Người Đàn Bà Bị Bán - Chương 20: Hàm oan bỏ trốn
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
161


Người Đàn Bà Bị Bán


Chương 20: Hàm oan bỏ trốn


Đồn trưởng Hạ và đám cảnh sát đến nhà tôi điều tra bí mật chuyện ma quỷ ở nhà lớn và trong căn nhà mộ, điều tra đi điều tra lại, cuối cùng kết quả là vu cho tôi cái tội đã giả ma giả quỷ để lén lấy trộm số tiền tiết kiệm khổng lồ của anh cả, còn hại chết Lan Lan và phóng hoả đốt nhà mình.

kinh ngạc vì mình bị vu oan khiến cho tôi không thể nào tâm phục, tôi liền hỏi họ dựa vào đâu để vu oan cho tôi như vậy. Thế là, chúng tôi bắt đầu 1 cuộc tranh cãi hết sức gay gắt ở trên nhà lớn.

– Kim An, cái đêm cậu dẫn Lan Lan bỏ trốn, trong nhà còn có ai biết nữa hay không? – Tiểu Lâm hỏi tôi .

– không có, nếu như tôi dẫn Lan Lan đi trốn làm sao có thể để cho người nhà biết được chứ?

– Vậy thì tốt, cậu đã nói rằng lúc cậudẫn Lan Lan chạy đến ngôi miếu thôn Nam thì phát hiện ra trong thon có đám cháy, có đúng không?

– đúng thế!

– làm sao cậu biết được là nhà mình bị cháy?

– đêm đó gió Bắc, tôi nghe thấy có tiếng người la lối rằng nhà tôi bị cháy, vì vậy tôi mới bảo Lan Lan ở lại ngôi miếu chờ tôi , còn mình thì vội vàng về cứu hoả. lẽ nào có gì không đúng hay sao?

Tiểu Lâm cười nhạt:

– đây chỉ có thể là cách nói của riêng cậu.Lúc cậu dẫn Lan Lan chạy trốn chẳng có ai hay biết, lúc chạy đến ngôi miếu rồi lại chẳng có ai hay, vì vậy, cậu hãy nghe kết quả điều tra của chúng tôi đi !

lúc này Tiểu Mã mới lên tiếng:

– Kim An, nói cho cậu biết, kể từ khi nhóm chúng tôi đóng ở trong thôn, không có 1 ngày nào là chúng tôi ngồi không. chúng tôi đã đi điều tra từng người trong thôn, cẫu có biết bọn họ đã đánh giá cậu như thế nào không?

– tôi cũng nghe nói rồi , không ít người đang nói xấu 2 mẹ con tôi sau lưng, lẽ nào các người cũng tin vào những lời nói không có căn cứ…

Tiểu Mã cắt ngang lời tôi :

– Kim An,chúng tôi đến đây để phá án, thế nên đương nhiên phải điều tra rất nhiều vấn đề, còn về những lời đồn đại ấy có đáng tin hay không, chúng tôi ắt biết phán đoán. trong thôn có không ít người nói rằng cậu quyến rũ chị dâu mình, mà trên thực tế cậu cũng đã thừa nhận bản thân mình đã lén dẫn Lan Lan bỏ trốn.trong thôn nhiều người nghĩ rằng cậu đang âm mưu cướp đoạt tài sản của anh cả, thế àm giờ anh cả cậu lại mất tích, khoản tài sản khổng lồ ấy cũng không cánh mà bay. Trong thời gian này nhà cậu chỉ có mình cậu ở nhà, nên giải thích thế nào đây?

– Tôi… – tôi nhất thời không biết giải thích ra sao.

Những lời Tiễu Mã nói quả không sao, nhưng đến giờ ngay cả chuyện họ vẫn không hiểu ra được thì làm sao tôi biết được nên giải thích thế nào. Bọn họ có nghi ngờ tôi cũng là điều hợp lí, thế nhưng đối mặt với những chất vấn của họ, tôi lại không biết phải biện minh cho mình như thế nào.

– chúng ta lại nói đến cái chết của Lan Lan và vụ hoả hoạn của nhà cậu – Tiểu Lâm đợi Tiểu Mã hỏi hết liền lên tiếng.

– Nói theo cách của cậu, cậu dẫn Lan Lan bỏ tor61n chẳng ai hay biết, vì vậy tình hình lúc cậu dẫn Lan Lan chạy đến ngôimiếu thôn Nam rồi càng không có người làm chứng. Nhưng chúng ta phân tích đơn giản thời gian xày ra vụ việc đêm hôm đó. Rất có thể lúc cậu dẫn Lan Lan bỏ trốn đã phóng hoả đót gian nhà phía tây, đợi đến khi các người chạy đến ngôi miếu thôn Nam thì ngọn lửa lan tràn bị người dân phát hiện, mà chuyện này cậu sớm đã dự liệu đến.

Những lời Tiểu Lâm nói khiến tôi sốt ruột như kiến bò chảo lửa, tôi hỏi anh ta:

– tại sao tôi phải làm vậy chứ?

Tiểu Lâm chậm rãi nói:

– cậu làm như vậy đương nhiên là có nguyên nhân rồi, cậu làm vậy là để che giấu hành vi giết Lan Lan của mỉnh.cậu dẫn Lan Lan đến ngôi miếu thôn Nam để ra tay sát hại, sau đó quay ngược lại thôn để dập lửa cho đến tận khi trời sáng. Tất cả những người đến nhà cậu dập lửa trong khoảng thời gian đó có thể làm chứng cho cậu. Đợi đến khi có người phát hiện ra tử thi là cậu đã có cái cớ để thoát tội.

– tại sao tôi phải đốt nhà của chính mình chứ? tại sao tôi phải giết hại Lan Lan? các người có biết tôi yêu cô ấy đến mức nào? cô ấy bị hại chết tôi đã đau đớn đến mức nào không? – tôi tức tối giẫm mạnh chân xuống đất, giọng nói cũng trở nên nghẹn ngào, nước mắt lã chã tuôn rơi.

– cậu giết Lan Lan có thể là do cô ấy là chị dâu của cậu, cậu đã nói với cô ấy những điều không nên nói. hoặc làm những việc không nên làm. cậu lo sợ sự việc bại lộ nên đã giết người diệt khẩu. Câu hỏi này đáng ra phải để tôi hỏi cậu mới đúng! còn về việc cậu chính tay đốt nhà mình, 1 là để che giấu hành vi giết người, 2 là để thăm dò xem số tiền khổng lồ kia anh cả cậu giấu ở đâu?

– anh… anh… anh… – tôi tức nghẹn họng không nói được gì.

– cậu chớ có anh anh anh mãi thế, tiếp theo để tôi nói đến chuyện giả ma giả quỷ ở nhà cậu nhé! – Tiểu Mã đứng bên cạnh tiếp lời

– sau khi cậu tạo ra vụ hoả hoạn ở nhà xong, anh cậu đã quay về, cậu liền lừa gạt anh ấy bằng những lời lẽ giả dối, đồng thời âm thầm quan sát nhất cử nhất đ6ọng của anh ấy, hòng chờ thời cơ sẽ ra tay tìm kiếm số tiền kia. bởi vì gian nhà tây anh cậu ở đã bị thiêu rụi, sau khi anh cậu về không ở chung phòng với cậu mà lại vào ở trong gian phòng nhỏ ở trên nastrong lớn, mà cậu cũng biết đó chính là nơi đặt linh vị của mẹ anh ấy. Hành động bất thường của anh cả đã khiến cậu suy đoán rằng anh ấy đã giấu tài sản của mình ở trong đó. Chỉ có điều cánh cửa và khoá cửa căn phòng nhỏ đếu rất đặc biệt, cậu không có chìa khoá thì hoàn toàn không vào được.

vào đêm ngũ thất sau khi Lan Lan chết, cậu đã âm thầm đi theo anh cả cậu ra mộ của Linh Nhi, còn đóng giả là quỷ vô thường để hù doạ anh cậu. Mục địch thực sự của cậu là có được khối tài sản kếch sù ấy. thế nên cậu mới mượn lời của quỷ vô thường, ra hạn cho anh cậu trong 3 ngày phải tìm ra được thứ không thuộc vềmình. nhưng cậu vẫn lo anh cậu không chủ động bỏ ra số tài sản mà mình đã vất vả tích cóp trong hơn 20 năm, thế nên sau khi anh cậu ngất đi, cậu liền chuồn thẳng về nhà, mở cửa nhà lớn ra. lúc đó rât có thể cậu đĩnh vào phòng của bố mẹ để thử vận may, đồng thời cũng là để thăm dò cho bước tiếp theo của mình.

sáng hôm sau, cậu giả vờ chạy đến trụ sở của chúng tôi nói rằng Lan Lan đêm qua đã đến nhà tìm cậu. trong lúc cậu hồi báo chuyện này với đồn trưởng Hạ thì chúng tôi đã đến nhà cậu, qua quan sát chúng tôi đã phát hiện ra 2 dấu chân kì lạ ở trong sân và trên nhà lớn. dấu chân này rõ ràng là từ 1 đôi giày cao gót nữ để lại, nhưng có người đã cố ý buộc 1 lớp vải lên đế giày. đây chính là manh mối duy nhất mà con ma Lan Lan đãnói đến để lại nhà cậu. mà chúng tôi đã nhanh chóng tìm ra đôi giày cao gót bị buộc 1 lớp vải ở bên ngoài. giờ tôi nói cho cậu biết, đôi giày ấy được tìm thấy ở dưới gầm giường của cậu. Chỉ có điều lúc ấy đồn trưởng Hạ ra lệnh cho chúng tôi không được đem đôi giày ấy đi vì sợ đánh rắn động cỏ. không tin giờ cậu có thể đi xem thử, có thể làm bằng chứng chứng minh tội lỗi của cậu vẫn đang nằm dưới gầm giường cậu đấy!

nghe Tiểu Mã nói thế tôi cảm thấy hoang mang, nếu như đúng như những gì họ nói, chắc chắn có người âm mưu hãm hại tôi . tôi muốn lập tức đi vào phòng ngủ của mình xem nhưng vừa động đậy đã bị Tiểu Lâm giữ chặt vai rồi .

– Kim An, cậu nghe Tiễu Mã nói hết rồi đi xem cũng không muộn mà ! – Tiểu Lâm vừa đẩy tôi vừa nói.

Tiểu Mã tiếp tục nói:

– chúng tôi còn làm theo sự dặn dò của đồn trưởng Hạ, khoá cửa căn phòng của bố mẹ cậu đồng thời đánh dấu đồ đạc ở torng đó, cố ý nói trước mặt 2 anh em cậu là bên trong có ma, dặn dò 2 người không được phép động vào bất kì thứ gì mà không được sự cho phép. chúng tôi làm như vậy là để dụ con ma đó lộ diện!

tiếp theo đó, anh cả cậu vẫn mải suy nghĩ xem rốt cuộc có cái gì không thuộc về mình ở trong nastrong nhưng không tài nào nghĩ ra được. nếu như chúng tôi đoán không nhầm thì chính cậu đã lên tiếng gợi ý cho anh ấyr ằng số tiền mà anh ấy có được trong 20 năm đào vàng là không thuộc về mình. như vậy anh cả cậu chắc chắn sẽ lén đi xem nơi cất giữ tiền của mình, thế là… sau đó như thế nào chúng tôi không cần nói cậu cũng biết chứ hả?

cả Tiễu Lâm và Tiểu Mã đều coi tôi la 2hung thủ giết người cướop của, mặc dù tôi biết sự phân tích của họ là sai lầm nhưng tôi chẳng thể nào phản bác được . bởi vì trong chuyện cái chết của Lan Lan và vụ hoả hoạn của gia đình,. mặc dù kẻ phóng hoả, giết người thực sự không phải là tôi nhưng chẳng ai có thể chứng minh cho sự trong sạch của tôi .

mà họ lại nói rằng tôi vì tham tài sãn của anh mà giả ma giả quỷ, còn ra tay hãm hại anh trai của mình. với chuyện này tôi vẫn còn ôm 1 tia hi vọng, bởi vì nếu có thể tìm thấy anh cả, chân tướng của sự việc có thể sẽ được sáng tỏ, biết đâu họ lại có những hướng điều tra và phát hiện mới trong vụ giết Lan Lan và vụ hoả hoạn nhà tôi .

nhưng mà trước mắt, bọn họ không chỉ đưa ra những suy luận nhìn bề ngoài có vẻ rất rất hợp logic, còn phát hiện ra chứng cứ mà “Lan Lan” đã để lại trong nhà tôi . nếu như có 1 đôi giày được b5oc vải ngoài, thế thì tôi có đến cả trăm cái miệng cũng chẳng thể cãi lại được.

đồn trưởng Hạ bảo tôi về phòng mình lấy đôi giày ấy ra. bởi vì mẹ tôi đang nằm trong phòng tôi nên tôi phải giả vờ đi tìm đồ. Mẹ ho luôn miệng, lo lắng hỏi tôi đã xảy ra chuyện gì rồi. tôi thản nhiên nói dối là không có việc gỉ xảy ra cả.

lúc ánh mắt tôi chạm phải đôi giày cao gót được bọc vải ở bên ngoài, toàn thân tôi chợt lạnh ngắt. Tiểu Lâm và Tiễu Mã nói không sai, cái đôi giày cao gót mà ” Lan Lan” từng đi đang đặt dưới gầm giường tôi . Chỉ có điều mấy ngày nay tâm trạng không được ổn định,thường xuyên ở trong trại thái căng thẳng và khủng hoảng nên tôi cchẳng có tâm trí nào mà để ý đến việc đôi giày này xuất hiện dưới gầm giường mình từ bao giờ?

Khi nhìn thấy đôi giày này, tôi ý thức được rằng mình đã rơi vào 1 vực thẳm không lối thoát. mặc dù không biết rốt cuộc là ai định hãm hãi tôi nhưng chính tôi đã được trải nghiệm sự gian xảo và ma mãnh của hắn. tôi là 1 người từ trước đến giờ không bao giờ gây sự với ai, từ nhỏ tới lớn chưa từng đắc tội với ai, tại sao kẻ đó muốn làm hại tôi chứ?

tôi đờ người ngồi trước giường, mắt thất thần nhìn vào đôi giày bọc vải đó. Mẹ phải gọi mấy lần tôi mới bừng tỉnh khỏi những suy nghĩ vẫn vơ trong đầu.

– An Nhi, con nói thật cho mẹ biết,đồn trưởng Hạ hôm nay đến tìm con là có chuyện gì? – có thể mạ đã phát hiện ra sắc mặt không được tốt của tôi . bà lo lắng luôn miệng hỏi tôi .

tôi vội vàng xách đôi giày để ra sau lưng rồi đứng dậy, gượng cười với mẹ:

– mẹ à, người ta đến điều tra về cái chết của Lna Lan và chuyện anh cả mất tích ấ mà, con thì có thề có chuyện được chứ? chỉ có điều đồn trưởng Hạ nói trong thời gian này phải phối hợp với họ phá án, có lẽ phải thường xuyên chạy qua chỗ nọ chỗ kia. vì vậy con có chuyện này phải nói với mẹ, mẹ có thể qua nhà bà ngoại ở 1 thời gian được không, đợi phá án xong con sẽ đón mẹ về.

mẹ nhìn tôi hồi lâu rồi mới thở dài:

– nếu đã như vậy, ngày mai ẹm sẽ đi! mẹ đã lâu lắm không đi thăm bà ngoại rồi , chẳng bao lâu nữa lại đến tết rồi , thôi thì mẹ qua chỗ bà ngoại ở đến hết năm thì về. chĩ có điều lần này mẹ đi cũng chẳng thể chăm sóc cho bà, còn làm phiền bà hơn ấy chứ!

trong lòng tôi cảm thấy vô cùng xót xa nhưng vẫn không dám để lộ ra ngoài. không biết mẹ đi rồi tôi còn gẵp phải chuyện gì nữa đây? nhưng dù là chuyện gì chắc chắn cũng không phải là chuyện tốt đẹp, thế nên mẹ không ở nhà vẫn tốt hơn. để mẹ biết được tình cảnh của tôi lúc này càng khiến cho bà lo lắng hơn. mẹ vì cái chết của bố và sự mất tích của anh cả đã đủ đau lòng lắm rồi , bệnh tình hiện giờ đã không nhẹ,giờ lại biết chuyện của tôi nữa em rằng không chịu nỗi!

ôm tâm trạng phức tạp vá đau đớn, tôi đi ra khỏi phòng, đồn trưởng Hạ và 2 viên cảnh sát kia đã đứng ở sân chờ sẵn. Tiểu Lâm tiến lên trước cầm lấy đôi giày:

– Kim An, chúng ta qua trụ sở đi! có 1 số chuyện chúng tôi cần nghe cậu giải thích! – đồn trưởng Hạ cố ý nói to, tôi biết ơng ấy cố ý nói cho mẹ tôi nghe thấy.

