mở cửa như lời Hạ Lâm Phong nói, cô bây giờ không muốn đùa giỡn với Mạnh Long nữa, còn đang suy nghĩ xem làm như thế nào để chấm dứt hành động dai dẳng này, thì tiếng mở cửa làm cô phải đưa mắt nhìn lên.

Người vừa bước vào hoàn toàn xa lạ, nhìn gương mặt xinh đẹp nước mắt ngắn dài trên má, lại còn đang đi thẳng về hướng Hạ Lâm Phong, nghĩ lại mình chưa gặp cô gái này, thấy cô gái này tự tiện bước vào mà chưa được sự cho phép, tưởng sẽ lại nghe tiếng giận dữ vang lên, nào ngờ là tiếng nói thâm trầm phát ra ám chỉ chính là mình.

“Lâm Thư Tuyết, cô ra ngoài đi”

Hạ Lâm Phong bước về phía cô gái, quay sang nhìn Lâm Thư Tuyết ra lệnh, người con gái nhìn thấy Hạ Lâm Phong, nước mắt chảy ra nhiều hơn, thậm trí còn nghe thấy tiếng thút thít thương tâm.

Lâm Thư Tuyết mặc dù bất ngờ trong lòng nhưng cũng không tỏ thái độ nào khác, đứng lên, cô bước ra khỏi phòng, trước khi đi khuất, hình ảnh cô gái gục lên bờ vai rộng lớn đã kịp đập vào mắt, đấy là bạn gái của Hạ Lâm Phong sao.

Cánh cửa đóng lại, cảm thấy khoảng cách giữa bên trong và bên ngoài rất khác nhau, chỉ là một cánh cửa, nhưng lại thấy xa cách rất nhiều, bên trong đó, như là một thế giới hoàn toàn không người biết, và bên ngoài, lại cảm thấy lạc lõng vô cùng, trong lòng, cảm giác kì quặc khó tả dâng lên.

Mạnh Long đang cau mày bước ra khỏi thang máy thì đột nhiên nhìn thấy Lâm Thư Tuyết đang đứng gần cửa sổ, gương mặt nhanh chóng hiện lên rạng rỡ vui mừng, đi lại phía Lâm Thư Tuyết, anh ta bày ra nụ cười tươi rói lóa mắt.

Nhưng nào ngờ, vừa mới chào hỏi được một câu, Lâm Thư Tuyết đã lạnh lùng nhìn anh ta bằng con mắt khác lạ, lại còn muốn cùng anh ta nói chuyện ở nhà hàng Hạ Lâm, thụ sủng nhược kinh, anh ta bất ngờ đi theo Lâm Thư Tuyết vào thang máy.

Trong phòng chủ tịch, không khí diễn ra hết sức nặng nề, có thể nghe thấy tiếng hít thở trầm ổn, thỉnh thoảng còn có tiếng nấc nghẹn ngào, cảm thấy hai người hoàn toàn đối lập nhau, một yếu đuối, một thâm cơ mãnh liệt.

Hạ Lâm Phong nhìn Trương Diệp Lan đang cúi đầu khóc bên cạnh mình, sự tức giận với Mạnh Long càng tăng thêm, nhìn cô em họ khóc lóc thảm thương, không biết làm gì hết ngoài lên tiếng an ủi.

Trương Diệp Lan sở dĩ không giữ hình tượng như vậy tất cả đều do Mạnh Long cả, anh ta vốn biết Trương Diệp Lan thích anh ta, lại còn trước mặt mọi người theo đuổi Hạ Lâm Tuyết, rồi đến khi gặp mặt, còn cố tình tỏ ra né tránh cô nữa.

Mạnh Long thật sự rất thích Lâm Thư Tuyết, bởi vì anh ta vừa mới từ chối thẳng thừng tình cảm của cô, nói cô quên anh ta, tìm người nào đó thích hợp hơn anh ta, sau đó còn tàn nhẫn mà bước đi trước gương mặt đẫm lệ của cô mà không nói một lời an ủi.

Mạnh Long nói cô quên, nói thì dễ, nhưng trong lòng cô biết, điều đó khó khăn đến nhường nào, kỷ niệm năm năm kia, nói quên đâu dễ gì quên được, nghĩ đến tình cảm của mình chưa kịp bày tỏ, nước mắt chảy ra như không kịp ngừng lại.

