Người Điện Tử Mười Vạn Vôn
Chương 8: Nhiệm vụ đầu tiên
Hai người đang trò chuyện thì Chung Lỗi nhíu mày từ ngoài trở về, tay cầm điện thoại nói vài câu rồi mới cúp máy ngồi xuống ghế sô pha.
Tần Niệm Vi thấy vậy liền kêu: “Anh Chung, có chuyện à?”
Chung Lỗi xoa xoa trán: “Phát hiện hai quả bom hẹn giờ trong sân bay đế đô, người của chúng ta cùng sảnh sát, lính cứu hỏa đều chạy tới, sau khi giải tán đám người cùng kiểm soát một phen thì phát hiện thêm một quả bom khác đã được tháo gỡ. Anh vừa lúc đang đi loanh quanh bên đó, bận bịu tới tận giờ.”
“Ô?” Tần Niệm Vi cùng Diệp Văn Hiên liếc mắt nhìn nhau, Diệp Văn Hiên liền mở máy tính xem tin tức, quả nhiên đập vào mắt là tin tức vừa được đăng.
[Hành lý trong sân bay đế đô Hoa quốc ẩn giấu vật phẩm phát nổ, hiện giờ sân bay đã hoãn tất cả các chuyến bay ra vào, hiện giờ không rõ số lượng nhân viên thương vong, cảnh sát đã bắt đầu điều tra toàn diện.]
Diệp Văn Hiên: “Trong hành lý á?”
Tần Niệm Vi: “Nổ chưa?”
Chung Lỗi móc thuốc lá trong túi ra, ngậm vào miệng nhưng không châm lửa, liếc nhìn hai người nói: “Hẹn giờ, không nổ. Chứa trong hành lý đã qua cổng an ninh, trên đường vận chuyển thì bị cưỡng ép kiểm tra lần hai thì bị phát hiện.”
Wow wow chờ xíu, lượng tin tức không nhỏ a.
Diệp Văn Hiên: “Bom cũng có thể qua cổng an ninh được sao?!”
Tần Niệm Vi: “Sân bay đế đô có cổng an ninh thứ hai hồi nào vậy?”
Chung Lỗi: “Không phải người của sân bay.”
“Hôm nay có nhân vật quan trọng ngồi chuyến bay quốc tế, người này có thuê vệ sĩ. Đám vệ sĩ kia không biết đi đường nào xâm nhập vào được lối đi của nhân viên sân bay, ngăn cản bộ phận hậu cần sân bay đang vận chuyển hành lý, mở tung hai xe hành lý ra kiểm tra một lần nữa.” Chung Lỗi thoạt nhìn có chút vô ngữ, anh cắn điếu thuốc thở dài: “Kết quả phát hiện một quả bom tự chế, cũng không biết nó làm sao vượt qua được cổng an ninh.”
“Sơ sót lớn như vậy, đám nhân viên kiểm tra an ninh bên sân bay tiêu chắc rồi a.” Tần Niệm Vi há to miệng: “Mà ai lớn lối như vậy, cư nhiên bảo vệ sĩ cản xe vận chuyển, còn mở hành lý ra kiểm tra, chẳng lẽ là vị lãnh đạo nào sao?”
Chung Lỗi thuận miệng nói: “Nghe nói người ngồi trong khoang hạng nhất kia không phải Hình Uyên thì cũng là đứa em trai Hình Dật.”
Tần Niệm Vi lại càng không khép miệng được.
Diệp Văn Hiên chú ý tới một vấn đề khác: “Không phải có tới hai quả bom sao?”
“Ừm, hai quả.” Chung Lỗi tựa vào ghế sô pha: “Sau khi phát hiện một quả trong hành lý, vệ sĩ lập tức báo cảnh sát, sau đó người của chúng ta phong tỏa lục soát thì phát hiện quả thứ hai ở bên dưới khoang hành khách.” Anh hừ lạnh một tiếng: “Song trọng bảo hiểm, xem ra sợ là một quả không nổ chết được.”
Diệp Văn Hiên: “…bên dưới khoang hành khách?”
Chung Lỗi nhún vai: “Anh thực sự phải mặc niệm cho bộ phận kiểm tra an ninh sân bay.”
“Không phải chứ?” Tần Niệm Vi nâng mặt, khoa trương kêu một tiếng: “Là vệ sĩ của Hình Uyên à?! Làm gì vậy a, tập đoàn Hình thị có tiền như vậy, máy bay tư nhân có cả lố, quái gì phải đi máy bay dân dụng chứ?”
Chung Lỗi: “Ai biết đám người có tiền đó nghĩ gì.”
“Chuyện hôm nay không có thương vong, hơn trăm hành khách hữu kinh vô hiểm tránh được một kiếp, cũng có thể xem là đám vệ sĩ kia cưỡng ép lục soát làm được chuyện tốt.” Anh xùy một tiếng: “Bất quá nếu không phải Hình Uyên hoặc Hình Dật ngồi trên chuyến bay đó thì phỏng chừng chẳng có quả bom nào cả, vì thế anh chẳng muốn bình luận.”
Diệp Văn Hiên: “Xác định là vì Hình thị nên mới xuất hiện bom hẹn giờ à?”
Chung Lỗi: “Ừm, cơ bản có thể khẳng định.”
Diệp Văn Hiên: “Vậy…”
“Dừng lại ở đây đi.” Chung Lỗi khoát tay: “Hiện giờ đang điều tra không tiện thảo luận, chúng ta cũng không nên bàn luận, hết thảy cứ chờ nhóm đồng nghiệp điều tra xong rồi bàn cũng không muộn.”
Tần Niệm Vi rất quen thuộc với quy trình nên lập tức chuyển đề tài: “Anh Chung, anh mới từ hiện trường quay về nhất định vẫn chưa ăn cơm, em có mấy cái bánh bao nè, anh ăn không?”
Chung Lỗi cắn điếu thuốc nửa ngày rồi búng vào thùng rác: “Ăn, cả ngày chưa ăn gì, ông đói sắp chết rồi.”
Ba người cái có cái không tán gẫu, ăn được một nửa thì Chung Lỗi hỏi: “Diệp Tử, danh sách thi hành nhiệm vụ không có tên cậu, không tính về quê ăn tết à?”
“Oh… chắc em không về.” Diệp Văn Hiên do dự nói: “Đội trưởng với đội phó không nói là em được nghỉ nên em cũng không biết có cần ở lại hay không, cũng đâu thể trực tiếp hỏi đám lão đại a.”
“Bọn họ không nói cậu được nghỉ à?” Chung Lỗi hỏi.
Diệp Văn Hiên: “Vâng.”
Chung Lỗi nheo mắt: “Oh, vậy là có chuyện rồi.”
Diệp Văn Hiên: “Có nhiệm vụ ạ?”
Chung Lỗi hai ba cái gặm xong bánh bao: “Phỏng chừng là vậy.”
“Cậu không cần quá khẩn trương, dù sao cũng là lần đầu tiên nhận nhiệm vụ, cấp trên chắc chắn sẽ không giao nhiệm vụ vượt khỏi khả năng của cậu đâu.” Chung Lỗi đứng dậy rót cho mình ly nước, thuận miệng nói: “Cũng sẽ không để cậu hành động đơn độc, hơn nữa nhất định sẽ tìm cho cậu hai người hợp tác để hỗ trợ cậu hoàn thành nhiệm vụ.”
Diệp Văn Hiên không khỏi nhớ tới phiếu điểm toàn đánh giá “đạt tiêu chuẩn” chỉ có duy nhất môn [phác họa chân dung] là được điểm “xuất sắc”, đó còn là vì bản thân anh là người làm việc bên mảng nghệ thuật nên có sẵn tài năng hội họa.
Nhớ tới phiếu điểm đỏ lét của mình, Diệp Văn Hiên cảm thấy sở trường của mình đại khái chỉ có phóng điện.
Nhiệm vụ đầu tiên này, chẳng Tiết Vĩnh Xương cùng Trịnh Hưng Quốc muốn cậu tới bảo hộ điện lực cho chương trình mừng xuân đêm ba mươi…
Nghĩ lại thì rất có lý a, dù sao thì cũng có mấy tỉ người muốn xem TV.
Cũng có thể xem là một nhiệm vụ rất có phân lượng cùng sứ mệnh cảm a…
Diệp Văn Hiên: Sứ mệnh cảm cái bép.
Cảm giác lo âu này kéo dài hai ngày, tới ngày thứ ba, Trịnh Hưng Quốc cuối cùng cũng gọi Diệp Văn Hiên vào phòng họp, đây là lần đầu tiên Diệp Văn Hiên vào phòng này, bất quá lúc này chỉ có Tiết Vĩnh Xương cùng Trịnh Hưng Quốc ngồi bên trong mà thôi.
Thấy Diệp Văn Hiên tiến vào liền chào một cái rồi mới tìm chỗ ngồi xuống, Tiết Vĩnh Xương cười ha hả: “Tiểu Diệp, tới gần nửa năm rồi, cậu đã quen với đơn vị chưa?”
Diệp Văn Hiên vội vàng nói: “Tốt lắm ạ, đồng nghiệp đều rất chiếu cố, giáo viên cũng rất tốt, tôi ở đây rất tốt.”
“Vậy thì tốt rồi.” Tiết Vĩnh Xương nói: “Nếu đặc huấn đã kết thúc thì cậu cũng đã hiểu đại khái về công việc của bộ chúng ta, tôi cùng Tiểu Trịnh đã thương lượng qua, có thể bố trí một ít nhiệm vụ đơn giản cho cậu.”
Nghĩ tới phiếu điểm của mình, Diệp Văn Hiên không khỏi có chút thẹn: “Cái đó… thành tích của tôi không được tốt lắm…”
Tiết Vĩnh Xương nghiêng đầu nhìn Trịnh Hưng Quốc, đối phương nghiêm túc gật đầu, Tiết đội trưởng cười ha hả: “Không sao không sao cả, kiến thức lý luận không thể nào bằng kinh nghiệm thực tiễn, cậu làm nhiệm vụ vài lần tự nhiên sẽ càng lúc càng thông thạo công việc này.” Vừa nói, ông vừa chỉ Trịnh Hưng Quốc: “Tới, để Tiểu Trịnh nói chuyện với cậu.”
Diệp Văn Hiên nhìn sang, Trịnh Hưng Quốc liền nói: “Tình huống của cậu khác với các thành viên khác, ban đầu chúng tôi không định huấn luyện cậu thành đặc cảnh. Mười ba giáo viên dạy kiến thức cùng kỹ xảo cận chiến chỉ muốn mở rộng tri thức của cậu chứ không cần cậu phải giỏi hết mọi thứ.”
Một khi nghiên cứu lĩnh vực nào đó liền muốn chiếm cứ đỉnh cao của nó, Diệp Văn Hiên vốn quen cầm cờ chạy trước có chút mất tự nhiên: “Tôi… quen với việc phải hoàn thành tốt mọi việc. Chỉ lấy được điểm số đạt tiêu chuẩn như vậy, bản thân tôi thật sự không hài lòng.”
“Những thứ này cậu chưa từng tiếp xúc trong suốt hai mươi mấy năm qua, bản thân tôi cho rằng, có thể đạt tiêu chuẩn đã là kết quả không tệ.” Tiết Vĩnh Xương xen vào nói: “Chúng tôi cũng không muốn dùng nửa năm biến cậu thành cao thủ toàn năng, người như vậy có cả lố trong quân đội, dáng vẻ của cậu bây giờ rất phù hợp với nhiệm mà tôi chuẩn bị giao cho cậu.”
Diệp Văn Hiên nhất thời không rõ hiện giờ mình rốt cuộc có dáng vẻ gì, bất quá vẫn nghiêm mặt hỏi: “Xin hỏi là dạng nhiệm vụ gì?”
Trịnh Hưng Quốc: “Vệ sĩ.”
Diệp Văn Hiên ngẩn ra: “Vệ sĩ? Nhưng mà…” Huấn luyện thể năng, võ thuật cận chiến cùng năng lực trinh sát của cậu được giáo viên chiếu cố lắm mới miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn, vệ sĩ sao được chứ…
Này cũng quá coi trọng cậu rồi đi!
Chẳng lẽ không phải nhiệm vụ bảo vệ điện này nọ sao?!
“Không sai, chính là vệ sĩ, thế nhưng không phải loại vệ sĩ thông thường.” Trịnh Hưng Quốc nói: “Bản thân mục tiêu cậu cần bảo vệ đã có vô số vệ sĩ, nguy hiểm bình thường không đáng lo.”
Diệp Văn Hiên có chút mê mang: “Là… nhân viên trọng yếu của chính phủ sao? Vậy tôi phải làm gì?”
Trịnh Hưng Quốc giao một phần văn kiện cho Diệp Văn Hiên: “Mục tiêu nhiệm vụ là Hình Uyên, hẳn cậu đã từng nghe qua về người này, dù sao thì danh tiếng của anh ta còn lớn hơn cả nhân viên trọng yếu của chính phủ.”
Người nắm quyền hiện giờ của tập đoàn Hình thị, Hình Uyên.
Diệp Văn Hiên không chỉ nghe nói qua mà suýt chút nữa còn làm ăn với người ta.
Đáng tiếc vì tham gia bộ đặc vụ mà đơn hàng này cuối cùng đã chuyển cho người khác, Diệp Văn Hiên thật không ngờ mình lại dùng một thân phận khác một lần nữa tiếp xúc với người nắm quyền tập đoàn Hình thị.
Cầm lấy tập văn kiện trên bàn, Diệp Văn Hiên phát hiện tất cả đều là tài liệu báo cáo về Hình Uyên.
Mấy tờ đầu là giới thiệu đơn giản, tình huống gia tộc, quan hệ thân thuộc này nọ. Mấy tờ sau là những vụ ám sát cùng tập kích mà Hình Uyên gặp trong mấy năm gần đây.
Diệp Văn Hiên có chút kinh hãi, lần đầu tiên biết vị phú hào xếp hạng thứ ba toàn cầu này có cuộc sống dầu sôi lửa bỏng đến như vậy.
Xem ra tất cả mọi người đều thù kẻ giàu a. Diệp Văn Hiên vừa nghĩ vừa nhìn một chuỗi dài bom tập kích, tai nạn xe cộ, phóng hỏa, đầu độc không thành công trong tư liệu, lại liên tưởng tới vụ án gài bom sôi sùng sục ở sân bay đế đô mấy hôm trước, nhất thời cảm thấy da gà da vịt nổi hết cả lên.
Làm vệ sĩ của Hình Uyên chỉ sợ không dễ dàng chút nào.
Cậu ngẩng đầu nhìn hai vị lãnh đạo: “Đội trưởng, đội phó, vệ sĩ của Hình Uyên xếp lại cũng đủ một đại đội rồi, để gà mờ như tôi chen vào cũng không giúp ích gì được a.”
Tiết Vĩnh Xương vỗ Trịnh Hưng Quốc, ý bảo ông nói.
Trịnh Hưng Quốc mở miệng: “Không chỉ cậu, chúng tôi còn phái một tiểu đội khác gồm mười lăm người, bọn họ mới là đặc cảnh chân chính.”
Ông nói vậy thì Diệp Văn Hiên lại càng mê mang hơn.
Trịnh Hưng Quốc đứng dậy mở máy chiếu trong phòng họp, sau đó trở về chỗ ngồi, tay cầm điều khiển từ xa, chậm rãi nói: “Đầu tiên, chúng ta nói một chút về Hình Uyên.”
.*.
[Tác giả] ###Luận về nhiệm vụ đầu tiên của Diệp tiểu thụ ###
Trịnh Hưng Quốc: “Nhiệm vụ đầu tiên của cậu là tới chương trình mừng xuân bảo hộ hệ thống điện lực, đảm bảo buổi tiệc tiến hành bình thường.”
Diệp Văn Hiên: “Thứ cho tôi nói thẳng, chuyện này có dính líu lông gà vỏ tỏi gì với đội chống khủng bố vậy?”
Trịnh Hưng Quốc: “Đùa, chương trình mừng xuân mà có vấn đề thì ảnh hưởng tới cảm thụ của mấy tỉ người, cậu nhẫn tâm để mấy tỉ đồng bào đau lòng sao?”
Diệp Văn Hiên: “Tôi nhẫn tâm.”
Trịnh Hưng Quốc: “Được rồi, vậy chúng ta đổi nhiệm vụ khác khí thế hơn.”
Diệp Văn Hiên lập tức hưng phấn: “Được a được a!”
Trịnh Hưng Quốc đưa cậu một phần tài liệu: “Làm vệ sĩ cho Hình Uyên.”
Diệp Văn Hiên nhìn tư liệu, biểu hiện cực kỳ đồng tình với an toàn của Hình Uyên, sau đó ngẩng đầu thực chính nghĩa nói: “Đội phó, tôi cảm thấy để mấy tỉ đồng bào bi thương là chuyện không thể tha thứ, vì thế xin để tôi tới bảo vệ hệ thống điện lực hậu đài của chương trình mừng xuân, vì đồng bào mà phát quang phát nhiệt a!”
Trịnh Hưng Quốc chỉ cho cậu một chữ: “Cút.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!