Người Đến Bên Cạnh Tôi - Chương 7
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
74


Người Đến Bên Cạnh Tôi


Chương 7


Hôm nay Quan Hề không đến công ty, cũng không về nhà.

Sau đó không biết nên đi đâu mới tốt, cô để trợ lý Dương Thanh đưa máy tính của mình đến đây, trực tiếp ở lại trong nhà Giang Tùy Châu viết du kí [1] Pháp lần trước viết chưa xong. Du kí cô viết tương tự chiến lược du lịch, nhưng sẽ có nhiều chi tiết bày tỏ cảm nhận và miêu tả nhân văn hơn so với chiến lược du lịch.

[1] Du kí (游记): Ghi chép những điều tai nghe mắt thấy trong chuyến du lịch.

Quan gia luôn là nhân tài kiệt xuất trong nhiều lĩnh vực ngành nghề, chi nhánh sản nghiệp cũng có rất nhiều.

Sau khi ông nội Quan Hồng lui về tuyến hai, Quan thị vẫn tiếp tục hoạt động dưới tay con cháu ông.

Quan Hồng có ba người con trai, con trai cả có hai đứa con, con trai thứ ba thì có một trai một gái. Quan Hưng Hào xếp vào hàng hai, chỉ có một đứa con gái là Quan Hề… Không, bây giờ là hai đứa.

Quan Hưng Hào rất giỏi trong mảng du lịch này, cũng dạy Quan Hề rất nhiều thứ liên quan. Dĩ nhiên, Quan Hề học thì học, nhưng rất ít khi cô chăm chỉ đi làm, vì đã quen được ba cưng chiều, thích lười biếng nên cô cũng không quá để ý đến chuyện gì.

Nhưng lười thì là lười, thông minh lại rất thông minh.

Ví dụ như cô rất nhạy bén với những thứ liên quan đến du lịch, trước đây cô thích bay nhảy và vui chơi, sau đó chơi chơi thế nào, tùy ý biến mình thành một blogger du lịch nổi tiếng.

Mấy năm trước sau khi hạng mục “du lịch Ưu Đồ” của gia đình Giang Tùy Châu ra mắt phát triển, cô nhàm chán và quá nhàn rỗi nên đã đăng kí một tài khoản mô phỏng chiến lược du lịch ở “Ưu Đồ”.

Nội dung đầu tiên phát hành là du kí của chuyến du lịch đến Thổ Nhĩ Kỳ của cô, miêu tả lại câu chuyện mà cô đã trải qua, chê bai rất nhiều khách sạn địa điểm vô bổ được rất nhiều người trong nhóm người nổi tiếng quảng cáo, cũng đề cử những trò chơi mà cô cảm thấy có thể chơi được.

Quan đại tiểu thư vốn đã có yêu cầu cao, có thể phàn nàn về mọi chuyện. Nhưng những lời chê bai của cô lại rất sắc bén và tinh tế chuẩn xác, không ai có thể phản bác được, thậm chí còn cảm động lây, vì vậy, ID của cô bộc lộ tài năng qua năm tháng bình yên giữa các blogger.

Sau đó Quan Hề cảm thấy vui, liên tục đi đến mấy quốc gia khác, lúc về cũng tràn đầy hứng thú viết lại du kí. Khoảng thời gian đó, cô trở thành blogger mô phỏng chiến lược du lịch được hoan nghênh nhất trong “du lịch Ưu Đồ”.

Nhưng Quan Hề là người rất lười, sau mấy lần viết trải nghiệm thứ mới mẻ, cô lại ngại mệt mỏi nên không thường xuyên update như trước nữa.

Hôm nay viết du kí này, chính là chuyến du lịch tháng trước.

Viết du kí được một nửa, dì Trân gọi điện thoại đến cho cô.

Dì Trân hỏi cô lúc nào về nhà, cũng lén lén lút nói, tối nay Quan Oánh muốn đích thân ở nhà nấu cơm, trong đó có một món bò sốt vang khoai tây, là món mà mẹ cô thích ăn nhất.

Dĩ nhiên Quan Hề biết món ăn Ngụy Thiệu Mẫn thích nhất tên là bò sốt vang khoai tây, cô đã từng cố ý đến một nhà hàng tư, đợi hai giờ, chờ một người đầu bếp nghe nói là người làm món bò sốt vang khoai tây ngon nhất.

Cô tỉ mỉ làm công tác giữ ấm xong, lại tốn hai giờ chạy xe về nhà, để Ngụy Thiệu Mẫn ăn.

Lúc ấy, Ngụy Thiệu Mẫn thật sự rất vui vẻ, nói với cô như vậy rất vất vả, rất khổ cực.

Một người từ trước đến giờ rất sợ phiền toái như cô mà trong lúc đó lại không cảm thấy khổ cực gì, chỉ cảm thấy mẹ vui là tốt rồi.

Nhưng bây giờ… Hẳn là mẹ sẽ vui hơn.

Dù sao, cũng là tự tay làm mà.

Sau khi cúp điện thoại, giờ phút này Quan Hề đang suy nghĩ có lẽ nên về nhà một chút để tạo cảm giác tồn tại, nhưng trong đầu cô lại đột nhiên xuất hiện cảnh tượng tối hôm qua họ quây quần bên nhau cùng gói sủi cảo.

Thôi, hôm nay không về nhà vậy.

Lần sau trở về sẽ củng cố địa vị, lần sau về sẽ tranh giành sự cưng chiều… Người tên Quan Oánh kia vừa mới đến, mấy ngày này cô cũng không cảm thấy gì.

Quan Hề ngồi ngây người một hồi, sau một lúc giả vờ mạnh mẽ bình tĩnh, mặt lại từ từ cúi gầm xuống.

“Bò sốt vang khoai tây… Không phải chỉ là khoai tây và thịt bò thôi sao, nhưng thứ đơn giản như vậy, ai mà không biết chứ.”

**

Thời điểm Giang Tùy Châu nhận được tin nhắn của Quan Hề là khi anh đang đi đến công ty con, anh ngồi ghế sau xe, nhìn màn hình điện thoại.

【Cục cưng, khi nào anh về vậy?】

Anh nhìn hai chữ “cục cưng” bắt mắt, gọi tên trợ lý.

Trợ lý Chu Hạo ngồi kế bên tài xế quay đầu lại: “Giang tổng, sao vậy ạ?”

Giang Tùy Châu hỏi: “Gần đây Quan Hề có gọi điện thoại cho cậu nói muốn mua gì không?”

Chu Hạo suy nghĩ, lắc đầu: “Thời gian gần đây cô Quan không liên lạc với tôi và bên thương hiệu kia, không có sản phẩm nào muốn mua cả.”

“Gần đây cũng không có sao?’

Chu Hạo gật đầu chắc nịch.

Giang Tùy Châu không lên tiếng nữ, cúi đầu trả lời tin nhắn của Quan Hề.

Dính người nhưng lại không mua đồ, có lẽ là đang ấp ủ chuyện lớn.

Giang Tùy Châu:【Em vẫn còn ở nhà à?】

Quan Hề: Đúng vậy, không phải là đang chờ anh đó sao, vậy nên mấy giờ anh mới về】

Giang Tùy Châu:【Chắc khoảng sáu giờ】

Quan Hề:【Được rồi ~ Vậy em chờ anh về rồi cùng ăn cơm nhó ~】

Giang Tùy Châu: “….”

Xem ra là một chuyện rất lớn.

Quan niệm thời gian của Giang Tùy Châu rất mạnh, nói sáu giờ, thì cũng sẽ không sai lệch quá nhiều.

Sáu giờ mười phút, anh trở về nhà. Sau khi vào cửa, anh ngửi thấy mùi khét, theo mùi khét đi vào bên trong, thấy phòng bếp khói bếp mù mịt. Mà ở giữa màn khói, là bóng lưng bận rộn của một người phụ nữ, bát nồi va chạm vang lên tiếng lách cách.

Giang Tùy Châu nhận ra được đó là bóng lưng của Quan Hề, anh có hơi sững sốt, lập tức đi vào kéo cô ra ngoài: “Em đang làm gì vậy, dì đâu?”

Quan Hề: “Cho dì ấy nghỉ rồi, tối nay em xuống bếp.”

Vẻ mặt của Giang Tùy Châu cứng lại trong chớp mắt: “Em xuống bếp hả? Em muốn hạ độc chết ai, anh à?”

Quan Hề đưa ngón trỏ ra quơ quơ: “Sẽ không hạ độc chết anh, chỉ có ngon chết anh thôi mà, anh xem, làm xong rồi nà.”

Giang Tùy Châu tìm mở máy hút khói dầu trong màn khói mù mịt, cụp mắt nhìn xuống một mâm thức ăn nhưng lại không phân biệt được món gì, “Đây là cái gì vậy?”

“Bò sốt vang khoai tây.” Quan Hề quay đầu nhìn anh một cái, lấy gọng kính mảnh màu bạc trên sóng mũi anh xuống, “Khói bay lên, như vậy sẽ thấy rõ hơn.”

Giọng của cô vô cùng tự mãn, như thể đang chờ anh khen ngợi vậy, nhưng hiển nhiên Giang Tùy Châu không cách nào che giấu lương tâm mình được.

Quan Hề thấy anh không lên tiếng, cô bưng mâm đồ ăn ra ngoài bàn ăn, sau đó lại quay về lấy đôi đũa, thuận tiện kéo luôn Giang Tùy Châu ra ngoài.

“Thử đi anh.” Cô đưa đôi đũa vào tay Giang Tùy Châu.

Giang Tùy Châu: “…. Em cho anh lý do để có thể động đũa đi.”

“Lần đầu tiên trong đời em xuống bếp.” Quan Hề suy nghĩ tiếp, nói: “Tự mình xuống bếp đó, không đủ cảm động sao.”

“Không dám động đũa.”

Quan Hề hừ khẽ một tiếng, ngồi xuống bên cạnh anh.

Cô nhìn chằm chằm thức ăn trước mắt, lẩm bẩm nói: “Nhưng em đã cố gắng rồi mà, nếu lần này ăn không ngon, thì lần sau hẳn sẽ ngon hơn.”

Giang Tùy Châu nhìn cô một cái, lăn lộn trong phòng bếp một hồi, trên mặt cô có vài vết bẩn. Trong mắt anh, khuôn mặt Quan Hề luôn xinh đẹp đến độ khiến người ta căm phẫn, lần đầu tiên thấy cô cho phép mình dính dầu bẩn.

Anh đưa tay lau gò má cô theo bản năng.

Suy nghĩ của Quan Hề vẫn đang tập trung vào thức ăn, mặt bị nhéo một cái, cô nghi ngờ quay đầu. Chỉ thấy một bàn tay khác của Giang Tùy Châu cũng đưa đến, anh bóp chặt cằm cô, một ngón tay khác nhẹ nhàng lau chùi trên mặt cô.

“Không phải là chuyện em nên làm, tại sao phải cố gắng như vậy.” Anh nhàn nhạt hỏi.

Quan Hề có hơi sững sốt: “Nhưng người khác lại có thể.”

“Ai?”

“Thì… Có vài người.” Quan Hề nói, “Chẳng lẽ anh về nhà, được ăn cơm mà người thân thiết tự mình xuống bếp nấu cho anh, anh không cảm thấy mình càng yêu cô ấy hơn sao.”

Giang Tùy Châu: “Anh sẽ chỉ cảm thấy cô ấy quá rảnh rỗi, ở không đi gây chuyện.”

“….”

“Đi rửa mặt đi.” Giang Tùy Châu nói.

Quan Hề: “Anh thật sự không ăn à? Đây là tâm huyết cả một buổi chiều của em đó.”

“Không.”

Quan Hề trừng mắt nhìn anh một cái, “Không có lộc ăn.”

Cô xoay người đi ra khỏi phòng ăn, đi rửa mặt.

Giang Tùy Châu ngồi bên cạnh bàn ăn nhìn một mâm đồ kỳ kỳ quái quái trước mặt, yên lặng trong chốc lát, anh cầm đũa gắp một miếng thịt nhỏ lên.

Tâm huyết cả một buổi chiều…

Là cái này hả?

Giang Tùy Châu nhíu mày.

Sau khi nhìn một hồi lâu, anh bỏ vào trong miệng, nhưng nhai được hai cái, mặt lập tức biến sắc, nhanh chóng đứng dậy đi nhả ra.

Đúng là thật sự muốn hạ độc chết anh mà!

**

Cuối cùng Giang Tùy Châu vẫn gọi người đưa thức ăn đến, sau khi cơm nước xong xuôi, Quan Hề ngồi trên thảm ở phòng khách, tiếp tục viết du kí của mình.

Dáng vẻ cô nghiêm túc như vậy thật sự rất mới mẻ đối với Giang Tùy Châu.

“Em đang viết gì vậy?”

“Chiến lược đó, đã lâu không update rồi.”

Giang Tùy Châu biết Quan Hề có một tài khoản ở “du lịch Ưu Đồ”, vì tài khoản này của cô rất nổi tiếng, lúc trước họp, người cấp dưới còn nói đến tài khoản của cô để đưa ra ví dụ.

Nhưng anh nhớ không lầm, cô đã không update trong một khoảng thời gian dài rồi.

“Sao đột nhiên lại có hứng thú viết cái này.”

Quan Hề nói: “Đột nhiên muốn chăm chỉ chút thôi.”

Chăm chỉ, một từ không hề liên quan đến Quan cá mặn.

Giang Tùy Châu chỉ xem như cô có linh cảm, đột nhiên muốn viết lại thôi. Nhưng thế cũng tốt, phong cách của cô riêng một góc trời, vì thế chiến lược du lịch của “du lịch Ưu Đồ” đã hấp dẫn không ít người xem.

“Ngày mai là sinh nhật của Tống Lê, em đi chung với anh đi.” Giang Tùy Châu nói.

Quan Hề: “Có tâm ý là tốt rồi, anh đưa quà tặng cho cậu ta giúp em, em không đi đâu.”

“Em đi cùng với anh.” Giang Tùy Châu lặp lại.

Quan Hề quay đầu nhìn anh một cái: “Có rất nhiều người đến hả? Rất nhiều cô gái á?”

“Có thể.”

Quan Hề khẽ hừ một tiếng: “Cũng đúng, tên Tống Lê kia, thứ không thể thiếu bên mình nhất chính là gái đẹp.”

Giang Tùy Châu nói: “Nên em đi cùng anh đi, đỡ gặp phiền toái.”

Quan Hề biết rõ phiền toái mà Giang Tùy Châu nói là gì, các thiếu nữ xinh đẹp rất thích thịt của vị Đường Tăng là anh, đoán chừng nếu cô không đi, anh sẽ phải ứng phó rất nhiều.

“Vậy có lợi ích gì không.” Quan Hề hỏi theo thói quen.

Giang Tùy Châu kéo cô từ dưới thảm đứng lên, để cô ngồi lên chân mình: “Chuẩn bị lâu như vậy rồi, rốt cuộc là muốn cái gì đây?”

Chân mày Quan Hề nhíu lại, có hơi khó hiểu. Nhưng lại nghĩ ra rất nhanh, có lẽ là sự khác thường của cô trong khoảng thời gian này, Giang tổng không bị chọc ngoáy vài lần thì cả người cảm thấy không được tự nhiên.

Rốt cuộc là nhị cẩu có cái máu cuồng ngược kì kì quái quái gì vậy, gần đây cô thật sự không có bất kì ý định làm anh tốn kém gì cả.

“Ừm… Thật ra thì nếu không có lợi ích thì em cũng sẽ đi, dù sao thì anh cũng là bạn trai của em mà.”

Giang Tùy Châu ném cho cô một cái liếc mắt, “Quan Hề, em vẫn nên bình thường lại chút đi.”

Quan Hề: “….”

“Tối nay Chu Hạo sẽ đưa bộ sưu tập mới nhất trong năm nay theo số đo của em đến cho em.”

Ánh mắt Quan Hề sáng lên: “Chanel hỏ?”

“Ừ.”

“Tuyệt quá!” Quan Hề cảm thấy tâm trạng tích tụ của mình trong hôm nay đã được an ủi, vì vậy cô hôn lên khuôn mặt đẹp đẽ của anh một cái, “Cục cưng, anh thật tốt, yêu anh yêu anh.”

Giang Tùy Châu vẫn thích Quan Hề luôn toát lên vẻ “chanh sả” này hơn, còn Quan Hề ở trong phòng bếp nấu cơm, anh cảm thấy rất đáng sợ.

Anh nhìn thẳng vào khuôn mặt cô, tiến đến hôn cô: “Sau này đừng xuống bếp nữa.”

“….Tại sao vậy.”

“Mạng người quan trọng.”

__

Lời tác giả:

Quan Hề: Có thật không? Em ứ tin.

Yêu thích: 5 / 5 từ (1 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN