Người Đàn Bà Hoang Dã
Chương 3: Sự làm quen thú vị
Minton đang mải mê ngồi đan áo bên ô cửa sổ kính màu nhìn ra thềm nhà.
Người cô gầy, mặt xương xương và cái cổ nhiều gân đeo rất nhiều vòng ngọc quý lộ rõ trên chiếc áo chui đầu màu xanh nhạt. Khó có thể đoán chiếc váy
mà cô đang mặc có phải làm bằng thứ vải len tuyết hay không. Một chiếc
váy rộng thùng thình phủ lên những bộ phận thiếu mất sự tròn trịa của
người phụ nữ. Cô vui vẻ tiếp đón Tuppence:
– Chào chị Blenkensop. Tôi hy vọng là chị đã được ngủ ngon giấc.
Blenkensop thú nhận là chưa bao giờ được ngủ đẫy giấc trên một chiếc giường mới
vào những đêm đầu tiên. Nhìn chiếc áo cô Minton đang cặm cụi đan, bà
Blenkensop đã thấy mê. Bà khen chiếc áo có một kiểu đan đẹp! Cô Minton
đỏ mặt, sung sướng trải rộng chiếc áo tác phẩm của mình ra. Vâng, trông
có vẻ cầu kỳ nhưng thực tế nó lại dễ đan lắm. Nếu bà Blenkensop muốn, cô sẽ tình nguyện dạy cho ngay. Ồ! Cô Minton thực sự là một người rất đáng yêu, nhưng bà Blenkensop tự biết mình vụng về thế nào… Sự thật, bà
chỉ có thể đan được những thứ đơn giản thôi, chẳng hạn một chiếc mũ trùm đầu chỉ để hở đôi mắt.
Bằng con mắt tinh tường, cô Minton liếc
nhìn kiểm tra cái đống bùng nhùng không ra hình dạng gì cả trong lòng bà Blenkensop. Cô nhanh chóng nhận thấy những lỗi đan. Rất vô tư, bà
Blenkensop khen cô Minton về sự khéo léo, nổi tiếng về sự hiểu biết, đã
hạ cố chút xíu đến cái đống len này.
Tuppence thú nhận chưa bao
giờ để ý đến công việc đan lát trước khi cuộc chiến kinh khủng này xảy
ra. Nhưng cũng có lúc người ta cảm thấy mình trở nên vô tích sự và sẽ
hành động chẳng vì cái gì.
– Chị có một đứa con trai trong hải quân, tôi đã được nghe như vậy vào buổi tối hôm qua?
– Phải. Một chàng trai mới tuyệt vời làm sao! Tôi còn một đứa nữa phục vụ trong không lực Hoàng gia, và cả thằng Cyril nữa – một đứa hãy còn chút hơi sữa đang sống ở đâu đó trên đất Pháp.
– Lạy Chúa! Thảo nào chị đã lo lắng đến thế!
– Douglas, Douglas yêu quý của tôi – Tuppence tư lự – đang phải sống
trong cái địa ngục đó. Còn tôi thì đang ngồi ở đây để làm việc của một
con ngốc… là gặm nhấm sự cay đắng chôn chặt rất sâu trong trái tim
mình…
Chợt giọng nói của chị trở nên mạnh mẽ:
– Cần
phải thử thách lòng can đảm của mọi người chúng ta, phải thế không nhỉ?
Chúng ta hy vọng cuộc chiến tranh này sẽ sớm kết thúc. Tôi nghe nói hình như từ một nhân vật cao cấp thì phải, là sẽ đến lúc bọn Đức không cầm
cự được quá hai tháng đâu.
Để thể hiện sự đồng ý, cô Minton ôm lấy Tuppence và lắc mạnh đến nỗi những chuỗi ngọc quý đeo ở cổ cô kêu lên loong coong:
– Không nghi ngờ gì nữa. Tôi đã bị chị thuyết phục – Cô Minton thầm thì
bằng giọng của kẻ phản nghịch – Mà Hitler thì đang đau khổ vì những lục
đục sâu sắc đến nỗi không thể cứu vãn được… Trước tháng tám thôi là họ sẽ mặc cho hắn chiếc áo trói [1]…
-… Đòn Sấm Sét đó –
Tuppence giải thích – thực sự gây choáng váng đối với bọn Đức rồi. Theo
những gì mà mọi người kể thì những khó khăn mà bọn chúng gặp phải cũng
đã đáng sợ lắm rồi. Công nhân ở các nhà máy đang nổi loạn. Cỗ máy chiến
tranh sụp đổ đến nơi rồi.
– Cái gì? Chị đang ca tụng cái gì thế?
Đúng vào lúc đó, ông Carley và bà vợ đã bước tới thềm nhà. Ông ngồi vào một
chiếc ghế bành, còn bà Carley thì phủ lên đầu gối ông một chiếc chăn.
Ông nhắc lại câu hỏi của mình với một vẻ trắc ẩn:
– Sao lại như thế? Các chị đã nói chuyện gì vậy?
– Chúng tôi nói rằng – Cô Minton trả lời – tất cả đều sẽ kết thúc vào mùa thu này.
– Thật là ngu xuẩn! – Ông Carley kêu toáng lên – ít ra cuộc chiến tranh này sẽ phải kéo dài trong sáu năm.
– Ôi! Ông Carley – Tuppence phản đối – Thực sự ông không tin vào những gì mình vừa nói chứ?
Lúc này ông Carley mới đưa ánh mắt ngờ vực nhìn khắp lượt những người ngồi quanh đấy.
– Tôi cảm thấy có gió lùa rất rõ – Ông Carley lẩm bẩm – Tốt nhất là tôi sẽ đẩy chiếc ghế bành này vào góc nhà.
Mọi người lao vào công việc thu dọn nhà cửa. Bà Carley, người luôn có bộ
mặt lo âu hình như chẳng có mục đích gì khác trong đời là làm thỏa mãn
những yêu cầu của người chồng và tung hứng những chiếc gối cùng với
những chiếc mền. Bà không ngừng đặt câu hỏi:
– Alfed, anh thế
nào? Anh có chắc là sức khỏe vẫn bình thường đấy chứ? Anh không cần phải đeo kính râm chứ? Sáng nay, trời mới nóng làm sao…
– Không,
không. Hãy thôi đóng vai kẻ lăng xăng đi, Elizabeth – Ông Carley tỏ ra
bực dọc – Em có chiếc khăn quàng của anh ở đây chứ? Không, không, chiếc
khăn lụa cơ mà. Tốt rồi, mặc kệ nó. Chỉ nhiễu sự… Cho dù là một lần.
Dù thế nào thì anh cũng không thích để cổ họng nóng quá, mà cái loại
len… với ông mặt trời này… Có lẽ em nên tìm cho anh một chiếc khăn
khác thì hơn.
Sau đó ông Carley trở lại câu chuyện đang nói dở.
Ông nhắc lại nhận định của mình rằng cuộc chiến tranh này sẽ kéo dài
trong sáu năm, và lắng nghe một cách thích thú những ý kiến đối lập của
bà Blenkensop và cô Minton.
– Các bà bạn thân yêu của tôi ơi –
Ông làm ra vẻ trịnh trọng – các chị ước ao nắm bắt được tình hình thực
tế. Tôi ấy à, tôi hiểu nước Đức lắm chứ. Thậm chí tôi còn có thể nói là
cực kỳ hiểu biết về nó. Trước khi về hưu, công việc của tôi đòi hỏi phải thường xuyên có mặt ở Berlin, Hambourg, Munich, vì vậy tôi hiểu nước
Đức như lòng bàn tay của mình vậy. Và tôi xin cam đoan với các chị rằng
nước Đức có thể duy trì được mãi. Cùng với sự ủng hộ của nước Nga.
Rồi ông say sưa trình bày bài thuyết trình dài dằng dặc với một sự khoái
trá đặc biệt mãnh liệt. Ông không nghĩ tới chuyện cắt đứt bài nói đơn
điệu của mình trong khi chiếc khăn quàng cổ bằng lụa mà bà vợ của ông
vừa quấn quanh cổ mình.
Lát sau bà Sprot xuất hiện và đặt đứa con gái bé nhỏ xuống sàn nhà lát bằng những viên gạch hình vuông. Nó ôm
chặt vào lòng một chiếc áo choàng của búp bê và một con chó con bằng
nhung bị thiếu mất một chiếc tai.
– Xem kìa, Betty – Bà mẹ ra lệnh – Con sẽ mặc quần áo cho Bonzo và cùng nó đi chơi trong lúc mẹ chuẩn bị chứ?
Ông Carley vẫn tiếp tục rì rầm, tuôn ra hàng loạt con số thống kê ngày càng nhiều, báo hiệu điềm chẳng lành. Trái lại, Betty với cách nói dễ thương theo kiểu của riêng mình đang cổ vũ Bonzo:
– Truquelle… Truqueli… Pah bat!
Bất thình lình có một con chim sà xuống bên cạnh Betty. Cô bé khẽ cười và chìa một bàn tay ra. Con chim vụt bay đi.
Betty nhìn cảnh sum họp của những người lớn với vẻ thách thức rồi nói một cách rất rõ ràng, rất kiêu hãnh:
– Zozial!
– Đứa bé học nói với một tốc độ đáng ngạc nhiên. Nó lại còn làm duyên với cô Minton nữa. Nói “Ta – Ta” đi nào, Betty. “Ta – Ta!”
Betty nhìn cô Minton chằm chằm rồi tuyên bố:
– Gluque!
Sau đó nó nhét một trong những chiếc chân của con chó Bonzo vào ống tay
chiếc áo choàng, rồi lon ton chạy tới chiếc ghế bành, giật lấy chiếc gối tựa và đặt lên con chó bằng nhung. Nó rúc rích cười khoái trá rồi hét
toáng lên:
– Trốn đi!… Suah suah!… Trốn đi nào!…
Không phải để khoe khoang nhưng cô Minton liền thể hiện tài năng phiên dịch của mình:
– Nó khoái chơi trò ú tim lắm. Lúc nào nó cũng đem các đồ vật đi giấu thật kỹ.
Sau đó Betty giả đò hết sức ngạc nhiên thỏ thẻ gọi:
– Bonzo đâu? Bonzo đâu? Bonzo có thể ở đâu được nhỉ?
Betty lăn ra trên mặt đất như để thể hiện sự vui sướng của mình.
Không hài lòng khi thấy cuộc họp bàn về việc sử dụng có hệ thống những thứ
nguyên liệu bị thay thế bởi bọn Đức bị gián đoạn, ông Carley đằng hắng
ho một cách giận dữ.
Đúng lúc đó, bà Sprot đã quay trở lại với chiếc mũ đội trên đầu. Bà bế Betty lên tay.
Mọi người quay trở lại câu chuyện với ông Carley.
– Vậy thì ông định nói gì với chúng tôi đây? – Tuppence cất tiếng hỏi.
Nhưng ông Carley lại cảm thấy mình bị xúc phạm. Ông ta nói một cách nghiêm khắc:
– Người phụ nữ này không bao giờ bỏ mặc đứa con gái ở đó. Bà ấy càng
không hy vọng mọi người sẽ để mắt trong coi giúp. Bà bạn thân yêu ơi,
mọi thứ đều đã được sắp đặt trước cả rồi. Tôi tin rằng mình sẽ được
quàng một chiếc khăn len. Mặt trời đang lên đấy.
– Tôi xin đề
nghị với ông, ông Carley, ông hãy đi theo nó xem sao – Cô Minton năn nỉ – Nó là một đứa bé dễ bị lôi cuốn vào mọi chuyện lắm đấy.
Mọi người phải chờ đợi một lát để ông CarLey tiếp tục bài diễn văn vì chiếc khăn len còn chưa được quấn quanh cái cổ núc ních:
– Như tôi đã nói với các chị rồi đấy, có một điểm rất đáng kể là bọn Đức đã hoàn thiện xong những phương pháp về…
Tuppence quay người lại nhìn bà Carley:
– Còn bà, bà nghĩ thế nào về cuộc chiến tranh này?
– Tôi nghĩ gì về nó ư? – Bà Carley giãy nảy lên – Chị… chị muốn nói gì vậy?
– Bà có tin rằng cuộc chiến tranh này sẽ kéo dài ít nhất là sáu năm không?
– Ồ! Tôi mong là sẽ không như thế – Bà Carley rỉ tai hoài nghi – Sáu năm, đó là một thời gian quá lâu. Không đâu!
– Phải. Đó là một thời gian rất dài. Nhưng ý kiến của bà thế nào?
Một câu hỏi trực diện chỉ có thể đặt bà Carley vào tình thế cực hình.
– Tôi… tôi chẳng có ý kiến gì hết – Người đàn bà bất hạnh lẩm bẩm – Tôi có biết gì đâu. Alfred nói rằng nó sẽ kéo dài.
– Nhưng bà không đồng ý với ông ấy cơ mà?
– Ồ! Tôi không biết. Khó nói quá phải không chị?
Một sự giận dữ mơ hồ vây quanh Tuppence. Cô Minton chán ngán, ông Carley
ngang ngược, bà Carley thì ngu ngốc – phải chăng đây là những đại biểu
ái quốc đã được chọn lựa? Và cả bà Sprot với những con mắt như lỗ đáo và khuôn mặt xanh xao, hốc hác nữa. Còn bản thân chị, Tuppence, chị có thể phát hiện được chuyện gì ở một nơi như thế này? Chắc chắn là không một
ai trong số họ sẽ có thể trở thành…
Ngay lập tức, tiến trình đả kích tinh thần dừng lại. Chị đã đâm thủng bóng tối. Một người nào đó
vừa xuất hiện giữa những tia nắng mặt trời. Chị quay người lại.
Bà Perenna đang đứng sừng sững giữa cửa. Bà khinh bỉ nhìn những người
khách thuê nhà của mình, và người ta có thể đọc được trong đôi mắt của
bà… có phải là một sự coi thường không? Không, vấn đề ở đây là một sự
khinh bỉ nặng nề.
Mình cần chú ý hơn đến bà Perenna – Tuppence tự nhủ.
Tommy đã tìm cách tiếp cận với viên sĩ quan hành chính Bletchley để thiết lập được mối quan hệ bạn bè đáng tin cậy.
– Anh không rủ người nào trong các câu lạc bộ chơi golf tới cùng với anh ư, Meadowes?
Tommy thú nhận là anh không có bạn chơi golf…
– Tôi biết ngay mà! Như người ta nói với anh là không có cái gì thoát
khỏi tôi mà! – Viên sĩ quan hành chính hớn hở ra mặt – Thật tuyệt! Chúng ta cần phải có chung một cuộc hành trình. Anh đã từng chơi ở đây rồi ư?
Tommy trả lời là chưa.
– Sân đất không tồi, không tồi đối với tất cả mọi người. Hơi thiếu chiều
rộng một chút, nhưng nhìn ra cảnh biển thì thật tuyệt. Thêm vào đó, ở
đây không bao giờ đông người. Nhưng hãy nói cho tôi biết điều gì khiến
anh muốn đi cùng với tôi vào sáng hôm nay? Chúng ta có thể làm thành một nhóm.
– Thế thì hay quá. Tôi cũng muốn được như vậy.
–
Thú thật là tôi rất vui khi thấy anh tới. Một lúc sau, viên sĩ quan hành chính mới nói thêm khi cả hai người đang trèo lên một quả đồi – Rất
nhiều phụ nữ xinh đẹp đang có mặt trong khu vực này. Thế là đủ để anh
hoạt động được rồi. Tôi rất hài lòng nếu có một người khác giới bên cạnh mình để giữ cho cuộc sống được cân bằng. Tôi không nói tới Carley đâu.
Đấy không phải là một người đàn ông mà là một hiệu thuốc di động. Không
thể nói được một chuyện gì khác ngoài chuyện sức khỏe, hay những cách
chữa bệnh mà ông ta đã áp dụng và những thứ thuốc đã được điều trị. Nếu
ông ta cân bằng được mọi viên thuốc và nếu như ngày nào ông ta cũng đi
bộ được mười lăm cây số thì sức khỏe sẽ khá hơn nhiều. Tin tôi đi…
Nhưng thực tế, kẻ đồng giới duy nhất mà chúng ta biết lại là cái anh
chàng Von Deinim đó. Anh Meadowes này, nói thật nhé, cái tay này làm cho tôi thấy chẳng thanh thản chút nào.
– Ồ, đúng thế ư? – Tommy tỏ vẻ ngạc nhiên.
– Chứ sao. Hơn nữa, anh hãy nghe kỹ lời tôi nói đây: những chuyện của các tay lẩn trốn toàn là những chuyện nguy hiểm. Nếu chuyện đó chỉ hoàn
toàn do tôi quyết định được thì tôi sẽ nhốt cả cái thế giới xinh đẹp này lại cho anh. An toàn phải là trước hết.
– Một biện pháp hơi quá đáng. Có lẽ…
– Chưa hết đâu. Chiến tranh luôn là chiến tranh mà. Và tôi cũng có một số nghi vấn về nhân vật Karl, người bạn của chúng ta đấy. Một là, anh ta
không phải là người Do Thái, điều này đã quá rõ. Sau nữa, anh ta đổ bộ
lên đây mới được đúng một tháng trước ngày bắt đầu cuộc chiến. Như thế
chẳng đáng nghi một chút ư?
– Vậy anh nghĩ rằng…
– Gián điệp. Đúng không nào, một trò vặt vãnh của quý ngài đó!
– Nhưng ở những khu vực quanh đây đâu cần phải có một sự bố trí quan trọng nào về quân sự hay hàng hải?
– Anh bạn già của tôi ơi, đấy chính là điều cốt tử đấy! Nếu nó hạ cánh
hay đổ bộ xuống một chỗ nào đó gần Plymouth hay Portsmouth thì mọi người sẽ để ý ngay. Trong khi đó, một cái xó yên tĩnh như thế này sẽ không
khiến ai lo lắng gì cả. Nhưng cho dù thế nào thì chúng ta cũng đang có
mặt bên bờ biển đấy chứ, phải thế không?… Có một sự thật là Chính phủ
đã không tỏ ra chú ý lắm đến những kẻ thù có quốc tịch khác nhau. Bất cứ kẻ nào cũng muốn thực hiện thành công khát vọng đổ bộ lên đây, muốn
sống qua được một ngày dài dằng dặc không có bánh mì và than vãn cho
những người anh em đáng thương đang phải sống trong trại tập trung. Phải thế không? Nhưng anh đã nhìn rõ chàng trai đó chưa? Một tên ngạo mạn từ đầu tới chân. Đó là một tên Quốc xã, chỉ là một tên Quốc xã thôi mà.
– Chúng ta nên làm gì ở đất nước này bây giờ? – Tommy nói đùa – Một tên phù thủy hay là hai tên phù thủy?
– Những phù thủy?
– Để đánh hơi những tên gián điệp.
– Ha, ha! Đó là một ý kiến hay, hay lắm!… Đánh hơi được bọn chúng, đúng là thế chứ.
Nhưng câu chuyện không kéo dài được lâu vì câu lạc bộ đã ở phía trước mặt bọn họ.
Ngay lập tức, Tommy đăng ký làm hội viên tạm thời.
Anh được giới thiệu với người thư ký của câu lạc bộ – một người đàn ông
trong có vẻ lơ đễnh đã thu tiền lệ phí theo đúng luật quy định. Sau đó
viên sĩ quan hành chính và Tommy bắt đầu ván đánh golf của họ.
Trong lúc nhập vai, Tommy tỏ ra là người thật sự phong nhã và anh thấy vui
khi nhận thấy trình độ chơi golf của Bletchley chỉ trội hơn anh một
chút. Viên sĩ quan ghi được hai điểm và còn chơi được một lỗ nữa đúng
như Tommy đã nhận định.
– Ván chơi hay quá, Meadowes – Viên sĩ
quan hành chính khen anh – Anh không gặp may khi bắn trật lỗ cuối cùng.
Phải thường xuyên chơi thì mới chơi tốt được. Hãy tới đây, tôi sẽ giới
thiệu anh với một số hội viên của câu lạc bộ. Nói chung họ là những
chàng trai dễ mến cho dù họ có số phận không hay lắm… A! Haydock kia
rồi. Anh ta sẽ làm cho anh hài lòng. Một cựu nhân viên của hải quân, có
một biệt thự trên sườn núi, ngay cạnh ngôi nhà Vui Vẻ. Và anh ta cũng
chính là chủ nhân của tổ chức phòng vệ thụ động ở cái xó xỉnh này.
Đại úy đội tàu hộ tống chống tàu ngầm Haydock, tính tình vui vẻ, thân hình
vạm vỡ với một khuôn mặt sạm nắng và gió, mắt hơi xanh thẫm. Ông ta
không nói mà là la hét.
Haydock tiếp Tommy một cách thân tình:
– Vậy ra chính anh là người đã giúp đỡ Bletchley cân bằng cuộc sống trong ngôi nhà Vui Vẻ? Có một người đàn ông nữa sống cùng sẽ làm cho anh ta
tốt lên. Có phải anh hơi sa đà vào những người đàn bà đó, Bletchley?
– Tôi đâu phải là người của phụ nữ. – Viên sĩ quan hành chính nhượng bộ.
– Vậy còn điều gì nữa hả? – Haydock cằn nhằn – Những người phụ nữ đáng
giá ấy không phải là sở thích của anh? Anh bạn phóng túng của tôi ơi, có đúng như vậy không? Một đống rệp về hưu của các gia đình… Họ chỉ biết đặt điều nói xấu và đan lát!
– Anh quên cô Perenna rồi!
– À! Sheila… Đúng là cô ấy rất duyên dáng và hấp dẫn.
– Cô gái bé nhỏ ấy làm tôi thấy lo lắng. – Viên sĩ quan Bletchley nhận xét.
– Cô ấy làm anh lo lắng ư? Anh làm một ly chứ, Meadowes? Cả anh nữa chứ, anh bạn sĩ quan của tôi?
Những thứ nước uống đã được gọi và cả ba người đàn ông đang yên vị dưới mái
hiên của ngôi nhà câu lạc bộ. Đại úy Haydock nhắc lại câu hỏi của mình:
– Cô ấy đã làm gì để anh phải bận tâm vậy?
– Chính là cái tay người Đức đó! – Viên sĩ quan hành chính bực tức nói thẳng ra – Cô ấy biết về hắn nhiều quá.
– Anh muốn nói cô ấy có quan hệ mật thiết với hắn? Ôi chao, thế thì không ổn rồi, phải không nhỉ. Anh cần phải hiểu anh ta không phải là một kẻ
kém cỏi. Nhưng dẫu sao thì cũng phải lấy lại trật tự ở đây. Anh hãy chờ
tôi, anh Bletchley, phải lấy lại trật tự ở đây. Người ta không thể tha
thứ cho những mưu mẹo tương tự như vậy. Với kẻ thù, đó không phải là một công việc kinh doanh. Hãy tự hỏi xem những cô gái biết suy nghĩ đang ở
đâu! Dẫu sao đây cũng không phải là những cô bé, cậu bé xinh đẹp đang
trở nên hiếm hoi ở nước Anh.
– Sheila là một cô gái lạ lùng –
Viên sĩ quan nhận xét – Thỉnh thoảng cô gái này cũng biết giận dỗi nhưng lại chẳng bao giờ nói chuyện với một ai.
– Đó là dòng máu Tây Ban Nha – Người lính thủy già đoán chừng – Cha của cô ấy mang một nửa dòng máu Tây Ban Nha, phải thế không?
– Tôi không biết. Nhưng có một điều chắc chắn là ở cái tên Tây Ban Nha.
Haydock liếc mắt nhìn đồng hồ rồi nói:
– Đã tới giờ phát những tin tức mới rồi. Tốt nhất là chúng ta nên trở về để nghe đài thôi.
Bản tin không có gì mới mà chỉ thông báo lại những gì các báo buổi sáng đã
đăng. Sau khi vỗ tay hoan nghênh những thành tích mới đây nhất của các
phi công – những con người can đảm như những con sư tử – đại úy Haydock
chuyển sang khai thác đề tài đặc biệt ưa thích của mình: Sớm hay muộn
thì người Đức cũng sẽ có âm mưu đổ bộ. Nhưng đổ bộ ở đâu? Lên
Leahampton, chắc là như vậy! Lý lẽ của anh ta không có sức thuyết phục
lắm vì đó là một bãi tắm biển nhỏ bé.
– Các anh phải tính đến chuyện là ở đây không có một đơn vị phòng không nào! Ông ta gầm lên – Thật là quá thể!
Không có thời gian để tiếp tục tranh luận nữa vì Tommy và viên sĩ quan hành
chính phải vội về để ăn điểm tâm ở ngôi nhà Vui Vẻ. Ít ra thì viên đại
úy cũng đã mời được Tommy mau chóng đến thăm ngôi nhà của ông ta – nơi
nghỉ chân của tên buôn lậu.
– Một phong cảnh sấm sét của thần
Dớt… Một bãi tắm chỉ dành cho một mình tôi… Và một ngôi nhà được
trang bị đầy đủ các đồ nghề cùng những thứ có thể tưởng tượng ra được để đơn giản hóa cho sự tồn tại của anh. Hãy dẫn anh ta đến chỗ tôi,
Bletchley ạ.
Chắc chắn là Tommy và viên sĩ quan hành chính sẽ nhấp một chút rượu ở nơi nghỉ chân của tên buôn lậu vào tối hôm sau.
Một sự yên tĩnh tuyệt đối bao trùm ngôi nhà Vui Vẻ sau bữa ăn sáng. Ông
Carley, lúc nào cũng được người vợ tận tâm theo sát như một cái bóng, đã leo lên căn phòng “hơi rộng rãi một chút” của mình để nghỉ ngơi. Cô
Minton dẫn bà Blenkensop đến phòng may thêu, nơi mọi người đang hối hả
làm ra các kiện hàng gửi ra mặt trận.
Ông Meadowes lặng lẽ xuôi
bước về tận Leahampton. Trên đường đi dọc theo bãi biển, ông mua một vài điếu thuốc lá và dừng lại ở chỗ ông Smith để lấy số báo Punch cuối
cùng. Sau đó chẳng hề lưỡng lự, ông trèo lên xe buýt, sau khi đã thông
báo sẽ chạy đến tận con đê chắn sóng cổ.
Con đê chắn sóng cuối
cùng đóng ở điểm tận cùng của biển cả – một nơi mà các tay buôn bán bất
động sản trắng trợn coi thường. Đó là Tây Leahampton, nhưng chẳng có thứ gì ở đây được coi là đáng giá. Tommy trả hai xu rồi đi tới con đê chắn
sóng cổ. Đồ vật ở đây gần như ở trạng thái bị bỏ quên, vài chiếc xe máy
hiếm hoi bị vứt xó như đồ bỏ đi. Khu vực này trông thật là hoang vắng
hoặc gần như vậy. Một vài đứa trẻ bám đuôi nhau chạy nhảy chơi đùa.
Chứng phát ra những tiếng kêu chói tai giống như những tiếng hót líu lo
của các chú chim sẻ. Tít tận nơi đầu cùng là một người đàn ông đơn độc
đang mải mê câu cá.
Meadowes bước lại gần người câu cá đang chìm đắm ngắm những con sóng ở phía dưới. Anh nhẹ nhàng hỏi:
– Cắn câu chứ?
Người đánh cá lắc đầu:
– Tôi không câu được nhiều lắm.
Ông Grant cuốn dây câu lại một chút rồi lại thả ra:
– Còn công việc của anh ra sao, Meadowes?
– Không có tin gì quan trọng đem đến cho ông đâu, thưa ông – Tommy trả lời – Vào lúc này, tôi đang củng cố chỗ đứng của mình.
– Rất tốt, kể cho tôi nghe đi.
Tommy chọn một chỗ ngồi trên một chiếc cọc neo tàu gần đấy, từ đây anh có thể bao quát được toàn cảnh con đê chắn sóng.
– Tôi tin là mình có thể bắt đầu công việc ngay được. Có phải ông cần bản danh sách những người nghỉ hưu đến sống ở đây?
Grant tỏ vẻ đồng ý bằng một cái gật đầu.
– Nhưng vào thời điểm này, bản báo cáo của tôi chẳng có gì mới cả – Tommy nói tiếp – Tôi đã kết bạn được khá thân với một viên sĩ quan hành chính tên là Bletchley. Sáng nay tôi đã chơi golf cùng với hắn ta. Xem ra hắn đang tận hưởng cuộc sống lu bù, hơi tầm thường… Còn Carley lại là một người mắc bệnh hoang tưởng. Nhưng tay này dễ trở thành một nhân vật sai khiến được. Hắn còn nhớ được khá nhiều chuyện đã trải qua ở nước Đức
vào những năm cuối cùng này.
– Đáng phải theo dõi những người này! – Grant buông ra một câu nói ngắn gọn.
– Còn có một tay nữa là Von Deinim.
– Phải. Anh Meadowes này, thực ra tôi quan tâm đến tay ấy nhất đấy.
– Ông nghĩ rằng “N” chính là hắn?
– Không, tôi không nghĩ như vậy. Theo tôi, “N” không thể xuất hiện là một tên Đức chủ bài.
– Thậm chí cũng không phải là một tên Đức chạy trốn chứ?
– Cũng không phải. Chúng ta hãy để mắt đến tất cả những người có quốc
tịch Đức. Người đáng để ý chính là người tỏ ra kín đáo, bí mật nhất. Anh bạn Beresford thân mến của tôi ạ, tất cả những ai nằm trong khoảng tuổi từ mười sáu đến sáu mươi đều dễ bị bắt giữ lắm. Cho dù những đối thủ
của chúng ta có biết đến người này hay không thì cũng phải dự kiến được
rằng một trận tập kích như thế có thể làm chúng bị thất bại. Nói cách
khác, chúng không thể mạo hiểm đến gặp tên đứng đầu tổ chức của chúng
trong một trại giam được. Cho nên tại sao tên “N” này phải đóng vai trò
trung gian, hoặc ít nhất cũng phải làm ra vẻ là một người Anh. Còn tên
“M”… Không, suy nghĩ chợt thoáng qua của tôi liên quan tới Von Deinim. Có khả năng hắn là một mắt xích nhỏ trong toàn bộ dây xích. Còn tên “N” hay “M” có mặt hay không có mặt ở ngôi nhà Vui Vẻ thì có gì là hệ trọng đâu. Karl Von Deinim có mặt ở đó. Thông qua tên này, chúng ta có thể
khám phá ra nhiều điều thú vị nữa đấy. Tôi tin là chúng ta sẽ nắm bắt
được ở địa điểm đó một khả năng có thể xảy ra. Hơn thế nữa vì tôi không
biết được chính xác ai trong số những vị khách nghỉ hưu của ngôi nhà Vui Vẻ có thể sẽ là nhân vật mà chúng ta đang đi tìm.
– Tôi nghĩ ít nhiều những người này đều là đối tượng của một bản báo cáo về an ninh?
Grant thở dài – một tiếng thở dài nói lên tất cả những sự bồn chồn của ông:
– Không. Đây là một bản báo cáo rất chính xác. À mà này, sẽ không khó
khăn gì khi yêu cầu tổ chức chú ý đến họ, nhưng tôi lại không thể liều
lĩnh như thế được, Beresford. Tôi đã đặt ngôi nhà Vui Vẻ nằm trong tầm
theo dõi và tổ chức sẽ nắm bắt được. Chính vì thế mà anh – một người lạ
của đơn vị, anh hãy vào cuộc đi. Nhưng tôi buộc phải để anh hoạt động
trong cảnh sương mù mà không được quyền giúp đỡ anh. Đây là dịp may duy
nhất của chúng ta. Quả thật, chỉ có một nhân vật duy nhất mà tôi có thể
kiểm tra được những vấn đề trước đây của anh ta.
– Là ai vậy, thưa ông?
– Là Karl Von Deinim, một tay không gây ra vấn đề gì đáng chú ý cả. Hắn
có lối sống khá đơn giản. Tôi đã để ý tới hắn, không phải ở góc độ là
khách trọ của ngôi nhà Vui Vẻ mà là một người có quốc tịch Đức.
– Còn kết quả? – Tommy tỏ ra lo lắng, sự tò mò đã xâu xé anh.
Grant cười và nói nước đôi:
– Anh chàng Karl của chúng ta rất tự tin về những gì mình khẳng định.
Người cha của hắn khua môi múa mép giỏi lắm. Ông ta đã bị bắt và chết
trong một trại tập trung. Các anh em trai của Karl cũng đang sống trong
các trại. Còn mẹ của hắn vì thất vọng quá mà chết. Chuyện xảy ra đã được một năm rồi. Karl chuyển sang sống ở nước Anh chỉ một tháng trước khi
xảy ra chiến sự. Hắn không ngừng tuyên bố mong muốn được giúp đỡ đất
nước chúng ta. Và tôi phải nói rằng công việc của hắn trong một phòng
thí nghiệm hóa học đã giúp ích cho chúng ta rất nhiều, kể cả trong lĩnh
vực miễn dịch học chống những hiệu quả của một loại hơi độc nào đó cũng
như trong những thí nghiệm về khử nhiễm nói chung.
– Vậy thì hắn là một điệp viên hai mang.
– Không nhất thiết. Những người bạn Đức bé nhỏ của chúng ta đều là những
người nổi tiếng có trách nhiệm đến từng chi tiết. Nếu Von Deinim được
phái đi như một điệp viên hoạt động ở Anh thì họ phải cung cấp cho hắn
mọi thông tin kể cả cái xấu nhất để phả hệ của hắn sẽ trùng vởi những gì hắn kể. Trên thực tế, chúng ta có một sự lựa chọn giữa hai khả năng:
hoặc là toàn bộ gia đình Von Deinim đều tham dự vào – mà chuyện này thì
chẳng có gì là ngạc nhiên trong một hệ thống chuyên quyền như chế độ
Quốc xã, hoặc là đối diện với chúng ta không phải là một Von Deinim
thật. Như thế thì ai đóng giả Karl Von Deinim?
– Tôi hiểu rồi – Tommy nói khẽ – Mặc dầu vậy, tôi vẫn thấy ở chàng trai ấy toát lên một cái gì đó rất có cảm tình.
Một lần nữa Grant lại phát ra một tiếng thở dài:
– Chắc chắn anh ta phải như vậy chứ. Bao giờ chúng cũng phải tạo ra một
con người như vậy. Chính đây mới là điều đáng khâm phục trong công tác
huấn luyện của bọn chúng. Chúng ta học tập được nhiều điều ở những kẻ
thù của chúng ta. Nói chung, trong cái nghề này, người ta có sự quý
chuộng một kiểu người ở bờ bên kia – ngay cả khi chúng ta đang phải hoạt động tích cực nhất để tóm cổ được hắn.
Cả hai người đều im lặng
không nói gì nữa. Tommy nghĩ đến những tình huống lạ nảy sinh trong
chiến tranh. Tiếng nói của Grant cắt ngang suy tư của Tommy:
–
Nhưng trong đời cũng có những kẻ mà chúng ta không thể kính trọng hay
quý chuộng được. Tôi muốn nói tới những kẻ phản bội đang đứng ngay trong hàng ngũ của chúng ta, những cá nhân sẵn sàng phản bội lại đất nước
mình để nhận lấy những bổng lộc hay chức tước mà kẻ chiến thắng sẽ có
thể ban tặng cho chúng.
– Cả ở đây nữa, ông ạ, tôi sẽ tóm cổ chúng cho ông – Tommy nhiệt tình khẳng định – Những tên này là những tên đểu!
– Và chúng sẽ chết như những tên đểu. – Grant ngắt lời.
– Nhưng ông có thực sự tin rằng những con lợn ấy có mặt ở khắp nơi không?
– Khắp nơi. Tôi đã nói với anh như thế rồi mà. Ngay trong lòng tổ chức.
Trong các lực lượng vũ trang. Tại Nghị viện. Tại thượng đỉnh của chế độ
quân chủ chuyên chế ở các bộ. Vấn đề là ở chỗ chúng ta sẽ phải tìm cách
để tóm được các mẻ lưới. Phải làm như vậy thôi! Mà cần phải tiến hành
thật nhanh gọn. Chỉ có điều không được để nảy sinh vấn đề bắt đầu từ cơ
sở, từ những người dân nghèo, những người có các bài diễn văn tại Hyde
Park [2], những người rao bán các tờ báo lá cải đăng những tin giả. Ở
những chỗ đó, người ta không biết tới những “con cá lớn”. Mà chúng ta
cần phải tóm cổ những “con cá lớn” ấy. Những tên khiêu khích có thể gây
ra những thiệt hại không thể lường được hết. Và là những tên sẽ gây ra
những tổn thất lớn nếu như chúng ta không can thiệp kịp thời.
– Chúng ta sẽ ngăn chặn kịp thời chứ, thưa ông – Tommy khẳng định đầy tin tưởng.
– Điều gì khiến anh trở nên kiên quyết như vậy?
– Ông vừa nói đến đấy thôi. Chúng ta phải làm như vậy!
Người câu cá quay đầu lại quan sát cho rõ hơn người dưới quyền mình như muốn
cân nhắc kỹ giải pháp mà người có khuôn mặt với những đường nét cương
nghị ấy vừa đưa ra.
Cuối cùng Grant cười tán thành:
– Hoan hô, anh bạn già của tôi.
Sau đó ông ta nói tiếp bằng một giọng lạnh lùng:
– Còn người phụ nữ dễ thương kia thì sao? Có điều gì đáng nghi không?
– Tôi không tin tưởng lắm về người nữ chủ nhân.
– Bà Perenna?
– Vâng. Ông không biết gì về công việc của bà ấy ư?
– Tôi sẽ làm sáng tỏ một số chuyện quá khứ của người này – Grant trả lời
chậm rãi – Nhưng tôi đã nói với anh rồi, đây là một công việc mạo hiểm.
– Vâng. Tốt nhất là chúng ta không nên hành động theo kiểu cầu may.
Perenna là người phụ nữ duy nhất mà tôi nghi ngờ. Theo những gì tôi
biết, thì bà ta chỉ là một cô gái già thích õng ẹo, một người vợ yếu
đuối hoàn toàn bị ám ảnh bởi một nỗi lo lắng buồn bã không đâu, một
người đàn bà Ailen đã có tuổi mà chỉ mới thoạt nhìn cũng đã gây chán
ngấy cho bất kỳ ai. Nổi bật hơn cả và cũng là một sự ưu tiên mà tôi cảm
thấy thì đây là một thế giới nhỏ bé khá lành mạnh.
– Chúng ta đã điểm qua hàng loạt gương mặt rồi, phải không nhỉ?
– Chưa đâu. Còn có một bà tên là Blenkensop… đã đến đây được ba ngày.
– Anh có vấn đề gì với bà ta à?
– Blenkensop là vợ của tôi. – Tommy buột mồm nói.
– Cái gì?
Sự quá ngạc nhiên đã tạo nên một áp lực căng thẳng đối với Grant. Ông ta quay người lại, ánh mắt giận dữ sáng lấp lánh:
– Tôi tin rằng anh đã được truyền đạt mệnh lệnh là không được hé môi về
tất cả những chuyện này cho vợ mình biết cơ mà, Beresford!
– Chính xác, thưa ông. Trong chuyện này, tôi đã giữ gìn rất cẩn thận. Nhưng giá mà tôi có thể giải thích được với ông…
Rồi Tommy kể lại vắn tắt những gì đã xảy ra. Anh không dám nhìn thẳng người đối thoại và cố gắng không để cho Grant lộ ra lòng kiêu hãnh mà ông ta
đã từng nghiệm thấy trong công tác bí mật.
Khi Grant im lặng tức là ông đang để tâm trạng lắng xuống. Rồi bỗng nhiên Grant bật cười rũ rượi.
– Tôi phục chị ấy đến sát đất! Một người phụ nữ như chị ấy đáng giá bằng nghìn người.
– Tôi cũng đồng ý với ông. – Tommy thừa nhận.
– Nếu tôi kể chuyện này với cấp trên thì Esthampten sẽ phải chịu hy sinh
cái đầu của tôi. Lãnh đạo đã dặn dò tôi là không được để cho chị ấy bước chân ra khỏi nhà. Nếu như tôi cho phép hành động thì chị ấy sẽ làm đến
cùng. Tôi đã không muốn nghe chị ấy trình bày. Điều này chứng tỏ rằng dù có thận trọng đến mấy thì người ta cũng không thể lường hết được mọi
việc. Tôi nghĩ rằng mình đã áp dụng mọi sự phòng ngừa có thể để cuộc
trao đổi giữa hai chúng ta sẽ không xảy ra bất ngờ gì! Trước khi đến gặp anh, tôi đã được bảo đảm rằng chỉ có hai vợ chồng anh ở nhà. Mẹ kiếp!
Sau khi chào buổi tối tốt lành, cái giọng nói qua điện thoại đó đã yêu
cầu tôi đến ngay lập tức, và tôi đã hoàn toàn đồng ý. Người nào đã quay
trở lại nói rằng… rằng tôi… đã quên cái mẹo đóng sập cửa. Và người
đó không thể là ai khác ngoài người vợ của anh!
Yên lặng một lúc rồi Grant thở hắt ra:
– Nhắn giúp với vợ anh là tôi xin bái phục chị ấy đấy.
-… Và sẽ được chính thức tham gia vào chiến dịch này chứ?
Ông Grant nhăn mặt lại:
– Trong chiến dịch này, nếu chị ấy tham gia vào… mà chuyện này có làm
cho chúng ta vui hay không? Anh có cho rằng tổ chức sẽ hết sức vinh dự
nếu chị ấy tự nguyện cộng tác với chúng ta không?
Tommy mỉm cười ngay:
– Thế thì tôi sẽ không thất bại rồi.
– Tôi nghĩ là – Bỗng nhiên Grant trở nên nghiêm nghị cất tiếng hỏi – Anh
không thể thuyết phục được chị ấy trở về nhà và khóa trái cửa lại ư?
– Ông không hiểu Tuppence…
– Tôi tin là mình đang bắt đầu hiểu một chút về chị ấy đấy. Tôi khuyên anh ngăn cản chị ấy vì sự tham gia này là rất nguy hiểm.
Grant không phát biểu gì nữa để kết thúc câu chuyện.
– Tôi hiểu – Tommy cũng hạn chế trả lời.
– Chẳng lẽ anh không có khả năng thuyết phục được chị ấy không nên dấn thân vào chốn mạo hiểm và dễ đổ vỡ?
– Tôi không biết, nhưng tôi thực sự khao khát muốn được làm chuyện này,
thưa ông – Tommy lẩm bẩm nói, giọng của anh hơi khàn một chút – Ông thấy đấy, Tuppence và tôi, chúng tôi chưa hoạt động như thế này bao giờ.
Nhưng khi chúng tôi làm một việc gì đó, chúng tôi thường… cùng nhau
làm.
Với vẻ mặt trầm tư, Grant nhắc lại một câu nói hay được sử
dụng trước đây trong mỗi cuộc tranh chấp: “Một xí nghiệp chia nhau những rủi ro nguy hiểm…”
Cùng nhau sẻ chia những rủi ro nguy hiểm – đó là những gì mà anh và Tuppence đã làm trong suốt những năm tháng qua.
Chú thích:
[1] Loại áo dùng cho người điên (N.D)
[2] Một công viên rộng lớn ở phía Tây nam London.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!