Người Đàn Ông Bước Ra Từ Ngọn Lửa - Chương 77: Thiếu
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
91


Người Đàn Ông Bước Ra Từ Ngọn Lửa


Chương 77: Thiếu


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: windy

“Mong cậu thông cảm, trừ phi tôi chết, nếu không thì tôi sẽ không buông tay.”

Lời nói này khi đó, đáy mắt Lâm Lục Kiêu hiện lên vẻ kiên định thâm sâu đâm tới Nam Nguyệt Như, năm đó người kia cũng dưới màn mưa nói với bà như vậy.

Người đó nói: “Anh sẽ không dao động.”

Lúc ấy lời nói kia có biết bao nhiêu kiên định, về sau ông ta liền tuyệt tình bấy nhiêu, Nam Nguyệt Như cảm thấy buồn cười.

“Cậu cảm thấy tôi sẽ tin tưởng cậu sao?”

Lâm Lục Kiêu ngược lại nhìn ra ngoài cửa sổ, mưa càng rơi nặng hạt, giống như dệt một trời lưới, vây lấy bọn họ, anh một lần nữa quay đầu lại, nhìn chằm chằm Nam Nguyệt Như, nở nụ cười cực nhạt.

“Nam Sơ tin tưởng là được.”

Ánh mắt Nam Nguyệt Như hết sức bình tĩnh, “Tôi không đồng ý hai người ở bên nhau.”

Lâm Lục Kiêu không lên tiếng.

Nam Nguyệt Như nói: “Đúng, từ nhỏ tôi đã quản nó như thế, nhưng nó vẫn là con gái của tôi, chuyện đại sự của nó thân làm mẹ tôi vẫn phải nói một câu, tôi không đồng ý chỉ có một lý do, nó quá yêu cậu.”

Đây là lý do quỷ gì thế, Lâm Lục Kiêu nhíu mày.

Nam Nguyệt Như: “Nhưng ở trong lòng cậu, quốc gia, với nó, cậu chỉ chọn một.”

Lâm Lục Kiêu không lên tiếng.

“Không chọn được phải không?” Nam Nguyệt Như ôm cánh tay cười hừ, “Tham gia quân ngũ, không phải đều như vậy sao, ngoài miệng không ai có thể so được, nhưng khi quốc gia thật sự có việc gì, thứ vứt bỏ đầu tiên chính là bà xã của mình, tôi không đánh giá tinh thần trách nhiệm công việc của các cậu, thật xin lỗi, tôi là một người mẹ, nếu thật sự tiếp tục với cậu, tôi sợ cả đời này nó đều không đi nổi.”

Phía sau bỗng nhiên có một tiếng trầm thấp vang lên.

“Nguyệt Như, bà quá cực đoan rồi.”

Hai người đồng thời quay lại nhìn, ngoài của có một bóng lưng đứng đó, người nọ bước đi thong thả hai bước, gương mặt hòa ái dần dần hiện ra.

Lâm Lục Kiêu đứng lên, “Ba.”

Lâm Thanh Viễn vẫy vẫy tay với anh, đi đến ghế cạnh anh ngồi xuống, nhìn Nam Nguyệt Như phía đối diện không nói một lời, khó có được nghe ông nói đùa: “A, ra nước ngoài dưỡng nhan sắc sao? Một chút cũng không thấy già.”

Nam Nguyệt Như hừ một tiếng, “Sao ông lại tới đây?”

Lâm Thanh Viễn liếc mắt nhìn Lâm Lục Kiêu, hơi oán trách, nói với Nam Nguyệt Như: “Đã mười mấy năm không gặp, không cần không nể mặt tôi vậy chứ?”

Nam Nguyệt Như không chút lưu tình. “Không đạp ông một đạp là khách khí rồi.”

Một câu của Lâm Thanh Viễn là cho oán hận của bà trở về, ngượng ngùng quay đầu nói với con trai mình, cố ý nói: “Đây là dì Nam của con, trước kia cùng đoàn văn công với mẹ con, về sau vào Làng giải trí, diễn mấy bộ phim liền nổi tiếng, dù sao cũng không mong chờ gặp mấy lão già bọn ta rồi.”

Lâm Lục Kiêu cũng khó gặp được bộ dáng này của Lâm Thanh Viễn, ánh mắt mỉm cười đánh giá Nam Nguyệt Như.

Nam Nguyệt Như lại khó thở, “Có phải ông già nên hồ đồ rồi không? Nói vớ vẩn cái gì vậy?”

Lâm Thanh Viễn thở dài, chuyện cũ như thoi đưa, chậm rãi hiện lên trong màn đêm.

Nam ấy đoàn văn công xuống nông thôn biểu diễn, vừa vặn đến chỗ Lâm Thanh Viễn và cha Nam Sơ đi lính, lúc ấy điều kiện đều khá kém, lại đều là một đám đàn ông, cũng không chú ý gì.

Nam Nguyệt Như lên núi hút thuốc thì gặp phải cha Nam Sơ.

So với mẹ Lâm hoạt bát đáng yêu, Nam Nguyệt Như lại hơi trầm mặc chút, bà luôn nhíu nhíu mày, giữa lông mày có vô số tâm sự.

Hai người nhiều lần lên núi hút thuốc gặp phải nhau, nhưng đều không nói lời nào.

Mãi đến một ngày, Nam Nguyệt Như phát hiện bật lửa không lên lửa, mới dựa vào bên tường xin người đàn ông kia tý lửa, ông ấy liếc nhìn bà một cái, thật cũng không phản ứng với bà, ánh mắt khinh thường kia, thật gợi lên trong lòng Nam Nguyệt Như chút gì đó khao khát chinh phục.

Bà vừa định nói chuyện, liền nghe người kia nói một câu: “Phụ nữ hút thuốc làm gì?”

Nam Nguyệt Như đương nhiên không phục, thường xuyên đấu khẩu với ông ấy, dù sáng dù tối đều tìm kiếm ông, ngay từ đầu là tìm kiếm, về sau là đơn thuần tìm ông.

Đều là nhiệt huyết sôi trào, ông mới đầu rất lạnh lùng, thật sự không động gì, về sau trong một lần buổi biểu diễn kết thúc, trong đội có tiểu tử rộn rạo, trái lại đã kích thích tới ông.

Lần đầu tiên diễn ra ở trong đống cỏ, nói đến đều cảm thấy buồn cười, lúc ông làm xong liền có chút hối hận, xảy ra quá nhanh, bản thân nên nhẫn nhịn thêm nữa.

Nhưng Nam Nguyệt Như lại bình tĩnh hơn so với ông, nói không cần ông chịu trách nhiệm bất cứ cái gì dù sao coi như có duyên, có lẽ về sau gặp mặt nhau cũng không sao cả.

Ông ấy tức giận.

Lâu rồi cũng không đi tìm bà, hai người lâm vào trạng thái kì lạ, mãi đến ngày trước ngày Nam Nguyệt Như rời khỏi đơn vị, Nam Nguyệt Như mới đến tìm ông.

Lần tối hôm đó hai người nằm trên đất ngắm sao.

Ông không biết nghe được tin tức của bà ở đâu, hút thuốc, rồi bỗng nhiên nói với bà, bảo bà chờ ông, ông sẽ cố gắng xuất ngũ, kiếm tiền, liền giúp bà trả nợ trong nhà, hơn nữa còn lấy bà về nhà.

Nhà Nam Nguyệt Như ở nông thôn, có người anh, ban đầu làm buôn bán trong thị trấn, về sau bị người ta hạ bộ, làm cho bồi thường đến hết của cải, còn thêm khoản nợ, khi đó Nam Nguyệt Như thiếu chút bị cha đem đi gán nợ cho anh.

Mẹ bà không quan tâm bị cha đánh liền cứu bà ra, vừa vặn đoàn văn công tới trường học bà tuyển người, trong trường có người thầy rất thích Nam Nguyệt Như, thấy được linh khí trên người bà là trăm năm khó gặp, cố gắng giúp bà vào đoàn, cuối cùng cũng đưa vào được.

Sau khi vào đoàn cũng tốt hơn chút, cha và anh không dám tùy tiện tới bắt người nữa, nhưng sai anh cùng cha khác mẹ của bà tới đòi tiền, khi đó mẹ của Lâm Lục Kiêu còn ngầm giúp đưa cho không ít, bị Nam Nguyệt Như phát hiện ra, liền mắng một trận, bị mắng cho khóc lên.

Biến thành mỗi lần Lâm Thanh Viễn thấy Nam Nguyệt Như đều hận không thể xách người lên đánh cho một trận không ngừng.

Khi đó lời hứa hẹn của ông ấy làm cho bà cảm động, suýt phát khóc.

Bà hỏi ông khi nào có thể xuất ngũ.

Ông ấy hít một hơi thuốc lá nói: “Rất nhanh thôi, rất nhanh sẽ có tin tức, đến lúc đó anh tới đoàn văn nghệ tìm em.”

Nam Nguyệt Như liền vô cùng cao hứng trở về chờ đợi.

Đợi nửa năm, cuối cùng ông cũng tới tìm bà, nhưng ông lại nói, bảo bà chờ thêm chút, bên kia xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn.

Bà ép hỏi mãi, mới biết ngoài ý muốn chính là, đội vốn muốn cho ông xuất ngũ, kết quả lại đổi thành Lâm Thanh Viễn.

Đến nay nói ra chuyện này, Lâm Thanh Viễn đều cảm thấy mất mặt, lúc ấy phía bên cha vợ chỉ cho ông thời gian nửa năm để chứng minh bản thân, lúc người anh em ông quyết định để cho ông ra, cũng nói, phía bên trên cho cậu, trước để cậu ra.

Mà khi đó, Lâm Thanh Viễn căn bản không biết chuyện người anh em của ông với Nam Nguyệt Như, nếu biết về sau xảy ra chuyện này, ông sẽ không lấy cơ hội đó.

Đây là thua thiệt.

Sau khi Nam Nguyệt Như biết được, vừa đau lòng vừa hiểu rõ, sau cũng nản lòng hỏi:

“Trước mặt các anh, có phải, thứ nhất là quốc gia, thứ hai là đồng đội, thứ ba cha mẹ, thứ tư là vợ.”

Ông cười khổ, cũng không nói gì khác, chỉ bảo bà chờ chút.

Lại chờ thêm hơn nửa năm nữa, khi đó, Nam Nguyệt Như quá nổi, bị người hãm hại bị đoàn văn công khai trừ quân tịch, vẫn là mẹ Lâm Lục Kiêu nhờ người quen, giữ lại quân tịch, chỉ coi như quân lính bình thường mà xuất ngũ.

Nản lòng thoái chí Nam Nguyệt Như trở lại trường học, đúng lúc ấy có tổ kịch trong trường tới chọn vai diễn.

Bà dựa vào ngoại hình xinh đẹp cùng đoi mắt có linh khí được đạo diễn ưu ái, xem như nhờ họa được phúc đi.

Sau hai năm, ông xuất ngũ, nợ nần cũng trả xong, cũng không đề cập tới chuyện kết hôn, bởi vì không hài lòng với nghề nghiệp của bà.

Mặc dù hằng đêm chung giường chung gối, hai lòng lại khác nhau, cuối cùng sau một lần ân ái xong, Nam Nguyệt Như nói chia tay.

Ông trầm mặc.

Sau cùng cũng yên lặng nói: “Được.”

Nam Nguyệt Như cả đêm mang đồ đạc rời đi, cầm theo vali, đứng ở đầu phố, nảy sinh ý hận. Trước kia bà yêu người đàn ông này biết bao, giờ liền hận bấy nhiêu, hận không thể cầm đao quay lại băm ông ra.

Cùng năm đó, 26 tuổi, Nam Nguyệt Như mang thai Nam Sơ.

Kì thật trước đó, Nam Nguyệt Như có mang thai một lần, bởi vì thai bất ổn, lúc ấy lại quay phim mấy lần dưới nước lạnh, đêm đó liền sốt cao, trực tiếp vào bệnh viện, khi tỉnh lại, đứa nhỏ liền không còn.

Chuyện này bà không nói cho ông biết, đã không có, biết thì làm thế nào? Không thể quay trở lại, chỉ có làm nhiều người thương tâm thêm.

Ngày biết có thai, bà trực tiếp đến bệnh viện, chờ giải phẫu.

Bác sĩ phẫu thuật có giao tình mười mấy năm với bà, cho bà thời gian một ngày để suy nghĩ, có nên giữ lại đứa nhỏ này hay không.

Năm Nam Sơ sinh ra, Nam Nguyệt Như bị uất ức sau sinh, lúc nóng lúc lạnh, cả ngày ở trong phòng bệnh hút hết bao nhiêu hộp thuốc, chuyện gì cũng dễ phát giận, về sau chuyển ra nước ngoài trị liệu.

Từ trước lúc Nam Sơ hiểu chuyện cũng chưa từng gặp qua mẹ mình.

Lúc mới sinh cô bà liền hối hận, bộ dáng của Nam Sơ rất giống người kia, theo năm tháng lớn lên, ánh mắt kia lại giống nhau như đúc, bà hận không thể nhét cô trở lại, có lần thực không thể chịu nổi ánh mắt cô, làm Nam Sơ đau đến khóc lớn, về sau càng hết sức kiêng kị người mẹ này, thấy liền sợ hãi.

Nam Nguyệt Như không cần.

Bởi vì bệnh tình bà càng ngày càng nghiêm trọng, bà càng ngày càng khó lên, một lần, bác sĩ tâm lý có vô số lần khơi dậy phiền chán của bà, có rất nhiều lần bà muốn bóp chết Nam Sơ, rồi sau đó nhảy lầu.

Lúc biết được người kia hi sinh.

Cả người Nam Nguyệt Như lâm vào trạng thái tan vỡ, suýt thì thật sự nhảy lầu, bị người đại diện tìm người đem cửa sổ đóng đinh lại, hơn nữa còn trực tiếp đem ra người ngoài ở.

Lúc Nam Sơ sáu tuổi, Lâm Thanh Viễn tới tìm cô, cầm theo một bức thư.

Theo bọn họ nói, đó là di thư.

Nam Nguyệt Như cảm thấy buồn cười, nhìn chằm chằm bức thư kia nở nụ cười rất lâu, trong nụ cười kia có tuyệt vọng, có thương xót, lại vẫn không hề rơi một giọt nước mắt nào.

Bà lập tức liền xé nát, xé thành bột phấn, tức giận hét to: “Cút!”

Bức di thư kia lúc trước không thấy.

Hôm nay Lâm Thanh Viễn mang lại cho bà, nhăn nhăn nhúm nhúm, ông lấy từ trong túi ra, đưa cho bà: “Tôi dính lại hết rồi, để ở trong ngăn kéo, nghĩ lại vẫn nên đưa lại cho bà.”

Lâm Thanh Viễn vội ho một tiếng, “Không xem tôi liền đọc cho bà nghe.”

Nam Nguyệt Như giật lấy, không chút khách khí: “Ông cút đi.”

Lâm Thanh Viễn nói: “Ông ấy đi rất thanh thản, không đau khổ, sau khi hai người chia tay cũng không tìm lại, ông ấy nói với tôi, bà chỉ là miệng hư hỏng, nhưng lòng không xấu.”

Nam Nguyệt Như: “Ngậm miệng!”

Lâm Thanh Viễn gật gật đầu, “Được rồi, chúng tôi đi trước, bà từ từ xem. Muốn khóc cứ khóc, đừng kìm nén, già rồi, kìm nén dễ hỏng lắm.”

Nói xong liếc mắt nhìn Lâm Lục Kiêu một cái, ý bảo rời đi.

Nam Nguyệt Như bỗng nhiên lên tiếng gọi ông lại: “Bà ấy sao rồi?”

Lâm Thanh Viễn cũng không quay đầu lại, giọng nói nhàn nhạt: “Đi rồi, mười năm trước hay chín năm trước đó, trí nhớ không tốt, gọi điện cho bà, trợ lý bảo bà ở nước ngoài nghỉ ngơi, liền không ra bên ngoài nữa.”

Nam Nguyệt Như nở nụ cười: “Hai người cũng không phải thứ tốt gì.”

Lâm Thanh Viễn đưa lưng về phía bà gật gật đầu, “May mà con tôi không theo tôi, theo mẹ nó. Lục Kiêu, đi thôi.”

Lâm Lục Kiêu hơi hơi cúi người chào Nam Nguyệt Như.

Để lại một mình bà sững sờ tại chỗ.

Bên ngoài mưa rơi lớn dần, gió to thổi mạnh, đèn đường đan thành võng.

Hai người bước đến cửa, bí thư Trương đi lên, đỡ ông vào trong xe, Lâm Thanh Viễn cũng không nói gì, vẫy vẫy tay anh, “Trở về đi, ta nói với chú Mạnh con rồi, chờ sau khi con từ núi lộc trở về liền trực tiếp đến chi đội nghe tin.”

Lâm Lục Kiêu gật đầu, “Vâng.”

Xe khởi động, biến mất trong màn mưa, anh đứng tại chỗ một lát, mới kéo mũ lên rời đi.

Tiến vào trong xe, không vội vã rời khỏi, dựa vào chỗ tay lái, nhìn qua kính cửa hàng, đèn vẫn còn sáng, người kia vẫn không rời khỏi.

Lâm Lục Kiêu kéo cửa kính xuống, mưa to hắt lên bệ cửa anh, anh cúi đầu châm điếu thuốc, sau đó ngửa đầu tựa vào trên ghế, đem bật lửa vứt vào trong hộp.

Ánh mắt nhìn chằm chằm người bên trong.

Híp mắt, phun ra một hơi khói, tiếp tục nhả ra.

Sau một lúc lâu, Lâm Lục Kiêu mò mẫm điện thoại trong túi, dừng ở tên Nam Sơ.

Tên này đã sửa lại rất nhiều lần.

Mới đầu là nha đầu thối, về sau là yêu tinh đáng ghét, sau là tiểu nha đầu, sau khi hai người chia tay anh liền xóa số đi, về sau lúc ở núi lộc trở về, liền để nha đầu chết tiệt, mãi đến hôm trước ngày lĩnh chứng, đổi thành Nam Sơ có tiếng có miếng, khi đó hai người đều rất xấu hổ.

Bên kia rất nhanh liền trả lời, một tiếng thanh thúy: “Ông xã.”

Lâm Lục Kiêu nghe thấy trong lòng liền run lên, “Ừm, ăn chưa?”

Nam Sơ còn đang ăn, miệng phồng lên như đang nhét một đống vào miệng, vẫn còn không quên nói chuyện với anh, “Vừa ngủ dậy, mới ăn.”

“Ăn nguội?” Anh nhíu mày.

Nam Sơ: “Còn nóng, anh còn chưa về?”

Tay Lâm Lục Kiêu để trên cửa sổ, người có chút lười biếng, ánh mắt vẫn không rời khỏi cửa kính, nhìn người phụ nữ bên trong, bỗng nhiên che mặt khóc rống lên, anh nheo mắt lại, nổ máy xe.

“Trở về đây.”

Nam Sơ nhu thuận nói: “Ừm, chờ anh.”

Xe khởi động rời đi.

Trên đường đi qua một cửa hàng bán hoa, Lâm Lục Kiêu dừng xe, đi vào, cô chủ bán hoa thấy soái ca cao lớn đi vào mặt vui vẻ, nhiệt tình chào đón: “Mua hoa?”

Lâm Lục Kiêu nhẹ giọng ừm một tiếng, chọn lựa một hồi lâu, cuối cùng nhìn thấy một gốc cây gần giống hoa trong nhà, buổi chiều Nam Sơ có chỉ cho anh, anh giơ tay: “Kia là hoa gì?”

Cô gái cười đáp: “Đây là forget me not.”

Lâm Lục Kiêu nhăn mày: “Không phải hoa còn có ý nghĩ gì chứ?”

Mặc dù không hiểu lắm, nhưng cảm thấy giống như có một câu chuyện vậy.

Cô gái nói: “Ý nghĩa của hoa Forget me not là tình yêu vĩnh hằng.”

Trong nhà hàng, Nam Nguyệt Như dựa bàn khóc lớn, tờ giấy trong tay bị bà đè ở bên dưới, nước mắt nóng bỏng không ngừng thấm lên trang giấy non nớt.

Trên tờ giấy kia từng chữ viết cứng cáp có lực.

“Em hỏi tôi vì sao lại tham gia quân ngũ, tôi nói vì nước để bảo vệ gia đình, tôi nói vì bảo vệ em, em cũng không tin. Nói đến cùng, trong lúc đó hai ta thiếu hiểu ngầm, em oán tôi, hận tôi, cảm thấy tôi không khác những người thân trước của em, đất nước tôi không thể bỏ, kia là thấm trong máu người đàn ông, nhưng em tôi cũng không muốn từ bỏ, kia là tình yêu của người đàn ông, về sau nghĩ lại như vậy cũng tốt, em chia tay tôi, tôi có thể càng không hề cố kị gì mà vì nước vì dân mà nỗ lực.

Tôi cũng từng oán hận, hận em vì danh lợi không chịu ở bên tôi, hận em không nguyện buông tha những thứ phù phiếm đó, tôi không hài lòng với công việc của em, nhưng thế thì thế nào, sau cùng tôi vẫn thỏa hiệp rồi.

Nhưng cứ như thế, lại giết chết con của chúng ta.

Em không cho tôi biết, tờ xét nghiệm vẫn còn để trong ngăn kéo của tôi, lúc ấy tôi vừa bực vừa hận, hận không thể bóp chết em. Nhưng em ở trước mặt tôi một chữ cũng không nói tới việc này, làm bộ như cái gì cũng chưa từng xảy ra, đây mới là điều tôi thất vọng đau khổ, đêm đó em nói chia tay, tôi nghĩ chia cũng được, hai ta từ đó tách ra.

Nhưng năm nay ở trong đội viết di thư, tôi nghĩ đi nghĩ lại, vẫn nên viết cho em đi, nửa bức thư này chắc không đến được tay em, nếu Thanh Viễn có thể phát hiện, một nửa cũng có thể được phát hiện ra.

Năm đó mua nhẫn rồi, nhớ lại tới cầu hôn em, hẹn nhà hàng mua cả hoa, kết quả bị đội gọi về, lúc ấy nhìn biểu cảm mất mác của em trong lòng cực kì áy náy, nhưng sau khi mất mác qua đi, chính em cũng chưa phát hiện ra, em là thở dài nhẹ nhõm, em sợ tôi cầu hôn em, em không biết đáp lại thế nào đúng không?

Mấy năm nay dã tâm của em càng lúc càng lớn, em không thỏa mãn với danh lợi trước mắt, sợ chính là sợ, nếu tôi thật sự cầu hơn, em cũng sẽ không nhất định đồng ý, lúc ấy tôi liền cảm thấy, hà tất phải tăng thêm phiền não cho em.

Em giận tôi không cầu hôn, nhưng em đã từng hỏi chính mình chưa, có thật muốn gả cho tôi không.

Vì chuyện này, tôi xin Thanh Viễn giúp đỡ nhiều lần, cậu ấy đề nghị tôi nói chuyện thẳng thắn với em, nhưng em càng ngày càng bận rộn, mỗi lần gọi điện thoại không phải ở nước ngoài thì chính là ở tổ kịch, tôi muốn gặp em trái lại còn khó hơn lên trời.

Thôi, như hiện giờ, tôi không thông cảm em, em không tha thứ cho tôi, làm sao gỡ vướng mắc, chỉ muốn nói với em.

Ngày khác, nếu như gả cho người ta, nên sửa lại tính tình này, phụ nữ yếu mềm đàn ông mới thương.

Thôi, ngoại trừ tôi, cũng không ai chịu được tính tình của em đâu.

Khi nhớ tôi… Thôi, đừng nhớ tôi, em nhớ tôi cũng không thể xuất hiện ở trước mặt em, làm thêm phiền não thôi, nếu như lúc đến cầu Nại Hà gặp Mạnh Bà, tôi sẽ uống chén canh, ban đêm vào giấc mơ của em, đem chuyện cũ trước kia nói hết ra.

Khi đó tôi mới có thể yên tâm chút.

Có chút lời, khi đó không thể nói với em, chết rồi lại càng không nói được, cho nên, em có muốn nghe câu nói kia không, chỉ có một câu, bảo trọng thân thể, đừng tới gặp tôi quá sớm.

Nếu không, cũng sẽ không tha cho em.

Nếu có kiếp sau, tôi vẫn sẽ tham gia quân ngũ, nếu như em gặp phải tôi, vẫn nên đi đường vòng đi.”

Nếu nói bức thư này là Lâm Thanh Viễn làm giả, Nam Nguyệt Như tuyệt đối sẽ không tin, những câu chữ này tất cả đều là khẩu khí của người kia nói chuyện trong ngày thường, cho nên hiểu lầm của hai người bọn họ thật sự được giải thích rồi.

Bà ngồi ở trên ghế, lúc khóc lúc cười, lúc lại đem tờ giấy vò nát, bởi vì bên trong toàn những lời đáng đánh đòn, có thể cảm nhận được đây rõ ràng là ông, bà lại mở ra vuốt lại, ngón tay lưu luyến lướt qua từng từ một.

Bà giống như điên rồi, khóc khóc cười cười, lau khô nước mắt, rất nhanh thế gian này ông lưu lại.

Lúc Lâm Lục Kiêu trở về, Nam Sơ đang dựa vào bàn viết viết gì đó.

Nghe được âm thanh, đầu cũng không ngẩng lên, vùi đầu tiếp tục viết, không chút để ý nói: “Đã về rồi?”

Anh thấp giọng ừ một tiếng, bỏ đồ trong tay xuống, đi qua ôm cô, ôm cô vào trong ngực, cúi đầu hôn cô, “Đang viết gì đó?”

Nam Sơ đem bản thảo ra phía sau, ngửa đầu hôn trả anh: “Lần sau cho anh em.”

Lâm Lục Kiêu nở nụ cười, ngồi xuống ôm cô lên, tầm nhìn bỗng nhiên rộng lớn, Nam Sơ phát hiện ra thứ mới, tay chỉ về đồ trên bàn: “A a a a! Kia là cái gì?”

Lâm Lục Kiêu bế cô đi qua đó, tay Nam Sơ cầm lên cây hoa màu xanh lên, “Anh mua cho em?”

Lâm Lục Kiêu ôm cô hôn nhẹ, thấp giọng ừ một tiếng.

Nam Sơ vui vẻ, “Em tưởng anh không thích đưa những thứ này.”

Lâm Lục Kiêu cởi áo ngủ của cô, thấp giọng: “Đi ngang qua, còn chưa tặng bao giờ, liền thuận tay mua.”

Nam Sơ vui sướng hài lòng ôm vào trong ngực, “Em muốn mở cửa hàng bán hoa, được không?”

Ánh mắt anh nhếch lên, ngón tay bắt lấy vành tai cô, nhẹ nhàng sờ sờ, làm cho Nam Sơ rùng mình, liền nghe thấy anh thấp giọng nói ở bên tai một câu: “Theo em.”

“Em còn muốn thuê một thầy dạy, mỗi ngày dạy cắm hoa ở trong tiệm.”

“Đều được.” Động tác của anh không ngừng, cười nhẹ nói ở bên tai cô.

Nam Sơ đấm anh một cái, dẫn tới động tác của anh lớn hơn, Nam Sơ bị anh biến thành thở trầm thấp một tiếng, sau cùng trực tiếp khóc cầu xin tha thứ.

Ngày hôm sau Lâm Lục Kiêu về đơn vị, Nam Nguyệt Như gọi cho Nam Sơ, bảo cô mang theo chứng minh thư tới tìm bà.

Nam Nguyệt Như trực tiếp đưa cô tới trung tâm bất động sản, có chuyên gia nghênh đón, đưa hai người lên tầng hai.

Nam Sơ còn chưa phản ứng kịp, nhân viên công tác đã đưa một đống tư liệu cho cô, Nam Nguyệt Như xem nhà cho cô, Nam Sơ giống như hiểu được, tay ngăn Nam Nguyệt Như lại: “Mẹ, mẹ làm gì vậy?”

Nam Nguyệt như không nói gì bỏ tay ra, giọng nói vẫn lạnh như cũ: “Biệt thự phía tây sang tên cho con, đợi lát nữa có mấy phần cổ phần chuyển nhượng sang cho con nữa.”

“Con đã mua nhà rồi, mẹ.”

Nam Nguyệt Như nhìn cô, đã bình tĩnh hơn rất nhiều, không lạnh nhạt nữa, chí ít có chút nhiệt độ rồi, “Con mua nhà chắc không còn tiền? Chút tiền lương của tiểu tử kia nuôi sống được con sao? Đừng để đến lúc đó đem mấy cái túi của con đi bán.”

Trước kia Nam Sơ thật sự đã liên hệ với Nghiêm Đại tình bán mấy cái túi đi, cũng không phải là vấn đề tiền bạc, chỉ là bày đặt cũng chỉ là để bày, cảm thấy mấy thứ này để ở trong nhà có chút chướng mắt, có đôi khi Lâm Lục Kiêu sẽ đứng ở trước mấy cái túi nhìn rất lâu.

Hãng đồ của phụ nữ anh không biết nhiều lắm, trái lại có thể biết mấy hãng, có mấy túi quả thật bằng mấy năm tiền lương của anh, Nam Sơ sợ anh nghĩ nhiều, tính chờ anh trở lại núi lộc liền xử lý chúng.

Cuộc sống hai người bọn họ không cần mấy thứ này.

Nam Sơ nói; “Con không cần những thứ này, con có anh ấy là đủ rồi.”

Nam Nguyệt Như chợt sửng sốt, khẩu khí dịu đi, “Biết con không dùng được, trước cứ đề phòng đã, mấy hôm nữa mẹ về Mĩ, bên

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN