Lúc này cả người không đeo gì rơi vào trong nước, trong lòng cô hoảng hốt muốn chết, hung hăng đạp nước hai cái, nước tràn vào trong miệng và cả mũi cô.
Mùi vị sặc nước không dễ chịu, cảm giác hít thở không thông đi kèm theo nước chảy ngập đầu, vừa bất lực vừa hoảng loạn.
Nhưng cũng may cảm giác sắp chết này không kéo dài quá lâu.
Cô được người nào đó ôm ngang và kéo lên ——-
Quan Hề sợ hãi ho khan mấy cái, cũng không thèm biết là ai [1], lập tức ôm lấy người đó, liều chết mà ôm chặt lấy.
[1] Nguyên văn là “ba bảy hai mươi mốt’ (三七二十一): ý chỉ bất chất tất cả, không cần biết kết quả ra sao.
“Không chết được đâu, thả lỏng ra chút.” Giọng nói quen thuộc vang lên bên tai.
Quan Hề khó khăn mở mắt ra, chỉ thấy Giang Tùy Châu đang nhíu mày nhẹ, đôi mắt phát ra tia sáng lạnh lùng đang nhìn cô. Trên người anh vẫn còn mặc âu phục, chỉ là đã ướt đẫm mất rồi.
Quan Hề có hơi sững sốt: “Anh, sao anh lại ở chỗ này…”
Giang Tùy Châu dừng lại, không đáp, ôm cô đi đến bên thành hồ bơi.
Đến cạnh bậc thang, anh đẩy cô đi lên trước. Nhưng Quan Hề vừa mới đi một bước, anh đã ý thức được bộ váy cô mặc trên người không thể dính nước được, một khi đã dính thì sẽ hoàn toàn dính sát vào người.
“Chờ chút đã.”
Quan Hề quay đầu nhìn anh.
Giang Tùy Châu ra hiệu với người trên bờ, Lãng Ninh Y vừa định ném một chiếc áo khoác đến, thì đã có một chiếc áo vest đen đưa đến trước mặt Quan Hề.
“Cô Quan, áo đây.” Tạ Duyên đứng bên cạnh hồ bơi, đưa áo đến rất kịp thời.
Quan Hề kịp phản ứng lại, vội vàng nhận lấy và mặc vào: “Cảm ơn.”
Giang Tùy Châu nhìn Tạ Duyên, sau đó anh ta cũng gật đầu một cái với anh, xem như là chào hỏi.
“Mẹ nó ơi, đại tiểu thư, sao cậu lại rơi xuống nước thế này.” Tống Lê cũng ở trong hồ bơi, lúc này mới bơi đến.
Lãng Ninh Y đứng trên bờ đưa tay về phía cô: “Quan Hề, cậu không sao chứ?”
Quan Hề xua tay với cô nàng, cho biết mình không sao.
Tống Lê nằm trên chiếc đệm bơi, thấy vậy mới cười nói: “Trong hồ bơi của tôi có người mà, có thể cứu cậu, không chết chìm được đâu.”
Quan Hề trừng mắt nhìn anh ta một cái.
Tống Lê lập tức mói: “Nhưng chúng tôi cũng không cướp công đâu, dù sau Giang tổng của tôi đây nhảy xuống khá nhanh đó.”
Nhảy khá nhanh?
Quan hề nhìn về phía Giang Tùy Châu đang đi lên từ trong làn nước, thế nên là anh vừa đến sao? Anh chịu nhảy xuống nước cứu cô hả?
Ý của cô không phải nói anh thấy chết không cứu, mà chỉ là vì trong hồ bơi có rất nhiều người, thấy cô rơi xuống nước chắc chắn sẽ đến đỡ, không cần người ăn mặc chỉnh tề ở trên bờ phải nhảy xuống nước.
Theo sự hiểu biết của cô về Giang Tùy Châu, hẳn là anh sẽ đứng trên bờ chỉ huy người xuống nước kéo cô lên mà thôi.
“Ngây ra làm gì nữa, còn không đi thay quần áo à.” Giang Tùy Châu nói.
Quan Hề nhìn anh nhiều thêm mấy lần, trong lòng cảm thấy ngọt ngào. Gần đây đối xử vừa tốt vừa thân thương với Giang Nhị Cẩu như vậy, quả nhiên vẫn rất có hiệu quả.
Cô kéo chặt áo vest và đang định đi lên bờ, vừa tính quay đầu lại, đột nhiên thấy Ngụy Tu Dương đi lên từ trong hồ bơi, âu phục và áo vest trên người cậu cũng ướt đẫm rồi, áo sơ mi dính sát vào ngực….
Quan Hề lập tức nhíu mày: “Em có bệnh gì hả, mặc nguyên bộ này xuống nước chơi.”
Ngụy Tu Dương trừng mắt nhìn cô một cái: “Em đi cứu chị mà!”
Quan Hề: “…À.”
Ngụy Tu Dương dứt khoát cởi áo vest ra, tức giận nói: “Chị không sao chứ?”
Quan Hề: “Không sao hết.”
Ngụy Tu Dương vắt nước chiếc áo vest, thở phào nhẹ nhõm.
“Đi thôi.” Giang Tùy Châu cầm cổ tay Quan Hề.
“Ồ.”
Lúc lên bờ rồi, lúc Quan Hề đi ngang qua Tạ Duyên mới nhớ ra chuyện quan trọng: “Anh Tạ, điện thoại của anh ——“
Tạ Duyên: “Lấy lên rồi.”
“Xin lỗi, tôi sẽ đền cho anh cái mới.”
“Không sao, chống nước mà.” Tạ Duyên nói, “Cô mau đi thay quần áo đi, cảm ơn nhé.”
Quan Hề khó hiểu, cảm ơn gì vậy… Cảm ơn vì cô làm rơi điện thoại vào hồ bơi hay là cảm ơn cô và điện thoại đã cùng nhau rơi xuống đó.
“Không cần cảm ơn.”
Bầu không khí vui vẻ bị đánh vỡ trong phút ngắn ngủi, sau khi Quan Hề và Giang Tùy Châu đi vào nhà, bên ngoài mới bắt đầu high lên lần nữa.
Quan Hề và Giang Tùy Châu đi lên lầu, sau khi vào phòng, Quan Hề bọc kín áo vest và ngồi trên ghế, hơi run rẩy. Mặc dù bây giờ thời tết đã ấm áp hơn rồi, nhưng đột nhiên ngâm nước rồi đi lên thì vẫn có hơi lạnh.
Quần áo Giang Tùy Châu đã ướt đẫm, dính lên người vừa dày vừa nặng khiến lòng anh sinh ra phiền muộn. Anh đang hối hận tại sao vừa rồi lại nhảy xuống nước, rõ ràng để người bên cạnh kéo cô lên sẽ dễ dàng hơn.
“Các cô ấy đưa quần áo lên chưa anh.” Quan Hề hắt hơi một cái.
“Em vào trong tắm trước đi, lát anh cầm vào cho em.” Giang Tùy Châu chỉnh nhiệt độ của máy điều hòa không khí lên cao, lấy áo vest trên người cô ra, ném trên sàn, “Đi đi.”
Quan Hề gật đầu, đứng dậy đi vào phòng tắm.
Cô nhanh chóng tắm nước nóng, tắm xong, Lãng Ninh Y cũng đã cho người đưa quần áo để thay đến.
Giang Tùy Châu cầm quần áo vào phòng tắm giúp cô, thời điểm cô đang mặc vào, anh dứt khoát cởi quần áo của mình và đi vào phòng tắm vòi sen.
Chờ đến khi Giang Tùy Châu tắm rửa xong, lúc mặc quần áo tử tế đứng trước gương, Quan Hề mới tắt máy sấy tóc đi, nhìn anh trong gương, “Anh đến đây lúc nào vậy?”
Giang Tùy Châu chỉnh sửa lại cổ áo, nói: “Lúc em bắt chuyện với người khác.”
“?”
Bắt chuyện? Ai???
Không phải là nói Tạ Duyên chứ??
Quan Hề lập tức chối: “Em đâu có bắt chuyện với anh ta đâu.”
“Anh thấy được.”
“Anh thấy cái gì chứ.”
“Em nói xem.”
Quan Hề: “Em không có bắt chuyện với anh ta!”
Giang Tùy Châu: “À, vậy em lưu số điện thoại làm gì.”
“Đó là vì —-“ Quan Hề dừng lại, Hửm? Cô đang bị chất vấn đó sao?
Cảm thấy không vui?
Úi… Chẳng lẽ Giang Nhị Cẩu còn biết ghen à?
Chân mày Quan Hề hơi nhíu lại, cảm thấy có hơi mới mẻ.
“Chỉ là làm quen chút thôi, người ta là thanh niên có triển vọng, quen biết chút thì có làm sao đâu.” Cô cố ý nói.
Giang Tùy Châu nhìn cô: “Thích hả? Có muốn mai mối cho em không?”
Ánh mắt Giang Tùy Châu âm u, dường như vẫn còn đang đắm chìm trong sự phiền não vì mình phải mặc âu phục nhảy xuống nước.
Quan Hề bị anh nhìn bằng ánh mắt này, không dám gật đầu.
“Chỉ làm quen chút thôi mà, thích gì chứ. Anh nhìn anh thử xem, thích nói đùa như vậy. Mặc dù em thừa nhận anh ta thật sự đẹp trai, nhưng có đẹp trai đi chăng nữa, sao có thể đẹp trai hơn cục cưng của em được.”
“…”
Giang Tùy Châu thờ ơ với sự tâng bốc của cô.
Quan Hề hỏi: “Nhưng mà, anh có quen biết anh ta không?”
Giang Tùy Châu: “Có ăn cơm chung mấy lần.”
“Còn ăn cơm, xem ra rất quen ha.” Quan Hề nói, “Vậy anh cũng biết anh ta….”
“Cái gì?”
“Cũng không có gì, em nghe Ninh Y nói anh ta là con nuôi của Tạ gia, nhưng hình như anh ta thật sự rất tài giỏi, bọn họ nói anh ta còn được cưng chiều hơn cả con ruột.”
Giang Tùy Châu cài nút ở tay áo, giọng vẫn lạnh lùng: “Con nuôi mà thôi, không được lên bàn tiệc.”
Quan Hề hơi sững sốt, bất ngờ quay đầu nhìn anh.
Giang Tùy Châu đang cụp mắt, nên không thấy vẻ mặt cô đột nhiên thay đổi: “Chỉ là được cưng chiều thôi, vẫn kém hơn con ruột, nên bây giờ anh ta cần ——“
“Sao lại kém hơn con ruột chứ.” Quan Hề ném máy sấy tóc trên tay lên bồn rửa tay, tựa như bị đạp phải đuôi vậy, “Anh ấy có cảm tình với ba mẹ như vậy, sống trong nhà nhiều năm như vậy thì anh ấy cũng rất yêu gia đình này, anh không biết cái gì hết, sao lại nói kém hơn con ruột!”
Giang Tùy Châu hơi khựng lại: “Em giận dữ như thế làm gì?”
Cổ họng Quan Hề hơi nghẹn: “Chỉ là em cảm thấy anh nói không đúng thôi!”
“Vậy sao?” Giang Tùy Châu nhìn dáng vẻ cuống cuồng giải thích của cô, mặt lạnh lùng, “Anh cũng chỉ là việc nào ra việc đó, biểu hiện của Tạ gia chỉ để người ngoài nhìn thấy mà thôi, Tạ Duyên cũng biết tình cảnh của chính mình. Quan Hề, mới một buổi tối mà em và anh ta đã thân quen đến mức oan ức thay anh ta rồi à?”
Lớp trang điểm trên mặt Quan Hề đã được lau sạch sẻ, khuôn mặt cô lúc này lộ ra sự tái nhợt.
Cô trừng mắt nhìn anh, dường như sự hoảng hốt trong lòng hoàn toàn bị lôi ra: “Có phải anh cảm thấy con nuôi rất mất mặt, rất khiến cho người khác xem thường đúng không, nhưng họ cũng không thể lựa chọn được mà.”
Giang Tùy Châu đưa tay kéo cô: “Rốt cuộc em….”
Bốp ——–
Cô đẩy tay anh ra.
Giang Tùy Châu nhíu mày: “Quan Hề!”
“Anh đừng nói chuyện với em nữa.” Quan Hề xoay người đi ra khỏi phòng tắm.
**
Người bên ngoài đã chơi đủ rồi, Tống Lê kêu mọi người cùng đi vào phòng ăn nhà anh ta để ăn uống.
Lúc Quan Hề đi xuống lầu, trong phòng khách chỉ còn lại mấy người tụm năm tụm ba, Ngụy Tu Dương thấy cô xuống thì đi đến: “Chị đi đâu vậy.”
Quan Hề cầm túi lên: “Em nói một tiếng với Ninh Y giúp chị, chị phải đi trước.”
Ngụy Tu Dương: “Bên kia vừa mới bắt đầu thôi.”
“Chị không thoải mái, chị phải về nhà.”
Ngụy Tu Dương lập tức nói ngay: “Em đưa chị đi.”
“Chị tự lái xe đến, hơn nữa em vừa mới uống rượu mà, uống rượu rồi mà còn đưa chị đi, muốn chị chết đấy à.”
Ngụy Tu Dương và Quan Hề đã như vậy nhiều năm, vừa thấy cô như thể ăn phải pháo nổ đã biết tâm trạng cô không tốt: “Nổi giận như vậy, cãi nhau với anh ta à?”
“Chị đây không có tâm trạng ồn ào với anh ấy!” Quan Hề đi thẳng ra hướng cửa.
Ngụy Tu Dương nhíu mày, vừa quay đầu lại, thì thấy Giang Tùy Châu từ trên lầu đi xuống.
Vừa rồi ở hồ bơi lúc nhìn thấy Quan Hề rơi xuống nước, phản ứng tiếp theo của cậu chính là nhảy xuống kéo cô lên, nhưng lúc đó cậu cũng nhìn thấy, có một bóng người cách đó không xa còn có tốc độ nhanh hơn cậu.
Cậu không biết là ai, chờ Quan Hề được người đó kéo ra khỏi nước, cậu mới thấy đó là Giang Tùy Châu.
Có hơi kinh ngạc, nhưng vẫn không thể khiến cậu cảm thấy Giang Tùy Châu là một người đáng tin cậy.
Giang Tùy Châu cũng nghe được đoạn đối thoại vừa rồi của họ, nhưng từ trước đến giờ anh và Ngụy Tu Dương không nói chuyện với nhau, chỉ nhìn lướt qua cậu rồi lập tức đi.
Tống Lê ở phòng ăn bên kia đang chuẩn bị rượu và thức ăn ngon, những người vừa nãy chơi ở hồ bơi đã thay quần áo, đều tụ tập ở đây.
Tống Lê thấy Giang Tùy Châu đi vào, đứng dậy vẫy vẫy tay với anh: “Chỗ này chỗ này chỗ này.”
Ánh mắt của người trong phòng di chuyển theo Giang Tùy Châu.
Giang Tùy Châu làm như không thấy, bình tĩnh ngồi xuống bên cạnh Tống Lê.
Tống Lê: “Quan Hề đâu? Chưa khỏe sao?”
Giang Tùy Châu: “Người có hơi không thoải mái, về trước rồi.”
Tống Lê: “Không sao chứ? Chuyện vừa rồi hù được đại tiểu thư của chúng ta à?”
Giang Tùy Châu: “Ừ.”
“Ôi…. Cô ấy có ghi hận tôi không nhỉ? Đến một buổi tiệc sinh nhật đã khiến cô ấy rơi vào trong nước —- chuyện đó, cậu nói lời xin lỗi với cô ấy giúp tôi nha, nếu không lần sau gặp mặt chắc chắn cô ấy sẽ phi tên ngầm cho tôi mất.”
“Bọn tôi sẽ đi về trước.”
“Được được được, cậu trở về sớm chút, trở về dỗ dành.”
Nhưng thật ra, Giang Tùy Châu không xác định được sự tức giận của Quan Hề đến từ đâu.
Anh nhấp một miếng rượu, nhìn về phía Tạ Duyên ở một vị trí cách xa mình.
Thật sự không thể hiểu nổi, là vì anh ta à?
**
Quan Hề lái xe, một đường bão táp. Bão tố phong ba, đột nhiên cô phát hiện hướng mình đi là hướng nhà của Giang Tùy Châu, lại cảm thấy tức giận, thế là cô đậu lại bên đường.
Cô đỡ tay lái, trên mặt viết một chữ “khô” lớn.
Nhị Cẩu chết tiệt! Trong miệng có độc sao! Nói mấy lời rác rưởi gì đó!
Còn không lên được bàn tiệc ấy à? Bà đây trời sinh có thiên phú trời ban, bàn tiệc cũng phải để tôi đạp lên!
Trong lòng Quan Hề mắng và lăng trì Giang Tùy Châu vô số lần.
Nhưng sau khi bình tĩnh lại, cô lại cảm thấy hôm nay mình đột nhiên tức giận như vậy. Đoán chừng trong mắt Giang Tùy Châu, sẽ cảm thấy khó hiểu.
Nhưng cô vốn không thể khống chế mình được, biết anh không phải nói cô, nhưng vẫn đặt bản thân vào đó.
Thật ra thì, rõ ràng là cô đã từng nghĩ đến, với tác phong của Giang Tùy Châu, với sự liên quan giữa anh và cô, nếu anh biết chuyện này, chắc chắn sẽ xem kĩ mối quan hệ của hai người lần nữa.
Chia tay, rất có thể.
Nhưng cô không hề nghĩ đến, mặc dù đã tự đoán được nhưng trong tình huống nghe được suy nghĩ chân thật của anh, cô lại tức giận đến như vậy.
__
Tác giả có lời muốn nói:
Nhị Cẩu đi ra lãnh cái chết đi ———–
**