Người Đàn Ông Bước Ra Từ Ngọn Lửa
Chương 74: Thiếu
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit:windy
Làm xong.
Lâm Lục Kiêu liền ôm cô vào phòng tắm tắm rửa, toàn thân Nam Sơ tê mỏi như bị tàn phá quá, vì thế như con bạch tuộc bám lên người Lâm Lục Kiêu, anh cúi đầu liếc nhìn cô một cái, hôn lên cái trán một cái, Nam Sơ càng ôm chặt hơn, cô ôm cổ của anh, hai chân thon dài ôm lấy eo của anh, Lâm Lục Kiêu cúi đầu nhìn một cái, tay để trên mông cô bóp một cái.
Nam Sơ hô nhỏ.
Anh cười xấu xa nhìn: “Kêu gì?”
Nam Sơ bổ nhào tới cắn môi anh, bị anh đặt lên bồn rửa tay, cũng cắn cô.
Không dứt.
Không dứt.
Không dứt.
…
…
…
Mặt kính hơi nước dày đặc, bóng dáng hai người mờ ảo, thấp thoáng.
Cô nhẹ giọng gọi anh: “Lâm Lục Kiêu.”
Lâm Lục Kiêu trầm thấp phát ra đơn âm: “Hửm?”
“Có phải anh lâu lắm rồi không làm không?”
“Ừm.” Anh không chút để ý nói.
Nam Sơ trở tay đi nghịch cổ anh, chậm rãi lần mò cổ anh, “Em vừa mới học, anh nhìn gương.”
…
“…”
Lâm Lục Kiêu ngẩng đầu, cô gái trong gương vừa yêu mị lại quyến rũ, động tác quả thực yêu tinh.
“Anh kêu đi, em muốn nghe anh kêu.” Nam Sơ nhìn anh chậm rãi động.
Lâm Lục Kiêu cười nhẹ, “Có phải em thích nghe tiếng không?”
“Ừm. Giọng của anh không đi làm CV đáng tiếc quá.”
Lâm Lục Kiêu: “CV là cái gì?”
“… Thôi, bỏ đi.” Bất đắc dĩ.
…
Lại làm xong.
Sắc trời cũng đã tối, Lâm Lục Kiêu ôm cô đi tắm rửa, hai cánh tay rắn chắc. Bắp thịt chặt chẽ dính lên cô, Nam Sơ ghé vào trên người anh bàn tay lùa vào mái tóc đen tuyền thấm ướt của anh, nhàn rỗi nói, “Anh có vẻ lại lâu rồi.”
Nước vòi hoa sen ào ào chảy xuống.
Lâm Lục Kiêu đang chỉnh nước ấm, nghe thấy lời này, lườm cô một cái, nở nụ cười, “Làm sao vậy?”
Nam Sơ tính tính, thêm lần ở bồn tay, tổng cộng là năm lần, trử bỏ hai lần trước hơn một tiếng, ba lần còn lại đều là ba bốn mươi phút, lợi hại lợi hại.
“Em nghe người trong tổ diễn viên nói, đàn ông đều tầm mười hai phút…”
Nước dần dần ấm lên, Lâm Lục Kiêu bế cô vào, đặt ở dưới vòi hoa sen: “Đàn ông hai mươi phút không ngắn, một tiếng không lâu. Em tắm trước đi, anh ra ngoài hút điếu thuốc.”
Nam Sơ trực tiếp ôm lấy anh từ phía sau, “Cùng nhau tắm đi.”
“Thật muốn cùng nhau?”
“Ừm.”
Trái lại càng dính người hơn, anh xoay người, sờ sờ cái trán của cô, băng keo cá nhân trên đó đã bị ướt, lộ ra vết sẹo nhỏ, tay anh xoa xoa trán cô, ngón cái nhẹ nhàng vuốt vuốt ở trên vết sẹo kia.
“Điện thoại hỏng?”
Vừa thấy có thể nhìn ta, đều đã bị ném cho vỡ nát.
Nam Sơ vô cùng ấm ức nói: “Bên cạnh còn có một vết, cũng đã tiêu rồi, kết quả anh vừa tới lại còn mắng em.”
Anh đem người ôm vào trong ngực, “Anh là nghĩ đem thời gian nghỉ kết hôn ngâm nước nóng cho khí, lần sau nghĩ không biết là khi nào thôi.”
“Lấy cớ.”
Lâm Lục Kiêu cúi đầu, mắt nhìn người trong lòng, cô ghé vào trong lòng anh tràn đầy căm phẫn, cười nhẹ: “Lần sau mẹ em đánh em, anh ngăn giúp em, giấy chứng nhận là anh ép em lĩnh, nên đánh nên phạt đều tại anh, nếu không giờ em đánh anh đi, hả giận? Hửm?”
Nam Sơ ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt ngập nước nhẹ nhàng: “Anh đừng nói lung tung, em tự nguyện, anh biết không, lúc em mười sáu tuổi đã muốn gả cho anh, sinh con cho anh.” Khi đó thật sự cảm thấy trên đời này người đàn ông nào cũng không bằng anh. Đến giờ, lại càng thế, Lâm Lục Kiêu ba mươi tuổi càng làm cho cô mê muội.
Lần này nghe được khiến anh rung động, đôi mắt tối đen thâm sâu nhìn cô gái ở trong lòng, sau một lúc lâu, bỗng nhiên cúi đầu chặn lấy môi của cô.
Ngừng một đoạn lời lẽ quấn quýt.
Lâm Lục Kiêu cúi thấp người, cắn ở bên tai cô: “Sớm biết thế năm em mười sáu tuổi liền không nên để em đi.”
Nam Sơ: “Hử? Không cho em đi làm gì?”
Lâm Lục Kiêu ở bên tai cô cười nói: “Nuôi em đến mười tám tuổi.”
Tay Nam Sơ ôm lấy cổ của anh, chân ôm lấy eo của anh, ngửa cổ hôn tới cằm anh.
“Sau đó thì sao?”
“Cứ như vậy.”
“A…”
…
Tám giờ tối, Lâm Lục Kiêu dựa vào đầu giường châm điếu thuốc.
Nam Sơ mệt đến không được, tắm rửa lau khô xong được anh ôm ra ngoài vừa thả lên giường mí mắt liền không chịu được, trực tiếp ngủ thiếp đi.
Lâm Lục Kiêu ở bên cạnh hút thuốc chờ cô tỉnh.
Hai người cơm chiều cũng không ăn, Lâm Lục Kiêu sợ cô vừa tỉnh liền đói, đi ra ngoài mua đồ ăn trở về, kết quả cô vẫn còn đang ngủ, vỗ mạnh kêu hai tiếng, người cũng không chịu tỉnh lại, cuối cùng vẫn không nhẫn tâm.
Vì thế liền đem đồ mình mua về một mình ăn hết.
Kết quả, đánh thức cô rồi.
Lâm Lục Kiêu vừa mới nằm xuống vài phút, người bên cạnh liền động động, huấn luyện ở quân đội, chưa bao giờ
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!