Cùng lúc đó, tại nhà hàng Hạ Lâm, không khí cũng không kém cạnh gì hết, cũng có khí lạnh đông đặc, có sự lặng im đầy nguy hiểm, chỉ còn thiếu tiếng khóc nức nở trong lòng của Mạnh Long tuôn ra mà thôi.

Mạnh Long sớm biết cô không để ý đến cảm nhận của mình, nhưng lại không ngờ cô tàn nhẫn đến như vậy, nhìn người con gái kiên nghị lạnh lùng trước mắt, anh ta thật sự muốn đi sâu để nhìn thấy biểu cảm thật sự của đối phương.

“Cho dù Lâm tiểu thư không chấp nhận tình cảm của tôi, nhưng cũng không có quyền ép buộc tôi buông tay”

Lâm Thư Tuyết mắng thầm trong lòng, cô chưa từng thấy người nào mặt dày và trơ trẽn như Mạnh Long, quả thật khiến sự tức giận không kìm chế được, muốn đổ hết lên đầu của anh ta.

“Tổng giám đốc Mạnh, mặt anh không biết dày đến cỡ nào”

Mạnh Long nghe Lâm Thư Tuyết nói mình trơ trẽn, lòng dâng lên tự ái không thôi, nhưng không biết suy nghĩ gì, khóe miệng anh ta cong lên, một nụ cười tự tin dịu dàng hơn bao giờ hết.

“Trơ trẽn vì tình yêu, điều ấy tôi phải lấy làm vinh hạnh”

Lâm Thư Tuyết không để ý Mạnh Long nữa, đứng lên, cô bước đi mà không nói lời nào với anh ta, Mạnh Long, anh đúng là mặt dày không đo nổi.

Hạ Lâm Phong tiễn Trương Diệp Lan đi thì không thấy Lâm Thư Tuyết đâu, hỏi ra mới biết cô cùng đi với Mạnh Long, trong lòng lôi Lâm Thư Tuyết lên mắng, nhanh như vậy đã mềm lòng sao, gầm gừ bước vào phòng, anh ta quát tháo.

“Đình Văn, vào đây cho tôi”

Đình Văn nghe chủ tịch gọi mình, mặt méo xẹo đứng lên, mắt thương tâm nhìn người đồng nghiệp bên cạnh, nhận được cái nhìn an ủi, anh ta lủi thủi bước đi, chân cố tình đi chậm thì lại nghe thấy tiếng quát truyền ra, làm xém nữa chân đã khụy xuống vì run, không kịp nghĩ gì, chỉ vội vã chạy vào, chúa ơi, cho con giữ được trái tim nhỏ bé của mình.

Lâm Thư Tuyết vừa bước vào thì đã nghe tiếng quát tháo bên trong, mắt hơi chuyển, nghĩ rằng có lẽ anh ta và bạn gái xung đột nên mới giận dữ như vậy, cảm xúc kì lạ dâng lên, sau đó lại hoàn toàn bị ánh mắt không gợn sóng và gương mặt lạnh tanh che lấp, cô mở cửa bước vào.

Hạ Lâm Phong nhìn thấy Lâm Thư Tuyết đi vào thì mới cho Đình Văn đi ra, anh ta bắt đầu lên án trách nhiệm công việc và tinh thần làm việc của cô, trong lòng cảm thấy rất khó chịu, muốn được nghe thấy điều gì đó từ miệng cô, nhưng nhìn gương mặt vẫn không cảm xúc kia, anh ta lại càng giận dữ hơn nữa mà bùng phát.

Lâm Thư Tuyết mắt lạnh nhìn Hạ Lâm Phong, anh ta và bạn gái xảy ra chuyện, muốn đưa cô ra làm công cụ tiết giận sao, chính anh ta bảo cô đi, cũng không nói bao giờ quay trở lại, nghĩ lấy lý do gì mà trách cứ cô, Hạ Lâm Phong, anh thật quá xem thường tôi.

Mỗi người một suy nghĩ, không ai nói ra suy nghĩ của riêng mình, cứ như vậy mà giằng co không kết quả, trong phòng, khí lạnh và sự tức giận có thể nhận rõ được, đối phương vẫn nghĩ rằng mình là đúng, chẳng ai biết rằng, chuyện họ đang bàn cãi không hề đáng để làm ầm lên như vậy, mà chuyện trong lòng của họ, mới chính là nguyên nhân gây lên giận giữ cho chính mình.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN