Tôi mãi khắc ghi ánh mắt của Lý Trì Thư lần đầu bước vào phòng cất đàn pi-a-nô trên lầu ba.
Ngày hôm đó là cuối tháng sau kỳ thi đại học, nhà trường cho lớp 12 tự chọn ngày về trường lấy học bạ.
Tôi đã tra thành tích ở trên mạng, tôi và Lý Trì Thư cách nhau 3 điểm, thậm chí đậu được ngành học hay không không phải vấn đề lớn. Tôi và em ấy từng người cầm tờ đơn bước ra khỏi lớp, chuyện duy nhất cần bàn bạc là tối nay mấy giờ về nhà —— Hai lớp đều lén tổ chức dạ hội tốt nghiệp, trước tiên là đi ăn uống, ăn xong còn những hoạt động khác. Tôi với Lý Trì Thư không chung lớp, địa điểm đi cũng không giống nhau.
“Bọn họ nói… ăn xong đi KTV.” Lý Trì Thư xoay bó hoa dành dành không biết ở đâu ra, ngập ngừng muốn nói lại thôi, trong đôi mắt viết rõ mồn một là muốn đi.
“Em muốn đi?” Tôi hỏi.
Em cúi đầu nhìn hoa: “Lạc Khả nói cô ấy mong em có thể đi chung với mọi người.”
Còn chưa nói xong, có lẽ em nhận ra tôi không biết Lạc Khả nên đưa hoa cho tôi, chỉ nó nói: “Là… cô bạn tặng hoa cho em. Ngày thi đại học xong cô ấy tặng cho cả lớp nhưng em vắng mặt, hôm nay cầm riêng một bó cho em.”
Sao tôi không biết Lạc Khả cho được? Một trong vài người bạn ít ỏi của Lý Trì Thư kiếp trước.
Trong ký ức của Lý Trì Thư, trong những khoảnh khắc nước sôi lửa bỏng suýt nhấn em ấy chết đuối đau đớn, lúc nào cũng có vài cơn sóng vỗ nhẹ nhàng dìu em về bờ, là chúng đã giúp em kiên trì sống gần 30 năm những khi gập ghềnh trắc trở. Tên của những người tiếp thêm sức mạnh cho em trong thời khắc đó hầu hết đều mơ hồ: Bà cụ lầu dưới, chủ nhiệm lớp cấp ba, người bạn làm công chung, người cô cho em ăn nhiều hơn ở căn tin, người gác ký túc xá đặc biệt chừa lại ngọn đèn sáng cho em dịp Tết… Ngoài ra, người có thể gọi tên chỉ có duy nhất “cô bạn Lạc Khả”.
“Cô ấy là người tốt bụng.” Tôi cầm lấy bó hoa, tựa vào lan can hành lang nhìn ra bầu trời quang đãng xa xôi ngoài kia, “Luôn đối xử tốt với em.”
“Cô ấy tốt với tất cả mọi người.” Lý Trì Thư cùng vịn lan can với tôi, nhỏ giọng cười, “Đây là lần đầu tiên có người mời em.”
“Thế thì phải đi thôi.” Tôi gối lên tay mình nhìn vào mắt Lý Trì Thư, nói xuôi theo ý em, “Lý Trì Th, em cần đi những chỗ đó mới có thể kết giao nhiều bạn bè hơn.”
Em không phủ nhận, Lý Trì Thư không phủ nhận tức là em cũng đồng tình.
“Còn anh thì sao?” Em hỏi, “Lớp anh tính đi đâu?”
“Kế bên có quán ăn Joy House, ăn xong chắc cũng đi KTV hoặc là tiệm net —— Nhóm đó thích đi net.”
Đặc biệt là Tưởng Trì.
Lý Trì Thư: “Vậy ——”
“Ăn xong anh đi tìm em.” Tôi mở miệng nói trước, cúi người hỏi, “Lớp các em không chê có thêm anh chứ?”
Lý Trì Thư vội lắc đầu: “Không chê.”
Em nói: “Bọn họ biết quan hệ của anh với em… thân thiết hơn, nói là nếu anh cũng đi thì họ rất chào đón.”
“Quan hệ thân thiết hơn?” Tôi hỏi xác nhận, “Chỉ là quan hệ thân thiết hơn thôi sao?”
Bàn tay buông thõng bên mép quần của Lý Trì Thư bắt đầu níu mép quần.
“Ừm…”
Lý Trì Thư cúi đầu ấp úng nửa buổi mới nói lí nhí như muỗi kêu: “Lạc Khả hỏi… em nói là… chúng ta đang… cái kia…”
“Anh không nghe rõ.”
Tai Lý Trì Thư đỏ gay, tay cũng không biết nên để ở đâu: “Thì là… cái kia…”
“Em không nói rõ anh không hiểu.”
“… Đang yêu nhau.”
Vế sau cuối cùng cũng bị tôi ép ra thành công.
Tôi khóa môi Lý Trì Thư nhân lúc em ngẩng đầu lên, trong lời nói không giấu được sự vui vẻ: “Yêu nhau thì nói yêu nhau, bị phỏng miệng à? Hay là anh tỏ tình với em bị sai chỗ nào?”
Lý Trì Thư thở dài, mấy chữ vừa rồi đã tiêu hao hết mọi thần kinh xấu hổ của em, bây giờ em mặc kệ tôi trêu thế nào cũng sống chết không chịu lên tiếng.
1
Tôi vê d ái tai em, thấy đủ rồi thì ngừng: “Giao kèo rồi nhé. Lát nữa em nhắn địa chỉ cho anh.”
Lý Trì Thư vẫn chưa chịu ngẩng đầu lên, gật nhẹ: “Ừm.”
“Đừng níu nữa,” tôi dở khóc dở cười nắm cái tay vẫn đang hoạt động không ngừng kia, dúi hoa vào tay em, “Em còn níu quần nữa sẽ rách mép chỉ mất.”
Từ đầu em dời xuống xoa mặt em: “Em mau về lớp đi, chủ nhiệm lớp em gọi nói có chuyện.”
Thật ra tôi không nhất thiết phải đi buổi tụ tập tốt nghiệp của Lý Trì Thư, nhưng trông nom dù sao vẫn tốt hơn là xảy ra tình huống đột xuất không kịp trở tay.
Ví dụ như uống rượu bia.
Một lớp đã tốt nghiệp thì trên cơ bản đều là người trưởng thành, thanh niên 17, 18 tuổi vật lộn cho kỳ thi tốt nghiệp uống một chút cũng chẳng sao, năm xưa tôi tốt nghiệp cấp ba cũng uống say khướt với bọn Tưởng Trì ngủ qua đêm ở phòng riêng của quán bar. Nhưng Lý Trì Thư thì không được.
Những năm đó vì bệnh tình em ấy ít khi uống, đôi lần muốn mượn rượu gây tê bản thân nhưng không được như ý muốn, có lẽ là liều lượng chưa đủ cũng có thể do độ cồn không đủ cao, em ấy chưa từng say. Càng làm tê liệt thần kinh thì nỗi đau đớn trong cơ thể càng khiến em tỉnh táo, thậm chí khiến em thức trắng đêm.
Lần cuối cùng em ném rượu trong nhà vào thùng rác, nói không uống nữa, còn ra chiều đùa giỡn: “Thứ này thật sự làm người ta sống không bằng chết.”
Tôi biết hiện tại Lý Trì Thư vẫn còn ở độ tuổi xuân xanh, thứ mà cồn mang đến cho em ấy có lẽ chăng chỉ là sự sảng khoái của tuổi trẻ, đau đớn tạm thời vẫn chưa sinh sôi trong tâm em. Nhưng ——
Bảo vệ Lý Trì Thư thì phải uốn nắn từ khi còn nhỏ.
Tưởng Trì oán thán bị tôi tóm trên đường chuẩn bị đi net, cưỡng chế chuyển hướng sang KTV —— Chịu thôi, mẹ cậu ấy gọi điện dặn tôi giám thị, không được để cậu ấy đi net —— Thằng nhãi này nhìn sang Lý Trì Thư, quyết định mang lòng trả thù, từ lúc bắt đầu tận dụng mọi cơ hội rót bia cho Lý Trì Thư.
Lý Trì Thư đổ xúc xắc thua, rót bia; Lý Trì Thư chơi thua kéo bao búa, rót bia; Lý Trì Thư bị mắc kẹt trong trò domino, một giây sau rót bia.
Đến cuối, sau khi cản Lý Trì Thư hai ván tôi vòng đi ra nhà vệ sinh, quay lại thì cốc bia trên bàn lại được rót đầy.
Tôi nghiến răng trừng Tưởng Trì.
“Mày nhìn tao làm gì?” Tưởng Trì không được chơi net, đạp chân trần trên chiếc giày, bộ dạng heo chết không sợ nước sôi: “Mày tự hỏi xem Lý Trì Thư người ta, người ta có tình nguyện uống không!”
Có lẽ Lý Trì Thư nhìn ra tôi không thích em uống bia, tuy không trả lời ngay mặt nhưng quay sang nhìn tôi với ánh mắt thăm dò.
Tôi cười ruồi khà khà, đi qua bá cổ Lý Trì Thư véo d ái tai em: “Em muốn uống thì uống, nhìn anh làm gì. Người ta lại tưởng chồng em quản nghiêm, tí bia cũng không cho uống.”
Tưởng Trì ở đối diện lườm cháy mặt.
Lý Trì Thư phủ lên mu bàn tay tôi: “Thật á?”
Tôi liếc nhìn cốc bia đầy tràn trước mặt em: “Thật.”
Lý Trì Thư vươn tay muốn cầm cốc.
“Khoan đã.”
Tôi không bá vai Lý Trì Thư nữa cầm lấy cốc bia trong tay em, nốc một hơi hơn nửa cốc, để lại lượng bia cỡ bằng nửa đốt ngón tay mới trả về tay em: “Em uống đi.”
Tưởng Trì:…
Lý Trì Thư:…
Lần đầu tiên vào năm Lý Trì Thư 18 tuổi, tôi nhìn thấy biểu cảm câm nín đến gần như ai oán trên mặt em ấy.
“Uống đi.” Tôi vừa dựa lưng vào sofa vừa dặn, “Uống không hết đừng cố chịu đựng, anh uống thay em.”
Tưởng Trì ở bên cạnh nghiến răng: “Đã gần thành công rồi ——”
Lý Trì Thư cúi đầu nhìn cốc bia, yên lặng nâng cốc ngửa đầu uống, uống còn một ít dư lại.
Tôi chú ý mỗi một hành động của em, đợi em đặt ly xuống lau miệng mới hỏi: “Em thấy sao?”
Có vẻ Lý Trì Thư cảm nhận được mấy phần căng thẳng tôi cố kìm xuống, ánh mắt đắn đo nhìn tôi hai giây xong nghiêm túc trả lời: “Hơi cay.”
“Không còn gì khác?” Tôi hỏi, “Có khó chịu chỗ nào không?”
Giọng Tưởng Trì lại truyền đến: “Cũng ~ bình ~ thường ~ thôi ~”
Tôi không bận tâm cậu ấy, chỉ nhìn Lý Trì Thư lắc đầu với mình: “Em nghĩ là uống thêm một ít vẫn được.”
“Không uống nữa.” Tôi vác túi xách của em lên, quăng ánh mắt sắc lẻm cho Tưởng Trì, “Về muộn Khoai Tây sẽ nhớ em.”
“Ừ ha, Khoai Tây.” Lý Trì Thư nghe thấy hai chữ ấy thì quả thật không còn do dự bước chân về nhà.
Về đến nhà Lý Trì Thư chơi với Khoai Tây hơn nửa tiếng rồi đi tắm, Tưởng Trì chơi hai ván trò chơi với tôi, tôi tiễn cậu ấy về mới nhìn thấy Lý Trì Thư đang ngồi thẫn thờ trên chiếc ghế treo ở ngoài hành lang trước cửa phòng chơi trò chơi.
“Em đang nghĩ gì đó?”
Tôi ngồi xuống cạnh em, chiếc ghế treo lún xuống, Lý Trì Thư hoàn hồn lúng túng nhìn tôi, bất ngờ hỏi: “Thẩm Bão Sơn, hồi nhỏ… anh như thế nào?”
“Anh hồi nhỏ hả?” Tôi nghĩ ngợi, “Khung ảnh ở đầu giường chúng ta là anh hồi nhỏ, em thấy rồi mà.”