– Vâng, có chuyện này tôi phải nói trước cho ông biết, ngày mai mẹ tôi sẽ về nhà bà ngoại tôi ở 1 thời gian, giờ tôi xin phép ông cho tôi 1 buổi sáng để tiễn mẹ qua đó, lúc về tôi sẽ phối hợp với ông phá án, ông thấy có được không? – tôi cũng cố ý nói to cho mẹ thấy

đồn trưởng Hạ cườinói:

– 1 đứa con hiếu thảo như cậu thật hiếm có, tôi có không đồng ý cũng không được! sáng mai tôi sẽ bảo Tiểu Mã lái xe đưa 2 mẹ con cậu đến nhà bà ngoại. cậu thấy thế nào?

tôi vội vàng cám ơn đồn trưởng Hạ, ông ta vừa cười ha ha vừa liếc mắt ra hiệu cho tôi . tôi biết là ông đang giục tôi đi, liền về phòng chào mẹ 1 tiếng rồi đi theo họ lên trụ sở

thời gian gần đây, gia đình tôi đã trở thành tiêu điểm trong mắt nhiều người , đồn trưởng HẠ cùng Tiểu Lâm và Tiểu Mã ở trong nhà tôi lâu như vậy khiến cho 1 đám đông hiếu kì tụ tập ở trước cổng nhà tôi xì xào bàn tán, giờ lại thấy tôi bị kẹp giữa 3 người họ, giống như là bị “áp giải” về trụ sở thế này chắc chắn đám người ấy lại tha hồ mà tưởng tượng.

đến trụ sở, đồn trưởng Hạ hỏi tôi có suy nghĩ như thế nào về đôi giày tìm thấy ở dưới gầm giường tôi , tôi đương nhiên chẳng thể nói được gì, chỉ 1 mực kêu oan trước mặt họ.

– đồn trưởng Hạ, lẽ nào giờ ông cũng cho rằng tôi là tội phạm giết người chiếm đoạt tài sản hay sao? tôi thề với ông những gì tôi nói với ông hoàn toàn là sự thật, nếu như có nửa lời dối trá, tôi…

– thôi được rồi , đủ rồi , giờ thề thốt thì có tác dụng gì? cậu hãy giải thích rõ ràng xem vì sao đôi giày này lại ở dưới gầm giường của cậu ? – đồn trưởng Hạ cáu kỉnh nói

tôi liền giải thích:

– đồn trưởng Hạ. tối hôm đó thực sự tôi đã nhìn thấy hồn ma của Lan Lan đứng ở bên ngoài cửa sổ, mặc dù tôi không biết vì sao đôi giày bọc vải mà cô ấy đi lại ở trong gầm giường của mình, nhưng tôi có thể khẳng định chắc chắn rằng có ai đó cố ý hãm hại tôi !

– cậu xem xem, những gì cậu nói trước sau đều mâu thuẫn với nhau. trước thì cậu nói chính mắt nhìn thấy hồn ma của Lan Lan, giờ cậu lại nói có người đặt đôi giày bọc vải của cô ấy xuống gầm giường để hãm hại cậu. vậy cậu nói xem, “Lan Lan” mà cậu gặp đêm hôm đó là ma hay là người muốn hãm hại cậu? rốt cuộc có người muốn hãm hại cậu hay là hồn ma của Lna Lan muốn hãm hại cậu?

tôi không biết phải trả lời thế nào, nếu như Lan Lan mà tôi nhìn thấy là ma, vậy thì đôi giày cô ấy đi sao lại bị người ta đặt dưới gầm giường của tôi ? lẽ nào thật sự hồn ma của Lan LAN VÌ quá hận tôi đã bỏ cô ấy trong ngôi miếu mà làm vậy đề trừng phạt tôi ?

đang mải nghĩ ngợi vẫn vô thì đột nhiên đồn trưởng Hạ nói:

– Kim An, tôi thấy cậu giờ không thể giải thích rõ ràng được đâu. theo lí mà nói thì hiện giờ cậu là tội phạm tình nghi số 1. theo tình hình và chứng cớ mà chúng tôi nắm được, chúng tôi hoàn toàn có thể giữ cậu alị trụ sở để giám sát. Nhưng xét thấy mẹ cậu đang nằm nhà không có ai chăm sóc, vì vậy chúng tôi tạm thời chho cậu về nastrong chăm sóc mẹ. Chỉ có điều chúng tôi sẽ cho người giám sát cậu. đợi mai, sau kho đưa mẹ cậu về nhà bà ngoại thì cậu se tạm thời mất tự do cho đến khi nào vụ án được làm sáng tỏ thì thôi.

chuyện đã đến nước này, tôi vừa kinh ngạc vừa sợ hãi. đúng là chẳng khác gì thằng câm ăn phải mướp đắng, đắng khủng khiếp mà chẳng thể thốt nên lời. ý của đồn trưởng Hạ đã rất rõ ràng, chẳng bao lâu nữa họ sẽ bắt giữ tôi .

với tình hình trước mắt, tất cả những lo lắng cho bản thân đều là phí hoài, cho dù tương lai sau này có ra sao, điều tôi không yên lòng nhất vẫn al2 mẹ. tôi không nỡ để mẹ phải đau khổ vì mình. Nhưng giấy làm sao bọc được lửa, sớm muộn gì bà cũng sẽ biết chuyện. Nhưng ít nhất trước khi bà khỏi bệnh, tôi không thể để bà biết tình cảnh của mình hiện giờ.

tôi nhìn đồn trưởng Hạ bằng ánh mắt cầu xin, đau khổ nói:

-đồn trưởng hạ, cảm ơn ơng đã chiếu cố cho tôi , giờ tôi không muốn biện minh gì cho mình, chỉ xin ông nhất định phải giúp tôi giấu chuyện này với mẹ tôi . giờ bà đã đau khổ lắm rồi , nếu như biết chuyện chắc sẽ xày ra chuyện lớn mất. vì vậy tôi lại lần nữa cầu xin ông, trước khi vụ án được điều tra rõ ràng, tuyệt đối đừng nói với mẹ tôi rằng tôi bị các người bắt nghi là hung thủ

thật không ngờ đồn trưởng Hạ lại đồng ý với yêu cầu của tôi. ông ấy còn hứa với tôi trước khi vụ án được. điều tra rõ ràng, cho dù có chuyện gì xảy ra, ông ấy và tổ phá án tuyệt đối sẽ không tiết lộ tình hình với mẹ tôi . Ông còn giục tôi về nhà chuẩn bị, sáng sớm ngày mai Tiểu Mã sẽ lái xe đến đưa 2 mẹ con tôi đi…

tôi cảm động đến rơi nước mắt, gần như quên mất cả cái tai hoạ mà mình sắp phải đối mặt….

lúc về đến nhà trời đã tối đen như mực. tôi không biết gặp mẹ sẽ nói những gì. tôi lê bước chân nặng nhọc đến trước cửa phòng mình, nghe thấy tiếng mẹ đang nói chuyện với ai đó.

tôi ủ rũ đẩy cửa bước vào, thấy trưởng thôn Kim và vợ của anh đang ngồi nói chuyện với mẹ. thấy tôi quay về, mẹ liền vẫy tay gọi tôi :

– An Nhi à, con về đúng lúc lắm! trưởng thôn với vợ anh ấy có việc phải đến đồn Đại Thụ, lát nữa sẽ có xe qua đón họ, mẹ nhân tiện đi nhờ đến nhà bà ngoại con luôn, thế thì ngày mai không cần làm phiền đồn trưởng Hạ nữa. Mẹ đi rồi con cứ yênt âm mà giúp họ phá án nhé, biết đâu có thể tìm thấy anh cả con!

Nhà bà ngaoị tôi gần đồn Đại Thụ, cách thôn Kim Gia mấy chục cây số về phía tây bắc. Ông ngaoị tôi đã qua đời cách đây mấy chục năm, trong nhà chỉ còn lại mình bà ngoại hơn 80 tuổi. Bà nhgoại mặc dù đã cao tuổi nhưng tai không hề nghễnh ngãng, mắt không hề mờ, xương cốt vẫn còn rất dẻo dai.Vợ của trưởng thôn Kim là hàng xóm với bà ngoại tôi, bình thường rất hay quan tâm chăm sóc bà ngoại. Trưởng thôn nói ngày mai đám cưới cậu em vợ, vì thế đã cho 2 xe đến đây đón họ về. Bây giờ 2 vợ chồng trưởng thôn đang định về luôn tối hôm nay. Họ biết mẹ tôi đang bệnh nên qua đây thăm hỏi, nhân tiện hỏi xem mẹ tôi có cần hỏi han gì bà ngoại không, vừa hay biết chuyện mẹ tôi chuẩn bị qua nastrong bà ngoại, thế nên bảo mẹ cùng đi luôn.

nghe mẹ nói vậy trong lòng tôi khẽ rung động, lập tức đồng ý. tôi vừa chuẩn bị đồ đạc cần thiết cho mẹ xong thì điện thoại của trưởng thôn Kim đổ chuông. chẳng bao lâu sau, chiếc xe con đến đón vợ chồng trưởng thôn đã đỗ xịch trước cổng nhà tôi .

tôi và anh trưởng thôn dìu mẹ tôi lên xe. Mẹ bảo tôi ở nhà trông coi nhà cửa cẩn thận. trước khi đi trưởng thôn còn kéo tôi ra 1 góc, khẽ nói với tôi:

– Kim An, tôi biết dạo này cậu đang rối như tơ vò, chuyện của mẹ cậu cậu chớ lo, 2 vợ chồng tôi nhất định sẽ chăm sóc mẹ cậu chu đáo. tôi với vợ đã bàn bạc với nhau rồi , tối nay chúng tôi đến đồn Đại Thụ, ngày mai cô ấy sẽ không về đây nữa, cô ấy cũng ở lại nhà mẹ đẻ 1 thời gian, đợi khi nào chuyện trong nhà cậuổn định lại mới đưa mẹ cậu về luôn thể.

Nói đến đây trưởng thôn liền nhìn tôi, tiến lại gần rồi nắm chặt lấy tay tôi , miệng khẽ nói:

– người anh em, tôi nghe nói tổ phá án muốn bắt giam cậu, cho dù người khác có nói thế nào trong lòng tôi vẫn hiểu rọ tính cách cũa cậu. Bây giờ bọn họ hiểu nhầm cậu, cậu hãy cẩn thận lo liệu! – nói rồi anh vỗ vỗ vai tôi an ủi.

tôi hiểu ý của trưởng thôn, cảm kích siết chặt tay anh , gật gật đầu. sau đó, trưởng thôn lên xe, tôi đứng bên ngoài vẫy tay tạm biệt mọi người . chiếc xe nhanh chóng biến mất vào trong màn đêm.

mẹ đi rồi , trong nhà càng thêm lạnh lẽo. tôi buồn phiền trở về phòng mình, lại nghĩ đến chuyện ngày mai đồn trưởng Hạ sẽ bắt giam tôi như 1 tên tội phạm giết người , không ít người trong thôn đã coi tôi như 1 kẻ khốn nạn dụ dỗ chị dâu của mình, giờ biết tin tôi bị bắt giam nhất định họ sẽ suy đoán bừa bãi, mà như vậy thì tổ phá án càng hiểu nhầm tôi nghiêm trọng hơn. trong lòng tôi hiểu rõ mình bị oan, thế nhưng trong tay tôi lại chẳng có bằng chứng gì chứng minh cho sự trong sạch của mình. Trong tình cảnh này mà lại mất đi tự do thì kết quả cuối cùng chắc chắn là ngồi chờ chết.

hiện giờ chỉ có anh cả mới có thể làm chứng cho tôi , thế nhưng lại chả biết anh cả sống chết thế nào. Nếu như tôi có thể tìm thấy anh cả có lẽ tôi sẽ có cơ hội lật lại thế cờ.Còn nữa, đôi giày dưới gầm giường kia nhắc nhở tôi rằng có kẽ muốn hãm hại tôi . cái ng1 này chắc chắn có liên quan đến cái chết của Lan Lan, hơn nữa mục đích hãm hại tôi chắc chắn là vì tiền của anh cả. Như vậy, nếu tôi có thể tìm ra kẻ đã đặt đôi giày đó dưới gầm giường tôi thì tồ phá án sẽ không nghi ngờ tôi nữa.

Nghĩ tới đây, tôi thầm hạ quyết tâm sẽ bỏ trốn ngay trong đêm nay, Có lẽ chỉ có bỏ trốn mới có đường sống.Bởi vì sau khi bỏ trốn tôi có thể đi tìm anh cả tôi , đồng thời ngầm điều tra xem kẽ đã hãm hại mình là ai. Nhớ lại những lời mà trưởng thôn đã nói với tôi trước lúc đi, anh ấy đã nói sẽ giúp tôi chăm sóc cho mẹ, giúp tôi giải quyết được nỗi lo lắng trong lòng. Mà anh ấy còn thầm nói với tôi rằng ngày mai tổ phá án sẽ bắt tôi lại, bảo tôi hãy sớm lo liệu, chẳng phải anh ấy đang ngầm ra hiệu bảo tôi trốn đi hay sao?

tôi vội vàng bỏ mấy cái áo vào trong túi, cầm mấy nghìn tệ lần trước chuẩn bị bỏ trốn với Lan Lan nhét vào trong túi áo. Sau khi chuẩn bị xong xuôi, tôi liền tắt đèn phòng, đứng ngồi không yên chờ đợi đến đêm khuya.

lúc buổi chiều đồn trưởng hạ đã nói sẽ cho người giám sát tôi , bọn họ làm vậy là để đề phòng tôi bỏ trốn. rất có thể Tiểu Lâm và Tiểu Mã đã đứng mai phục sẵn ở đâu đó quanh nhà tôi rồi , thế nên tôi phải đợi đến nữa đêm, chờ họ buồn ngủ rồi mới bỏ trốn.

Qúa nửa đêm, trời tối đen như mực, không gian yên ắng đầy chết chóc, tôi len lén đeo túi xách lên lưng rồi mở cửa phòng, cố gắng nhón chân đi thật khẽ ra gian nastrong phía tây đối diện, men theo tường đi đến nastrong vệ sinh ở góctây nam. Tôi đã nghĩ kĩ rồi , nói thế nào cũng không thề ra bằng đường cổng chính được, như vậy rất dễ bị Tiểu Lâm và Tiểu Mã phát hiện. Nếu như bị bọn họ bắt về thì càng khó ăn nói, chắc chắn bọn họ sẽ cho rằng tôi bị phát hiện tội lỗi nên phải bỏ trốn.

Đằng sau bức tường ở phía tây nam là sân nhà người khác. Trong sân, chỗ tiếp giáp với tường nhà tôi có 1 cây hồng ngâm.tôi leo lên nóc nhà vệ sinh, lắng tai nghe động tĩnh bên nhà hàng xóm, sau đó lại thò đầu ra quan sát, không thấy cò gì bất thường liền leo qua bức tường cao, bám vào cái cây rồi tụt xuống sân nastrong người ta, sau đó lại leo qua bức tường thấp để ra 1 con hẻm nhỏ. Mặc dù làm như thế này rất mất sức nhưng rất có thể Tiểu Lâm và Tiểu Mã không ngờ rằng tôi sẽ bỏ chạy qua đường nhà hàng xóm.

con hẻm nhỏ tốiđen như mực,tĩnh mịch vô cùng. Phía nam con hẻm al2 đường lớn, phía bắc thông ra bên ngoài thôn. tôi cảnh giác nhìn sang 2 con đường 1 lúc, xác định không có gì bất thường mới ẩn mình trong ánh đèn nhập nhoạng để đi theo con đường thôngr anh bên ngoài thôn.

bên ngoài thôn có 1 con đường nhỏ dẫn đến thôn Triệu Bảo Tử, đi con đường này sẽ phải ngang qua phần mộ của Linh Nhi. Nhớ đến cái đêm cùng anh cả ra mộ Linh Nhi chớ quỹ vô thường tôi lại thấy rùng mình. thế nên tôi quyết định sẽ không đi theo con đường này.

con đường thôn Tây dẫn ra huyện, thôn Đông là 1 ngọn núi cao, hoàn toàn không có đường đi, nghĩ tới nghĩ lui, tôi quyết định sẽ đi từ thôn Nam cho an toàn, 1 là vì con đường này tôi khá rành rọt, mặc dù có khó đi 1 chút nhưng rất dễ ẩn nấp. 2 là lần trước dẫn Lan Lan đi trốn cũng đã chọn con đường này, hơn nữa Lan Lan đã bị giết ở ngôi miếu thôn Nam, thế nên cảnh sát sẽ nghĩ rằng tôi không dám đi con đường này. Ngày mai khi phát hiện ra tôi bỏ trốn, đồn trưởng Hạ sẽ cho người đuổi theo con đường thôn Tây hoặc thôn Bắc, như vậy khả năng tôi bị bắt lại sẽ nhỏ hơn nhiều.

sau khi quyết định, tôi liền đi đường vòng đến thôn Nam, trước mặt chính là khu rừng tối om om, ngôi miếu bên đường thấpthoáng ẩn hiện trong đêm. Theo lí mà nói thì đến đó là tôi sẽ an toàn. 1 khi có người đuổi theo, tôi có thể lẽn vào rừng, rất khó mà tìm ra tôi . nhưng bởi vì bỏ trốn nên trong lòng cứ hoang mang, lúc nào cũng cảm thấy như có người đuổi theo mình, khiến cho tôi cứ cắm đầu cắm cổ mà chạy, Nhưng càng đến gần khu rừng thì tim tôi càng đập nhanh, dường như tôi nhìn thấy Lan Lan từ trong ngôi miếu bên đường nhìn ra, trên người cô ấy toàn là máu, đôi mắt vô hồn trợn lên, từ từ tiến lại gần tôi ….

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN