Người Giám Hộ - Wy Tử Mạch - Chương 23
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
236


Người Giám Hộ - Wy Tử Mạch


Chương 23


Các cặp khi mới yêu mỗi ngày đều anh anh em em, không khí xung quanh toàn là bong bóng trái tim màu hường khiến mọi người bị thồn đống đồ ăn cho chó.

Yến Giác luôn tiếc nuối y với Chung Hàn tách ra quá lâu nên hận không thể mỗi ngày trầm mê với nam sắc, vì vậy nên y dành phần lớn thời gian để ở cạnh Chung Hàn. Công ty của y và Đỗ Minh Nghị về cơ bản đã đi vào quỹ đạo, tất cả đều diễn ra khá thuận lợi, hôm nay y cố ý vứt bỏ Đỗ Minh Nghị, sớm rời khỏi công ty để đi tìm Chung Hàn.

Mấy năm này, nơi làm việc của Chung Hàn dọn từ dưới lên mặt đất. Y nhìn công ty cao hai mươi mấy tầng lầu của hắn rồi tiến thẳng vào thang máy chuyên dụng đi lên phòng làm việc của Chung Hàn.

“Chộ ôi ~ Yến thiếu, đã lâu không thấy nha ~”

Mới vừa bước ra thang máy đã nghe giọng nói nhão nhoẹt của Hạ Viêm Tu khiến da gà da vịt của Yến Giác nổi hết lên.

Hạ Viêm Tu như bị cái gì kích thích, ngoại hình thay đổi đột biến, không còn kiểu câu nhân dụ người nữa mà là áo sơ mi quần âu thẳng thớm, đeo gọng kính vàng, thoạt nhìn chính là Thẩm Xuyên version 2.

“Sao vậy? Yến thiếu không nhớ tôi sao?” Hạ Viêm Tu dựa lên tường, bĩu môi: “Anh Tu thật thương tâm mà ~”

“Anh sao lại biến thành như vầy?”

Lời vừa ra khỏi miệng, Yến Giác đã cảm thấy bản thân thất lễ, cũng may Hạ Viêm Tu không để ý, vẻ mặt thô bỉ cười dâm: “Tiểu Xuyên nhà tôi thích thế, nói là nhìn có vẻ đặc biệt cấm dục, đâm chọt sẽ mạnh hơn. Cậu có nghĩ vậy không, Yến thiếu?”

Nếu là hồi trước Yến Giác khẳng đinh sẽ thẹn quá thành giận hoặc là dứt khoát ngậm miệng không đáp, không để ý tới tên biến thái này nhưng hiện tại y lại không né không tránh, trên mặt thậm chí còn giương lên nụ cười ưu nhã, mặt không đỏ, tim không loạn mà nói: “Ừ, quả thật không tồi, nếu có cơ hội tôi rất muốn tự mình thử xem.”

Hạ Viêm Tu nhướn cao lông mày, hạ giọng, môi mỏng khẽ mở: “Yến thiếu muốn thử cùng ai?”

Yến Giác xoa cằm, giả vờ trầm tư: “Ừm… Anh hai của anh, ba nuôi của tôi, hắn gọi là –”

“Ồ, là Chung Hàn.”

Yến Giác không chút nào che giấu, trắng trợn nói ra.

Hạ Viêm Tu đầu tiên làm bộ cả kinh rồi đỡ trán hết sức vui mừng: “Yến thiếu, cậu không hiểu được loại tình thú này đâu, bất quá tôi tiếp nhận khiêu chiến.”

Nói xong, thần sắc anh ngưng một lúc rồi mới thần bí cởi hai nút áo sơ mi lộ ra xương quai xanh mê người, ngón trỏ để lên mặt hình xăm, tự hào mà nói: “Nhìn cái này này, là Tiểu Xuyên cầu tôi đến chết đi sống lại khiến tôi mềm lòng mới đáp ứng đấy. Nó rất đẹp phải không?”

Yến Giác tập trung nhìn, trên làn da trắng nõn của anh ta có khắc chữ “Xuyên”. Xung quanh hình xăm còn có không ít dấu hôn, y nhịn xuống xúc động, ngừng vài giây rồi nghiêm trang phất phất tay hướng sau lưng Hạ Viêm Tu, bình tĩnh nói: “Thẩm Xuyên, anh tới rồi.”

Hạ Viêm Tu lập tức hoảng sợ, run run rẩy rẩy cài lại nút áo, thay biểu tình lấy lòng, xoay người: “Tiểu Xuyên, anh…”

Phía sau không có một bóng người, nào có bóng dáng của Thẩm Xuyên.

Hạ Viêm Tu cười lạnh, nhìn chằm chằm Yến Giác, khẽ cắn môi: “Tiểu Yến Tử, cậu bắt đầu học hư rồi.”

Yến Giác vỗ vỗ bả vai của anh, cười nhạt: “Hạ ma ma, về sau mời anh gọi tôi là phu nhân. Cảm ơn.”

Nói xong vẫy tay hiên ngang rời đi.

Lúc Yến Giác vào phòng, Chung Hàn đang ngồi ở trước bàn công tác xem công văn.

Đều nói đàn ông lúc nghiêm túc là đẹp trai nhất, những lời này đều không sai một chút nào. Chung Hàn ngồi ở nơi ngược sáng, cả người tản ra khí thế khiến người nào nhìn thấy đều không tự giác mà sinh lòng kính sợ, khuôn mặt anh tuấn làm người chỉ muốn quỳ dưới chân hắn thuần phục.

Hắn hơi ngẩng đầu, biểu tình lạnh lùng, nhìn thấy đó là Yến Giác thì tức khắc hòa tan, ý cười lan tới đáy mắt, khóe miệng cong lên dịu dàng vô cùng.

“Em tới rồi.”

Yến Giác như bị mê hoặc không thể dời mắt khỏi hắn, chân tự giác bước tới gần hắn, y thầm mắng chính mình không có tiền đồ. Y sửa lại cảm xúc, bước từng bước tới, từ phía sau cúi xuống ôm lấy thân hình của người đàn ông, cằm cọ cọ hõm vai Chung Hàn.

“Em nhớ anh.”

Loại làm nũng đơn giản này khiến Chung Hàn không cách nào kháng cự, hắn cười nhẹ rồi dùng sức hôn lên sườn mặt Yến Giác: “Sao lại làm nũng giống đứa bé không chịu lớn thích dính người thế này?”

Môi Yến Giác dán lên vành tai Chung Hàn, thân thể lắc lư, động tác ấu trĩ như đứa nhóc ba tuổi: “Dính lấy ba ba của mình thì có gì không đúng chứ. Chẳng lẽ Hàn gia không thích?”

“Sao có thể?” Chung Hàn vỗ vỗ đùi: “Ngồi lên đây.”

Yến Giác không có làm ra vẻ ngạc nhiên, thuần thục ngồi lên đùi hắn, lưng dựa lên lồng ngực rắn chắc ấm áp của hắn, vành tai bỗng nhiên bị người nào đó ngậm trong miệng, tinh tế nhấm nháp.

“Ba ba rất thích bảo bối dính người như vậy.”

Lỗ tai Yến Giác đỏ lên, tim trong lồng ngực nhảy loạn.

Y nghiêng mặt cố giấu vẻ mặt ngượng ngùng: “Anh thích hình xăm không?”

Hạ Viêm Tu ngông nghênh ở trước mặt y show ân ái, ít nhiều gì cũng khiến trong lòng y cảm thấy có chút không cân bằng, hơn nữa ở trên người mình khắc tên người yêu thì đúng thật là rất lãng mạn, sẽ khiến người yêu cảm động. Chung Hàn người mùi thơm cơ thể người trong lòng, cánh tay buộc chặt: “Sao lại nghĩ tới vấn đề này?”

“Không có gì, chỉ là tùy tiện hỏi. Anh không thích thì thôi.”

Chung Hàn tức khắc hiểu rõ, cười khẽ: “Có phải Viêm Tu khoe khoang hình xăm của nó với em?”

Yến Giác líu lưỡi: “Sao anh biết? Anh ta cũng cho anh xem?”

“Chỉ cần nó thấy người quen là khoe khoang, đừng bận tâm tới nó.” Bàn tay của Chung Hàn du ngoạn từ eo Yến Giác tiến dần về phía trước, chậm rãi gãi ngứa tâm y: “So với khắc chữ ở trên người, tôi càng hy vọng tên của tôi có thể khắc sâu vào tâm em hơn.” Nói xong, bàn tay hắn liền chuẩn xác nắm lấy viên thịt kia, dùng lực đạo vừa đủ xoa nhẹ.

Thân thể Yến Giác khẽ run, y quay đầu liếm cằm nam nhân, thanh âm run rẩy nói: “Nơi đó đã sớm khắc sâu tên anh. Em đã thuộc về một mình anh từ lâu…”

Thiên thời địa lợi nhân hòa thêm không khí lãng mạn nữa, hai đôi môi chuẩn bị chạm vào nhau thì tiếng gõ cửa không hợp phong cảnh vang lên. Ngoài cửa là giọng nói khô khan của Thẩm Xuyên: “Hàn gia, tôi có thể đi vào không?”

Yến Giác tiếc nuối tặc lưỡi, y vừa chuẩn bị nhảy xuống khỏi đùi của Chung Hàn thì giây tiếp theo trong đầu lóe lên linh quang. Dưới ánh mắt nghi hoặc của Chung Hàn, y cười quyến rũ rồi nhẹ nhàng chui xuống dưới gầm bàn.

Chung Hàn bất đắc dĩ sờ sờ đỉnh đầu y, điều chỉnh tốt dáng người, ngữ khí bình tĩnh.

Mười ngón tay giao nhau chống cằm, mặt ngoài nhìn qua bất động như núi nhưng sự thật không phải như thế. Mèo con dưới bàn thật sự hư rồi, rất thích động tay động chân.

Yến Giác đã sớm muốn làm vậy nhưng hôm nay mới có cơ hội thực hiện. Y quỳ gối, tay tỉ mỉ vuốt ve cẳng chân nam nhân sau đó hướng về phía trước, dần dần dựa lên người hắn.

Chung Hàn không có ngăn cản động tác của y, ngược lại còn duỗi tay ra gãi cằm y giống như đang cưng chiều bé mèo nhỏ của mình.

Yến Giác híp mắt hưởng thụ, nếu không có người khác thì y đã bật tiếng rên hừ hừ rồi.

Bên tai vẫn như cũ là ngữ điệu bình đạm của Thẩm Xuyên, Yến Giác ngẫm nghĩ rồi làm theo con trym vẫy gọi mà kéo ra khóa quần Chung Hàn, chậm rãi móc nhục côn vừa thô vừa lớn kia.

Dương vật vừa mới tiếp xúc với không khí liền nhanh chóng trướng thẳng, bang một tiếng đánh lên sườn mặt Yến Giác. Thẩm Xuyên đang hội báo sửng sốt một chút, đẩy đẩy mắt kính. Chung Hàn nghiêng người dựa lên cạnh bàn, sắc mặt không hề biến hóa, thanh âm vững vàng: “Tiếp tục.”

Một câu “tiếp tục”, hai người đồng thời tiến hành. Thẩm Xuyên bắt đầu hội báo mà Yến Giác cũng cầm lấy dương cụ thô to.

Dương cụ rất lớn, Yến Giác nhích gần dùng mũi cọ rồi thè đầu lưỡi đỏ hồng ra liếm liếm thăm dò.

Hiệu quả rất rõ ràng, bụng dưới của Chung Hàn căng chặt, dương vật run rẩy. Yến Giác như tìm được món đồ chơi yêu thích, lẳng lặng cười, đôi tay đáp lên vịn đùi hắn, quỳ giữa hai chân hắn, chậm rãi liếm lên. Y liếm rất nghiêm túc, dùng lưỡi liếm cán dương cụ thô dài, tới đỉnh rồi lại dùng sức liếm đến tràn nước miếng ướt đẫm.

Sức chịu đựng của Chung Hàn chắc phải đạt tới cấp độ vĩ nhân, một người làm hai việc. Hắn bên này cùng Thẩm Xuyên bàn kế hoạch, bên kia ôn nhu vuốt ve cần cổ Yến Giác, không bên nào chậm trễ.

Yến Giác thử đem côn thịt người đàn ông nuốt xuống nhưng cái kia thật sự quá lớn, y chỉ có thể ngậm một nửa. Sau đó dùng môi bao lấy, đầu khẽ lắc lư.

Thanh âm liếm mút rất nhỏ, cơ bản đã bị tiếng thảo luận của Chung Hàn và Thẩm Xuyên che đậy.

Động tác Yến Giác không thuần thục, y chậm rãi thay đổi tiết tấu, sợ hàm răng sẽ tổn thương tới vật yếu ớt kia. Đầu lưỡi vụng về liếm vòng lên quy đầu, thường bị nó đánh lên mặt.

Đang nói chuyện, đáy mắt Chung Hàn bỗng trầm xuống, thân trên mất tự nhiên giật giật.

Thẩm Xuyên giống như nhìn ra điều gì đó, cậu vừa mới chuẩn bị xin lui thì ai ngờ cửa lại bị đẩy ra.

Lần này tiến vào chính là Hạ Viêm Tu.

“Tiểu Xuyên ở đây à? Anh tìm cậu cả nửa ngày trời đó.”

Thẩm Xuyên không lên tiếng, yên lặng đem cánh tay Hạ Viêm Tu đang khoác lên cổ kéo xuống, trộm bước lùi ra sau. Cậu vẫn không quen ở trước mặt người ngoài thân mật quá mức với Hạ Viêm Tu. Anh không thuận theo, tiếp tục dựa lên người Thẩm Xuyên, nghiêng đầu nói với Chung Hàn: “Hàn gia, Yến thiếu đâu?”

Động tác Yến Giác cứng lại, Chung Hàn nhận ra lập tức sờ sờ lỗ tai y như trấn an, mặt không đổi sắc mà nói: “Yến Giác hơi mệt nên nghỉ trong phòng rồi.”

“Ồ!” Hạ Viêm Tu khoa trương buông tiếng thở dài, ánh mắt mang ý nghĩa không rõ quét qua bàn công tác: “Thì ra phu nhân đang nghỉ ngơi. Vậy càng tốt, tôi có một số việc muốn nói với Hàn gia.” Nói xong liền muốn bước qua.

Cũng may Thẩm Xuyên là người hiểu chuyện, sẽ không mặc anh nghịch ngợm, nhanh tay nắm lấy cổ tay Hạ Viêm Tu.

“Có chuyện gì lát nữa nói sau.”

Hạ Viêm Tu làm ra vẻ vô tội chớp mắt: “Vì sao, Hàn gia bây giờ không phải đang rảnh à?”

Thẩm Xuyên bị Hạ Viêm Tu quậy tới mức mí mắt nhảy thình thịch, đành phải mềm giọng xuống: “Anh, đừng phá nữa. Chúng ta ra ngoài trước đi.”

Một tiếng “anh” này khiến Hạ Viêm Tu bị gọi sướng run người, tung ta tung tăng theo sau Thẩm Xuyên ra ngoài. Đương nhiên, dù ra tới cửa rồi vẫn chưa từ bỏ ý định quay đầu lại liếc mắt một cái.

Căn phòng cuối cùng cũng trả lại sự bình yên, Yến Giác lúc này mới phun ra cự vật trong miệng, quỳ trên đất thở dốc.

Dương vật nhiễm nước miếng, dựng thẳng tắp lên càng tăng vẻ to lớn của nó.

“Lớn quá, làm em mỏi cả cằm.” Yến Giác đáng thương oán giận, trong mắt còn dâng lênchút nước sóng sánh.

Chung Hàn kéo người ngồi lên đùi, tay nâng mông y lên: “Lớn mới có thể làm bảo bối sướng chứ.”

“Còn tưởng muốn giúp anh bắn ra.” Tay Yến Giác cầm côn thịt của hắn, ánh mắt sáng lên: “Xem ra chỉ có thể dùng phương thức khác!”

Không biết từ khi nào, tay Chung Hàn đã luồn vào trong áo vuốt ve vòng eo tinh tế của Yến Giác. Hắn nhẹ cắn môi dưới của y, hai phiến môi nhẹ nhàng chà xát.

“Vậy em còn chờ gì nữa. Chung phu nhân mau bắt đầu đi nào.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN