Người Gây Họa - Chương 6
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
88


Người Gây Họa


Chương 6


Xem? Điên mới xem.

“Nhanh đóng lại!” Thiếu Ly tránh xa mùi tanh ở cốp sau, vào ghế lái, cẩn thận nhìn bốn phía xung quanh, sắc trời còn sớm, người trên đường rất ít, xe dừng lại ở chỗ hẻo lánh, may là không có người đi qua, nếu như bị nhìn thấy thì không biết nó sẽ rối loạn đến mức nào.

Tâm trạng không khỏi có chút quái dị, khoảnh khắc nhìn thấy Lâm Chiêm Dương, vốn dĩ có chút bàng hoàng rồi bình tĩnh trở lại, thậm chí không có cảm xúc, còn may hắn không đi.

Gương chiếu hậu chiếu khuôn mặt trắng bệch không có một chút hồng hào, khó coi như một xác chết. Một đêm kinh hồn bạt vía, còn tắm bằng nước lạnh, chỉ ngủ có ba giờ căn bản không đủ thời gian để nghĩ ngơi, lúc này cậu chỉ cảm thấy thân thể nặng như bị rót đầy xi măng, hơi thở cũng nóng lên.

“Rẽ trái, phía trước có tiệm tạp hóa.”

Để tay lên vô lăng, Thiệu Ly nghe lời theo chỉ dẫn của Lâm Chiêm Dương mà chạy, quả nhiên không bao lâu thì có một tiệm tạp hóa, cạnh bên chính là tiệm thuốc, không phải mua cho mình đâu nhỉ? Luôn cảm thấy càng ngày càng lạnh, chắc là phát sốt rồi.

Theo bản năng mò xuống túi quần lấy bóp tiền, nơi đó trống không ngay cả giấy tờ gì cũng không còn, lúc này bản thân mới nhớ gia tài của mình đều nằm trong tay Lâm Chiêm Dương.

Tắt máy, đang muốn cùng Lâm Chiêm Dương xuống xe, nào nghĩ tới thân thể chưa quay đã bị một cánh tay đè lên vai, chìa khóa trong tay cũng bị cướp đi.

“Ngồi đây chờ tôi.”

Đóng cửa, sau đó khoá lại. Từ bên trong tuy rằng có thể mở cửa nhưng xe sẽ phát ra còi báo động, đủ để làm cho dân trong thôn xóm này chú ý, ở một nơi hẻo lánh, ô tô là hàng hiếm, mọi người sẽ dễ dàng tụ tập để hóng chuyện. 

Hiện tại cậu rất sợ làm người khác chú ý, Lâm Chiêm Dương đã mơ hồ nhìn thấu, giờ phút nào cũng nổ lực uy hiếp.

Thôi, đằng nào cũng không muốn động, kệ đi. Sống là một cái xác di động, chết đi rồi cũng chỉ là một cái xác, không có gì đáng sợ. Thôi cứ chở tên khó đến Nam Yển, muốn giết cứ giết. 

Vô số ý nghĩ hiện lên trong đầu, quay đầu lại cũng không thấy cái gì đáng giá để lưu luyến, sống và chết khác nhau chỉ ở chỗ tim có đập nữa hay không.

Ý thức có chút mơ màng, buồn ngủ quá, nhẹ nhàng gõ cửa sổ trêu Lâm Chiêm Dương đến nhíu mày, vất vả mở mắt ra, tai ong ong, không nghe rõ ngoài cửa sổ người phụ nữ kia đang nói cái gì, sắc mặt lo lắng như đang quan tâm mình.

Không có chìa khóa nên không thể mở kính xe xuống, cậu không nghĩ được gì khác đành đem toàn lực làm khẩu hình, mơ hồ nghe tiếng nói của người phụ nữ kia vang lọt trong xe.

Ngoài cửa sổ người phụ nữ liên tục khoa tay múa chân, chỉ chỉ Thiệu Ly, vừa chỉ chỉ mặt mình, nhấc vạt áo màu trắng lên, lập tức bịt mũi như đang chán ghét thứ gì đó.

Trái tim tự nhiên thắt lại, Thiệu Ly cố để bản thân không quan tâm, giờ khắc này cậu chỉ hy vọng nữ nhân kia có thể cách xa chiếc xe một chút, mùi hôi đã mãnh liệt không có cách nào che dấu.

Giữa lúc cậu không biết phải làm thế nào, tia sáng đột nhiên bị bóng tối che chắn. Lưng dựa vào cửa sổ xe, che khuất người phụ nữ kia.

Không biết bọn họ nói cái gì, người đó rất mau rời đi, Thiệu Ly không rõ vì sao cửa xe mở ra, cánh tay vẫn luôn nắm chặt, bị kéo ra khỏi xe, một chai nước cùng một hộp thuốc bị nhét vào tay, bên tai là tiếng đối phương thúc giục.

“Uống thuốc, tôi lái xe.”

Thiệu Ly có chút bất ngờ, cái tên này biết lái xe tại sao vẫn luôn để mình lái? Đi nhầm đường còn bị quở trách, sớm đổi người lái không phải tốt hơn sao!

Uống thuốc rồi tiếp tục gấp rút lên đường, nhờ vào tác dụng phụ của thuốc, Thiệu Ly ở ghế phó lái mơ màng ngủ, lần nữa mở mắt đã là giữa trưa.

Đường xá xa lạ xóc nãy ác liệt mà có thể ngủ sâu như vậy, cái này so với hôm qua càng kinh khủng. Thiệu Ly ngốc ngốc cúi đầu, nhìn tay của mình bị ép tới đỏ lên, không có cách nào lí giải chuyện gì đang xảy ra.

Coi như một đêm ngủ không ngon, coi như thuốc hạ sốt giúp ngủ tốt hơn, nguyên một đêm không cách nào ngủ được, rõ ràng đây đều không phải lí do cậu ngủ ngon như vậy.

Buồn cười, buồn cười quá, cậu thậm chí không thể nào hiểu nguyên nhân dẫn đến chuyện này.

Xe chậm rãi khẩn cấp dừng ở bên lề đường, âm thanh nhắc nhỡ vang lên không ngừng.

“Tỉnh rồi? Tỉnh rồi liền ngồi dậy lái xe, phía trước có trạm gác.”

“Có trạm gác thì làm sao?” Mới vừa ngủ dậy âm thanh khàn khàn, Thiệu Ly liều mạng thanh cổ họng, dẫn đến ho một hồi dài.

“Tôi không thể đưa ra chứng minh thư và hộ chiếu.” Lâm Chiêm Dương nói.

Đúng rồi, thiếu chút nữa đã quên, hắn đương nhiên không thể! Đã đưa ra tin truy nã, chủ động đưa chứng minh thư có khác gì tự thú.

Nhưng…. Ngồi trên xe này không chỉ có một kẻ tình nghi, sợ không phải chỉ kiểm tra giấy tờ. Ánh mắt không tự chủ liết về phía sau, Thiệu Ly khó khăn nuốt nước miếng, còn có một vị ‘khách’ cũng ở trên chiếc xe này, nàng ta tỏa ra mùi thối làm người khác buồn nôn.

Tim đập thình thịch, không biết do sốt hay do sợ hãi mà mồ hôi lạnh thấm cả áo. Cậu cũng không nhìn thấy trạm gác Lâm Chiêm Dương nói ở chỗ nào, có thể là đối phương dọa mình.

Sợ sệt, căng thẳng, móng tay đâm thẳng vào tay đau nhói, nhưng cậu làm thế nào cũng không bình tĩnh được. Có khi nào bị bại lộ không? Nhất định sẽ bị lộ, mùi thối thế này không thể không bị chú ý, nói không chừng lực lượng cảnh sát đã phát hiện ra cái gì rồi, cho nên mới bố trí trạm gác điều tra xe.

Không thể đi, không thể tới, đổi đường đi, có thể đi vòng đến chỗ khác…

Bịch một tiếng vang trầm, đầu bị đánh vào cửa sổ xe đau đến mức hít vào hơi lạnh, ánh mắt hoàn toàn mơ hồ, chỉ có thể miễn cưỡng nhìn thấy đôi mày rậm trước mặt nhăn lại. Lại bị đánh? Có thể đừng đánh được không, thả tôi…

“Thả… Tôi…”

Suy nghĩ trong lòng hóa thành âm điệu đứt quãng thốt ra, cuộc sống như thế cậu chịu đủ lắm rồi, thật đáng sợ, mặc kệ cậu cầu xin giãy giụa như thế nào, đều không thể trốn chạy.

Hai má bị bóp đến đau đớn, miệng mở ra, thuốc và nước bị cưỡng chế rót vào, cậu theo bản năng nuốt xuống, ngạc nhiên nhìn mặt Lâm Chiêm Dương.

Hô hấp từ từ ổn định lại, khuôn mặt trước mắt cũng rõ ràng. Đây là một cảm xúc xa lạ, mà trên khuôn mặt kia cũng mang theo biểu tình xa lạ.

Có tức giận, có phiền muộn, cũng có một thứ khó đoán…. Lo lắng.

Tại sao vậy chứ? Bọn họ chỉ mới gặp nhau có 24 h chắc chắn là người xa lạ, có cái gì để lo lắng? Cho dù chết, đều không cần quan tâm.

Giờ phút này khá lúng túng chỉ có thể trầm mặc không lên tiếng, Thiệu Ly không nói thêm nữa, đẩy cửa xuống xe, sau khi cùng Lâm Chiêm Dương thay đổi vị trí lái xe qua chỗ cua quẹo, quả nhiên thấy trạm gác đang ở cách đó không xa.

Giống như nhìn ra cậu đang hoảng sợ, nam nhân bên cạnh dựa lưng vào ghế, như có như không an ủi “Đi qua đi, tôi có biện pháp.”

Ngoại trừ tin tưởng, Thiệu Ly không tìm ra biện pháp nào tốt hơn, thời điểm xe tới gần trạm gác, không ngoài dự đoán bị ngăn lại, cảnh sát bóp mũi tới gần, vang lên tiếng gõ cửa xe “Chào ngài, xin đưa giấy phép lái xe.” Vừa nói vừa ghét bỏ lướt qua phía sau.

“Trong xe cậu đang chở cái gì? Sao lại thối thế?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN