Người Đến Từ Bóng Tối - Chương 6: Đêm thứ năm: Gã đàn ông đen đủi nào bị cậu hút hết tinh lực rồi bỏ rơi thế?
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
137


Người Đến Từ Bóng Tối


Chương 6: Đêm thứ năm: Gã đàn ông đen đủi nào bị cậu hút hết tinh lực rồi bỏ rơi thế?


Mạnh Phương Ngôn bước từng bước lại gần cô, nắm chặt lấy bàn tay định dùng vòi hoa sen đập anh của cô như bắt một con gà con.

Sức mạnh của anh hoàn toàn mang tính áp đảo, cô không thể nào nhúc nhích
được, cứ thế bị anh khống chế, phẫn nộ đến mức muốn lột da nuốt sống
anh.

“Chúc Tịnh”, ánh mắt anh mông lung vì hơi nước, một tay khác nhẹ nhàng giữ lấy cằm cô, “Em có hứng thú với tôi”.

Cô điên đến mức gần như phát rồ, “Thối hoắc”.

“Nếu không có hứng thú, vì sao em lại trêu chọc tôi?” Anh cười khẽ, bàn tay
giữ cằm cô lúc này trượt xuống, mơn man vuốt ve xương quai xanh của cô,
“Không có cảm giác với tôi, vì sao em phải trốn tôi? Đến nhìn cũng không dám nhìn tôi?”.

Chúc Tịnh giận đến mức nghẹn lời, dùng chân đá
mạnh vào anh nhưng chỉ bằng vài động tác đơn giản, anh đã bắt được cánh
tay và chân của cô, dùng sức dồn cô vào vách tường phòng tắm.

Mái tóc đen của cô chảy xuống như thác nước, ướt rượt dính vào bả vai. Anh
nhìn cô không rời mắt, bàn tay thì tùy ý lướt đi khắp người cô, từ trên
xuống dưới, từ trong ra ngoài.

Cả người cô run lên nhưng lại
không thể kháng cự động tác của anh. Từ trong cơ thể bùng lên một cảm
giác nóng nực. Cô xấu hổ tới cực độ, đành gắng hết sức giãy giụa, tát
thẳng một cái thật mạnh vào má anh.

Anh bắt chặt tay cô, cũng dừng hành động của mình lại nhưng bắt đầu hôn xuống đôi môi đang mở rộng của cô.

Chúc Tịnh hằn học cắn lên đôi môi xấc xước của anh, nhưng ngược lại chỉ càng khiến kỹ thuật của anh thêm trơn tru. Môi lưỡi cô xuất hiện một cảm
giác cực hạn, cho dù lòng cô giây phút này đầy tuyệt vọng và phẫn uất,
nhưng lại không thể chống cự anh.

“Nước.” Lát sau, anh giơ tay ra sờ soạng, mỉm cười thì thầm bên môi cô.

Cô cảm nhận được, anh đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ còn thiếu gió Đông.

Còn cơn gió Đông là cô lúc này một mức cắn chặt môi anh, thật sự là “cắn”,
răng cô ra sức giày xéo bờ môi anh cho tới khi nào cô cảm nhận được vị
của máu mới thôi.

“Em không biết làm vậy sẽ chỉ khiến đàn ông
thêm hưng phấn à?” Môi miệng đầy máu nhưng anh không hề khó chịu, “Chúc
Tịnh, thừa nhận đi, em là người đùa với lửa, chơi xong còn nghĩ sẽ rút
lui an toàn, từ ban đầu đã như vậy rồi”.

Cô cười khẩy, ném vòi hoa sen xuống, “Làm đi, làm xong rồi thì cút”.

Anh không phản bác, cứ thế bế thốc cô lên, để hai chân cô tách ra, kẹp chặt lấy hông mình.

Chúc Tịnh không nhìn anh, quay ngoắt sang một bên.

Đợi rất lâu vẫn chưa thấy dị vật nào lấp đầy cơ thể.

Cô quay đầu lại, bỗng thấy anh tắt vòi hoa sen, mở cửa phòng tắm.

Anh đặt cô xuống đất, bỏ vòi hoa sen vào tay cô, đưa tay vuốt ve khuôn mặt cô, rồi thì thầm câu gì đó.

Nói xong, anh bèn cầm chỗ quần áo ướt sũng dưới đất lên, rời khỏi phòng tắm.

Rất lâu sau khi anh đi, cô mới bắt đầu cảm thấy lạnh, lại bắt đầu bật vòi ra.

Cô hoàn toàn không hiểu người đàn ông này rốt cuộc đang nghĩ gì.

Anh suy tính chu đoán, đạp cửa xôn vào, cô cũng vốn dĩ đã thờ ơ đến mức bảo gì nghe nấy, thế mà vào giây phút đó anh lại dừng lại.

Anh thật quá đáng sợ.

Nhưng cô cảm thấy người đáng sợ hơn cả là bản thân mình. Trong vòng bảy ngày
ngắn ngủi này, anh điều tra cô, trêu chọc cô, thậm chí xâm phạm tới cô,
không việc gì không làm. Nhưng từ tận đáy lòng, cô lại không hề hận anh
tới tận cốt tủy.

Ngày thứ hai, sau khi tới sân
bay, hướng dẫn viên lần lượt giao vé máy bay và hộ chiếu cho tất cả mọi
người, rồi chào tạm biệt họ.

Mạnh Phương Ngôn tự lái xe, thật ra
có thể về thẳng từ công viên Yellowstone, nhưng vẫn đi theo họ suốt dọc
đường ra tới sân bay.

“Phương Ngôn, sẽ còn gặp lại.” Tăng Tự đấm nhẹ lên bả vai anh, cười nói.

“Ừm.” Mạnh Phương Ngôn gật đầu.

“Phương thức liên lạc bọn em đã đưa anh rồi. Khi nào về đến London, anh nhớ tìm bọn em ăn cơm nhé, tới nhà em và anh trai em ăn đồ nướng!” Tăng Kỳ
kiễng chân lên phía sau Tăng Tự, vẫy tay về phía anh, còn không quên bổ
sung thêm một câu, “Nhất định phải tới nhé!”.

“Được.”

Các
bạn học khác ở cùng anh bảy ngày cũng rất quý anh chàng vừa đẹp trai vừa ga lăng này, lúc tạm biệt cực kỳ quyến luyến, ai cũng giành nói với anh thêm vài câu, nhất là đám con gái. Mặc dù họ biết không có cách nào
thật sự dây dưa thêm quan hệ gì với anh nhưng cũng cảm thấy được gặp một người bạn như vậy trong chuyến hành trình đã rất may mắn rồi.

Từ lúc cầm vé máy bay, Chúc Tịnh cứ một mình ngồi trên ghế đọc sách, cho
tới khi Tăng Kỳ chạy tới ngồi bên cạnh cô, liều mạng véo cánh tay cô, cô mới ngẩng đầu lên.

“Tịnh gia, cậu không ra chào tạm biệt Phương
Ngôn sao? Nói một câu tạm biệt cũng được mà!” Tăng Kỳ nghiêng đầu nhìn
cô chằm chằm, “Có phải tối qua hai người xảy ra chuyện gì không? Mình cứ cảm thấy hôm nay cả hai đều kỳ lạ, sao cậu càng lúc càng trốn anh ấy xa thế?”.

Chúc Tịnh chợt giật mình vì hành động quan sát của Tăng
Kỳ, nhưng ngoài mặt cô vẫn tỏ ra bình thản, chỉ vỗ đầu Tăng Kỳ, “Không
xảy ra chuyện gì hết, đừng lo lắng vớ vẩn”.

“Tiểu Thất, Tịnh gia, đi thôi đi thôi, đến giờ lên máy bay rồi.” Tăng Kỳ còn đang muốn tiếp
tục khuyên cô đi tạm biệt Mạnh Phương Ngôn, ai dè Tăng Tự đã gọi họ lên
máy bay.

Tăng Kỳ tới chỗ Tăng Tự trước. Chúc Tịnh tháo tai nghe xuống, bỏ sách vào ba lô, đeo lên vai rồi cũng đi về phía họ.

Mạnh Phương Ngôn đứng ngoài cùng trong đám người, mỉm cười vẫy tay về phía
đám người đang chuẩn bị qua cửa an ninh. Chúc Tịnh đi về phía anh, nhìn
thấy bóng dáng cao lớn ấy, bỗng nhớ lại cảnh anh ôm lấy cơ thể trần
truồng của mình hôm qua.

Chắc là… sẽ không gặp lại nhau nữa đâu nhỉ. Cô vĩnh viễn cũng không muốn nhìn thấy người đàn ông này nữa.

Chúc Tịnh vô cảm đi ngang qua anh, vốn cảm thấy có lẽ anh cũng chẳng còn gì
muốn nói với mình, lại chợt nghe thấy chất giọng trầm ấm quyến rũ của
anh gọi giật cô lại.

“Chúc Tịnh.” Giọng anh không cao không thấp nhưng vẫn rõ mồn một giữa tiếng người ồn ã.

Cô dừng bước nhưng không quay đầu.

Anh đứng sau lưng cô, con ngươi màu hổ phách như đôi mắt của một con báo đang mai phục trong bóng tối chờ thời cơ.

Nó rất tự tin, điềm nhiên như nắm chắc phần thắng.

“Chúng ta nhất định sẽ còn gặp lại, dù em có muốn hay không.”

Một tuần sau, thành phố T, nước A.

Chúc Tịnh kéo va li sải bước xuống cầu thang máy, bật chiếc di động đã khóa mười mấy tiếng đồng hồ lên.

Trước giờ, năm nào cô cũng dựa theo lịch nghỉ của Anh để về nước khoảng hai,
ba lần, phần lượt là lễ Phục Sinh, nghỉ hè và kỳ nghỉ Noel.

Nhưng năm nay lại có chút khác biệt. Từ sau mùa hè năm ngoái rời khỏi thành phố T, cô chưa từng quay trở lại.

Vừa mở di động lên là có một loạt tin nhắn điện thoại và Weixin. Cô mở tin
nhắn điện thoại ra trước, lướt nhanh. Khi nhìn thấy một số điện thoại
quen thuộc gọi đến, cô lập tức gọi lại.

“Tới rồi hả?”

Đối
phương cất giọng nhẹ nhàng, “Đi ra khỏi cửa có lẽ em sẽ nhìn thấy anh
ngay đấy, anh vừa mổ xong liền tới thẳng sân bay, còn mặc nguyên áo
blouse”.

“Chúc Trầm Ngâm”, trong lúc nói chuyện, cô đã cầm di
động đi ra tới cửa, “Làm người đừng lúc nào cũng kiêu căng thế. Anh chỉ
sợ người ta không biết anh là thiên thần áo trắng à?”.

Người đàn
ông đứng ở cửa chờ, mặc chiếc áo blouse, khiến ai ai cũng phải chú ý
nhanh chóng lọt vào tầm mắt cô. Sau khi đầu kia vang lên một nụ cười
khẽ, cô nhẹ nhàng ngắt máy.

Sự ăn ý bao năm trời không vì hai
người ở hai quốc gia xa xôi mà thuyên giảm. Từ lúc anh đón cô cho tới
khi lên xe, giữa hai người thậm chí còn không thêm một câu nói dư thừa
nào. Một người đi trước lẳng lặng kéo va li, một người đi sau nhanh
chóng bật di động xem tin nhắn.

Sau khi Chúc Tịnh ngồi hẳn vào
ghế lái phụ, thắt xong dây an toàn, Chúc Trầm Ngâm ở bên đã thuần thục
bóc cho cô một chai nước khoáng.

Cô uống vài ngụm rồi quay sang, nhìn anh cực kỳ nghiêm túc, “Anh à, anh mà là bạn trai của em thì tốt biết bao”.

Chúc Trầm Ngâm khởi động xe, cong môi nói, “Trước khi lên máy bay em lại uống vai chai hả?”.

Cô lắc lắc ngón tay, “Không uống một hớp nào”.

Anh nghe xong, giơ ngón tay dài của mình ra cốc vào trán cô, “Thế thì chớ nói năng bừa bãi”.

“Vì em biết anh không làm gì được em mà.” Chúc Tịnh cởi giày cao gót, thoải mái điều chỉnh ghế sau, khoanh chân ngồi lên, “Trước khi xuất hiện một
cô gái trong đám con gái suốt ngày bám riết lấy anh có thể thuần phục
được anh, anh cứ để em hưởng thụ sự cưng chiều vô biên của ông anh trai
đi nào”.

Anh mỉm cười, “Lần này em về thành phố T bao lâu?”.

“Một tuần sau em đi.”

“Chí hướng sau này vẫn không thay đổi?”

Cô gật đầu, nghiêm mặt, “Làm nghiên cứu khoa học, đề tài về thần kinh não bộ”.

“Một tuần này về nhà ở sao?”

Sắc mặt Chúc Tịnh sầm xuống.

Chúc Trầm Ngâm cảm thấy không thể lỡ lời, lập tức điềm nhiên chữa lại, “Anh có thể xin giúp em ở ký túc của bệnh viện một tuần”.

“Không cần đâu, em đã đặt phòng khách sạn rồi.”

Chúc Trầm Ngâm thở dài trong lòng.

Cô em họ của anh vẫn không thay đổi chút nào, chỉ cần nhắc tới cái gọi là
“người nhà”, thì gai nhím khắp người sẽ lập tức dựng lên.

“Tịnh Tịnh.”

Đèn đỏ phía trước bật sáng. Chúc Trầm Ngâm dừng xe, muốn nói câu gì đó nhưng bị cô giơ tay ngắt lời.

“Anh à, em sẽ không vì chuyện của Chu Dịch Kỳ và Chúc Dung Dung mà hành hạ
bản thân đâu. Sự lựa chọn của em, cuộc đời sau này của em chẳng liên
quan chút nào tới những con người ấy cả.”

Chúc Trầm Ngâm là con
trai của bác cả cô, anh trai của Chúc Vinh Quốc. Mẹ đẻ của cô và Chúc
Vinh Quốc ly hôn khi cô mới được năm tuổi, nguyên nhân là vì mẹ cô ngoại tình, bỏ đi theo người đàn ông khác. Từ đó về sau, cả gia đình họ Chúc
không còn một ai nhìn cô bằng ánh mắt coi trọng, nhất là sau khi Chúc
Vinh Quốc và người vợ hai kết hôn, có được Chúc Dung Dung, ở nhà họ Chúc cô càng không khác gì không khí. Thế nhưng Chúc Trầm Ngâm lại luôn ở
giấu mọi người, giữ liên lạc thường xuyên với cô.

Khoảng thời
gian cô và Chu Dịch Kỳ chia tay, gần như không có ngày nào cô không say
xỉn ở quán bar, thậm chí còn từng được Tăng Kỳ đưa vào bệnh viện rửa
ruột một lần. Về sau, Chúc Trầm Ngâm biết được, anh thẳng thừng xin nghỉ với bệnh viện, mua vé máy bay bay tới Anh, tạt nước lạnh từ đầu xuống
chân cho cô tỉnh, giảng đạo tới khi cô sống bình thường mới thôi.

Cô ra nước ngoài từ năm mười một tuổi, tới bây giờ đã được hai mươi lăm
tuổi. Chúc Trầm Ngâm là người đàn ông duy nhất thật lòng đối tốt với cô
trong cuộc đời này.

À, không đúng, có thể trước kia còn Chu Dịch Kỳ? Mà cũng không biết có được tính hay không.

“Anh yên tâm.” Cuối cùng cô dịu giọng xuống.

Chúc Trầm Ngâm gật đầu, không tiếp tục chủ đề ấy nữa, “Anh đưa em về khách sạn phải không?”.

“Đi tới phòng tập gym ở thành Đông trước đi, Lăng Họa tìm em.”

Tới câu lạc bộ, cô ký gửi hành lý ở quầy lễ tân rồi vào thẳng phòng tập gym.

Đi vào trong, cô gần như không cần gọi điện xác nhận vị trí với Lăng Họa mà đi thẳng tới khu đặt máy chạy bộ.

“Hi”, đi ngang qua mấy người đàn ông cơ bắp đầy mình, cô dùng tay gõ lên mặt
điều khiển một chiếc máy chạy bộ, “Cô gái, hẹn hò không em?”.

Lăng Họa vốn đang đeo tai nghe, tỏ vẻ khó chịu. Lúc này nhìn thấy cô, sắc
mặt lập tức thay đổi, vuốt vuốt lọn tóc giả bộ gợi tình rồi đưa tay về
phía cô, “Hẹn”.

Ngay sau đó, dưới ánh mắt nhìn chằm chằm đến ngây người của mấy gã đàn ông lực lưỡng, mỹ nhân đã tươi cười chạy theo một
mỹ nhân khác.

Thế giới hiện đại này thật khó hiểu, đàn ông đẹp chỉ ngủ cùng đàn ông đẹp, ngay cả gái đẹp cũng chọn gái đẹp luôn.

Hai người ra khỏi phòng tập gym, đi về phía phòng thay đồ nữ. Lăng Họa tháo tai nghe ra, trừng mắt nhìn cô, “Em gái hôm nay tinh thần phấn chấn quá nhỉ”.

Chúc Tịnh không buồn ngước mắt, “Nhờ phúc của cậu”.

Lăng Họa phá lên cười, đảo đảo đôi mắt xinh đẹp, “Sao hả? Gã đàn ông đen đủi nào bị cậu hút hết tinh lực rồi bỏ rơi thế?”.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN