Người Điện Tử Mười Vạn Vôn - Chương 22: Động tác mau lẹ trong bóng tối
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
117


Người Điện Tử Mười Vạn Vôn


Chương 22: Động tác mau lẹ trong bóng tối


Chỉ là những thứ Hình Uyên để bên ngoài thực sự quá ít, Diệp Văn Hiên biết Hình Uyên rất cẩn thận, chỉ là ngay cả việc nhỏ như vậy cũng để tâm, nếu đổi cách suy nghĩ một chút thì cũng đúng, nếu người này tùy tiện ném văn kiện cơ mật trong phòng thì tập đoàn Hình thị có lẽ đã sớm xong đời rồi.

Diệp Văn Hiên đạo một vòng trong phòng Hình Uyên, trừ bỏ quần áo trong phòng ngủ và hành lý thì trên bàn phòng sách có vài quyển tạp chí, một vài tờ giấy đã sử dụng, còn có một cốc cà phê rỗng, hẳn là được bưng tới lúc Hình Uyên ngồi đây đọc sách.

Cậu thuận tay cầm vài tờ giấy lên, phía trên là vài cái tên rồng bay phượng múa, ánh sáng trong phòng quá mờ, nhất thời Diệp Văn Hiên cũng không rõ phía trên viết những gì.

Cậu suy nghĩ một chút rồi lấy di động ra mở máy, sau đó bật flash chụp lại hết thảy nội dung ghi trên giấy.

Trừ bỏ thu hoạch trong phòng sách, Diệp Văn Hiên không tìm thấy thứ gì hữu dụng trong phòng bếp cùng phòng vệ sinh, ngay cả căn phòng nhỏ ở cạnh huyền quan cậu cũng đã tìm kiếm kỹ, cuối cùng khẳng định đây là chỗ ngủ buổi tối của vệ sĩ, bất quá thoạt nhìn giống như chỉ có một người ở.

Diệp Văn Hiên suy đoán nhóm vệ sĩ có phòng riêng, chỉ có buổi tối thay phiên nhau ở đây trực đề đề phòng có người nửa đêm đánh lén.

“Chiến trận lớn như vậy, nhân viên quan trọng của chính phủ cũng không hơn thế này đi.” Cậu thuận tay cầm cây bút thép trong phòng sách, nhận ra là một nhãn hiệu nổi tiếng, không khỏi ghen tỵ nói: “Vạn ác kẻ có tiền!”

Diệp Văn Hiên còn đang nghĩ xem có nên thử mở rương hành lý hay không thì bên tai đột nhiên nghe cách đó không xa “tít” một tiếng, tiếp sau đó là một tiếng “xén xẹt” vang dội, cạm bẫy tĩnh điện mà cậu đặt ngoài cửa bị kích phát.

Diệp Văn Hiên cả kinh, thầm nghĩ Hình Uyên đã trở lại quá nhanh.

Mặt đất trong phòng đều trải thảm nhung mềm mại, giày da đạp lên căn bản không phát ra tiếng vang lớn, Diệp Văn Hiên dán vào cửa phòng lắng nghe âm thanh bên ngoài, kết quả đương nhiên không thu hoạch được gì.

Cậu có chút nóng nảy, thừa dịp này nhanh chóng quan sát phòng sách, sau đó chỉ suy tính vài giây liền tập trung vào phía trên chiếc tủ sách màu nâu đậm đặt sát bàn đọc sách.

Nóc tủ cách trần nhà khoảng sáu mươi cm, toàn bộ chiếc tủ dài hơn hai mét, đủ đề một người nam trưởng thành nằm úp sấp phía trên.

Cậu không kịp suy nghĩ nhiều, lập tức đạp băng ghế bước lên mặt bàn gỗ đỏ, sau đó một tay vịn tường một tay víu cạnh tủ, cánh tay dùng lực vươn mình chui vào đoạn khe hở không tính là chật hẹp kia.

Một loạt động tác không tính là liền một mạch nhưng cũng khá lưu loát, có thể xem là thành quả đặc huấn của Diệp Văn Hiên, quá trình leo lên hữu kinh vô hiểm, không có dáng điệu luống cuống tay chân.

Chờ leo lên tới đỉnh, Diệp Văn Hiên còn chưa kịp thở phào thì chuông báo động trong lòng lại vang lên.

Khoảng thời gian cậu trèo lên nóc tủ cũng không coi là ngắn, vì sao bên ngoài không hề có chút động tĩnh nào cả?

Người tới… không giống Hình Uyên lắm.

Nếu là chủ nhân căn phòng, chuyện đầu tiên sau khi vào cửa chắc chắn là mở đèn cắm thẻ, thế nhưng suốt khoảng thời gian cậu leo lên nóc tủ, người tiến vào lại không mở đèn cũng không cắm thẻ. Mặc dù hiệu quả cách âm của phòng VIP rất tốt nhưng ngay cả một âm thanh trò chuyện nhỏ cũng không nghe thấy, điều này thực sự không quá bình thường.

Ngoài phòng sách an tĩnh tới đáng sợ.

Nếu không phải cậu đã lắp cạm bẫy ở ngoài cửa thì rất có thể đã không nghe thấy âm thanh có người cà thẻ vào cửa.

Nghĩ tới đây, trái tim Diệp Văn Hiên lập tức giật thót.

Cậu nằm yên trên không gian chật hẹp của nóc tủ, không nhúc nhích, tập trung lắng nghe âm thanh bên ngoài.

Cạch.

Nắm tay cửa phòng sách bị người động vào từ bên ngoài.

Kẽo kẹt….

Diệp Văn Hiên ở trong bóng tối nhìn xuống, có thể thấy một người nam có vóc dáng không cao từ từ đi tới, tiện tay khép cửa, sau đó đi thẳng với vị trí bàn đọc sách.

Ánh sáng trong phòng lờ mờ tối, Diệp Văn Hiên tập trung quan sát, trên người đối phương mặc tựa hồ là đồng phục bảo an khách sạn.

Thật ra từ vóc người thì người này tuyệt đối không thể nào là Hình Uyên.

Người xâm nhập không phát hiện phòng sách có người, hắn nhìn một vòng bàn sách, sau đó dùng tiếng anh nhỏ giọng hô vọng ra bên ngoài: “Jason, tên Hoa quốc này không lưu lại gì hữu dụng cả.”

Diệp Văn Hiên siết chặt nắm tay: tiến vào không chỉ một người.

Bên ngoài không có người đáp lời, người xâm nhập có chút nhịn không được xoay người đi ra bên ngoài, lầm bầm: “Ai mà không được chứ, cư nhiên lại cho ông phối hợp với một tên không thích nói chuyện…”

Còn chưa dứt lời chỉ thấy trên đỉnh đầu có một trận tiếng gió, hắn lập tức linh hoạt nằm úp sấp xuống lăn nửa vòng, tay đưa về phía sau hông, quả quyết móc súng ra.

Diệp Văn Hiên từ trên đỉnh đầu hắn bay xuống, khoảnh khắc nhìn thấy động tác của kẻ kia liền phát giác không tốt, thân thủ của cậu chỉ tốt hơn người bình thường một chút mà thôi, vì thế sau khi lao xuống liền khụy xuống đất, mặc dù trong phòng trải thảm nhưng Diệp Văn Hiên vẫn phải cố gắng lắm mới giữ được thăng bằng.

Diệp Văn Hiên: “Ui…”

Chỉ vậy, người nọ lập tức nhìn ra Diệp Văn Hiên chỉ phô trương thanh thế mà thôi.

Lúc này hắn đã móc súng giắt sau lưng ra, khom lưng nhìn thẳng phía trước, họng súng đè chặt bên huyệt thái dương, lực đạo có hơi nặng làm trán Diệp Văn Hiên bị đập xuống đất.

Cách một tiếng, chốt súng bị kéo ra.

Người nọ mỉm cười quái dị: “Hắc, xem xem tao phát hiện gì đây, một kẻ xâm nhập.”

Diệp Văn Hiên không lên tiếng, chỉ đưa tay nắm tay tay đang cầm súng.

“Anh bạn, mau nói xem, mày tới làm gì hả?” Nương theo ánh sáng yếu ớt quan sát tướng mạo Diệp Văn Hiên, sau đó mỉm cười không hảo ý: “Wow wow, là một người Hoa quốc. Tao biết mày không phải chủ nhân căn phòng này, nói nghe xem nào, mày lén lút chui vào phòng khách của người khác là muốn làm gì đây hả? Ăn trộm? Hay ám sát?”

Vừa nói, hắn vừa huýt sáo, cười khẩy: “Wow wow, nếu là vế sau thì nói không chừng chúng ta là đồng hành.”

Diệp Văn Hiên nhấc mí mắt nhìn hắn: “Rất buồn cười sao?”

“Hắc hắc, dĩ nhiên…”

Còn chưa nói hết lời, hắn đã duy trì nụ cười quỷ dị này co quắp ngã xuống đất.

Diệp Văn Hiên từ từ thu hồi tay, xoay người ngồi dậy nhặt lấy khẩu súng ngắn rơi dưới đất.

Động tĩnh đối thoại của cậu cùng tên này không tính là quá lớn, nếu như bên ngoài còn đồng bọn ở ngoài phòng khách thì không có khả năng không tới đây.

Như vậy có lẽ hắn đang ở nơi xa hơn, cũng cách âm tương đối tốt.

Diệp Văn Hiên khó hiểu nghĩ tới phòng ngủ của Hình Uyên.

Người nam lùn nằm bên cạnh rốt cuộc bất động, Diệp Văn Hiên tùy ý liếc nhìn hắn, cứ cảm thấy có chút quen mắt. Một hồi lâu sau mới phản ứng được tựa hồ mình đã thấy người này trong hành lang, khi ấy hắn đẩy xe vệ sinh vừa vặn gặp thoáng qua cậu.

Diệp Văn Hiên nghĩ một chút, thuận tay lấy di động ra mở ứng dụng chụp mình, mở flash chụp lại gương mặt sùi bọt mép của gã đang nằm dưới đất.

Xong chuyện cậu cất di động vào lòng, trực tiếp đứng dậy từ từ đi ra ngoài.

Trong phòng khách không có người.

Căn phòng tối đen yên tĩnh, hết thảy đều giống như lúc cậu mới vào, chỉ là gần ghế sô pha có thêm một tứ gì đó đen đen.

Diệp Văn Hiên ngừng thở, nhích tới gần mới phát hiện là xe đẩy để dụng cụ vệ sinh.

Đại khái là cái xe mà tên xui xẻo trong phòng khách đã đẩy khi vô tình gặp cậu trước đó.

Cậu bán ngồi xổm dịch chuyển ra ngoài, tay cầm súng rất nhanh đã túa mồ hôi, huyệt thái dương co rúm chứng tỏ bản thân đang trong trạng thái cảnh giác cao độ.

Lúc đi ngang qua bàn trà trước ghế sô pha, Diệp Văn Hiên hơi nhấc người nhẹ nhàng cầm lấy ly nước trên bàn trà.

Cửa phòng ngủ Hình Uyên khép hờ, từ bên trong tỏa ra tia sáng yếu ớt.

Nơi này cách âm rất tốt, cho dù vẫn giữ một khe hở nhưng vẫn ngăn cách hết thảy tạp âm trong và ngoài phòng. Bằng không với âm thanh mà Diệp Văn Hiên cùng người nam vóc dáng nhỏ con khi nãy phát ra, người bên trong không có khả năng không phát hiện.

Diệp Văn Hiên nhớ lúc mình rời khỏi phòng ngủ có đóng cửa lại, cậu không xác định được phòng vệ sinh cùng huyền quan có người hay không, thế nhưng có thể khẳng định phòng ngủ của Hình Uyên có một.

Nghiêng người dán sát cửa phòng ngủ, Diệp Văn Hiên nhẹ nhàng chầm chậm đẩy cửa hé ra một chút, hơi nghiêng đầu liếc nhìn vào bên trong.

Ảnh ngược trong con ngươi cậu chiếu rọi ánh đèn yếu ớt cũng bóng lưng cao tráng đang quỳ một chân.

Người nọ nửa quỳ ở mép giường, tựa hồ đang tập trung làm cái gì đó, hắn đưa lưng về phía cửa nên Diệp Văn Hiên không thấy rõ, bất quá nhìn khung xương cao lớn cùng mớ bắp thịt khoa trương kia, phỏng chừng không phải người Hoa quốc.

Diệp Văn Hiên không tiếp tục suy nghĩ nữa mà cầm ly nước lặng lẽ nghiêng miệng ly xuống đất.

Chất lỏng trong ly chảy xuống, vừa chạm vào đất liềm thấm ướt một mảng lớn thảm trải sàn, Diệp Văn Hiên hắt nước về phía mép giường, hết thảy số nước đều tràn về phía đó, màu sắc tấm thảm trở nên đậm màu hơn.

Óc ách.

Tiếng nước văng xuống mặc dù nhỏ nhưng gần trong gang tấc, đối với người đang căng thẳng tột độ thì vẫn có chút rõ rệt.

Người đang nửa quỳ ở đầu giường rốt cuộc dừng việc trên tay lại, nghe thấy tiếng nước chảy phía sau hắn lập tức xoay người 180 độ, một tay vững vàng nâng khẩu súng ngắn, họng súng chỉa về phía cửa!

Miệng hắn ngậm một cái đèn pin nhỏ, ánh sáng chiếu ra ngoài cửa tối um, rọi lên vách tường phòng khách ở đối diện.

“Ai ở ngoài đó.” Hắn cắn đèn pin, hàm hồ nói: “Jiei, có phải mày ngoài phòng khách không?”

Không người trả lời, người nam cao lớn lập tức ý thức được không đúng, ánh mắt trở nên hung hăng, thân thể cũng chầm chậm đừng thẳng, thực kỹ xảo thong thả đi tới cửa phòng ngủ.

Càng đi ra ngoài phạm vi chiếu sáng của đèn pin cũng ngày càng rộng hơn, ánh mắt của hắn cũng sắc bén hơn.

Ngay lúc này Diệp Văn Hiên từ chỗ ẩn thân vươn hai ngón tay, nhẹ nhàng vân vê sợi lông của tấm thảm bị thấm ướt.

Dòng điện trong khoảnh khắc nương theo ion tự do xê dịch trong nước cùng tạp chất vọt ra ngoài…. hệt như vô số con rắn vô hình nháy mắt lan tràn tới lòng bàn chân đối phương!

Người nọ rên một tiếng, bị giật tới lùi về sau hai bước, sau đó thẳng đờ ngã xuống.

Diệp Văn Hiên không lập tức tới gần mà vẫn đứng cạnh cửa, ngón tay lưu lại trên sợi lông tơ của tấm thảm thật lâu, lại giật đối phương thêm vài phát.

Trong phòng phát ra tiếng xèn xẹt một hồi, sau đó có tiếng vật nặng ngã xuống đất, Diệp Văn Hiên đặt ly nước ở bên chân, lúc này mới đứng thẳng dậy.

Một tay giơ súng, chầm chậm tiến vào trong.

Chiếc đèn pin rơi ở bên cạnh chân giường, nương theo ánh đèn Diệp Văn Hiên nhìn thấy người nằm dưới đất là một người da đen cao lớn.

Diệp Văn Hiên đi tới vài bước, cúi người nhặt chiếc đèn pin kia lên, bên cạnh chính là người da đen cao lớn, Diệp Văn Hiên có chút khẩn trương, sợ người này đột nhiên mở mắt ra, vì thế cậu chỉa súng vào tay đối phương, một lần nữa giật điện cái tên xúi quẩy này.

Anh bạn da đen co quắp một trận, sau đó lại một lần nữa an tĩnh.

Lúc này Diệp văn Hiên hoàn toàn yên tâm, tiến tới chụp hình người này, sau đó cầm đèn pin đứng dậy đi tới trước tủ đầu giường phía bên sáng, chùm sáng rọi vào một đồng phụ kiện rời tạc.

“Này là…” Diệp Văn Hiên ngồi xuống quan sát, do dự nói: “Cái này là… bom tự chế…?”

.o.

[Tác giả] bản thân thảm trải sàn đã có thể dẫn điện, bất quá tôi cảm thấy như vậy thực không có độ khó, vì thế đổi thành thảm chỉ có một lượng nhỏ tĩnh điện mà thôi.

[TKT] Hôm nay giật thật thoải mái

Tên trộm vóc dáng nhỏ lùn chế trụ Diệp Văn Hiên, túm cánh tay áp chế cậu xuống đất.

Cảm nhận được làn da trơn mượt non mềm dưới tay, ánh mắt gã sáng lên: “Ai nha, cư nhiên có một cô bé da non thịt mềm núp ở đây a!”

Diệp Văn Hiên: “…” Mặc dù trong phòng rất tối nhưng mày có phải bị mù không?

Người ngoại quốc: “Hắc hắc hắc, để ông đây sờ một cái nào, để anh nhìn cưng một chút a bé bì ~”

Diệp Văn Hiên: “Vậy để tao cho mày xem bảo bối của tao trước.”

Người ngoại quốc còn chưa kịp phản ứng đã bị đối phương giật một phá.

Người ngoại quốc: “A~ a ♂ a a ~ a ô ô hô ~ ~”

Diệp Văn Hiên nhìn hắn co quắp nhảy điệu đường phố: “Thoải mái không?”

Xong chuyện, Diệp Văn Hiên châm một điếu thuốc, tang thương phun ra một vòng khói: “Thứ cặn bã.”

Lúc cậu nhấc chân chuẩn bị rời đi thì bị người ngoại quốc kia túm lấy chân.

Người ngoại quốc vừa rút gân vừa nhìn cậu, thèn thùng nói: “Anh trai à, có thể… có thể thêm lần nữa không ~?”

Diệp Văn Hiên: “…”

.22. 

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN