Người Gây Họa
Chương 9
Lâm Chiêm Dương đã phát hiện có chiếc ô tô màu đen chạy đằng sau từ lâu, đoạn này xe chở hàng và xe buýt rất nhiều, không thích hợp để chuyển làn thường xuyên, hắn cho là chiếc xe này chỉ lười vượt qua, nào nghỉ tới đó là tên khốn nạn kia đang đuổi theo.
“Ngồi vững vào.”
Lời còn chưa dứt, xe đã tăng tốc, mặc dù có dây an toàn, Thiệu Ly cũng bị lay động đến thất điên bát đảo, chỉ có thể nhắm mắt tránh nhìn cảnh vật đang lướt nhanh ngoài cửa xe.
Tốc độ quá nhanh khiến bọn họ không kịp rẽ đúng đường ở ngã ba, vượt qua những chiếc xe tải lớn, tiếng còi chói tai vang lên khiến đầu Thiệu Ly như muốn nổ tung, cách cửa sổ xe cũng nghe được tiếng chửi bới của tài xế. Ở dòng xe tấp nập, kỹ năng lái xe của Lâm Chiêm Dương khá tốt, dường như hắn đã rất quen với việc lái xe theo cách này. Lúc này chiếc xe ô tô màu đen bị chiếc xe buýt chắn, khoảng cách càng ngày càng xa.
Cuối cùng Thiệu Ly cũng thở phào nhẹ nhõm, nhàn nhạt nhìn tấm biển bên đường, “Hướng này lại phải quay về thành Phổ An, cách lối ra gần nhất vẫn còn hơn 80 km. Đi xuống và lên đường cao tốc một lần nữa?”
“Không, đi đường tỉnh.”
Qua đoạn đường nhiều xe tải và xe buýt, trước mắt xuất hiện một con đường bằng phẳng, ngay cả bóng xe cũng không có, đây vốn dĩ là chuyện tốt nhưng với 2 người mà nói đây tuyệt đối không phải là chuyện tốt. Quả nhiều không lâu sau, trong gương chiếu hậu xuất hiện chiếc xe ô tô màu đen, dùng tốc độ cực nhanh đuổi theo.
“Đừng để bị vượt qua, hắn nhất định làm xe hư người chết, hắn chắc chắn làm được.”
Lâm Chiêm Dương gật đầu, hỏi một câu không liên quan, “Cậu còn lưu luyến hắn ta không?
“Sao có thể được? Có chết tôi cũng không về.”
“Ừm.”
Tiếng trả lời đơn giản, đã cho Thiệu Ly một linh cảm không lành trong lòng, cậu không biết sẽ xảy ra chuyện gì, ít nhất trước khi thấy chiếc xe tô tô màu đen đâm vào lan can và lăn trên mặt đất, cậu thật sự không biết chuyện gì sẽ xảy ra.
Cậu biết Lâm Chiêm Dương đã nhìn thấy một bao vôi rơi trên mặt đất phía trước, chiếc xe lao thẳng về phía bao vôi, nhưng lại đổi hướng ngay trước khi va chạm, chiếc xe màu đen đi sau không kịp phản ứng. Tiếng rít của lốp xe khi phanh gấp cọ xát với mặt đất là một thảm kịch không thể tránh khỏi.
Không lưu luyến, không có nghĩa là có thể nhìn một người đang sống chết đi, Thiệu Ly sợ hãi, cậu tưởng rằng mình đã hiểu người đàn ông trước mặt này, nhưng tại sao? Tại sao lúc cậu lựa chọn tin tưởng lại tàn nhẫn đạp đổ mọi thứ?
Thật đáng sợ, người này thật đáng sợ! Thiệu Ly điên cuồng lục trong túi Lâm Chiêu Dương, mặc kệ đối phương mắng mỏ, run tay lấy điện thoại ra.
“Cậu làm gì? Đừng để ý tới hắn..”
“Không thể không quản… Hắn sẽ chết…”
Xe phanh gấp, Thiệu Ly không phòng bị, điện thoại trong tay rơi xuống, bị Lâm Chiêm Dương nhặt lên, cổ tay bị đổi phương nắm chặt, “Anh để tôi gọi điện thoại đi, hắn không thể chết được.”
“Bỏ đi! Không phải cậu nói không còn lưu luyến sao?”
“Không lưu luyến cũng không thể giết hắn! Hắn là cha nuôi của tôi.” Tiếng rống cuồng loạn đột ngột dừng lại, chỉ còn lại tiếng tim đập phá vỡ sự im lặng.
Một dây thần kinh nào đó trong đầu như bị đứt, không chỉ Thiệu Ly, mà cả Lâm Chiêu Dương, hắn không biết tại sao mình lại tức giận như vậy, từ lúc nhìn thấy tên đó quấn lấy Thiệu Ly trong quán ăn, trong lòng đã nảy sinh sự nóng giận, cái khuôn mặt vô sỉ của tên cha nuôi ch.ết tiệt và người ba khốn nạn của hắn giống nhau như đúc.
Lâm Chiêu Dương cố hết sức giữ bình tĩnh, gọi cho cảnh sát, sau đó liên hệ cứu thương, đặt lại điện thoại vào trong túi Thiệu Ly, lạnh lùng hỏi: “Được chưa?”
Không một lời hồi đáp, Thiệu Ly hoàn toàn chìm đắm trong thế giới của riêng mình mặc kệ mọi thứ xung quanh.
Nói rồi! Đã nói ra rồi! Đây là sự thật cậu không muốn đối mặt nhất, một người cha nuôi hơn cậu tám tuổi? Ha! Cho dù Lâm Chiêm Dương trải qua bao nhiêu chuyện cũng không thể đoán ra được.
Cậu đã chán ngấy những lời đàm tiếu và chỉ trích, tất cả những chuyện này cậu đều không tình nguyện, tại sao lại đổ lỗi tất cả là do cậu? Tại sao tất cả đều nhắm vào cậu? Thật không công bằng, thế giới thật không công bằng! Tên khốn đó đã làm biết bao điều ghê tởm, nhưng lại được sống một cuộc sống vinh hoa và sung túc, còn bản thân là nạn nhân trực tiếp thì sao? Trốn đằng đông nấp đằng tây như một con chuột, không dám tiếp xúc với ai.
Cũng tốt, chết rồi cũng tốt, rõ ràng không còn lưu luyến, hà khắc phải quan tâm sống chết. Còn gì để suy nghĩ nữa? Tất cả những sự quan tâm trong quá khứ chẳng qua chỉ là sự báo trước cho mục đích, giống như miếng mồi chờ con mồi mắc câu.
Cảm động và tin tưởng nên đã phải trả giá đắt. Không ai hiểu, không ai muốn hiểu, cũng không ai tìm cách tự giải cứu mình khỏi vực thẳm của vô vọng, sự cô đơn và bất lực bị ăn mòn chỉ còn lòng tốt sót lại, khi chút lòng tốt này cũng bị xóa sổ thì còn gì đây? Một lớp da không có máu và nước mắt?
Tốt lắm, nhìn chiếc xe ô tô vô cùng thê thảm, cậu còn có thể rơi nước mắt, thật tốt, cậu còn có trái tim, còn có tình nghĩa, cậu vẫn là một con người.
Bờ vai bị kéo vào trong vòng tay ấm áp, giọng nói trầm thấp an ủi mang theo giọng điệu nhẹ nhàng, “Đừng khóc, cậu không làm gì sai.”
Không làm sai, không hề làm gì sai cả.
Cậu muốn nghe nhất chính là câu nói này, không phải chất vấn, không phải chỉ trích, mà là tin tưởng cậu không làm gì sai cả! Khi biết tin ai đó bị lạm dụng tình dục, họ không những không cảm thông, thậm chí còn có thể nói những điều khó chịu như đổ lỗi cho nạn nhân vì sự vô tâm của họ. Thời đại thờ ơ như thế này, chẳng ai quan tâm đến sự cảm thông của ai, không rắc muối vào vết thương cũng là một may mắn.
Những lời nói tưởng chừng như vô tình ấy lại cứu rỗi tâm hồn đó, mọi ân oán, khúc mắc bao năm đều tuôn ra vào lúc này, Thiệu Lý không còn kìm nén được nữa mà khóc thật to cho đến khi quá mệt mỏi, mãi đến khi cổ họng khàn đến đau, bàn tay đó chưa bao giờ rời đi.
Chỗ trong tim rỉ máu, đã được lắp đầy.
“Đi thôi, cứu thương sắp tới rồi.” Lâm Chiêm Dương nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Thiệu Ly, “Chúng ta ở lại đây cũng không tốt.”
Dùng khăn giấy che đi khuôn mặt của mình, Thiệu Ly ngẩng đầu lên, dùng giọng mũi nói ra từ “ừm”. Cậu hơi lo lắng xe của hắn ta chắc hẳn cũng có camera hành trình, không biết có ghi lại được màn rượt đuổi gay cấn này không, nếu cảnh sát để ý vì điều này thì quả là một thảm họa.
Nhớ đến camera hành trình, Thiệu Ly Thiệu Lý liếc mắt nhìn trong xe, vươn tay sờ vào khe cắm thẻ, quả thực trống rỗng, “Thẻ nhớ camera hành trình đâu?”
“Vứt rồi.”
“Vứt khi nào.”
“Trước khi đến trạm gác.”
Cậu muốn hỏi tại sao lại vứt nó đi, nhưng thấy lông mày bên kia đã nhăn lại rồi, Thiệu Ly cũng không dám hỏi nữa, dù sao thì chuyện đó cũng không quan trọng. Điều cậu lo lắng duy nhất là liệu chuyện cậu tông người có bị quay lại không, nếu khi sau khi rời nhà trọ kia mới vứt thì chuyện trước đó chắn chắn bị ghi lại.
Hay là… Anh ta không vứt mà chỉ giấu đi để bất cứ khi nào cũng có thể uy hiếp mình?
Không, cậu không thể nghĩ như vậy, một khi hạt giống nghi ngờ nảy mầm thì không thể nhổ được, cậu tin rằng người đang cố xoa dịu cậu cách đây không lâu sẽ không làm chuyện như vậy.
Đi qua các khu vực trung tâm thành thị và nông thôn, sau một đoạn đường dài trên tỉnh lộ, họ quay trở lại đúng hướng, trời đã khuya, xăng đã gần hết, bọn họ không dám đi đến các trạm xăng dầu lớn, chỉ có thể đến trạm xăng dầu tư nhân ít người. Cốp sau đã bốc mùi thối làm cho người khác không thể tới gần, Thiệu Ly nhìn Lâm Chiêm Dương phất tay ngăn cản nhân viên hỗ trợ, tự mình mở nắp bình xăng.
Thấy nhân viên không yên lòng, còn định tới xem, Thiệu Ly có chút hoang mang kéo ống tay áo Lâm Chiêm Dương.
Lâm Chiêm Dương gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, lập tức quay mặt về phía cửa xe, đứng trước mặt nhân viên, đổi mặt thành nụ cười quen thuộc, hỏi: “Anh trai, gần đây có nhà trọ nào không?”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!