Lý Trì Thư nhận ra mình biểu đạt chưa đủ chuẩn xác, ngón tay xoay tròn vẩn vơ không mục đích: “Ý em là… tuổi thơ của anh.”
Tôi hiểu em muốn hỏi gì.
Mọi khía cạnh Lý Trì Thư tỏ lòng hiếu kỳ với thế giới này đều bắt nguồn từ Thẩm Bão Sơn. Một ngày ba bữa của Thẩm Bão Sơn, mừng giận vui buồn của Thẩm Bão Sơn, quy tắc làm việc của Thẩm Bão Sơn, thói quen của Thẩm Bão Sơn, mục tiêu của Thẩm Bão Sơn, quá khứ của Thẩm Bão Sơn. Hệt như chỉ cần thấu hiểu Thẩm Bão Sơn thì em sẽ có can đảm khám phá hết những điều khác chưa biết trên đời.
“Tuổi thơ của anh ấy hả…” Tôi bước chân xuống sàn làm ghế treo đung đưa, “Em để anh nghĩ xem.”
Tầm mắt của tôi chuyển từ trần nhà đến căn phòng kế bên bồn hoa ở cuối hành lang, đó là phòng đàn pi-a-nô của tôi, nơi mà từ khi lên lớp 12 rất ít khi đặt chân đến.
“Dẫn em đi xem là được.” Tôi dắt Lý Trì Thư rời khỏi ghế treo đi xuống cuối hành lang, “Em nhìn là biết ngay.”
Lý Trì Thư bị tôi đẩy tiến về trước, tôi vịn bả vai em, từ phía sau mở cửa cho em, bật đèn lên.
Đèn treo trong phòng sáng bừng, Lý Trì Thư khựng bước chân ở cửa.
Tôi nghe thấy em khẽ hít vào một hơi như đã quên cách thở ra.
Không thể không thừa nhận căn phòng đàn mẹ bài trí cho tôi không hề nhỏ, kê hai chiếc pi-a-nô song song nhau, một chiếc thuộc về giáo viên tại gia cũ, sau khi tôi lên cấp ba thì xếp xó.
Hai chiếc tủ gỗ kế bên là mẹ tôi đặc biệt mời một bậc thầy lớn tuổi về văn hóa di sản phi vật thể đóng, nó dùng để cất những chiếc cúp tôi giành được từ nhỏ, bất kể giải lớn hay nhỏ, mấy giải thưởng vớ vẩn cũng có ghế riêng. Ngoài cửa sổ là vườn hoa sau nhà, ngoài ra hai mặt vách tường treo đầy hình của tôi, mỗi một tấm hình đều đặc biệt đóng khung ảnh đồng bộ với tủ, đa số là ảnh mẹ chụp khi tôi đang luyện đàn và khi đoạt giải, còn hình về chủ đề khác thì nằm ở phòng khác.
Tôi đẩy Lý Trì Thư vừa đi vừa ngắm.
“Cái này là năm anh 4 tuổi mẹ dẫn đi cửa hàng chọn đàn, mẹ chụp trộm lần đầu tiên anh sờ lên đàn.”
“Kia là lần đầu tiên anh ngồi lên ghế.”
“Tấm đó là lần đầu tiên anh học đàn ở nhà”, tôi chỉ về phía cửa sổ, “Ở đó đó.”
“Còn đây là lần đầu tiên anh bày trò vì không muốn luyện đàn, khóc xấu muốn chết. Không đủ cho mẹ anh chụp.” Tôi cười kể, “Mẹ anh hận không thể gắn luôn cái máy chụp ảnh trong mắt mẹ.”
Lý Trì Thư cũng cười theo tôi.
Mắt em sáng rỡ, ánh mắt chuyển động qua từng tấm hình, nhìn qua nhìn lại như đang phân biệt xem người trong hình có phải là Thẩm Bão Sơn không.
“Tốt quá.” Em đứng trước mặt tôi, ngẩng đầu quan sát chăm chú tấm hình trên tường, “Mẹ anh rất yêu thương anh. Bà ấy nhớ mọi…”
Em suy tư, tìm một từ hình dung phù hợp: “Vinh quang.”
Lý Trì Thư lặp lại, tôi nhìn phần gáy em gật gù: “Ừm, mẹ anh nhớ hết mọi vinh quang của anh. Bà rất yêu thương anh.”
“Đúng.” Tôi ôm vòng cổ em từ đằng sau, đầu ngón tay xoay vòng ở chỗ xoáy tóc em, “Lý Trì Thư em biết không, nhớ hết mọi vinh quang là yêu thương, mà nhớ hết mọi tiếc nuối của em cũng là yêu thương.”
Lý Trì Thư như hiểu như không đáp lại: “Ồ.”
Tôi bất đắc dĩ gõ đầu em: “Có đôi khi em đần chết mất.”
“Ồ… Hả?”
Tôi quay mặt em đối diện với mình: “Lý Trì Thư à, mai này anh cũng sẽ ghi nhớ tất cả vinh quang của em, hình của em cũng sẽ treo đầy trong căn phòng này với hình của anh… và những phòng khác, những ngôi nhà khác nữa.”
Em lại níu mép quần mình, hỏi đăm chiêu: “Anh cũng sẽ chụp hình cho em như thế này sao?”
“Anh sẽ chụp.” Tôi đáp, “Nếu em muốn, mẹ anh cũng sẽ vậy.”
Lý Trì Thư sửng sốt: “Cũng sẽ gì cơ?”
“Cũng sẽ chụp hình em, nhớ hết mọi vinh quang của em. Khoảnh khắc em hạnh phúc, mọi khoảnh khắc của em xứng đáng được ghi nhớ.”
Tôi nói: “Bà cũng sẽ yêu thương em giống như yêu thương anh.”
Lý Trì Thư ngẩn ngơ.
“Em không biết à?” Tôi nói với em, “Mẹ sẽ yêu thương tất cả đứa trẻ trên đời. Lý Trì Thư còn là đứa trẻ xứng đáng được yêu thương nhất. Ai gặp em cũng sẽ yêu thương em.”
Tôi nghĩ mình cần nói câu này vào mỗi ngày Lý Trì Thư thức giấc, có vậy thì mới có thể khiến thế giới khô cằn không đáng giá tin tưởng trong em tin đây là một sự thật.
Đầu tôi lóe ra suy nghĩ ấy, còn cơ thể thì đã ôm Lý Trì Thư hôn đẩy đến chiếc giường ở phòng sách kế bên.
Tôi tách khỏi môi em, em há lớn miệng th ở dốc, hai tay bắt chéo ở bụng, có vẻ chút cồn trước đó hấp thu vào bụng bây giờ có tác dụng, khiến hệ thống ngôn ngữ của Lý Trì Thư cũng trở nên hỗn loạn.
Em nói: “Thẩm Bão Sơn, hình như trong bụng em có con nai chạy.”
“Đó không phải nai chạy.” Tôi giải thích, “Lý Trì Thư, trong bụng em không có nai chạy.”
Em chớp mắt: “Vậy nó là gì? Em cảm giác nó chuyển động rất nhanh.”
“Là tim đập và thương.”
1
Tôi tiếp tục hôn, dẫn dắt bàn tay Lý Trì Thư vòng quanh eo mình, kéo tay em thò vào trong túi mình.
Em mò được bao cao su trong đó, không lấy ra mà sờ bao bì, hỏi: “Cái gì vậy?”
Tôi nắm hai đầu gối em tách ra hai bên, lúc thì hôn mặt lúc thì hôn tai em: “Bao cao su.”
Kiến thức này vẫn còn quá cao siêu với Lý Trì Thư, bây giờ có lẽ Lý Trì Thư ngờ ngợ được tôi muốn làm gì với em nhưng không biết được chuyện ấy cần dùng vật ấy.
Bàn tay Lý Trì Thư đang ôm lưng tôi đổi thành sau vai tôi, nói năng lộn xộn: “Chắc… chắc là em sẽ không có bầu đâu.”
2
Tôi suýt thì không kìm được, nhưng cuối cùng vẫn phì cười, vén vạt áo ngủ của em lên mò tay vào trong, lần lên trên, lên trên nữa.
“Không phải chắc là, mà đích xác 100% em sẽ không có bầu.” Tôi hơi nâng người dậy nhìn xuống mắt em, “Nhưng nó còn có những công dụng khác.”
Nói xong tôi vùi đầu xuống ngực em.
Có lẽ Lý Trì Thư bị đau, cũng có lẽ là do em có phản ứng nên gọi ngắt quãng.
“Thẩm Bão Sơn…” Em ngước cổ kháng nghị khéo, “Ngón tay anh… dài quá…”
Tôi còn hiểu rõ cơ thể Lý Trì Thư hơn cả em ấy, ích lợi mà điều này mang lại là tối nay Lý Trì Thư không cần chịu đau nhiều.
Lần đầu tiên Lý Trì Thư bị ép tiếp nhận kh0ái cảm, hai chân đang gác trên vai tôi rõ ràng co giật, lần đầu tiên em hé răng rên ra tiếng.
Tôi hôn em, rút ngón tay ra, lần đầu Lý Trì Thư thất thần cảm nhận tàn dư từ cơn kh0ái cảm.
Em nhíu mày: “Thẩm Bão Sơn… Không…”
“Cục vàng…” Tôi ngắt lời, cúi xuống tai kề tai khen ngợi, “… Giỏi quá.”
Lý Trì Thư nuốt câu nói giãy giụa xuống.
Em mím môi, kẹp gối làm eo tôi hơi đau.
Ăn thêm được một đoạn.
“Ngoan quá…” Tôi cọ trán ở dưới tai và gáy em, “Em muốn ngoan hơn nữa không?”
Lý Trì Thư rưng rưng nước mắt, nhíu mày, có khổ mà không thể nói, còn đang đấu tranh bao nhiêu lần trong lòng có nên làm theo lời tôi không.
Một lát sau em thở hổn hển, gật đầu, trả lời như đang rên khẽ: “Ừm.”
Tôi gác cổ chân Lý Trì Thư lên vai mình lại, em nắm siết tay chặn mắt mình phát ra tiếng khóc nức nở: “Thẩm Bão Sơn… Sâu quá…”
Tôi kéo tay Lý Trì Thư ra, lúc cúi người trên mặt em đỏ hây hây.
Tôi hôn mắt, hôn trán Lý Trì Thư, em ấy vô thức bật ra tiếng rên.
Nước mắt do bị đau trước đó cuối cùng cũng bị tôi hôn ứa ra, giờ đây cả vành mắt vừa đỏ vừa ướt, đôi mắt thất thần, ngực và cổ toàn là dấu hôn của tôi.
“Cục vàng à,” tôi ôm lưng em kéo em vào lòng mình, ấn lên cằm em ấy, “Đừng cắn miệng.”
Lý Trì Thư hốt hoảng rên thành tiếng, bám hai tay trên lưng tôi không thể phản kháng đầu ngón tay giữ cằm em, hức hức hai tiếng, lại muốn cắn răng tiếp: “Không…”
“Không ai nghe thấy.”
Tôi vươn hai ngón đút vào miệng Lý Trì Thư, Lý Trì Thư không nỡ cắn, giọng lớn hơn, khóe miệng ứa ra vệt nước.
Tôi rút tay khỏi miệng em mò xuống bên dưới, tìm thấy bụng dưới căng chặt của em, lần xuống nữa, nắm trong tay, Lý Trì Thư liều mạng phản kháng: “Không được… Thẩm Bão Sơn… Đừng…”
Tôi vừa động tay, Lý Trì Thư xụi lơ.
Tôi ôm em quỳ gối xuống, Lý Trì Thư cong lưng không chịu bò về trước, tôi dứt khoát kéo em lên chống vào vách tường, Lý Trì Thư ngửa đầu dựa vào vai tôi khóc thút thít.
Ga trải giường bừa bộn, ở lần cuối Lý Trì Thư co giật rất lâu trong lòng tôi, không còn nhớ cách nói chuyện.
Tôi ôm em đi nhà vệ sinh, nhân lúc trời chưa hửng sáng thím vẫn chưa dậy bế em vào phòng ngủ rồi quay lại phòng sách thu dọn bốn, năm bao cao su ở dưới sàn và chăn ga.
4
Tôi canh gác quần áo và ga giường phơi khô mới trở về, Lý Trì Thư đã nằm trong chăn ngủ bất tỉnh.
Tôi chống cằm ngắm em, ngắm mái tóc rối tung và gò má vẫn chưa hết ửng đỏ, ngắm thế nào cũng thấy đáng yêu hết nấc.
Tôi lặng lẽ kéo chiếc chăn che hết mặt em xuống, ngắm những dấu hôn dày đặc kia —— Còn đáng yêu dữ dằn hơn.
Thưởng thức một hồi, tôi chui vào chăn kéo Lý Trì Thư vào lòng.
Trong cơn mê em ngửi ngửi rồi dụi gần tôi hơn.
Khi Tưởng Trì đến nhà tôi mới ngủ được ba tiếng, tôi đi rón rén ra ngoài phòng thì bắt gặp thằng quỷ sứ này nói oang oang như chảo rán nổ: “Trong nhóm đang bàn nhau nghỉ hè ở đâu kìa! Mỗi mày giả chết, tao phải đến tận cửa! Sao còn ngủ? Còn một giấc ngủ ngàn thu nữa không đủ cho mày ngủ hay gì?”
Tôi quay đầu nhìn cửa phòng, nhỏ giọng xuống: “Nói nhỏ nhỏ thôi.”
“Nói nhỏ cái gì? Tao hỏi mày đi đâu?”
“Đâu cũng được.” Tôi nghĩ, bổ sung, “Bàn sau đi, để tao hỏi Lý Trì Thư thế nào.”
Tưởng Trì chưa hiểu: “Lý Trì Thư cũng muốn đi chung?”
Tôi ngáp, gãi đầu: “Lý Trì Thư không nhất thiết đi chung với tụi mày, nhưng tao phải hỏi em ấy xem em ấy muốn đi chơi với tao ở đâu lúc nào, tao còn sắp xếp thời gian.”
Tưởng Trì bất mãn: “Lý Trì Thư Lý Trì Thư… Trái đất không thể không xoay quanh Lý Trì Thư đúng không?”
Tôi quay người đến quầy bar tìm nước: “Trái đất có xoay hay không thì tao không biết, nhưng nói gì nói không có Lý Trì Thư tao không thể xoay.”
3
“Mày không thể xoay…” Tưởng Trì liếc xéo, nói một hồi lại bắt đầu mở miệng nói khịa, “Người ta còn phải hỏi ý Lý Trì Thư ——”
Tôi “chậc”, nhìn qua cửa phòng không nghe thấy động tĩnh bên trong, nhắc Tưởng Trì: “Đã bảo mày nhỏ giọng lại.”
Cuối cùng cậu ấy cũng nhận ra điều bất thường: “Sao? Lý Trì Thư cũng đang ngủ? Không nhìn ra cậu ấy cũng lười nhác thế à.”
“Bớt nói xàm.” Tôi nhấp ngụm nước lạnh, phần nào xốc tinh thần lên, “Hôm nay em ấy 5 giờ hơn mới ngủ.”
“5 giờ?” Tưởng Trì không tin nổi nhìn cửa phòng Lý Trì Thư, “Không phải… tối qua tụi mày làm gì đó chứ?”
Sáng sớm dì chiên sandwich xong sẽ để ở trên quầy bar ngoài phòng ngủ, bây giờ nó nguội ngắt. Tôi cầm cắn một cái, im lặng nhìn Tưởng Trì không rời mắt.
“…”
“…”
Từ trong mắt Tưởng Trì thay đổi thành hoảng sợ và phẫn nộ, tôi đoán cậu ấy chắc hẳn đã tìm được câu trả lời.
4
“Tụi mày…”
Cậu ấy giơ một ngón tay rồi chuyển thành giơ năm ngón: “5 giờ…”
Tôi xoay cổ, cất bước đi lên lầu ba.
“Thẩm Bão Sơn… Mày thật sự cầm tinh con hổ à…”
“Súc sinh…”
Tôi ngoái đầu nhìn cậu ấy: “Mày cũng tuổi hổ.”
Tưởng Trì ngớ ra.
Tôi cười tủm tỉm: “Mày không phải súc sinh hay sao? Không thèm hả?”
– – – – – – – – – –
Trên Tấn Giang là gói gọn từ sau lúc nói có nai chạy đến lúc Tưởng Trì đến nhà trong (…) đóa =))))))