Người Đến Cùng Cơn Mưa
Chương 10 : Bạn gái của Kim Young Woo
Lắc đầu, cô làm sao có phước lớn lọt vào tầm mắt xanh của người khó tính như Kim Young Woo chứ.
Còn chưa đến giờ vào lớp, Đường Anh tiện đường ghé qua căn-teen mua nước uống, mọi người tụ tập ở đây khá đông, trên màn hình ti vi treo trước quầy căn-teen đang phát quảng cáo về trận đua xe sắp tới, đám con gái cười nói rôm rả, tay cắt banner rồi truyền cho nhau, bấy giờ Đường Anh mới hiểu vì sao căn-teen lại nhộn nhịp đến vậy.
Một bên cầm banner cổ vũ Du Huy, một bên cầm banner cổ vũ cho Kim Young Woo, hai bên trao tặng nhau những ánh mắt vô cùng thân thiết khiến những người không liên quan phải né ra xa. Mọi người nhìn vào có thể suy diễn đến trận đấu của Sơn Tinh và Thủy Tinh, còn đám người này là binh lính.
Phía bên ngoài, Kim Young Woo mang theo gương mặt lạnh tanh bước vào, căn-teen càng thêm rầm rộ khiến anh vô cùng khó chịu, đây là lí do anh ghét ăn tại trường, lúc nào cũng có hàng trăm con mắt dõi theo, thật không thoải mái một chút nào.
“Im hết đi.”
Giọng nói vang lên nhẹ như lông vũ thế nhưng uy lực vô cùng, đám đông im thin thít, kẻ tập trung ngồi ăn, kẻ cúi xuống giả vờ cắt banner, sự xuất hiện của anh khiến họ nửa mừng nửa sợ.
Tất cả đang yên tĩnh bỗng nhiên có âm thanh vang lên phá đám, cứ nghĩ chẳng có chuyện gì to tát cho đến khi có tiếng quát lớn : “Đan Đường Anh, cậu không có mắt hả?”
Đó là giọng nói chua ngoa đanh chát của một cô gái đang trừng mắt lên giận dữ.
Đường Anh cúi xuống nhặt lon coca, cô uất ức không biết kẻ nào xô mình về phía trước, chỉ cảm thấy có ai đó đang giở trò.
Một chút coca bị đổ ra, thật không may bắn lên giày của một cô gái, đáng buồn hơn là cô ta đi giày trắng.
Đường Anh cười cợt trước câu hỏi vô duyên của cô gái, thản nhiên chỉ tay lên mắt, mỉm cười : “Đây là gì vậy?”
Là mắt, là mắt đây, bộ không thấy sao mà hỏi không có mắt à?
Cô gái kia càng khó ưa, không chịu để yên, liền cướp lon coca từ tay Đường Anh hất lại. Bấy giờ, khuôn mặt Đường Anh dính đầy nước coca, rí rách chảy xuống môi, vừa ngọt vừa đắng, vài sợi tóc mái ướt át dính lấy mặt, cô tức giận siết chặt tay, xung quanh có hàng trăm con mắt đang nhìn chằm chằm, nếu tặng cô bạn kia một cái tát, e là cô cũng sẽ không sống yên ổn, vì vậy đành vuốt mặt quay đi.
Cô gái kia dường như rất vui, còn chưa muốn kết thúc nên đã kéo Đường Anh lại, ngay lập tức, Đường Anh hất ra khiến đối phương ngã xuống đất kêu lên một tiếng oái, sau đó, một chàng trai cao lớn từ đâu chen vào, nổi đóa quát : “Con ranh này mày làm gì bạn gái tao vậy?” rồi hắn quay sang hỏi han bạn gái mình : “Em có sao không vậy? Mà hai người quen nhau à?”
“Không thể nói là quen được, bạn Đan Đường Anh học chung lớp thanh nhạc với em, cả lớp chẳng ai chơi với cả.” Cô gái mỉa mai, đuôi mắt cười cười chế giễu.
Đường Anh cảm thấy hết sức nhảm nhí, cô bật cười : “Hình như cậu mới không có ai chơi mà. Đi học lúc nào cũng ngồi một mình, kiểu như bị cách li vậy đó.”
Cô gái chột dạ, khẽ lườm : “Tôi không muốn đôi co thêm, tôi chỉ nhắc cậu nên cẩn thận, bạn trai tôi rất nóng tính đấy, tôi e cậu không sống yên ở cái trường này đâu.”
Đường Anh không thua kém, lập tức đáp trả : “Tôi có sống ở trường này đâu, tôi chỉ đến học, I don’t live in Kangnam University.”
“À đúng rồi, cậu sống ở Wing cơ mà nhỉ?” Cô gái cười đểu “Một tháng được bao nhiêu tiền lương vậy? Có đủ đóng học phí không?”
Đường Anh hơi ngạc nhiên khi họ biết cô làm thêm ở Wing, nhưng rồi cô cũng mặc kệ.
Đám con gái vốn không ưa Đường Anh cũng hùa vào nói : “Eo ôi, đồ ăn ở Wing tệ lắm, tôi vào một lần mà không dám vào lần hai.”
“Nhưng cũng thật khâm phục những ai đi làm thêm bục mặt ra vẫn có thể đến trường học được đấy.”
Cô gái kia cười khoái chí : “Các bạn này, tối nay có muốn đến Wing để Đan Đường Anh phục vụ chúng ta không nhỉ? Tôi mời.”
“Có có…”
Sau khi nhìn đám con gái khó ưa đắc ý với nhau, Đường Anh vỗ tay : “Tuyệt lắm, đến đông vào nha, ông chủ sẽ tăng lương cho tôi đủ mua rọ mõm cho mấy người rồi.”
Đám con gái tức đỏ mặt tía tai, chàng trai ban nãy gây cổ lên nói : “Cô nói gì? Muốn chết à?”
Đường Anh bĩu môi thầm chửi mắng, đàn ông con trai gì chua ngoa hơn cả đàn bà, mặc váy đi là vừa.
“Tôi nói cậu im đi mà, bạn trai tôi rất nóng tính đấy.”
Đường Anh thở hắt, buộc miệng nói : “Vậy hả, cậu có biết bạn trai mình cũng rất nóng tính không?”
Đường Anh ngẩn người, trong lòng thầm nghĩ :”Đan Đường Anh, mày điên rồi, mày vừa nói cái gì thế, chúng nó hỏi bạn trai mày đâu mày trả lời thế nào hả, chẳng lẽ nói anh Du Huy, không được, chắc anh ý giết mày trước khi lũ con gái này giết mày mất.”
Đúng như linh cảm của Đường Anh, đám con gái nhốn nháo lên hỏi, cô rơi vào tính thế ngàn cân treo sợi tóc, lòng thầm trách mình vì cái mồm mà hại cái thân, nhìn xem, ánh mắt đám người này hơn zombie tìm mồi, nhìn cô như muốn ăn tươi nuốt sống vậy.
Nhất là cô gái khó ưa kia, cô ta phá lên cười : “Cậu đùa sao? Cậu thì lấy đâu ra người yêu trong khi bạn còn không có.”
Sau câu nói giễu cợt ấy, đám đông bỗng há hốc mồm kinh ngạc trước một câu nói khác phát ra từ phía sau. “Đan Đường Anh, em đang nói chuyện gì với bạn mà vui vậy?”
Đường Anh quay ra thấy Kim Young Woo đang nhìn mình âu yếm, cô lắc đầu nguầy nguậy : “Họ đâu có coi em là bạn, họ đang…”
Không để Đường Anh nói hết câu, Kim Young Woo lập tức đến choàng tay qua cổ Đường Anh, kéo sát cô vào người mình mà nói : “À, họ không coi bạn gái của anh là bạn hả? Anh phải làm thế nào nhỉ? Giết luôn? Hay thiêu sống?”
Đường Anh đần mặt, ho sặc sụa, Kim Young Woo đang nói cái gì vậy? Bạn gái? Cô là bạn gái Kim Young Woo sao? Đường Anh bật cười lớn, biết anh đang cứu mình nên cũng hùa theo đóng kịch.
“Không cần, dù sao em chỉ cần bạn trai là đủ, còn bạn như họ em không cần.” Đường Anh nhìn đám con gái đang ghen tị mà cười đắc ý, cô lên giọng nói tiếp : “Nhưng mà, hình như bạn trai cô gái này nóng tính lắm thì phải.”
Chàng trai kia tím mặt, ánh mắt Kim Young Woo như con dao sắc nhọn ghim lên người hắn, chỉ cần một câu nói nữa của Đường Anh thôi là hắn và bạn gái hắn chết chắc. Đám đông náo loạn hẳn. Họ nhìn Đường Anh bằng ánh mắt dè chừng, rồi dần dần tản đi trong im lặng.
Kim Young Woo ho một tiếng, mắt nhìn tên kia chuẩn bị nhào đến bóp cổ, tình thế căng như dây đàn, chỉ một tích tắc nữa thôi là Kim Young Woo sẽ có thể cắt đứt sợi dây đàn này, Đường Anh thấy không hay cho lắm, liên kéo Kim Young Woo đi : “Không đụng đến làm gì, bẩn tay.”
Đường Anh rời đi trong vui vẻ, ánh mắt nhìn Kim Young Woo đầy cảm động, cô chắp tay nói : “Không ngờ anh lại tốt như vậy đấy, mà công nhận họ sợ anh hơn sợ ma. Haha, nhìn cái mặt ngu si của cô ta với bạn trai mà tôi buồn cười quá.”
“Điên.”
Bỗng nhiên, Đường Anh ho một cái, giọng trở nên nghiêm trọng : “Nhưng anh có biết không?”
“Chuyện gì?”
“Vì anh mà họ nhìn tôi như kẻ thù kia kìa…”
Thấy Kim Young Woo không nói gì, Đường Anh tưởng giận, liền quơ tay nói : “Cũng do tôi nói không suy nghĩ, dù sao cảm ơn anh nhiều.”
Tiếng chuông vào lớp vang lên cắt ngang đoạn đối thoại, Đường Anh mau chóng chạy đi. Kim Young Woo đứng một mình, ánh mắt nhìn theo bóng dáng nhỏ không chớp, trong lòng dâng lên một cảm giác khó hình dung.
Mọi người bàn tán về anh ngày càng nhiều hơn, ngay cả Đường Anh cũng không được yên, chuyện hai người đã lan khắp toàn trường, tất nhiên nhóm Du Huy không ngoại lệ.
Trung Anh đứng trên bục, người cúi xuống làm động tác chuẩn bị bơi, tiếng còi của giáo viên huýt lên, dường như anh bị hình ảnh cô gái nhỏ kia làm cho rối trí, ngay cả tiếng còi cũng không nghe thấy.
Mọi người đã nhảy xuống hồ bơi, Trung Anh bị chậm mất vài giây, vậy là về đích gần cuối.
“Hà Trung Anh, hôm nay em bị làm sao vậy, thành tích hôm nay của em còn thua xa Lee Ahn Hee.” Giáo viên nói với giọng bực mình.
Một số người nghe thấy liền bụm miệng cười. Lee Ahn Hee đang lau tóc, bỗng nghe thấy tên mình bị đưa ra so sánh liền bĩu môi hờn : “Bình thường em với anh ta cũng ngang nhau rồi còn gì.”
“Em mà không tập trung thì cẩn thận em xếp hạng sau cả Lee Ahn Hee đó.”
“Cô thì…” Lee Ahn Hee bất mãn nói : “Em chỉ vài lần xếp trót thôi mà.”
“Lại còn thanh minh, mới thi với nhau 7 lần thì em về cuối 5 lần rồi.” Giáo viên cuốn tròn file giấy trên tay đánh vào người Lee Ahn Hee. Cả lớp thi nhau cười. Lee Ahn Hee câm nín, anh phải miễn cưỡng nhận lấy thành tích của mình, vì lười, không chịu tập luyện, đến gần ngày thi vẫn còn ngao du thiên hạ, bảo sao mà không đứng trót.
Trung Anh phì cười, Lee Ahn Hee giận tím mặt, mạnh miệng tuyên bố : “Lần sau em sẽ về nhất cho cô coi.”
“Được, tôi ghi nhận, nếu em không về nhất tôi sẽ đuổi học em.” Giáo viên nói chắc nịch, ngay lập tức, Lee Ahn Hee xanh mặt, căn bản muốn rút lại lời nói vừa rồi.
“Được rồi, lớp giải lao đi.”
Giáo viên vừa nói xong, trong phòng bơi đã không còn một bóng người. Thoắt cái, Lee Ahn Hee và Trung Anh đã đi đến giữa sân trường.
Đang im lặng, bỗng nhiên Trung Anh khều tay Lee Ahn Hee hỏi : “Đường Anh và Kim Young Woo là thế nào?”
Lee Ahn Hee lắc đầu, chính anh là người không tin nhất, Đường Anh luôn miệng nói thích Du Huy, nhưng một phát nổi lên tin cô với người khác hẹn hò, thật khiến người khác ngạc nhiên.
“Sao, đừng nói là anh thích Đan Đường Anh đấy nhé.” Lee Ahn Hee thích thú chọc phá.
Mặt Trung Anh thoáng biến sắc, nhịp tim đập nhanh hơn bình thường, anh đối với cô gái đó mà nói không hẳn là thích, chỉ là thấy muốn quan tâm một tẹo.
“Không đâu.” Sau một lúc suy nghĩ, cuối cùng anh cũng phủ nhận. Nhìn qua có vẻ Đường Anh chỉ là một cô gái bình thường, nhưng anh lại thấy cô rất đặc biệt, đặc biệt đến nỗi khó có thể lại gần.
Trung Anh nói tiếp : “Chỉ là không hiểu tại sao lại là Kim Young Woo.”
Kim Young Woo là một kẻ đáng sợ nhất trong trường, danh tiếng còn hơn cả Du Huy, Du Huy lạnh lùng một, Kim Young Woo lạnh lùng mười. Du Huy sẽ không quan tâm đến ai vô tình ngã vào mình, còn Kim Young Woo thì khác, chỉ cần một cái chạm nhẹ anh cũng sẽ không tha. Du Huy vốn được xem là cô độc, nhưng Kim Young Woo còn cô độc gấp vạn lần, chưa ai thấy anh có một người bạn bước chung dưới sân trường, chưa ai thấy anh nói chuyện với một ai khác, chưa ai thấy anh cười dù chỉ là một giây.
Đường Anh ngó ra bên ngoài cừa lớp, một đám con trai lẫn con gái đang đứng kín bên ngoài, cô biết là họ muốn gặp ai, liền ở im bên trong không dám bước ra nửa bước. Đường Anh khóc như mưa trong lòng, đến giờ cô mới thấm luật lệ mà sinh viên trong trường luôn khắc cốt ghi tâm đó chính là : Một không được đụng đến Kim Young Woo, hai là không được đến gần Hoàng Du Huy. Sinh viên bên khoa Đua xe đều là ác quỷ.”
Cô thậm chí…là người đầu tiên phá lệ của đám sinh viên này. Phải chăng họ đang tìm cô tính sổ.
Mộc Nhi nhìn một lúc, cảm thấy cứ như vậy mãi không ổn, mọi người còn phải về, mà họ cứ đứng chật kín đòi gặp Đường Anh, mà Đường Anh tuyệt nhiên muốn tránh, Mộc Nhi liền lên tiếng : “Đường Anh, cậu làm thì cậu phải chịu, mọi người không thể ở đây đến tối được.”
“Đúng vậy, Đan Đường Anh, cậu ra ngoài nói chuyện với họ đi, còn cho chúng tôi về nhà nữa chứ.” Một sinh viên khác giận dữ.
Đường Anh xua xua tay : “Huhu, họ đông như vậy lỡ họ xé xác mình ra thì sao?”
Mi An thấy Đường Anh lúng túng, liền gỡ rối : “Mọi người chịu khó một lúc nữa đi. Cùng lớp với nhau thì phải giúp đỡ nhau chứ.”
Đường Anh tiu nghỉu, không nghĩ mình đã gây ra chuyện lớn như vậy, sức ảnh hưởng của Kim Young Woo đáng sợ thật.
Một lúc sau, bỗng bên ngoài không còn một bóng người, cả lớp thấy ngạc nhiên vô cùng, Đường Anh thở phào nhẹ nhõm, chạy ra mở cửa, bỗng nhiên hét lên : “OMG.”
Đám con gái trong lớp suýt xoa, lần đầu tiên thấy Kim Young Woo lên lớp Piano cách xa lớp Đua xe như thế này. Trong lòng họ rộ lên một nỗi ngưỡng mộ, Đường Anh yêu được Kim Young Woo quả là một kì tích lần đầu tiên xuất hiện tại ngôi trường này.
“Hét cái gì?”
Đường Anh chợt nhận ra, vì Kim Young Woo đến nên đám người kia mới chạy hết. Cô mếu máo nói : “Sao không lên sớm.”
Kim Young Woo toan nói gì đó, ai ngờ bị một tiếng hét xúc động vang lên chặn ngang : “Young Woo oppa.”
Đường Anh bật cười : “Tôi quên không nói với anh, lớp Piano toàn fan của anh đấy.”
“Lắm chuyện.” Kim Young Woo cau mày khó chịu, sau đó kéo tay Đường Anh : “Đi”
Du Huy đứng trên tầng 4 nhìn xuống sân trường, hình ảnh Đường Anh đi chung với Kim Young Woo ngang nhiên lọt vào mắt anh, anh nhếch môi cười, miệng khẽ nói : “Là thật.”
Đường Anh ngẩng mặt lên, ánh mắt cô vô tình chạm vào ánh mắt kia, cô liền vẫy tay : “Anh Du Huy…”
Kim Young Woo nhìn lên, Du Huy quay đi chỗ khác, Đường Anh bỏ Young Woo lại và chạy theo Du Huy.
“Mình điên mất. Con nhỏ này.” Kim Young Woo lẩm bẩm rồi rời đi.
Đường Anh chạy đến tầng 2, bỗng va vào người đối diện, cô liền cúi đầu xin lỗi, toan chạy tiếp thì bị bàn tay lớn kéo áo lôi lại.
“A.. anh Du Huy.”
Cô thở hồng hộc, giọng nói đứt quãng…
Du Huy khó chịu, liền bỏ đi. Đường Anh vội vàng níu lại, không may chân đan chéo nhau thế là ngã xuống.
“Mẹ ơi…”
Bàn tay lớn của Du Huy một lần nữa kéo cô lại, nhưng, khi nhìn xuống thì cô lại hét toáng lên, dường như ngoài la và hét cô chẳng làm được cái gì ra hồn.
“Anh…”
Đường Anh lấy tay che ngực, anh vừa mới chạm phải chỗ đó của cô. Thật xấu hổ biết bao.
“Làm gì có mà che.” Du Huy cười nhạt.
“Anh…anh…”
Ai mà chẳng có, chỉ là to hay nhỏ…mà thôi.
“Thôi, đi với bạn trai cô đi.”
“A, anh Du Huy ghen đúng không?”
“Không bao giờ.”
“Có.”
“Không.”
“Có.”
“Không.”
“Anh Du Huy, em hỏi thật nhé, anh có thích em không?”
Du Huy không bất ngờ trước câu hỏi của Đường Anh, cũng chỉ vì cô đã ngang hiên hỏi anh rất nhiều lần.
“Không.”
“Chỉ một chút thôi, một chút cũng không à?” trong lòng Đường Anh vẫn hi vọng, một lần không được, cô sẽ tỏ tình vạn lần, để xem anh có cảm động không.
“Ừ.”
“Vậy anh thích mẫu bạn gái thế nào?”
“Ai cũng được, trừ cô.”
Đường Anh òa lên : “Đáng ghét.”Sau đó, cô đá mạnh vào chân anh, Du Huy vừa kịp kêu lên một tiếng thì bóng dáng nhỏ kia đã cao chạy xa bay.
Con mèo nhỏ này từ bao giờ có gan to như vậy?
Đường Anh chạy được một quãng khá xa rồi cúi người xuống thở, cô ngoái đầu lại, không thấy Du Huy đâu, nhưng lại thấy cảm giác lạnh lạnh sau gáy. Quay người lại thì thấy MinAh và Mi An đang đứng nhìn, cô hét toáng lên : “Ôi giật cả mình.”
“Cậu chạy đi đâu cùng Young Woo vậy?” MinAh hỏi.
“À không, mình vừa gặp anh Du Huy.” Đường Anh cười cười.
“Đấy, cậu thấy không, nhắc đến Du Huy là cậu ta sáng cả mắt lên.” MinAh chẹp miệng quay sang nói với Mi An. Hai người lập tức tắt dụi niềm vui của Đường Anh bằng một câu nói : “Đan Đường Anh, bài khảo sát của cậu được 4 điểm.”
“Cái gì?” Đường Anh la toáng lên, thật không tin nổi vào tai mình.
“Mi An được 7, tớ được 7,5. Haha. Bọn tớ đi ăn mừng vì trên 5 điểm đây.” MinAh cười vỗ vỗ vai Đường Anh.
“Cho tớ đi với…” Đường Anh mếu máo.
“Cậu lo vụ này với cô chủ nhiệm khoa đi, cậu chết chắc rồi.” MinAh nhìn Đường Anh bằng ánh mắt đồng cảm.
Bỗng có một đám người ở đâu kéo đến, Đường Anh cứ ngỡ là đang nhắm vào mình, ai ngờ họ rẽ vào khuôn viên sau khu B của trường.
“Chuyện gì vậy?” Mi An và Đường Anh cùng đồng thanh, sau đó cả ba đều hiếu kì chạy đi xem.
Dưới hồ bơi, một cô gái đang vùng vẫy dưới nước, dưới thời tiết lạnh căm như cứa, không một ai muốn nhảy xuống, cô gái hết ngoi lên lại lặn xuống, mọi người trên bờ chỉ biết nhìn theo.
Bỗng “ùm”
“Oái, Đường Anh.” Mi An bất ngờ kêu lên.
Đường Anh đã nhảy xuống nước, cô bơi được một đoạn xa, lập tức túm tóc cô gái kia cùng lên bờ. Mọi người vỗ tay trước sự dũng cảm của Đường Anh, liên tục xuýt xoa thán phục.
MinAh và Mi An đứng trên bờ, vỗ ngực tự hào.
“Bạn tôi, bạn tôi đó, quá dũng cảm đúng không?”
Ngay lúc sau, có một người mang khăn ấm đến, choàng lên người cho Đường Anh và cô gái kia.
“Wow, Đan Đường Anh, cậu giỏi quá.” MinAh vỗ tay, Đường Anh lập tức hắt xì một cái, nói với giọng bất mãn : “Giỏi cái gì, thằng nào đẩy bà xuống vậy? Lạnh muốn chết rồi đây này.”
MinAh và MiAn ôm mặt, chỉ hé hai con mắt để nhìn. Đường Anh lau lau tóc, xót xa bỏ balo ra, sách vở đã ướt hết sạch.
Cô gái kia được hỏi thăm rất nhiều, hỏi ra mới biết cô đang tìm sợi dây chuyền vô ý làm rơi xuống nước, đang chạm được vào một vật giống dây chuyền rồi thì bị Đường Anh túm tóc kéo lên. Vậy là mọi người phải bịt lỗ tai nghe Đường Anh và cô gái ấy cãi nhau inh ỏi.
MinAh và Mi An chỉ biết cười trừ, mãi lúc sau mới kéo được Đường Anh về.
Trên đường đi, cô gái nhỏ vẫn ấm ức, thi thoảng hắt xì đỏ cả mặt. Vừa rồi mới chen vào để xem, ai ngờ bị người nào đó đẩy xuống, đang có đà cô mới cứu cô gái kia lên, vậy là thành làm ơn mắc oán.
MinAh và MiAn cứ tủm tỉm cười, bộ dạng của Đường Anh thì thê thảm vô cùng.
“Tớ mà biết ai đẩy xuống thì…” Đường Anh phẫn nộ, hừng hực lửa giận.
“Thôi, thôi, tôi biết cô khổ rồi. Chen vào đứng đầu làm gì không biết.” Mi An trêu chọc. Đường Anh thút thít muốn khóc. Chỉ cái tại tội tò mò quá đáng.
Nhưng, cô gái nhỏ nhận ra một điều, Mi An đang vui vẻ…như trước đây rồi. Thật là một niềm vui mà cô muốn hét lên cho cả thế giới biết.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!