Người Đàn Ông Bước Ra Từ Ngọn Lửa - Chương 17
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
133


Người Đàn Ông Bước Ra Từ Ngọn Lửa


Chương 17


Edit: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết

“Có một chương trình muốn ghi hình về đội của chúng ta vào tháng tới, vài vị lãnh đạo đang thương lượng.” 

Vẻ mặt Lâm Lục Kiêu có chút gì đó không tin cho lắm, anh liếc mắt nhìn người chỉ đạo, có một vị lãnh đạo ở bên kia gõ gõ lên bàn và gọi anh: “Lục Kiêu, tôi và vài trưởng phòng đã thương lượng qua lại, vẫn cảm thấy nên giao chuyện này cho cậu phụ trách, cậu thấy thế nào?” 

Lâm Lục Kiêu quay đầu qua nhìn: “Phụ trách gì vậy?” 

“Chương trình của Đài truyền hình vệ tinh Bắc Tầm, người chỉ đạo đã liên hệ với tổ tiết mục rồi, trong thời hạn nửa tháng, thời gian vào đội là trung tuần tháng sau, cậu sẽ đảm nhiệm vị trí huấn luyện viên điều phối toàn bộ chương trình lần này, phụ trách sắp xếp việc huấn luyện bọn họ và diễn tập. Đến lúc ấy sẽ có sáu nghệ sĩ tham gia, ba nam nghệ sĩ và ba nữ nghệ sĩ, phía tổ tiết mục cũng đã liên hệ xong xuôi; để phản ứng về tác phong quân đội và kỷ luật với việc giáo dục phòng cháy chữa cháy càng thêm chân thật, cậu cứ xem họ như tân binh thông thường mà đối xử, nên dạy thì dạy, nên mắng thì mắng, không tuân thủ kỷ luật thì cậu có thể trình báo cấp trên, đuổi họ ra khỏi đội.”

Chuyện này mà làm một cách quyết đoán sẽ không hay cho lắm, từ trước tới nay Lâm Lục Kiêu không hề thích kiểu tuyên truyền ấy, cảm thấy có rất nhiều thứ, một khi đã lên TV rồi rất dễ bị khuếch đại, cho dù ngày thường bọn họ thật sự như vậy, nhưng khi tới tai người xem sẽ trở thành những thành phần “thích show”. (từa tựa như làm lố)

Ngay cả những bộ phim tuyên truyền phòng cháy chữa cháy trong ngày thường, anh cũng lười tham gia, bây giờ lại phải ghi hình cho đài truyền hình vệ tinh lớn như vậy, hơn nữa còn là chương trình lớn, đến lúc cuối cùng anh mới biết mình là huấn luyện viên thực hiện toàn bộ chương trình ấy. Rõ rành mấy vị lãnh đạo đang thăm dò bản tính nóng nảy của anh, đưa sáu người kia vào trong một đội, y như là xua vịt nhảy lên giá* nhỉ?

*Xua vịt nhảy lên giá: Theo cách chăn nuôi ngày trước, người ta làm cái ổ treo lên giá cho gà nhảy lên đẻ. Vịt thì không thể nhảy lên như vậy. Câu này ngụ ý buộc người làm việc không hợp khả năng, gây khó dễ cho người

“Nếu tôi đuổi hết tất cả bọn họ khỏi đội, có phải sẽ kết thúc thời gian ghi hình sớm hơn không?” 

Nghe vậy, người chỉ đạo khiếp sợ nhìn anh, đá vào chân anh ở dưới bàn, cắn ranh: “Ranh con nói cái gì vậy hả?” 

“Cậu làm sao thì tôi không quản, nếu thật sự có bản lĩnh như vậy, cậu xua tất cả bọn họ đi về cũng được, cùng lắm thì khiến tổ tiết mục phải hủy bỏ trạm hành trình, xem như việc tuyên truyền phòng cháy chữa cháy cuối năm của đội đã bị chuyện này ngăn cản thôi, nhưng tôi yêu cầu cậu hai việc.” Lão lãnh đạo cười rất rõ, nhắm vào hai chỗ: “Thứ nhất, huấn luyện nhiều và nghiêm khắc cũng chẳng sao, nhưng phải đảm bảo bọn họ an toàn. Thứ hai, thể hiện tất cả tác phong kỷ luật của quân đội Đặc Cần cho tôi.” 

Lâm Lục Kiêu im lặng một hồi lâu: “Vâng.”

Lúc sau lại bàn giao công tác kế hoạch năm nay một cách qua loa, khi hội nghị kết thúc, người chỉ đạo định sắp xếp thêm bữa ăn ở nhà ăn nữa nhưng lãnh đạo đã gọi lại: “Không cần đâu, tôi không muốn được đối đãi đặc biệt, ngày thường mấy người ăn gì thì chúng tôi ăn đó.” 

Người chỉ đạo nhìn về phía Lâm Lục Kiêu, ý bảo anh quyết định. 

Lâm Lục Kiêu vén tóc đội mũ lên rồi nói: “Dựa theo lời lãnh đạo nói mà làm đi.”

Trung đội khoảng gần năm mươi người, nhiều hơn Trung đội cơ sở hai mươi người, nhà ăn lầu hai, vài người lính còn đang huấn luyện, duyệt binh kết thúc, người chỉ đạo mới dẫn các vị lãnh đạo đến đó ăn cơm, Lâm Lục Kiêu đốt hai điếu thuốc ở cửa rồi mới đi vào múc cơm. 

Vừa cầm chén ngồi xuống, lãnh đạo đã dùng đũa vẫy anh, nhắc đến chuyện nhà: “Cậu xem sách đến đâu rồi?” 

Lâm Lục Kiêu bưng chén, gắp miếng thịt nướng bỏ vào miệng, nhai hai cái rồi đáp: “Một nửa một nửa rồi.”

Thật ra là không có thời gian xem, trong khoảng thời gian này anh luôn ở nơi khác để huấn luyện tân binh, hiện giờ mới bước vào cổng lớn của trung đội lại bị người ta đột ngột nhét một chương trình vào đầu như vậy.

Người chỉ đạo chen vào nói giúp anh: “Rất nghiêm túc, khoảng thời gian trước, lúc huấn luyện ở Nam Sơn, tôi thấy cậu ấy đi tới đi lui trên xe với bày ra mấy quyển sách, Lâm đội của tôi nghiêm túc lắm và về cơ bản cũng không liên quan tới chuyện của ai khác.” 

Lâm Lục Kiêu liếc anh ta một cái, khóe miệng khẽ giật, tiếp tục lùa cơm vào mồm. Từ khi còn nhỏ anh đã ăn nhanh, ăn hai ba miếng mà nửa chén cơm đã được nuốt xuống bụng rồi. 

Lãnh đạo vui mừng gật đầu: “Trước lúc thành phố mở cuộc họp, tôi sẽ đến gặp ba cậu và nói với ông ấy về chuyện này, ông ấy rất ủng hộ, cậu đã lâu không về nhà nhỉ? Có rảnh thì về thăm ông ấy một chút, người già tuổi cao, rốt cuộc thân thể cũng không tiện cho lắm, cha con hai người chỉ còn thiếu sự khai thông, cậu đó, từ nhỏ đã hay khó chịu, sau này vào đại đội phải sửa tật xấu ấy đấy.”  

Lâm Lục Kiêu đặt chén xuống, ừ nhẹ một tiếng.

Mạnh Quốc Hoằng là người lãnh đạo của chi đội thuộc Sở Cảnh sát, cùng với lão đồng đội Lâm Thanh Viễn, hai người họ xem như đã trông thấy cả đoạn đường trưởng thành của Lâm Lục Kiêu, cũng chỉ có họ biết rõ chuyện ấy của nhà họ Lâm, hơn nữa còn biết tính tình của cậu nhóc Lâm Lục Kiêu này. 

“Lấy tinh thần như hồi cậu thi đại học ấy, thật ra chuyện này chẳng đơn giản như cậu nghĩ đâu, lần này số người không quá nhiều, sức cạnh tranh rất lớn, không ít người muốn chen lấn để lách vào bên trong, cậu không muốn quyết đoán một chút cũng chẳng được.”

Cặp mắt Lâm Lục Kiêu nhìn chằm chằm vào ông, rốt cuộc vẫn không lên tiếng. 

Người chỉ đạo nói: “Lâm Đội của tôi chẳng có gì cả, chỉ thừa một chút quyết đoán thôi.” 

Mạnh Quốc Hoằng: “Tôi nhớ rõ là hồi nhỏ cậu đọc sách rất nhanh, mỗi lần mang cho cậu vài quyển sách lý luận quân sự, không tới mấy ngày cậu đã đọc xong rồi còn chạy tới nhà tôi đòi xem sách mới. Sao lần này lại lâu như vậy, một quyển cũng chưa đọc xong?” 

Lúc còn nhỏ, những cậu bé khác thường thích chơi súng, xe tăng linh tinh, nhưng anh lại đặc biệt thích đọc sách lý luận quân sự, mỗi lần Mạnh Quốc Hoằng đến nhà chơi đều sẽ mang vài quyển cho anh, anh đọc sách rất nhanh, trí nhớ cũng tốt. Ngay từ đầu, Mạnh Quốc Hoằng cho rằng cậu nhóc này chỉ lật xem sơ sơ, không hứng thú rồi ném đi, nào ngờ sau vài lần gặp mặt, cậu nhóc ấy đã có thể hiểu rõ đạo lý mà nói ra vài ba câu, nghe qua giống như kể lại câu chuyện. Vì thế, ông càng thêm yêu thích cậu nhóc. 

Mạnh Quốc Hoằng vỗ lên mặt bàn và nói: “Ăn lót dạ đi. Tháng sau sẽ kiểm tra.” 

Lâm Lục Kiêu đã cơm nước xong xuôi, ngồi xuống ghế trống, khoanh tay lại trước ngực, trong miệng ngậm một cây tăm xỉa răng, đẩy đẩy cây tăm hai lần. 

“Biết rồi.”

……

Gần đây Nam Sơ nhận được không ít tin nhắn “ném bom” mình, lượt trích dẫn Weibo và số lượng fan càng ngày càng tăng, vốn dĩ chỉ có hơn một trăm nghìn fan, một nửa trong số đó là Thẩm Quang Tông tiêu tiền mua, lần này xem như sửa thành mấy trăm nghìn. 

Hôm nay Hàn Bắc Nghiêu túm Thẩm Quang Tông tới văn phòng để dạy dỗ.

Nhị Thế Tổ* (Hàn Bắc Nghiêu) bắt chéo hai chân gác lên ghế dành cho sếp: “Anh nói xem, tại sao lượng fan trên Weibo của cô ta lại như thế này? Tự cô ta tiêu tiền mua à?” 

*Nhị thế tổ (二世祖) là một thành ngữ phổ biến trong tiếng Quảng Đông lấy từ tích vua Tần Nhị Thế. Thành ngữ chỉ con cháu những gia đình giàu có, chỉ biết ăn chơi phung phí tiền cha mẹ mà không biết lo lắng cho sự nghiệp, như Tần Nhị Thế đã phá hủy cơ nghiệp nhà Tần chỉ sau 3 năm làm vua.

Thẩm Quang Tông: “Không có đâu, cô ta hoàn toàn không cần Weibo, với tính tình của cô ta làm sao có thể đi mua fan chứ?” 

“Thế thì tại sao lượng fan lại đột nhiên tăng nhiều như vậy?” 

Thẩm Quang Tông đã sớm phân tích chuyện này với đoàn đội: “Dù sao cũng chẳng phải chuyện tốt gì, họ (fan) đều mắng cô ta.” 

Hàn Bắc Nghiêu: “……”

“Trang bát quái* kia moi được chuyện lớn hồi trước giữa cô ta và Nhiễm Đông Dương – Nghiêm Đại, một bộ phận fan nhận định rằng cô ta là nguyên nhân khiến hai người họ chia tay, hẳn là fan cô ta cũng nhân tiện chú ý động thái nên mới có thể chửi mắng, còn có một phần từ đám người bên vợ Tưởng Cách, để ý cũng chỉ vì mắng cô ta, phần còn lại là trạch nam, có lẽ mấy người đó cho rằng cô ta là loại người thứ ba thích buông thả nên mới đùa giỡn vài câu vô lại thôi.” 

*Nó gần giống như Phong Hành của Trác Vỹ ấy các bạn.

Hàn Bắc Nghiêu trợn mắt: “Có phải lũ người đó biến thái không vậy?” 

“Tôi chỉ có thể nói thế, con nhóc Nam Sơ kia cũng không tệ, đao thương bất nhập* chứ chẳng cần, nếu đổi lại là Nghiêm Đại có trái tim thủy tinh** kia, có lẽ đã sớm nhảy lầu rồi.” 

*Đao thương bất nhập: lì lợm, cứng đầu cứng cổ

**Trái tim thủy tinh – Thủy tinh tâm: Kiểu người mong manh dễ vỡ

Hàn Bắc Nghiêu lâm vào trầm tư: “Bên chương trình ghi hình cô ta thế nào rồi?” 

Thẩm Quang Tông im lặng một hồi lâu, thở dài xong mới nói: “Cuối cùng tôi đã biết vì sao Tưởng Cách tìm cô ta rồi.” 

Hàn Bắc Nghiêu: “Ừ hử?”

“Ngay từ đầu ngài đã biết đó là chương trình mang tính chất gì mà nhỉ?” 

Hàn Bắc Nghiêu không nói lời nào.

Thẩm Quang Tông đi theo Hàn Bắc Nghiêu rất nhiều năm, anh ta (HBN) mà im lặng tức là cực kỳ hiểu rõ. 

“Tôi cho rằng ít nhiều thì ngài cũng có một chút yêu thích cô ta chứ?” 

“Cho dù tôi không thích cô ta, cô ta cũng ở dưới cờ của tôi*.” Hàn Bắc Chiêu cười châm chọc: “Anh cảm thấy tôi tệ đến thế sao? Sẽ đẩy cô ta vào hố lửa à?” 

*Cô ta là người của tôi (công việc)

Thẩm Quang Tông im lặng.

Hàn Bắc Nghiêu hiếm khi thở dài như vậy: “Nói trắng ra, chương trình kia của Tưởng Cách chính là muốn nghệ sĩ bị xấu mặt, chịu chút đau khổ để lấy được tiếng cười của người xem, khiến bọn họ cảm thấy minh tinh và người thường chẳng có gì khác nhau, người khác tham gia đều phải như thế, sao cô ta lại không thể, tính tình của con nhóc đó cần được mài giũa như vậy đấy.”

Nói trắng ra là do vẫn bị cô oán giận nên mới muốn mài giũa tinh thần hăng hái của cô.

Thẩm Quang Tông thầm nghĩ: Khó trách không tìm được nghệ sĩ tuyến một* mà lại tìm mấy nghệ sĩ nhỏ không vào nổi tuyến bảy tuyến tám, mấy người đó có thể nổi giận phá chương trình được mới lạ. 

*Càng nổi tiếng, càng hot, càng giàu tài nguyên quảng cáo phim ảnh thì tuyến càng cao. Nghệ sĩ tuyến một khi tham gia phim ảnh thường được giao vai chính, thù lao lớn, thu hút nhiều hợp đồng quảng cáo và lời mời dự sự kiện.

Thật ra hai trạm đầu, trái lại vẫn còn ổn, không có gì khó khăn, chỉ là trải nghiệm công việc hậu cần mặt đất và công tác phòng cháy chữa cháy vất vả, trạm thứ ba thám hiểm Tùng Lâm mới là mục đích chính của chương trình này, bỏ sáu nghệ sĩ vào trong một rừng đầy cây cối với nguy cơ bốn phía, xem thử ai có thể kiên trì đến phút cuối cùng, có thể nghĩ tới những gian khổ trong đó. 

Trong lòng Hàn Bắc Nghiêu cũng rất phiền muộn, trước sau vẫn không muốn suy nghĩ cẩn thận xem mình làm chuyện này đúng hay sai, dù gì sống ở giới giải trí này cũng giống như nằm trong một chiếc chảo nhuộm lớn, muốn trải qua cuộc sống nhàn hạ rất khó, hẳn là Nam Sơ hiểu rõ điều ấy hơn anh ta. Nghĩ như vậy, trong lòng dễ chịu một chút, Hàn Bắc Nghiêu giơ tay đuổi Thẩm Quang Tông ra ngoài, lúc ngẩng đầu lên đã nhìn thấy một lá đơn xin từ chức được đặt trên mặt bàn. 

……

Hôm nay, Nam Sơ ghi hình chương trình hậu cần mặt đất ở sân bay xong thì chạy về nhà, Tây Cố đang ở trong nhà giúp cô thu dọn đồ đạc này nọ. Nam Sơ bước vào, ném túi xách sang một bên, ngã người xuống giường, cất giọng lười nhác với Tây Cố. 

“Cô gái nhỏ, nhớ chị không?” 

Tây Cố dừng công việc trong tay, nhìn cô một cái: “Dạ nhớ.” 

Nam Sơ choàng dậy, ngồi ở đầu giường và ngắm Tây Cố: “Sao thế? Nghe giọng của em như đang buồn bực ấy.”

Rốt cuộc Tây Cố không nhịn được nữa, bổ nhào vào lòng Nam Sơ, khóc òa lên một tiếng: “Em chuyển đơn xin từ chức cho Hàn tổng rồi, Hàn tổng nói nếu em từ chức, anh ta sẽ phong sát* em… Làm em không tìm được công việc nào nữa… Chị nói xem vì sao anh ta ghét em như vậy… Em đâu có đắc tội anh ta…” 

*Phong sát: Đóng băng mọi hoạt động 

Thân thể mềm mại của cô gái nhỏ sà vào lòng cô, khóc đến tội nghiệp, dáng người nho nhỏ thật khiến người ta đau lòng. 

Nam Sơ xoa đầu an ủi Tây Cố: “Thật ra chị cũng có ý đó.” 

Tây Cố sợ tới mức nhào ra khỏi lòng cô: “Chị cũng muốn phong sát em ư?”

Nam Sơ trợn trắng mắt: “Bọn chị đều hy vọng em không từ chắc, không phải em ở bên cạnh chị làm việc rất tốt ư, tại sao lại vì một câu của Hàn Bắc Nghiêu mà từ chức chứ? Anh ta là người khá ấu trĩ, không biết cách biểu đạt, cũng chẳng thể nào nói chuyện một cách hay ho với em, ngày thường em để ý nhiều một chút sẽ phát hiện thật ra anh ta đáng yêu lắm, chỉ là tính tình hơi “xoắn”* một chút.”

*Xoắn -> Hại não.

Đôi mắt nhỏ của cô nàng chớp chớp, do dự hỏi: “Thật ạ?” 

“Nếu anh ta đã không cho em từ chức, em làm thêm một khoảng thời gian xem sao, người ở công ty này đều như vậy, chẳng qua chỉ bới móc vậy thôi, nhưng bọn họ thật sự không xấu.” 

Ít nhất vẫn hơn đoàn đội trước kia của cô – ngoài mặt là vẻ hài hòa, bên trong thầm hận không thể làm đối phương đau khổ đến chết. 

Tây Cố gật đầu.

Nam Sơ vuốt tóc cô nàng: “Ngoan, chị mệt chết đây, ngủ bù trước cái đã.” 

Lúc này Tây Cố mới để ý thấy khóe mắt cô có vết máu: “Chị làm sao vậy? Có phải lại bị thương vì ghi hình chương trình kia không? Sao chương trình ấy lại không cho dẫn theo trợ lý chứ?”

Nam Sơ lật người nằm sấp xuống giường, giống y như một con cá chết không nhúc nhích: “Chương trình đó không dành cho người, Tưởng Cách quả là tên biến thái.” 

Cô đã có thể nghĩ tới mức độ khủng bố ở kỳ thứ ba – thám hiểm Tùng Lâm rồi. 

Nhìn thấy Nam Sơ thật sự mệt mỏi, Tây Cố không đành lòng quấy rầy cô, cô nàng yên lặng giúp cô cởi giày, sau đó đắp chăn cho cô rồi xoay người đi ra ngoài. Ngày hôm sau, hai người vừa trở lại công ty đã nghe thấy Nghiêm Đại tranh cãi kịch liệt với Hàn Bắc Nghiêu.  

Khách quý ghi hình chương trình, công ty Gia Hòa có hai nữ nghệ sĩ, một trong hai người chính là Nghiêm Đại. 

Thẩm Quang Tông nhìn nhìn Nam Sơ, vẫy tay ý bảo cô đi qua đây: “Cô có ý tưởng gì không?” 

Nam Sơ ngước mi mắt: “Ý tưởng gì chứ?”

Vẻ mặt Thẩm Quang Tông giống như “cô thật ngu ngốc”: “Nếu cô thật sự không muốn ghi hình thì tới tìm Hàn tổng để nói, cô nói rồi anh ta sẽ đồng ý thôi, đến lúc đó tìm cớ rời khỏi phòng, tôi sẽ cho cô nhận một bộ phim khác.” 

Nói xong, anh liếc nhìn một cái đã trông thấy nơi khóe mắt Nam Sơ có một vết máu màu đỏ thẫm, lập tức thay đổi sắc mặt: “Sao cô lại bị như thế?” 

Nam Sơ sờ sờ khóe mắt: “Ghi hình chương trình, không cẩn thận nên bị thương.” 

“Cô là nghệ sĩ! Sao có thể để mặt mình bị thương?!” 

“Biết rồi, lần sau sẽ chú ý.” Nam Sơ thản nhiên nói.

Thẩm Quang Tông trợn trừng với nàng: “Suy nghĩ cẩn thận chưa, muốn ghi hình hay không?” 

Nam Sơ: “Ghi hình nhé, thú vị đấy.”

Lúc ba người đi vào, Nghiêm Đại đang đẩy ngã hết sách vở ở bên trong, Hàn Bắc Nghiêu với vẻ mặt lạnh nhạt đang ngồi trên ghế sofa. Thấy bọn họ bước vào, anh ta mới mở miệng: “Lúc trước tôi đã nói với cô về việc nhận chương trình này, nó khác với những chương trình mang lại hiệu quả trước đó, chẳng phải khi ấy cô xem đó là việc không đáng để tâm sao? Nam Sơ đi cô cũng phải đi, chẳng phải chính cô từng nói với tôi như thế à? Ầm ĩ đủ rồi thì ra ngoài đi.” 

Nghiêm Đại: “Tôi cho rằng việc kiểm tra hậu cần mặt đất ở sân bay chỉ là kiểm an (kiểm soát an ninh) thôi, ai ngờ còn phải đưa đón hành khách lên xuống máy bay, giúp hành khách tìm kiếm đồ bị mất, lại còn phải nhận lấy khiếu nại của hành khách, đi bưng trà đưa nước cho người ta, có người không cẩn thận suýt bị người ta đánh! Hơn nữa tổ tiết mục đưa ra tình huống, chẳng biết họ đang làm gì, chỉ thấy trốn ở một góc quay quay chụp chụp, tôi bảo đừng quay rồi mà còn một hai “phải quay trò hề của cô”, chương trình như vậy có ý nghĩa gì chứ?” 

Hàn Bắc Nghiêu: “Cô cho rằng bây giờ làm chương trình chỉ cần ngồi ở ngoài uống cà phê sưởi nắng, đi nghỉ ở Hawaii à? Cô cảm thấy mình đủ tư cách sao?”

Lời này không sai.

Đây là một xã hội coi trọng vật chất, cá lớn nuốt cá bé.

……

Cho dù như vậy, ngày đó ghi hình ở trạm phòng cháy chữa cháy, Nghiêm Đại vẫn đến báo cáo đúng giờ. 

Một hàng sáu người xách theo hành lý, bước vào cửa của trung đội phòng cháy chữa cháy Đặc Cần thuộc thành phố Bắc Tầm, trên tấm bia đá to lớn đầy hơi thở mạnh mẽ được khắc mấy chữ lớn “Chi đội phòng cháy chữa cháy Đặc Cần”, có hai người lính đứng gác ở đấy, Nam Sơ nhìn hai người ấy đến mất hồn, Nghiêm Đại bước tới bên cạnh cô: “Này, tôi cảm thấy nơi đây còn đáng sợ hơn sân bay, không thì hai mình đi chung với nhau nha.”

Nam Sơ liếc cô ta một cái, quay đầu lại, hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Một năm có bao nhiêu chiến sĩ phòng cháy chữa cháy hy sinh, cô biết không?” 

Nghiêm Đại sửng sốt.

“Bọn họ dùng sinh mạng mình để bảo vệ địa phương của chúng ta, cô không muốn nhìn thử sao?” Nam Sơ ngửa đầu, nhìn xem nơi đầu cửa có mấy chữ to được khắc vào tường đá theo lối viết Khải thư.* 

*Khải thư: Khải thư hay chữ khải, còn gọi là chân thư, chính khải, khải thể và chính thư, là phong cách viết chữ Hán ra đời muộn nhất (xuất hiện khoảng giữa thời Đông Hán và Tào Ngụy và phát triển thành phong cách riêng vào thế kỷ 7), do đó đặc biệt phổ biến trong việc viết tay và xuất bản hiện đại (chỉ sau các kiểu chữ Minh thể và gothic sử dụng riêng trong in ấn).

— tinh binh, lệ chí, trung thành, chú hồn.

*Tinh binh, dốc lòng, trung thành, đúc kết tinh thần (linh hồn)

Nam Sơ ngẩng mặt lên, ánh nắng chiếu ở sau lưng, mắt cô rất sáng. 

“Tôi rất muốn nhìn một chút.”

Là thứ gì đã bồi dưỡng anh thành tường đồng vách sắt, trăm (phần) cứng không gãy mà lại dịu dàng vạn trượng (rất sâu, muôn trượng). 

……

Người chỉ đạo Dương Chấn Cương dẫn một chiến sĩ phòng cháy chữa cháy ở trong ra: “Xếp thành hàng.” 

Sáu người lác đác, dây dưa dây cà một hồi cuối cùng cũng xếp thành hàng, Dương Chấn Cương nhíu mày, xong đời rồi, nếu như bị người trong kia nhìn thấy, không chừng lại muốn chỉnh đốn anh ta.

Vì thế anh nói lời cảnh cáo trước: “Tôi là thành viên chỉ đạo của trung đội phòng cháy chữa cháy Đặc Cần thuộc thành phố Bắc Tầm, đồng thời là huấn luyện viên phó của mọi người ở lần này, phía sau tôi là lớp trưởng tân binh của mọi người, nếu đã đến đây thì hãy quên thân phận minh tinh của mình đi, ở nơi này, không có nam hay nữ, không có nghệ sĩ hay dân thường, tất cả đều là lính, không tuân thủ kỷ luật sẽ bị đuổi khỏi đội như nhau thôi.” 

“Nghe thấy không?”

“Vâng!” Lại là sáu giọng nói thưa thớt. 

Dương Chấn Cương: “Vào để hành lý trước đi, năm phút sau ra tập hợp ở sân thể dục.” 

……

Ánh nắng gay gắt, nhiệt độ bên ngoài lên tới bốn mươi độ, mùa hè ở Bắc Tầm quả là nóng bức, nhóm nghệ sĩ đứng tại sân tập thể dục khoảng mười phút đã nóng không chịu nổi, phải đối diện với việc trên người tỏa ra mùi nồng nặc, dinh dính như keo.

Nghiêm Đại hỏi: “Chỉ đạo Dương, bây giờ chúng tôi phải làm gì?” 

Dương Chấn Cương đứng thẳng người, đầu đầy mồ hôi nóng bỏng, liếc nhìn cô ta một cái: “Chờ huấn luyện viên chính.” 

Nghiêm Đại lại hỏi: “Sao huấn luyện viên chính còn chưa tới?” 

Dương Chấn Cương: “Huấn luyện viên chính đang bận họp, đợi lát nữa sẽ họp xong, đừng nói nhảm nhiều như thế.” 

“……”

Nghiêm Đại giống như bị tát một cái vào mặt.

Vừa dứt lời, một bóng dáng cao lớn mặc đồ quân đội đi từ ngoài lưới sắt vào, vành nón âm thầm che hết nửa mặt.  

Khi bước nhanh đến, Lâm Lục Kiêu chạy khoảng hai bước, giọng nói rõ ràng mà tràn đầy sức mạnh: “Tập hợp.” 

Không biết vì sao.

Huấn luyện viên chính vừa xuất hiện, đám người này lập tức nghiêm túc và trang trọng hẳn lên, ngay cả động tác tập hợp còn nhanh hơn lúc mới tới cửa nữa. 

Ánh mắt Lâm Lục Kiêu lướt nhìn từng khuôn mặt một, lúc nhìn tới Nam Sơ, ngay cả một chút nán lại cũng không có, nhanh chóng lướt qua, giống hệt như lần đầu tiên anh gặp cô vậy. 

Tốt lắm.

Anh đứng thẳng người, cúi chào một cái rất đúng chuẩn: “Tôi là đội trưởng của trung đội phòng cháy chữa cháy Đặc Cần thuộc thành phố Bắc Tầm, đồng thời là huấn luyện viên tổng thể lần này của mọi người, Lâm Lục Kiêu.” 

Hoàn mỹ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN