Người Gây Họa
Chương 11
Một khoảng lặng dài thay cho câu trả lời
Hắn vẫn không muốn nói về nó, cũng đúng, bọn họ vốn dĩ chỉ là người xa lạ, người xa lạ nằm trên cùng một chiếc giường, đoạn quan hệ ngắn ngũi điên cuồng này, ngoại trừ họ tên, thì chẳng biết gì về nhau nữa, làm gì có tư cách yêu cầu đối phương trả lời?
Đẩy bàn tay trên eo ra, Thiệu Ly nhấc chăn bước ra khỏi giường, nước ấm rửa sạch thân thể nhớp nháp lấy đi dấu vết lưu luyến, ngay cả cảm giác nhói nhẹ vô tình cũng lùi lại. Chính xác thì điều gì đã xảy ra ở đây? Nhất thời kích động thuận theo bản năng. Cho dù thân thể này đã khô héo nhiều năm, cũng không nên phóng túng như vậy.
Leo trở lại chiếc giường vốn đã lạnh lẽo bên kia, hai mắt ngơ ngác nhìn nấm mốc trên tường, đêm đó ngoại trừ im lặng, không ai lên tiếng nữa, sau khi bình tĩnh lại, Thiệu Lí rốt cục nhận ra rõ ràng bọn họ vốn không phải là bạn đồng hành.
Suy cho cùng, cuộc đời là một cá thể cô đơn, có người đột nhập đột ngột khiến người ta ứng phó không kịp, sau khi buộc phải quen với sự tồn tại này thì lại đột ngột rời đi.
Đã như vậy, hà tất quen biết.
Hóa ra nhiệt độ cơ thể người ta có thể ấm áp, hóa ra có thể ở gần nhau đến mức có thể cảm nhận được nhịp tim của nhau, tại sao anh lại muốn em cảm nhận được sự chênh lệch này, tại sao anh lại quấy rầy thế giới của em, tại sao? Tại sao lại lên xe của em! Thiệu Lý ôm chặt lấy thân mình cuộn tròn trong chăn bông, với những lời này, cậu thật muốn hét thật to vào người còn lại trong căn phòng.
Nhưng là… Lập trường đâu?
Bọn họ là ai?
Ai cũng không phải.
Trời vừa rạng sáng, đây sẽ là hành trình cuối cùng của họ, Thiệu Ly đang yên lạng lái xe thì đài lại phát tin tức Lâm Chiêm Dương đã đâm bị thương ông chủ của một công ty nào đó. Những lời tố cáo và hình ảnh cũng đã được dán lên tất cả các khu vực dịch vụ trên đường đi. Rõ ràng, cảnh sát đã biết đường trốn thoát của Lâm Chiêm Dương, nói đúng hơn là biết nơi bọn họ cần đến.
Liếc nhìn con dao gọt hoa quả mà Lâm Chiêu Dương đang cầm trên tay, chuôi dao vẫn còn chút vết màu nâu đen, hẳn là vết máu của tên kia. Cậu không đoán được đối phương định làm gì, hiện tại mà nói cũng không cần phải uy hiếp, nếu bị cảnh sát bắt thì cậu cũng được xem là đồng phạm. Thiệu Ly buồn bực đổi kênh, mãi đến khi xuất hiện một bài hát mới dừng lại.
“… Một chén kính mặt trời, một chén kính mặt trăng…”
Ở chung bất quá sớm chiều, mỗi người một ngả là điều tất nhiên, vì sao lòng sinh không muốn?
“… Một chén kính cố hương, một chén kính phương xa…”
Con đường này so với hi vọng thì ngắn, so với tưởng tượng thì dài, ngắn đến mức chưa kịp gọi tên và đủ dài để chứa đầy nỗi buồn vì cuộc chia ly.
“… Một chén kính ngày mai, một chén kính dĩ vãng…”
Ai cũng mong có một ngày mai đầy kỳ vọng, xóa đi quá khứ chông chênh, tưởng rằng có được nhưng rồi đó chỉ là một giấc mơ ngọt ngào, tỉnh dậy không ai có thể giúp được, chỉ có bản thân mình mà thôi.
“… Một chén kính tự do, một chén kính tử vong…”
Tự do của chúng ta ở đâu? Lối thoát duy nhất là cái chết.
Xe cộ trên đường cao tốc thưa thớt, con đường bình lặng như trước một cơn bão, Thiệu Ly tràn đầy bất an. Cậu phải cảm ơn sự thờ ơ của mọi người, trước khi họ thấy bức ảnh của Lâm Chiêm Dương được đưa dán trên trạm dừng chân, bức ảnh ở trên phòng vệ sinh, dĩ nhiên không ai muốn ngước lên nhìn nhiều, cảnh tượng vội vã thoáng qua, không biết tên tội phạm truy nã đang ở bên cạnh.
Nếu họ phát hiện ra, họ sẽ bao vây với cảnh sát, hay họ sẽ chạy trốn trong hoảng sợ?
Sự thờ ơ là vũ khí để giết người khác. Nếu năm đó hàng xóm nguyện ra tay giúp đỡ, tên khốn đó sẽ không bức điên cậu trong 3 năm liền, và cậu cũng không bị mất việc bởi vì chướng ngại xã giao.
Cậu cũng sẽ không miễn cưỡng nhốt mình ở nhà và dựa vào vẽ vời để kiếm sống, sẽ không có việc lái xe đi vào nơi xa xôi tăm tối và sẽ không có chuyện gì xảy ra!
Khốn nạn khốn nạn khốn nạn! Tất cả đều khốn nạn! Không ai sẵn lòng giúp cậu thoát ra khỏi cơn tuyệt vọng đó! Thiệu Ly bất ngờ đạp phanh và lao xe vào khu vực dừng khẩn cấp. Cậu thở hổn hển, mồ hôi lạnh chảy ra từ trán, lông mày nhíu lại vì đau.
Lòng bàn tay dày vỗ về lưng cậu, hai má bị ngón tay thô ráp bóp buộc miệng cậu phải mở ra, viên thuốc cùng nước lạnh tràn vào miệng nuốt vào bụng khiến cậu ho dữ dội.
“Sao đột nhiên nổi điên làm gì? Tỉnh lại đi.”
“Đừng bỏ em lại…” Thiệu Ly chìm trong cảm giác bất an mãnh liệt như sóng thủy triều, cậu nắm chặt bàn tay người kia áp lên má, mạch đập rõ ràng truyền đến rung động mạnh mẽ qua đầu ngón tay, “Chúng ta đi tự thú đi, có được không? Đến Nam Yển gặp mẹ của anh, sau đó chúng ta…”
Thân thể bị đẩy ra đè lên cửa, sau đầu đập vào cửa kính, đau đớn khiến Thiệu Lí hai mắt trở nên đen kịt, bên tai trầm giọng nói ra những lời uy hiếp.
“Câm miệng! Nói nhảm nữa thì tới cốp sau làm bạn với cái xát chết kia đi.”
“Tại sao! Tại sao không được? Nếu người mà anh đâm thật sự là ba anh, ông ấy sẽ không kiện con trai mình, anh sẽ không bị kết án vài năm”
“Cậu thì biết cái gì!”
Khoảnh khắc cái tát giáng xuống mặt, Thiệu Ly hơi sững sờ, không biết tại sao mình lại bị đánh. Chẳng lẽ lại tiếp tục chạy trốn? Hai ngày nay lo lắng đề phòng cậu đã chịu đủ lắm rồi, chỉ có tự thú mới làm bản thân thấy nhẹ nhỏm. Cậu tưởng mình đã chết lặng, nhưng khi lại ngửi thấy mùi hôi thối ngày càng nồng nặc này, cậu thậm chí không dám tưởng tượng cảnh tượng trong cốp sẽ như thế nào, thậm chí không muốn lại gần chiếc xe này.
Cậu không chút khách khí đáp trả lại trên mặt đối phương, Thiệu Ly nắm lấy cổ áo Lâm Chiêu Dương, khàn khàn gầm lên, “Em không hiểu! Vậy anh nói đi! Anh nói đi! Anh không nói cho em biết, thì em biết cái gì?”
Sau một hồi im lặng, hai tay bị người kia kéo ra, Thiệu Ly hít một hơi thật sâu rồi trút ra ngoài cùng với sự ngột ngạt trong lòng, khởi động lại xe, lái trên con đường cao tốc vắng vẻ.
“Tôi không thể tự thú, mẹ tôi đang trong tình trạng nguy kịch, không thể chờ đợi nhiều năm như vậy.” Lâm Chiêu Dương không được tự nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ sau khi châm một điếu thuốc. Không sai, chưa từng có ai lo lắng cho hắn như vậy, phòng tuyến trong lòng có chút buông lỏng, đây là chuyện hắn không muốn xảy ra.
Nơi mà tốt xấu lẫn lộn, tự bảo vệ mình đã trở thành bản năng, hắn không biết khi nào sẽ bị đâm sau lưng, cho nên không dễ dàng giao lòng tin cho bất kỳ ai, nhưng gương mặt kia phản phất thất vọng, làm cho lòng hắn có chút đau nhói.
“Tôi tới tìm ba tôi đòi tiền, ông ta không nhận ra tôi, đầu nóng lên liền đâm ông ta.”
Làm sao có thể đơn giản như đã nói, cho dù chưa hiểu rõ, Thiệu Ly cũng tin tưởng Lâm Chiêu Dương không phải loại người hành động hấp tấp, thậm chí hắn không phải là một kẻ sát nhân máu lạnh. Có thể khiến hắn đâm người, nhất định đối phương cố tình khiêu khích, chẳng hạn như …
“Ông ta nhục mạ anh phải không?” vẻ sững sờ thoáng qua của người bên kia thuyết phục Thiệu Ly rằng cậu đã đoán đúng, “Điều này đủ để giảm án cho anh rất nhiều.”
Im lặng có nghĩa là do dự. Không ai sinh ra đã sẵn sàng làm tổn thương người khác và cũng không ai sẵn sàng dành phần đời còn lại của mình chìm đắm trong nỗi sợ hãi, Thiệu Ly nghĩ rằng cậu đã thuyết phục thành công Lâm Chiêm Dương, mà đó chỉ là dự đoán, nếu như không nhận cuộc điện thoại kia, e rằng bọn họ có thể đi theo dự đoán đó mà tiến về phía trước.
Thật đáng tiếc, không có nếu như, thậm chí có thể không có tương lai.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!