Quan Hề kêu một tiếng, sau khi ăn thêm mấy quả anh đào, Ngụy Tu dương không cho cô ăn trái cây nữa.
Thời gian không còn sớm, Quan Hề thấy Ngụy Tu Dương chưa có ý định rời đi, bèn thúc giục cậu: “Em còn đợi gì nữa? Hết thời gian thăm bệnh rồi, em về nhà đi.”
Ngụy Tu Dương: “Phòng bệnh này có thể đợi đến khuya mà.”
Quan Hề hừ một tiếng: “Em muốn ở lại đến khuya nhưng chị không muốn để em đợi ở đây, chị buồn ngủ lắm, em mau về đi thôi.”
Ngụy Tu Dương cụp mắt, đáp tiếng ừ.
“Quan Hề.”
“Hả?”
“Em không biết chuyện lần này có liên quan đến Quan Oánh không, nhưng chị phải đề phòng chị ta.” Ngụy Tu Dương đột nhiên nói.
Quan Hề hơi kinh ngạc, đương nhiên cô biết Quan Oánh có chuyện mờ ám, nhưng cảm thấy rất kì lạ, tại sao Ngụy Tu Dương lại nhắc nhở cô như thế: “Sao đột nhiên em nói cái này vậy?”
Việc nói ra “cả nhà mình đều đứng sau lưng Quan Oánh” đối với Ngụy Tu Dương mà nói thì hơi khó khăn, vì dù cậu không biết chuyện, nhưng bản chất vẫn không cách nào tách ra khỏi Ngụy gia.
“Lúc trước em từng nói rồi mà, Quan Oánh rất thường xuyên đến nhà, chị ta và ông bà nội rất thân thiết.” Ngụy Tu Dương cân nhắc rồi nói, “Trước khi chuyện thân thế của chị bị công khai….”
“Là ông bà nội của em cho làm như vậy, phải không.”
Quan Hề không còn gọi họ là ông bà ngoại nữa rồi.
Ngụy Tu Dương gật đầu: “Chị đã biết rồi sao.”
Quan Hề mỉm cười: “Bây giờ chị cảm thấy mấy chuyện này khá hợp lí đó chứ. Thật ra thì ban đầu chị cho rằng là Ngụy Tử Hàm làm, nhưng sau đó suy nghĩ kĩ lại, mặc dù cô ta ghét chị, nhưng chỉ một mình cô ta sẽ không thể làm mà không để lại tung tích như vậy được, hơn nữa cô ta cũng không dám làm thế. Còn một điều nữa, đầu óc cô ta không còn gì ngoài trách móc hù dọa, ông bà nội của em chắc chắn sẽ không nói chuyện quan trọng này cho cô ta biết đâu. Vậy thì cô ta biết được tin tức này từ đâu chứ? Chị nghĩ chắc là Quan Oánh, sau khi Quan Oánh biết được chuyện từ ông nội em thì lại tiết lộ cho cô ta biết, dù sao Ngụy Tử Hàm cũng rất thích hợp để đội cái nồi này thay cô ta mà, không phải sao.”
Ngụy Tu Dương hơi há miệng, nhưng không biết nói gì, chỉ có thể gật đầu.
Cậu không ngờ Quan Hề sẽ lý giải được sự liên quan trong đó nhanh đến thế, hơn nữa còn lý giải đúng.
“Chuyện này, em…. Vừa mới biết thôi.”
Quan Hề nhìn cậu, thấy được vẻ xoắn xuýt trên mặt cậu, nói: “Em không cần bày ra vẻ mặt này, chuyện đó không liên quan gì đến em cả.”
Ngụy Tu Dương: “Vậy sau này chị định làm thế nào?”
Quan Hề kéo chân: “Không làm thế nào cả, ngủ.”
“Nhưng mà…..”
“Được rồi, em đi nhanh lên đi, chị mệt lắm rồi đó.”
Ngụy Tu Dương bị cô đuổi đi, nhưng thực tế, Quan Hề không buồn ngủ chút nào.
Suy đoán của cô được Ngụy Tu Dương xác nhận, nhưng cô biết bây giờ có tìm ra người đưa thân thế của cô ra ánh sáng cũng không có ý nghĩa gì. Thân thế của cô đã bị vạch trần đến mức mọi người đều biết cả rồi, ai là người phơi bày có quan trọng không?
Hơn nữa cô cũng không có chứng cứ chứng minh người nhà họ Ngụy là người công bố tin tức ra ngoài, nếu bây giờ cô nhảy ra chỉ trích, người khác sẽ nghĩ thế nào chứ….. Họ sẽ chỉ cảm thấy, ngay cả ông bà ngoại cũng không giúp đỡ đứa cháu Quan Hề này.
“Không phải mệt lắm à, sao không ngủ.” Giọng nói của Giang Tùy Châu vang lên.
Quan Hề trằn trọc không ngủ được, nghe thấy giọng nói của anh, cô quay người về phía anh.
Giang Tùy Châu đúng là một tên tham công tiếc việc, chân đã bị thương thành thế, còn bảo Chu Hạo đưa công việc đến bệnh viện, dáng vẻ này như thể nếu thiếu đi anh, cả tập đoàn Quang Dịch lớn như thế sẽ phá sản vậy.
Quan Hề: “Anh không nghỉ ngơi à, mấy dòng chữ chằng chịt dày đặc thế này, không hoa mắt sao.”
Giang Tùy Châu: “Thấy chán.”
“Chán à? Là điện thoại chơi không vui hay tivi xem không được?”
Giang Tùy Châu: “Đều không cả.”
“Được rồi….. Công việc là hàng đầu, chỉ có công việc mới là biện pháp duy nhất khiến anh hết chán thôi.”
Giang Tùy Châu ngừng động tác gõ bàn phím lại, quay đầu nhìn cô, nói: “Đó không phải là biện pháp duy nhất.”
Quan Hề: “Thế còn cái gì?”
Giang Tùy Châu đưa tay vỗ lên giường mình, “Em qua đây ngủ.”
Quan Hề chống đầu bằng một tay, nghe vậy lập tức trưng ra nét mặt “người này mất trí rồi”: “Anh điên hả, chân đã bó thạch cao rồi mà đầu óc còn có thể lái xe à?”
Ngón tay Giang Tùy Châu khựng lại, khóe miệng cong lên: “Là đầu óc em lái xe hay là anh?”
Quan Hề xua xua tay, từ chối: “Mặc dù có vài tư thế không phải là không làm được, nhưng em không đói khát đến vậy, không hẹn.”
Lần này Giang Tùy Châu thật sự không suy nghĩ nhiều như vậy, nhưng Quan Hề có ý tưởng này cũng khiến anh có hứng thú, nói tiếp: “Tư thế gì không phải là không làm được?”
Quan Hề nhìn anh với vẻ ghét bỏ, Nhị Cẩu giả bộ làm gì không biết, muốn giả vờ thanh thuần à.
Sắc mặt của Giang Tùy Châu vẫn không thay đổi, anh đặt laptop sang một bên, nghiêng người nhìn cô.
Từ góc độ Quan Hề nhìn sang, nét mặt và tư thế này đơn giản là phóng khoáng quyến rũ người khác.
“Không qua thật à?” Anh lại hỏi.
Trong lòng Quan Hề có hơi do dự.
Sự cân bằng trong lòng cô lúc này đã dao động, cô không muốn tiếp tục tranh giành cấu xé ở Quan gia nữa. Khi ở trong cánh rừng nguyên sinh đó, cô đã nghĩ, nếu cô còn sống sót và thoát ra ngoài thì cô sẽ dọn nhà…. Nhưng như vậy, cô sẽ dần mất đi thế lực, Giang Tùy Châu phát hiện chính cô đã từ bỏ trước, cuối cùng cũng sẽ rời bỏ cô mà thôi.
Quan Hề nhìn anh, trong lòng có hơi bực bội. Có lúc cô đã từng hy vọng rằng, có lẽ sẽ không đâu? Anh đã liều mạng cứu mình, nói không chừng…. Anh cũng có tình cảm sâu đậm với cô.
Nghĩ đến đây, cả người Quan Hề run nhẹ.
Giang Tùy Châu sẽ có tình yêu sâu đậm sao? Cái này nghe hệt như chuyện nghìn lẻ một đêm vậy.
Giang Tùy Châu: “Em ngây người cái gì.”
Quan Hề lấy lại tinh thần, cô hít một hơi thật sâu, để cảm xúc của mình bình tĩnh lại đôi chút. Cô nghĩ, bất kể người đàn ông này có thế nào thì bây giờ anh vẫn là của cô, mặc dù không biết sau này sẽ ra sao, nhưng hiện tại vẫn có thể ôm một cái.
Nghĩ đến…. Vóc người và gương mặt như của Giang Tùy Châu, sau này hẳn sẽ không dễ gặp được.
Đến đây, Quan Hề đột nhiên kiên cường hơn.
Cô vén chăn, rề rà xuống giường, đi đến bên mép giường anh rồi vén chăn nằm xuống.
Giang Tùy Châu không nghĩ cô lại nói một đằng làm một nẻo như vậy, đi đến bất thình lình thế này, anh cười nói: “Sao vậy, vẫn muốn một vài tư thế à?”
Quan Hề nằm bên phải anh, tránh đụng phải chân trái đang bị thương của anh: “Anh đừng mơ mộng như thế, một mình em ngủ không được, muốn tìm người ngủ cùng.”
Giang Tùy Châu ừ khẽ một tiếng, điều chỉnh một tư thế ngủ thoải mái.
Quan Hề gối đầu lên cánh tay anh, một tay để ngang bên hông anh. Trước kia không cảm nhận kĩ, bây giờ ngửi thấy mùi hương đặc thù trên người anh, cảm thấy ngủ thật ngon.
“Hẳn là ba mẹ em đã biết quan hệ của người đàn ông kia và Quan Oánh rồi.” Giang Tùy Châu bất chợt nói, “Em có thể tranh thủ dịp này để tăng thêm sự sự áy náy trong lòng ba mẹ.”
Quần áo của anh cọ vào chóp mũi của cô, có hơi nhột, cô thất thần đáp một tiếng.
Giang Tùy Châu nói tiếp, mà chuyện anh nói đến lại là “tiết mục tranh đoạt trong gia tộc”, giọng điệu dửng dưng và lạnh lùng: “Quan Oánh cũng không phải hiền lành gì, nên em không cần phải nhân từ nương tay, nên tranh thủ bắt lấy đi. Ngoài ra, mặc dù tâm tư của cô ta rất lớn, nhưng lại không quá thông minh, nếu phải nói nghiêm túc, với chỉ số IQ của em đã đủ để đè ép cô ta rồi.”
Giang Tùy Châu vẫn luôn biết Quan Hề rất thông minh, chỉ là từ nhỏ cô đã được chiều hư thành một đại tiểu thư, vô cùng ỷ lại, bình thường luôn trong trạng thái cá mặn.
Anh vẫn nhớ rõ năm cô mười bảy mười tám tuổi, chỉ với năng lực của bản thân mà cô đã nhận được offer của ngồi trường danh giá anh đang theo học lúc bấy giờ, lý do cũng chỉ là vì sau khi Ngụy Tử Hàm thi đại học đã vào một trường quốc nội nổi tiếng, cô không thích mình thua kém cô ta, nên đã lao đầu vào đống sách vở.
Chỉ một lần như vậy, đã thi đậu.
“Ba mẹ em chắc chắn rất tín nhiệm em, nghe nói hạng mục du lịch trọn gói lớn ở công ty cũng được giao vào tay em, còn Quan Oánh —–“
“Anh dừng lại đã.” Quan Hề đưa tay che miệng anh, “Em rất mệt, anh đừng nói về mấy cái đó nữa. Ba mẹ em, Quan Oánh, đừng đề cập đến tất cả mấy thứ đó nữa, có được không anh?”
Giang Tùy Châu hơi kinh ngạc, lấy tay cô ra: “Mệt thật sao?”
Quan Hề nhắm mắt: “Ừm, mệt thật mà.”
“Vừa rồi còn trằn trọc không ngủ được, vừa nằm cùng anh đã mệt à.” Giang Tùy Châu nói, “Em qua đây để ngủ thật sao.”
“Vậy nếu không thì sao……” Quan Hề nghĩ ngợi, cánh tay đặt bên hông anh không đứng đắn đi vào trong vạt áo, “Hay là như vậy?”
Cảm giác dưới bụng ngón tay rất tốt, Quan Hề nhắm hai mắt, lòng bàn tay bắt đầu di chuyển.
Cô vừa chơi vừa trêu chọc, nhưng trong đầu đều tràn đầy bi thương khi nghĩ đến việc mình có thể sẽ mất đi Nhị Cẩu.
“Hưm….” Chân mày Giang Tùy Châu nhíu chặt, giữ bàn tay đang tác quai tác quái trong áo anh lại, “Có chừng mực thôi, còn tiếp tục à?”
Quan Hề bị cản trở, mở mắt ra nhìn anh: “Không phải anh cảm thấy chỉ qua ngủ thì có gì đó không đúng sao, em đang phối hợp cùng anh đó.”
Cô nói rồi còn bảy vẻ đáng thương.
Giang Tùy Châu đè tay cô lại, đầu ghé đến gần.
Anh đến gần môi của cô, giọng nói trầm: “Đựng động tay.”
“Hửm?”
Giang Tùy Châu áp sát cắn môi cô một cái, nói: “Chỉ như vậy thôi.”
Giường bệnh hẹp hơn rất nhiều so với giường ngủ ở nhà, hai người mặc quần áo của bệnh nhân dính sát người, nhiệt độ cơ thể cũng áp vào nhau. Thỉnh thoảng lại có tiếng bánh xe chạy qua ngoài phòng bệnh, nhưng dường như Giang Tùy Châu hoàn toàn không lo lắng sẽ có người đẩy cửa đi vào, giữ tay sau cổ Quan Hề, cho cô một nụ hôn sâu…..
Quan Hề hơi ngửa đầu, không thể kiểm soát được việc phát ra âm thanh. Âm đuôi tựa như hòa trộn cùng hơi thở ngọt ngào, vô cùng triền miên.
Tay cô lại động đậy một cái theo bản năng.
Giang Tùy Châu dừng lại, rời khỏi môi cô, trán tì trán với cô: “Còn động đậy à?”
“Nhúc nhích một chút thì làm sao.”
Giang Tùy Châu hít nhẹ một hơi: “Ừm, vậy có chịu trách nhiệm không.”
Quan Hề: “Anh đừng nổi điên đó, đây là bệnh viện, bệnh viện. Còn nữa, chân anh đang bị thương, đừng mong có thể dùng tư thế gì, không được đâu.”
“Em cứ nói thẳng em không chịu trách nhiệm là được rồi.”
Quan Hề lập tức mói: “Em không chịu trách nhiệm, em còn mặt mũi nữa!”
Đáy mắt của Giang Tùy Châu ẩn chứa ý cười: “Vậy em đừng sờ bậy.”
Quan Hề rút tay mình ra vô cùng dứt khoát: “Được thôi.”
Lần này Quan Hề thật sự ngoan ngoãn, không động đậy nữa, đúng là cô sự người này sẽ nổi thú tính, bắt đầu một màn play trong quần áo bệnh nhân.
Play áo blouse bác sĩ thì còn được, nhưng quần áo bệnh nhân thì thật sự không thể đâu, quá ngu ngốc.
Thà ngủ còn hơn.
Vì vậy Quan Hề ngủ thiếp thật.
Sau khi Giang Tùy Châu bình tĩnh lại thì quay đầu nhìn cô, hơi thở cô đều đặn, đã ngủ say rồi.
Giang Tùy Châu nhìn cô một hồi, lúc này khuôn mặt cô rất sạch sẽ, hoàn toàn không còn dáng vẻ bên này dính bùn bên kia dính cát như lúc ở trong rừng nguyên sinh ngày đó nữa. Nhưng anh vẫn nhớ nhớ in hình ảnh đó, cô trượt một đường trên sườn núi để xuống dưới, khóc lóc chạy đến bên cạnh anh…..
Giang Tùy Châu cười một tiếng rất nhẹ, ma xui quỷ khiến, anh đến gần và hôn lên trán cô.
“Đúng là không sợ chết.”